Sáng hôm sau Lôi Dương dậy từ sớm, cô gái kia đêm qua vẫn còn nằm trên giường anh, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang ngủ kia, anh thật muốn lay cô ta dậy bảo cô ta biến khỏi giường anh.
Bởi vì giờ phút này anh rất tức giận,vì sao lại tức giận? Là bởi vì Đồng Đồng đối với việc anh có người đàn bà khác không hề động tâm sao?
Người đàn bà này không phải nói yêu anh sao? Còn không thèm để ý anh cùng cô gái khác qua đêm, đã thế còn ngủ ngon lành.
Cô đã chấp nhận làm người đàn bà của anh, không phải bởi vì yêu , mà là vì vườn hoa đó, còn có cả chỗ đất đó.
Lôi Dương trong mắt nén tức giận, anh mặc một cái quần lót vào, có chút nổi giận đi tới phòng Đồng Đồng .
Quả nhiên, cô ta vẫn ngủ rất an ổn, có điều đôi mày hơi nhíu lại, cô ta gặp ác mộng sao?
Chết tiệt, anh lại có cái cảm giác muốn ôm cô ta vào lòng mà vỗ về. Đêm trước đưa cô ta về anh đã không nhịn được mà nhảy lên giường ôm ấp an ủi cô ta, đã thế còn giống như một thằng ngu hồi trước, vì cô ta mà làm những chuyện vớ vẩn như đi mua quần áo.
Anh muốn gọi to đánh thức cô ta, hoặc là đem cô ta vứt xuống giường, làm cho cô đau mà tỉnh, như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng tra tấn cô của anh, như vậy mới có thể xóa đi một chút ý hận trong lòng anh, nhưng nhìn thấy dung nhan đang ngủ của cô ta, trong lòng anh chỉ thầm mắng đáng chết, xem cái dạng này có khi đến tối cũng không dậy.
Anh không có làm bất cứ chuyện gì, chỉ người phẫn nộ bỏ đi, về tới phòng mình đem cô gái vừa tiếp mình đêm qua lay dậy, quát đi!
Cô gái kia mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, không hiểu sao Lôi Dương mới sáng ra đã tức giận như vậy.
Tắm rửa xong, Lôi Dương lái xe cùng cô gái kia rời khỏi biệt thự!
……
Không biết đã ngủ bao lâu, Đồng Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô không biết buổi sáng hay là giữa trưa, đầu có chút choáng váng, cả người suy yếu vô lực, cũng không biết là đói hay là bị ốm.
Đồng Đồng lắc lắc đầu, xuống giường đi ra phòng khách, thật im lặng , A Dương cùng cô gái kia dường như không thấy.
Đồng Đồng chuyển hướng đi đến phòng bếp, lấy một cốc nước uống tạm.
Cô phải đi ra ngoài mua đồ ăn bằng không đói chết mất, nhưng đầu cô đau quá, hơn nữa lại không có xe, Đồng Đồng đành quay lại phòng ngủ của cô.
Khó chịu quá, Đồng Đồng nằm trên giường cảm giác thật bất lực, cũng tốt, anh đi ra ngoài sao lại không đánh thức cô?
Là vì không muốn nói chuyện với cô sao? Như vậy cũng tốt, dù sao cô buồn ngủ, A Dương không vô tình đánh thức cô, cô nên cảm ơn mới đúng !
Đồng Đồng nằm trên giường ngủ!
Ban đêm, Lôi Dương đã về, anh không mang cô gái nào về nữa, Đồng Đồng không hề phản ứng làm cho anh thực căm tức, biệt thự thực im lặng, đáng chết, không phải vẫn còn ngủ chứ!
Lôi Dương đi nhanh đến phòng Đồng Đồng , phẫn nộ giật chăn của Đồng Đồng, cúi người xuống nắm lấy cằm Đồng Đồng.
Đồng Đồng bị đau tỉnh dậy, mở ánh mắt mơ màng nói:” A Dương, anh về rồi à!”
” A Dương, anh về rồi à!” Những lời này giống như một lưỡi dao sắc bén cắt vào trong lòng anh, anh đã từng vì những lời nói này mà xao xuyến, từng vì những lời này mà lần đầu tiên anh muốn mái nhà ấm áp, có ý niệm kết hôn trong đầu, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng cũng bị cô gái này phản bội, lừa dối.
Lôi Dương tức giận nói:” Cô quên thân phận của cô rồi hả, cô là công cụ ấm giường của tôi, cô không phải nên mặc gợi cảm một chút, nằm trên giường đợi khách của cô đến sủng hạnh không phải sao, có phải cô quên rồi hả, cần tôi nhắc lại không?”
Đồng Đồng nhìn ánh mắt của Lôi Dương vô tình mang theo khinh thường, nhìn đôi môi cô đã từng hôn vô số lần nói ra những lời làm cô đau đớn. trên người anh tràn ngập cừu hận với cô, Đồng Đồng khó khăn nói:” A Dương……!”
” Không được gọi tôi là A Dương, gọi tôi là Lôi!” Lôi Dương vô tình ngắt lời Đồng Đồng.
Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, sự lạnh nhạt của Lôi Dương làm cô đau, tay anh nắm cô thật đau, lời nói của anh cũng thật đau.
Lôi Dương nói xong, nhìn thấy Đồng Đồng trong mắt đều là yếu ớt bất lực, trong mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương, anh dường như lại nghĩ tới lúc mới quen biết Đồng Đồng , cô ta cũng đáng thương yếu ớt động lòng người khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ như vậy.
Lôi Dương đau đơn buông cằm Đồng Đồng ra, tay anh xé rách áo ngủ của Đồng Đồng , anh phải chứng minh, anh đối với cô chỉ có hận, không có thương tiếc.
Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương cuồng nộ , cô giữ lấy tay anh, kinh hoảng hô:” Hôm nay không cần có được không!”
Cô đã chuẩn bị tinh thần tốt, cô là cô gái của Lôi Dương , cô biết mình nên làm gì, nhưng cô hiện tại thật sự không thoải mái.
Bên môi Lôi Dương là nụ cười khinh miệt , lạnh lùng nói:” Cô nhất định là quên thân phận của cô rồi, đừng nói với tôi là không cần!”
Đồng Đồng vô lực nhắm mắt lại, sau đó mở ra nói:” A Dương, ngày mai được không, hôm nay để cho em ngủ được không?”
Cô thật sự rất khó chịu, cảm giác muốn ngất xỉu đi, cô không biết bản thân có thể chịu đựng được sự cuồng nộ của Lôi Dương hay không.
Lôi Dương coi như không biết đến lời thỉnh cầu của Đồng Đồng , tay anh dễ dàng lột bỏ áo ngủ của Đồng Đồng , khiến da thịt trắng mịn của Đồng Đồng lộ ra trước mắt anh.
” A Dương, không cần!” Đồng Đồng vô lực nói, tay chống vào thân thể nổi giận của Lôi Dương.
Lôi Dương không vui nói:” Cô không làm tốt bổn phận, tôi có phải nên đá cô ra ngoài không!”
Thân thể anh vẫn khát vọng cô như vậy, dục vọng của anh đối với cô cũng không có vì hận mà giảm bớt, ngược lại càng thêm kịch liệt.
Thân thể mềm mại của Đồng Đồng bị anh ghim chặt, thân thể này có sự hấp dẫn trí mạng với anh.
Giờ phút này chỉ anh mới biết được bản thân anh nhớ thân hình kiều diếm này đến nhường nào, đúng! Chỉ có thân thể này là có thể làm anh nhớ , dục vọng của anh chỉ mở ra với cô gái trước mặt này.
Anh có chút gấp gáp không thể đợi, không hề dự báo trước tiến vào…… Làm cho Đồng Đồng đau đớn, người cũng mất hết ý thức ngất xỉu đi!
……
Lôi Dương đứng ở cửa, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, ánh mắt phức tạp, trên khuôn mặt có chút bất an.
Đồng Đồng im lặng nằm đó dường như đang ngủ, một bác sĩ đều bạc đang khám cho cô.
Lúc sau bác sĩ thu dọn dụng cụ, đứng dậy nhìn Lôi Dương nói:” Cậu đã làm cái gì vậy?”
Lôi Dương trong mắt bốc hỏa, lạnh lùng nói:” Cô ta rốt cuộc là làm sao vậy?”
” Chính xác thì cô ấy bị đói đến ngất xỉu!” Bác sĩ vẻ mặt khó hiểu nói với Lôi Dương . Cứ như Lôi Dương là người ngược đãi phụ nữ vậy.
Khuôn mặt Lôi Dương giật giật, không kiên nhẫn nói với bác sĩ:” Ông có thể đi!”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:” Cậu không biết yêu trẻ kính già gì cả, cậu nhìn xem cậu để một cô gái đói thành thế nào đi!”
Lôi Dương nổi giận nói:” Mau đi cho tôi. Bằng không tôi dán miệng ông lại, ông già nhiều chuyện.”
Bác sĩ nói:” Cho cô ấy ít gì ăn đi, không thì cô ấy thật sự đói chết đấy!” Nói xong ông từ từ bỏ đi không thèm để ý đến cơn tức của Lôi Dương.
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, trong lòng anh chợt cảm thấy buồn cười, cô gái đáng chết này, lại ngay lúc đang cùng anh…… mà hôn mê bất tỉnh.
Đúng là không để mặt mũi cho anh mà!
Nhưng anh không nghĩ tới, bản thân anh cũng quá thô bạo!
Kỳ thật cũng không phải quá thô bạo, nếu Đồng Đồng không đói ngất xỉu đi, nói không chừng sẽ là một đêm tuyệt vời.
Nhưng Đồng Đồng lại hôn mê bất tỉnh, hại anh nghĩ bản thân mình từ trước đến này lần đầu tiên làm một cô gái bất tỉnh trên giường!
May mà bác sĩ nói là bị đói ngất xỉu , chứ nói là bị anh……, a, anh thật sự muốn giết người diệt khẩu luôn.
Lôi Dương không biết nên giận hay nên cười, anh ra khỏi phòng Đồng Đồng.
……
Đồng Đồng nằm trên giường nghe tiếng bước chân Lôi Dương rời đi mới nhẹ nhõm thở dài, thật ra cô đã tỉnh dậy lúc bác sĩ nói chuyện.
Quả thực rất không có mặt mũi, đói đến ngất xỉu trên giường, ngất xỉu trong lòng Lôi Dương , nhưng quả thực là rất đói, làm sao bây giờ.
Hơn nữa dưới thân vẫn còn đau , đều là tại Lôi Dương, một chút cũng không dịu dàng, Đồng Đồng hoài nghi cái chỗ kia có phải bị hư hại rồi không, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng!
Hồi lâu sau, Đồng Đồng nghe thấy tiếng chuông cửa, là ai đến muộn vậy? Tiếp đến nghe thấy tiếng đóng cửa.
Sau đó cô nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, là Lôi Dương vào, tiếng bước chân của anh không giống với người khác, cô có thể nhận ra.
Cô gắt gao nhắm chặt mắt lại giả vờ vẫn còn hôn mê, nhưng bởi vì lông mày nhíu lại nên bị Lôi Dương phát hiện ra.
Anh cầm đồ vật trong tay đặt trên bàn bên giường , sau đó ngồi cạnh Đồng Đồng lạnh lùng nói:” Đừng có giả chết, dậy!”
Đồng Đồng cẩn thận mở to mắt nhìn Lôi Dương, mặt lạnh lùng , ánh mắt tàn nhẫn, cô không có mở miệng nói chuyện, bởi vì bản thân cô thật không có sức.
mặt Lôi Dương gần sát mặt Đồng Đồng , hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt cô, Đồng Đồng lo lắng đến quên thở, có phải anh tức giận không?
Lôi Dương nhìn chằm chằm Đồng Đồng hồi lâu mới chậm rãi nói:” Về sau dám hôn mê trên giường nữa, coi chừng tôi phá chỗ hoa kia, cả mấy ngôi nhà kia nữa, biết chưa!”
Nói xong anh đứng dậy, ánh mắt sắc bén không vui liếc nhìn Đồng Đồng một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Đồ vật trên bàn chắc chắn là đồ ăn rồi, cô ngửi thấy mùi thơm ngát, bụng cô bắt đầu kêu ùng ục.
Cô chậm rãi mở hộp cơm ra, trong hộp đều là những thức ăn nhẹ thích hợp cho người đã nhịn đói 2 ngày ăn.
Ăn cơm quan trọng hơn, ăn no bụng đã rồi nói sau!
……
Đồng Đồng ăn xong cảm giác tốt hẳn len, có điều trời khuya rồi, chắc Lôi Dương đã đi ngủ.
Cô vốn định cảm ơn anh đã mua đồ ăn cho cô, nhưng nghĩ lại vẫn để ngày mai đi, cô sẽ đi mua một chút đồ ăn, như vậy cô có thể tự nấu, không cần bị đói đến ngất xỉu nữa.
Cô im lặng ngủ, hy vọng khi tỉnh dậy sẽ lấy lại được sức lực.
……
Trời sáng, Đồng Đồng thức dậy rời giường, dọn dẹp xong khẽ mở cửa ra, sợ làm Lôi Dương thức giấc, vì hôm qua anh dường như ngủ rất muộn.
Đồng Đồng đi bộ rất lâu mới đến chỗ bắt xe, khu biệt thự đều là nơi người có tiền ở, nhà nhà đều có xe, cho nên nếu muốn bắt xe thì phải đi rất xa, Đồng Đồng bắt xe bus rồi đi vào nội thành
……
Lúc Lôi Dương thức dậy phát hiện Đồng Đồng không ở đây, trong phòng cô cũng không có ai, trong phòng dường như vẫn còn lưu lại mùi thơm của Đồng Đồng, một mùi thơm khiến người ta u mê.
Nhưng cô đi đâu?
Lôi Dương không rõ mình vì sao lại có chút kinh hoảng, đôi lông mày anh tuấn của anh nhíu lại, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Đồng Đồng.
Một ý nghĩ bất an hiện lên trong đầu anh, Đồng Đồng đi rồi, cô đã không tuân thủ lời hứa, Lôi Dương trong lòng có chút tức giận, cô đi rồi sao? Cô không để anh vào mắt chút nào sao?
Khuôn mặt đẹp đẽ bị sự lãnh lẽo bao phủ, ánh mắt anh ngập tràn sự tức giận!
……
Đồng Đồng đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, đều là đồ Lôi Dương thích, cô còn mua một chiếc xe đạp để sau này tiện đi lại! cô không mong Lôi Dương sẽ xì ra bộ mặt thoải mái cho cô, Đồng Đồng mua đồ xong bắt xe về biệt thự của Lôi Dương.
lái xe giúp cô mang xe đạp từ sau cốp xe xuống, Đồng Đồng xách đồ ăn vào trong nhà.
Lúc lái xe đi, Đồng Đồng vào trong, Lôi Dương vẫn còn ở nhà à, Đồng Đồng đẩy cửa ra rồi đi vào, đặt đồ ăn xuống trước rồi dắt xe đạp vào trong. Đóng cửa lại.
Cô đặt xe dưới một gốc cây trong sân biệt thự, sau đó xách đồ ăn vào trong phòng.
Cô xếp đồ ăn vào trong tủ lạnh, đóng tủ lạnh xong quay người lại đã thấy Lôi Dương tức giận bừng bừng nhìn cô.
Anh lại tức giận nữa à, Đồng Đồng bất an nghĩ! Nhưng vì sao lại tức giận? chẳng lẽ anh vừa rời giường đã lên cơn tức à? Hay là cô quấy rầy anh nghỉ ngơi!
” Cô vừa đi đâu!” giọng nói tức giân của Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn thấy đôi mắt tức giận của Lôi Dương , mở miệng nói:” Em đi mua đồ ăn!”
” Tôi có cho cô đi không? Hả?” Lôi Dương đẩy Đồng Đồng sang một bên rồi mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, trong lòng anh lại không vui đem đồ ăn trong đó ra vứt xuống đất.
Đồng Đồng bắt lấy tay Lôi Dương nói:” A Dương, đừng, anh đừng để ý em đi ra ngoài, em về sau sẽ không tự ra ngoài nữa, anh đừng tức giận nữa được không!”
Lôi Dương bỏ tay Đồng Đồng ra nói:” Đừng tự tung tự tác biết chưa, tôi không cần một người đàn bà không biết nghe lời!”
Anh không cần ngôi biệt thự này có cảm giác của một mái nhà, không cần quen với sự tồn tại của cô.
Anh đã từng thích cảm giác như vậy, yêu thương cảm giác như vậy.
Anh thích nhìn bóng dáng Đồng Đồng bận rộn trong nhà bêp, thích ăn đồ ăn cô làm, thích đi làm về lại nhìn thấy hình bóng của cô, thích vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhưng tất cả đều đã là chuyện cũ, giờ phút này nhắc lại thật nực cười!
Anh sẽ không để cho bản thân có cơ hội có cảm giác như vậy một lần nữa! Sẽ không!
Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương nổi giận, vì mình đi mua đồ ăn nên Lôi Dương mới nổi giận sao?
Cô có chút không hiểu, nhưng cô biết Lôi Dương không thích cô làm gì hết.
Cô có chút khổ sở, rốt cục phải làm thế nào anh mới không từ chối cô, không hận cô nữa!
Trong mắt cô tràn ngập bất lực cùng thống khổ. Đôi mắt ngân ngấn nhưng không cho nước mắt hạ xuống, Lôi Dương cũng không thích cô khóc mà.
Nhìn đống đồ ăn bị vứt trên mặt đất, Đồng Đồng cũng cảm thấy tấm lòng của cô giống như cũng bị Lôi Dương ném xuống đất vậy.
Lôi Dương túm lấy tay Đồng Đồng nói:” Không được làm chuyện ngu xuẩn như thế này, cũng không được tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt tôi!”
Lôi Dương sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đồng Đồng, sợ nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ của cô, như vậy anh sẽ mềm lòng, nước mắt của cô dường như là điểm yếu chí mạng của anh, nhìn thấy nước mặt của Đồng Đồng anh sẽ không còn lòng dạ nào mà tra tấn cô, trả thù cô.
Nhưng anh không phải là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn sao? Tại sao với một cô gái nhỏ bé như cô anh lại mềm lòng!
Lời nói vô tình của Lôi Dương lại vang lên bên tai Đồng Đồng :” Ngoan ngoãn làm những chuyện mà một cô nhân tình nên làm đi, không được làm những chuyện vô vị như thế này, từ sau đi đâu cũng phải hỏi ý tôi đã, biết chưa?”
Lôi Dương nói xong thả Đồng Đồng ra rồi ra phòng bếp.
Anh ra khỏi biệt thự nhìn thấy chiếc xe đạp dựng dưới gốc cậy, anh tức giận ra đạp đổ nó.
Xe đạp đổ xuống mặt đất, bánh xe quay quay không ngừng, dường như đang buồn cho vận mệnh bị chà đạp của mình vậy!
Lôi Dương trấn tĩnh lại một chút, dường như ngày hôm nay và hôm qua anh đều rất tức giận, nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì? Bởi vì Đồng Đồng vô cớ mất tích, anh tức giận, có lẽ là tức giận chính mình!
Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch nhìn thân hình cao lớn của Lôi Dương rời khỏi tâm mắt của cô. Nhìn qua cửa kính thấy Lôi Dương giống như một đứa trẻ đạp đổ xe đạp.
Đồng Đồng nhịn không được bật cười!
Nhưng Lôi Dương lại ghét cô như vậy, coi cô như người tình của anh, bạn cùng giường của anh.
Nhưng anh nói đúng, cô đã đồng ý với điều kiện của anh, nhưng cô thực sự muốn ở bên Lôi Dương, không cần anh đối đãi với cô như vậy, không càn anh coi cô là cái gì.
Đồng Đồng tuy nhiên có chút đau, nước mắt vẫn cố nén cuối cùng vẫn rơi xuống, không sao, dù sao Lôi Dương không ở đây, cô có khóc anh cũng không quan tâm!
Đồng Đồng buồn bã nhặt đồ ăn lên, xếp từng thứ từng thứ vào tủ lạnh.
Cô tự nhủ, em không sợ anh, em sẽ không lùi bước, nhưng còn anh thì sao!
Anh ghét em cũng được, hận em cũng được, anh là người đề ra điều kiện này, cho nên người phải lo chính là anh!
Cho đến khi…… anh muốn em rời khỏi tầm mắt của anh, muốn em ra khỏi biệt thự của anh, như vậy em sẽ không bao giờ ở lại bên cạnh anh nữa!
Bởi vì giờ phút này anh rất tức giận,vì sao lại tức giận? Là bởi vì Đồng Đồng đối với việc anh có người đàn bà khác không hề động tâm sao?
Người đàn bà này không phải nói yêu anh sao? Còn không thèm để ý anh cùng cô gái khác qua đêm, đã thế còn ngủ ngon lành.
Cô đã chấp nhận làm người đàn bà của anh, không phải bởi vì yêu , mà là vì vườn hoa đó, còn có cả chỗ đất đó.
Lôi Dương trong mắt nén tức giận, anh mặc một cái quần lót vào, có chút nổi giận đi tới phòng Đồng Đồng .
Quả nhiên, cô ta vẫn ngủ rất an ổn, có điều đôi mày hơi nhíu lại, cô ta gặp ác mộng sao?
Chết tiệt, anh lại có cái cảm giác muốn ôm cô ta vào lòng mà vỗ về. Đêm trước đưa cô ta về anh đã không nhịn được mà nhảy lên giường ôm ấp an ủi cô ta, đã thế còn giống như một thằng ngu hồi trước, vì cô ta mà làm những chuyện vớ vẩn như đi mua quần áo.
Anh muốn gọi to đánh thức cô ta, hoặc là đem cô ta vứt xuống giường, làm cho cô đau mà tỉnh, như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng tra tấn cô của anh, như vậy mới có thể xóa đi một chút ý hận trong lòng anh, nhưng nhìn thấy dung nhan đang ngủ của cô ta, trong lòng anh chỉ thầm mắng đáng chết, xem cái dạng này có khi đến tối cũng không dậy.
Anh không có làm bất cứ chuyện gì, chỉ người phẫn nộ bỏ đi, về tới phòng mình đem cô gái vừa tiếp mình đêm qua lay dậy, quát đi!
Cô gái kia mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, không hiểu sao Lôi Dương mới sáng ra đã tức giận như vậy.
Tắm rửa xong, Lôi Dương lái xe cùng cô gái kia rời khỏi biệt thự!
……
Không biết đã ngủ bao lâu, Đồng Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô không biết buổi sáng hay là giữa trưa, đầu có chút choáng váng, cả người suy yếu vô lực, cũng không biết là đói hay là bị ốm.
Đồng Đồng lắc lắc đầu, xuống giường đi ra phòng khách, thật im lặng , A Dương cùng cô gái kia dường như không thấy.
Đồng Đồng chuyển hướng đi đến phòng bếp, lấy một cốc nước uống tạm.
Cô phải đi ra ngoài mua đồ ăn bằng không đói chết mất, nhưng đầu cô đau quá, hơn nữa lại không có xe, Đồng Đồng đành quay lại phòng ngủ của cô.
Khó chịu quá, Đồng Đồng nằm trên giường cảm giác thật bất lực, cũng tốt, anh đi ra ngoài sao lại không đánh thức cô?
Là vì không muốn nói chuyện với cô sao? Như vậy cũng tốt, dù sao cô buồn ngủ, A Dương không vô tình đánh thức cô, cô nên cảm ơn mới đúng !
Đồng Đồng nằm trên giường ngủ!
Ban đêm, Lôi Dương đã về, anh không mang cô gái nào về nữa, Đồng Đồng không hề phản ứng làm cho anh thực căm tức, biệt thự thực im lặng, đáng chết, không phải vẫn còn ngủ chứ!
Lôi Dương đi nhanh đến phòng Đồng Đồng , phẫn nộ giật chăn của Đồng Đồng, cúi người xuống nắm lấy cằm Đồng Đồng.
Đồng Đồng bị đau tỉnh dậy, mở ánh mắt mơ màng nói:” A Dương, anh về rồi à!”
” A Dương, anh về rồi à!” Những lời này giống như một lưỡi dao sắc bén cắt vào trong lòng anh, anh đã từng vì những lời nói này mà xao xuyến, từng vì những lời này mà lần đầu tiên anh muốn mái nhà ấm áp, có ý niệm kết hôn trong đầu, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng cũng bị cô gái này phản bội, lừa dối.
Lôi Dương tức giận nói:” Cô quên thân phận của cô rồi hả, cô là công cụ ấm giường của tôi, cô không phải nên mặc gợi cảm một chút, nằm trên giường đợi khách của cô đến sủng hạnh không phải sao, có phải cô quên rồi hả, cần tôi nhắc lại không?”
Đồng Đồng nhìn ánh mắt của Lôi Dương vô tình mang theo khinh thường, nhìn đôi môi cô đã từng hôn vô số lần nói ra những lời làm cô đau đớn. trên người anh tràn ngập cừu hận với cô, Đồng Đồng khó khăn nói:” A Dương……!”
” Không được gọi tôi là A Dương, gọi tôi là Lôi!” Lôi Dương vô tình ngắt lời Đồng Đồng.
Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, sự lạnh nhạt của Lôi Dương làm cô đau, tay anh nắm cô thật đau, lời nói của anh cũng thật đau.
Lôi Dương nói xong, nhìn thấy Đồng Đồng trong mắt đều là yếu ớt bất lực, trong mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương, anh dường như lại nghĩ tới lúc mới quen biết Đồng Đồng , cô ta cũng đáng thương yếu ớt động lòng người khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ như vậy.
Lôi Dương đau đơn buông cằm Đồng Đồng ra, tay anh xé rách áo ngủ của Đồng Đồng , anh phải chứng minh, anh đối với cô chỉ có hận, không có thương tiếc.
Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương cuồng nộ , cô giữ lấy tay anh, kinh hoảng hô:” Hôm nay không cần có được không!”
Cô đã chuẩn bị tinh thần tốt, cô là cô gái của Lôi Dương , cô biết mình nên làm gì, nhưng cô hiện tại thật sự không thoải mái.
Bên môi Lôi Dương là nụ cười khinh miệt , lạnh lùng nói:” Cô nhất định là quên thân phận của cô rồi, đừng nói với tôi là không cần!”
Đồng Đồng vô lực nhắm mắt lại, sau đó mở ra nói:” A Dương, ngày mai được không, hôm nay để cho em ngủ được không?”
Cô thật sự rất khó chịu, cảm giác muốn ngất xỉu đi, cô không biết bản thân có thể chịu đựng được sự cuồng nộ của Lôi Dương hay không.
Lôi Dương coi như không biết đến lời thỉnh cầu của Đồng Đồng , tay anh dễ dàng lột bỏ áo ngủ của Đồng Đồng , khiến da thịt trắng mịn của Đồng Đồng lộ ra trước mắt anh.
” A Dương, không cần!” Đồng Đồng vô lực nói, tay chống vào thân thể nổi giận của Lôi Dương.
Lôi Dương không vui nói:” Cô không làm tốt bổn phận, tôi có phải nên đá cô ra ngoài không!”
Thân thể anh vẫn khát vọng cô như vậy, dục vọng của anh đối với cô cũng không có vì hận mà giảm bớt, ngược lại càng thêm kịch liệt.
Thân thể mềm mại của Đồng Đồng bị anh ghim chặt, thân thể này có sự hấp dẫn trí mạng với anh.
Giờ phút này chỉ anh mới biết được bản thân anh nhớ thân hình kiều diếm này đến nhường nào, đúng! Chỉ có thân thể này là có thể làm anh nhớ , dục vọng của anh chỉ mở ra với cô gái trước mặt này.
Anh có chút gấp gáp không thể đợi, không hề dự báo trước tiến vào…… Làm cho Đồng Đồng đau đớn, người cũng mất hết ý thức ngất xỉu đi!
……
Lôi Dương đứng ở cửa, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, ánh mắt phức tạp, trên khuôn mặt có chút bất an.
Đồng Đồng im lặng nằm đó dường như đang ngủ, một bác sĩ đều bạc đang khám cho cô.
Lúc sau bác sĩ thu dọn dụng cụ, đứng dậy nhìn Lôi Dương nói:” Cậu đã làm cái gì vậy?”
Lôi Dương trong mắt bốc hỏa, lạnh lùng nói:” Cô ta rốt cuộc là làm sao vậy?”
” Chính xác thì cô ấy bị đói đến ngất xỉu!” Bác sĩ vẻ mặt khó hiểu nói với Lôi Dương . Cứ như Lôi Dương là người ngược đãi phụ nữ vậy.
Khuôn mặt Lôi Dương giật giật, không kiên nhẫn nói với bác sĩ:” Ông có thể đi!”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:” Cậu không biết yêu trẻ kính già gì cả, cậu nhìn xem cậu để một cô gái đói thành thế nào đi!”
Lôi Dương nổi giận nói:” Mau đi cho tôi. Bằng không tôi dán miệng ông lại, ông già nhiều chuyện.”
Bác sĩ nói:” Cho cô ấy ít gì ăn đi, không thì cô ấy thật sự đói chết đấy!” Nói xong ông từ từ bỏ đi không thèm để ý đến cơn tức của Lôi Dương.
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, trong lòng anh chợt cảm thấy buồn cười, cô gái đáng chết này, lại ngay lúc đang cùng anh…… mà hôn mê bất tỉnh.
Đúng là không để mặt mũi cho anh mà!
Nhưng anh không nghĩ tới, bản thân anh cũng quá thô bạo!
Kỳ thật cũng không phải quá thô bạo, nếu Đồng Đồng không đói ngất xỉu đi, nói không chừng sẽ là một đêm tuyệt vời.
Nhưng Đồng Đồng lại hôn mê bất tỉnh, hại anh nghĩ bản thân mình từ trước đến này lần đầu tiên làm một cô gái bất tỉnh trên giường!
May mà bác sĩ nói là bị đói ngất xỉu , chứ nói là bị anh……, a, anh thật sự muốn giết người diệt khẩu luôn.
Lôi Dương không biết nên giận hay nên cười, anh ra khỏi phòng Đồng Đồng.
……
Đồng Đồng nằm trên giường nghe tiếng bước chân Lôi Dương rời đi mới nhẹ nhõm thở dài, thật ra cô đã tỉnh dậy lúc bác sĩ nói chuyện.
Quả thực rất không có mặt mũi, đói đến ngất xỉu trên giường, ngất xỉu trong lòng Lôi Dương , nhưng quả thực là rất đói, làm sao bây giờ.
Hơn nữa dưới thân vẫn còn đau , đều là tại Lôi Dương, một chút cũng không dịu dàng, Đồng Đồng hoài nghi cái chỗ kia có phải bị hư hại rồi không, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng!
Hồi lâu sau, Đồng Đồng nghe thấy tiếng chuông cửa, là ai đến muộn vậy? Tiếp đến nghe thấy tiếng đóng cửa.
Sau đó cô nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, là Lôi Dương vào, tiếng bước chân của anh không giống với người khác, cô có thể nhận ra.
Cô gắt gao nhắm chặt mắt lại giả vờ vẫn còn hôn mê, nhưng bởi vì lông mày nhíu lại nên bị Lôi Dương phát hiện ra.
Anh cầm đồ vật trong tay đặt trên bàn bên giường , sau đó ngồi cạnh Đồng Đồng lạnh lùng nói:” Đừng có giả chết, dậy!”
Đồng Đồng cẩn thận mở to mắt nhìn Lôi Dương, mặt lạnh lùng , ánh mắt tàn nhẫn, cô không có mở miệng nói chuyện, bởi vì bản thân cô thật không có sức.
mặt Lôi Dương gần sát mặt Đồng Đồng , hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt cô, Đồng Đồng lo lắng đến quên thở, có phải anh tức giận không?
Lôi Dương nhìn chằm chằm Đồng Đồng hồi lâu mới chậm rãi nói:” Về sau dám hôn mê trên giường nữa, coi chừng tôi phá chỗ hoa kia, cả mấy ngôi nhà kia nữa, biết chưa!”
Nói xong anh đứng dậy, ánh mắt sắc bén không vui liếc nhìn Đồng Đồng một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Đồ vật trên bàn chắc chắn là đồ ăn rồi, cô ngửi thấy mùi thơm ngát, bụng cô bắt đầu kêu ùng ục.
Cô chậm rãi mở hộp cơm ra, trong hộp đều là những thức ăn nhẹ thích hợp cho người đã nhịn đói 2 ngày ăn.
Ăn cơm quan trọng hơn, ăn no bụng đã rồi nói sau!
……
Đồng Đồng ăn xong cảm giác tốt hẳn len, có điều trời khuya rồi, chắc Lôi Dương đã đi ngủ.
Cô vốn định cảm ơn anh đã mua đồ ăn cho cô, nhưng nghĩ lại vẫn để ngày mai đi, cô sẽ đi mua một chút đồ ăn, như vậy cô có thể tự nấu, không cần bị đói đến ngất xỉu nữa.
Cô im lặng ngủ, hy vọng khi tỉnh dậy sẽ lấy lại được sức lực.
……
Trời sáng, Đồng Đồng thức dậy rời giường, dọn dẹp xong khẽ mở cửa ra, sợ làm Lôi Dương thức giấc, vì hôm qua anh dường như ngủ rất muộn.
Đồng Đồng đi bộ rất lâu mới đến chỗ bắt xe, khu biệt thự đều là nơi người có tiền ở, nhà nhà đều có xe, cho nên nếu muốn bắt xe thì phải đi rất xa, Đồng Đồng bắt xe bus rồi đi vào nội thành
……
Lúc Lôi Dương thức dậy phát hiện Đồng Đồng không ở đây, trong phòng cô cũng không có ai, trong phòng dường như vẫn còn lưu lại mùi thơm của Đồng Đồng, một mùi thơm khiến người ta u mê.
Nhưng cô đi đâu?
Lôi Dương không rõ mình vì sao lại có chút kinh hoảng, đôi lông mày anh tuấn của anh nhíu lại, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Đồng Đồng.
Một ý nghĩ bất an hiện lên trong đầu anh, Đồng Đồng đi rồi, cô đã không tuân thủ lời hứa, Lôi Dương trong lòng có chút tức giận, cô đi rồi sao? Cô không để anh vào mắt chút nào sao?
Khuôn mặt đẹp đẽ bị sự lãnh lẽo bao phủ, ánh mắt anh ngập tràn sự tức giận!
……
Đồng Đồng đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, đều là đồ Lôi Dương thích, cô còn mua một chiếc xe đạp để sau này tiện đi lại! cô không mong Lôi Dương sẽ xì ra bộ mặt thoải mái cho cô, Đồng Đồng mua đồ xong bắt xe về biệt thự của Lôi Dương.
lái xe giúp cô mang xe đạp từ sau cốp xe xuống, Đồng Đồng xách đồ ăn vào trong nhà.
Lúc lái xe đi, Đồng Đồng vào trong, Lôi Dương vẫn còn ở nhà à, Đồng Đồng đẩy cửa ra rồi đi vào, đặt đồ ăn xuống trước rồi dắt xe đạp vào trong. Đóng cửa lại.
Cô đặt xe dưới một gốc cây trong sân biệt thự, sau đó xách đồ ăn vào trong phòng.
Cô xếp đồ ăn vào trong tủ lạnh, đóng tủ lạnh xong quay người lại đã thấy Lôi Dương tức giận bừng bừng nhìn cô.
Anh lại tức giận nữa à, Đồng Đồng bất an nghĩ! Nhưng vì sao lại tức giận? chẳng lẽ anh vừa rời giường đã lên cơn tức à? Hay là cô quấy rầy anh nghỉ ngơi!
” Cô vừa đi đâu!” giọng nói tức giân của Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn thấy đôi mắt tức giận của Lôi Dương , mở miệng nói:” Em đi mua đồ ăn!”
” Tôi có cho cô đi không? Hả?” Lôi Dương đẩy Đồng Đồng sang một bên rồi mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, trong lòng anh lại không vui đem đồ ăn trong đó ra vứt xuống đất.
Đồng Đồng bắt lấy tay Lôi Dương nói:” A Dương, đừng, anh đừng để ý em đi ra ngoài, em về sau sẽ không tự ra ngoài nữa, anh đừng tức giận nữa được không!”
Lôi Dương bỏ tay Đồng Đồng ra nói:” Đừng tự tung tự tác biết chưa, tôi không cần một người đàn bà không biết nghe lời!”
Anh không cần ngôi biệt thự này có cảm giác của một mái nhà, không cần quen với sự tồn tại của cô.
Anh đã từng thích cảm giác như vậy, yêu thương cảm giác như vậy.
Anh thích nhìn bóng dáng Đồng Đồng bận rộn trong nhà bêp, thích ăn đồ ăn cô làm, thích đi làm về lại nhìn thấy hình bóng của cô, thích vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhưng tất cả đều đã là chuyện cũ, giờ phút này nhắc lại thật nực cười!
Anh sẽ không để cho bản thân có cơ hội có cảm giác như vậy một lần nữa! Sẽ không!
Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương nổi giận, vì mình đi mua đồ ăn nên Lôi Dương mới nổi giận sao?
Cô có chút không hiểu, nhưng cô biết Lôi Dương không thích cô làm gì hết.
Cô có chút khổ sở, rốt cục phải làm thế nào anh mới không từ chối cô, không hận cô nữa!
Trong mắt cô tràn ngập bất lực cùng thống khổ. Đôi mắt ngân ngấn nhưng không cho nước mắt hạ xuống, Lôi Dương cũng không thích cô khóc mà.
Nhìn đống đồ ăn bị vứt trên mặt đất, Đồng Đồng cũng cảm thấy tấm lòng của cô giống như cũng bị Lôi Dương ném xuống đất vậy.
Lôi Dương túm lấy tay Đồng Đồng nói:” Không được làm chuyện ngu xuẩn như thế này, cũng không được tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt tôi!”
Lôi Dương sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đồng Đồng, sợ nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ của cô, như vậy anh sẽ mềm lòng, nước mắt của cô dường như là điểm yếu chí mạng của anh, nhìn thấy nước mặt của Đồng Đồng anh sẽ không còn lòng dạ nào mà tra tấn cô, trả thù cô.
Nhưng anh không phải là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn sao? Tại sao với một cô gái nhỏ bé như cô anh lại mềm lòng!
Lời nói vô tình của Lôi Dương lại vang lên bên tai Đồng Đồng :” Ngoan ngoãn làm những chuyện mà một cô nhân tình nên làm đi, không được làm những chuyện vô vị như thế này, từ sau đi đâu cũng phải hỏi ý tôi đã, biết chưa?”
Lôi Dương nói xong thả Đồng Đồng ra rồi ra phòng bếp.
Anh ra khỏi biệt thự nhìn thấy chiếc xe đạp dựng dưới gốc cậy, anh tức giận ra đạp đổ nó.
Xe đạp đổ xuống mặt đất, bánh xe quay quay không ngừng, dường như đang buồn cho vận mệnh bị chà đạp của mình vậy!
Lôi Dương trấn tĩnh lại một chút, dường như ngày hôm nay và hôm qua anh đều rất tức giận, nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì? Bởi vì Đồng Đồng vô cớ mất tích, anh tức giận, có lẽ là tức giận chính mình!
Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch nhìn thân hình cao lớn của Lôi Dương rời khỏi tâm mắt của cô. Nhìn qua cửa kính thấy Lôi Dương giống như một đứa trẻ đạp đổ xe đạp.
Đồng Đồng nhịn không được bật cười!
Nhưng Lôi Dương lại ghét cô như vậy, coi cô như người tình của anh, bạn cùng giường của anh.
Nhưng anh nói đúng, cô đã đồng ý với điều kiện của anh, nhưng cô thực sự muốn ở bên Lôi Dương, không cần anh đối đãi với cô như vậy, không càn anh coi cô là cái gì.
Đồng Đồng tuy nhiên có chút đau, nước mắt vẫn cố nén cuối cùng vẫn rơi xuống, không sao, dù sao Lôi Dương không ở đây, cô có khóc anh cũng không quan tâm!
Đồng Đồng buồn bã nhặt đồ ăn lên, xếp từng thứ từng thứ vào tủ lạnh.
Cô tự nhủ, em không sợ anh, em sẽ không lùi bước, nhưng còn anh thì sao!
Anh ghét em cũng được, hận em cũng được, anh là người đề ra điều kiện này, cho nên người phải lo chính là anh!
Cho đến khi…… anh muốn em rời khỏi tầm mắt của anh, muốn em ra khỏi biệt thự của anh, như vậy em sẽ không bao giờ ở lại bên cạnh anh nữa!
/59
|