Thiên Kỳ chậm rãi quay lại, ánh mắt chạm mắt cô, hắn vẫn mang dáng vẻ của một tảng băng ngàn năm, đôi mắt đen thâm sâu là thứ che dấu cảm xúc một cách hữu hiệu, hàng lông mày đen rậm, sóng mũi cao thẳng, cả người hắn toát lên khí chất vương giả, cao quý không thể tiếp cận.
Âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, Tinh Nghiên nhanh chóng điều tiết cảm xúc hoảng loạn của mình. Dù sao mày cũng đang mang một ngoại hình khác, anh ấy sẽ không nhận ra. , cô tự nhủ, nhanh chóng che đậy vẻ hoảng sợ, dù sao cô cũng từng là người lãnh đạo Tinh Bang, nếu ngay cả cảm xúc còn không kiềm chế được thì chắc năm 4 tuổi cô đã chết cùng cha mẹ rồi.
Lạnh nhạt nhưng xa cách, Tinh Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh: Thì ra là Quách Diệp tiên sinh, xin hỏi tìm tôi có việc gì?
Thiên Kỳ đút hai tay vào túi quần, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên một đường khó nhìn thấy, hắn nhìn cô: Tôi không thể cùng Tinh Nghiên tiểu thư ăn một bữa tối sao?
Tìm một người vốn không thân thiết để ăn tối? Đang kể chuyện cười sao? Việc vô vị như vậy có đánh chết cô cũng không tin.
Theo tôi được biết, Quách Diệp tiên sinh không phải là người làm việc không có mục đích. - Tinh Nghiên nhìn hắn nói.
Thiên Kỳ cười lạnh, chậm rãi bước đến chiếc bàn ăn sang trọng rồi ngồi một bên, đưa mắt nhìn cô: Có ngại hay không cùng tôi dùng bữa?
Tinh Nghiên thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười lịch sự, cô bước đến bên bàn, ngồi xuống. Phục vụ lúc này cũng bước vào, cung kính rót rượu vào ly của hai người sau đó đứng sang một bên.
Thiên Kỳ không gấp gáp uống rượu, hắn nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên: Cô nói không sai, tôi đúng là có mục đích, Tinh Nghiên tiểu thư thông minh như vậy chắc hẳn cũng đoán được dụng ý của tôi.
Tinh Nghiên im lặng suy xét một lượt cuối cùng lạnh lùng nói: Tạ thị và Quách Diệp đang trên đà tranh chấp, Tạ lão gia lại sắp là thông gia của Tinh thị chúng tôi, anh lo sợ Tạ thị sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của Tinh thị nên hôm nay mới tìm gặp tôi.
Cô hiểu hắn như vậy, người tàn nhẫn như hắn, thông minh như hắn không hề đơn giản, mỗi bước đi điều được suy nghĩ cặn kẽ. Đó mới chính là Quách Diệp Thiên Kỳ.
Tinh Nghiên tiểu thư nói đúng, nhưng chỉ đúng một phần suy nghĩ của tôi mà thôi. - Thiên Kỳ chậm rãi nâng ly rượu lắc nhẹ: Không phải tôi sợ Tinh thị của cô sẽ giúp Tạ Quốc Hưng lấy lại vị thế trên thị trường, mà là tôi cần sự hợp tác của Tinh thị.
Tinh Nghiên nghe vậy thì chau mày khó hiểu: Cần sự hợp tác của chúng tôi? Quách Diệp tiên sinh, xin anh giải thích.
Đúng, Tinh Nghiên không hiểu được rốt cuộc hắn có suy nghĩ gì. Dựa vào địa vị của Quách Diệp thì đối với mọi người trong hắc bạch lưỡng đạo thì Quách Diệp là đối thủ đáng gờm. Vậy mà Thiên Kỳ lại muốn hợp tác với một Tinh thị nhỏ bé.
Thiên Kỳ không nhanh không chậm trả lời: Cô nghĩ tôi từ Châu Âu xa xôi đến đây chỉ vì thu mua Tạ thị? Quy mô của Quách Diệp lớn thế nào Tinh Nghiên tiểu thư hẳn cũng biết rõ, chỉ dựa vào một Tạ thị nhỏ bé căn bản không có lợi ích nào.
Đôi mắt, cô lóe lên một ánh sáng, đôi môi nhỏ khẽ nở nụ cười lạnh: Quách Diệp tiên sinh, ngài là muốn thu mua Tạ thị để có chỗ đứng vững trước rồi sao đó muốn Tinh thị giúp Quách Diệp mở rộng thị trường ở Châu Á?
Rất thông minh, Tinh Nghiên tiểu thư tuổi đời còn nhỏ nhưng lại thấu hiểu mọi chuyện, thật làm tôi mở rộng tầm mắt. - Quách Diệp Thiên Kỳ nói, môi bạc vốn mím chặt lại câu lên một đường, từ lời nói không khó nhận ra sự tán thưởng đối với cô.
Cô gái nhỏ này làm hắn ngày càng hứng thú.
Tận đáy lòng, Tinh Nghiên chợt có một cơn sóng mạnh mẽ va đập, dư chấn lan truyền đến quả tim khiến nó nặng nề đập từng nhịp, hóa ra, đối với một Tinh Nghiên vợ hắn và cô của bây giờ hoàn toàn xa lạ. Lúc trước hắn cũng vì hôn ước và lợi ích mới lấy cô nhưng lại là một thái độ hoàn toàn khác lúc này.
Thật đáng tiếc, tôi và anh đến từ chuyến tuyến khác nhau. -Tinh Nghiên lạnh lùng.
Thiên Kỳ lạnh lùng nhếch môi, quả thật khí chất của cô gái này có phần giống với một người, nhưng cô gái nhỏ trước mặt hắn lại khác hẳn người đó một điểm, tạm thời hắn không biết là điểm gì, chỉ biết đây là điểm thu hút hắn nhất.
Tinh Nghiên tiểu thư, chuyện này không đến lượt cô quyết định, Quách Diệp Thiên Kỳ tôi trước giờ trọng dụng người tài, Quách Diệp thiện chí hợp tác, vấn đề này không cần bàn cãi. - Thiên Kỳ lạnh lùng lên tiếng.
Tinh Nghiên chau mày khó hiểu: Nếu việc này Tinh thị thỏa hiệp vậy chúng tôi sẽ phải làm gì?
Thiên Kỳ nhìn cô, đáy mắt vẫn ảm đạm lạnh lẽo, trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, bạc môi khẽ động, câu nói tiếp theo làm Tinh Nghiên chết trân tại chỗ.
Tinh Nghiên không biết mình đã về nhà bằng cách nào, hình như cô từ chối hắn một chuyện rồi sao đó bỏ chạy. Tinh phu nhân thấy cô mặt mày bơ phờ thì sốt ruột hỏi thăm đủ chuyện, cũng may bà có điện thoại phải nghe mới khiến cho Tinh Nghiên yên tĩnh một lúc.
Âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, Tinh Nghiên nhanh chóng điều tiết cảm xúc hoảng loạn của mình. Dù sao mày cũng đang mang một ngoại hình khác, anh ấy sẽ không nhận ra. , cô tự nhủ, nhanh chóng che đậy vẻ hoảng sợ, dù sao cô cũng từng là người lãnh đạo Tinh Bang, nếu ngay cả cảm xúc còn không kiềm chế được thì chắc năm 4 tuổi cô đã chết cùng cha mẹ rồi.
Lạnh nhạt nhưng xa cách, Tinh Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh: Thì ra là Quách Diệp tiên sinh, xin hỏi tìm tôi có việc gì?
Thiên Kỳ đút hai tay vào túi quần, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên một đường khó nhìn thấy, hắn nhìn cô: Tôi không thể cùng Tinh Nghiên tiểu thư ăn một bữa tối sao?
Tìm một người vốn không thân thiết để ăn tối? Đang kể chuyện cười sao? Việc vô vị như vậy có đánh chết cô cũng không tin.
Theo tôi được biết, Quách Diệp tiên sinh không phải là người làm việc không có mục đích. - Tinh Nghiên nhìn hắn nói.
Thiên Kỳ cười lạnh, chậm rãi bước đến chiếc bàn ăn sang trọng rồi ngồi một bên, đưa mắt nhìn cô: Có ngại hay không cùng tôi dùng bữa?
Tinh Nghiên thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười lịch sự, cô bước đến bên bàn, ngồi xuống. Phục vụ lúc này cũng bước vào, cung kính rót rượu vào ly của hai người sau đó đứng sang một bên.
Thiên Kỳ không gấp gáp uống rượu, hắn nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên: Cô nói không sai, tôi đúng là có mục đích, Tinh Nghiên tiểu thư thông minh như vậy chắc hẳn cũng đoán được dụng ý của tôi.
Tinh Nghiên im lặng suy xét một lượt cuối cùng lạnh lùng nói: Tạ thị và Quách Diệp đang trên đà tranh chấp, Tạ lão gia lại sắp là thông gia của Tinh thị chúng tôi, anh lo sợ Tạ thị sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của Tinh thị nên hôm nay mới tìm gặp tôi.
Cô hiểu hắn như vậy, người tàn nhẫn như hắn, thông minh như hắn không hề đơn giản, mỗi bước đi điều được suy nghĩ cặn kẽ. Đó mới chính là Quách Diệp Thiên Kỳ.
Tinh Nghiên tiểu thư nói đúng, nhưng chỉ đúng một phần suy nghĩ của tôi mà thôi. - Thiên Kỳ chậm rãi nâng ly rượu lắc nhẹ: Không phải tôi sợ Tinh thị của cô sẽ giúp Tạ Quốc Hưng lấy lại vị thế trên thị trường, mà là tôi cần sự hợp tác của Tinh thị.
Tinh Nghiên nghe vậy thì chau mày khó hiểu: Cần sự hợp tác của chúng tôi? Quách Diệp tiên sinh, xin anh giải thích.
Đúng, Tinh Nghiên không hiểu được rốt cuộc hắn có suy nghĩ gì. Dựa vào địa vị của Quách Diệp thì đối với mọi người trong hắc bạch lưỡng đạo thì Quách Diệp là đối thủ đáng gờm. Vậy mà Thiên Kỳ lại muốn hợp tác với một Tinh thị nhỏ bé.
Thiên Kỳ không nhanh không chậm trả lời: Cô nghĩ tôi từ Châu Âu xa xôi đến đây chỉ vì thu mua Tạ thị? Quy mô của Quách Diệp lớn thế nào Tinh Nghiên tiểu thư hẳn cũng biết rõ, chỉ dựa vào một Tạ thị nhỏ bé căn bản không có lợi ích nào.
Đôi mắt, cô lóe lên một ánh sáng, đôi môi nhỏ khẽ nở nụ cười lạnh: Quách Diệp tiên sinh, ngài là muốn thu mua Tạ thị để có chỗ đứng vững trước rồi sao đó muốn Tinh thị giúp Quách Diệp mở rộng thị trường ở Châu Á?
Rất thông minh, Tinh Nghiên tiểu thư tuổi đời còn nhỏ nhưng lại thấu hiểu mọi chuyện, thật làm tôi mở rộng tầm mắt. - Quách Diệp Thiên Kỳ nói, môi bạc vốn mím chặt lại câu lên một đường, từ lời nói không khó nhận ra sự tán thưởng đối với cô.
Cô gái nhỏ này làm hắn ngày càng hứng thú.
Tận đáy lòng, Tinh Nghiên chợt có một cơn sóng mạnh mẽ va đập, dư chấn lan truyền đến quả tim khiến nó nặng nề đập từng nhịp, hóa ra, đối với một Tinh Nghiên vợ hắn và cô của bây giờ hoàn toàn xa lạ. Lúc trước hắn cũng vì hôn ước và lợi ích mới lấy cô nhưng lại là một thái độ hoàn toàn khác lúc này.
Thật đáng tiếc, tôi và anh đến từ chuyến tuyến khác nhau. -Tinh Nghiên lạnh lùng.
Thiên Kỳ lạnh lùng nhếch môi, quả thật khí chất của cô gái này có phần giống với một người, nhưng cô gái nhỏ trước mặt hắn lại khác hẳn người đó một điểm, tạm thời hắn không biết là điểm gì, chỉ biết đây là điểm thu hút hắn nhất.
Tinh Nghiên tiểu thư, chuyện này không đến lượt cô quyết định, Quách Diệp Thiên Kỳ tôi trước giờ trọng dụng người tài, Quách Diệp thiện chí hợp tác, vấn đề này không cần bàn cãi. - Thiên Kỳ lạnh lùng lên tiếng.
Tinh Nghiên chau mày khó hiểu: Nếu việc này Tinh thị thỏa hiệp vậy chúng tôi sẽ phải làm gì?
Thiên Kỳ nhìn cô, đáy mắt vẫn ảm đạm lạnh lẽo, trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, bạc môi khẽ động, câu nói tiếp theo làm Tinh Nghiên chết trân tại chỗ.
Tinh Nghiên không biết mình đã về nhà bằng cách nào, hình như cô từ chối hắn một chuyện rồi sao đó bỏ chạy. Tinh phu nhân thấy cô mặt mày bơ phờ thì sốt ruột hỏi thăm đủ chuyện, cũng may bà có điện thoại phải nghe mới khiến cho Tinh Nghiên yên tĩnh một lúc.
/62
|