Tình Cạn Người Không Biết

Chương 17

/62


Edit: Thiên An.

Mùi hương của quán cà phê hòa quyện cùng với âm nhạc tạo nên một không gian mềm mại, làm cho thần kinh căng thẳng nhanh chóng vơi bớt.

“Cho nên, cậu đồng ý với vị giáo sư đó?” Tiêu Quỳnh cắn ống mút, kinh ngạc nhìn Trịnh Đinh Đinh.

Trịnh Đinh Đinh gật đầu: “Ừ, tớ chuẩn bị cùng anh ấy đi du lịch.”

Tiêu Quỳnh kích động không nhịn được phun ra, bỏ ống mút: “Nhưng là anh ta, cậu không ngại nghề nghiệp của anh ta? Nghề nghiệp của anh ấy quá bất tiện đi, mỗi ngày đều phải sờ nơi đó của phụ nữ nhiều lần như vậy, cậu chịu được?”

“Chuyện này.” Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh nói, “Tớ tin tưởng vào chuyên môn và nhân phẩm của anh ấy.”

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Tiêu Quỳnh quan sát xung quanh bổ sung một câu.

Trịnh Đinh Đinh mỉm cười: “Không đâu, nếu như ở bên cạnh anh ấy một hai ngày, cậu sẽ biết anh ấy là người như thế nào.”

“Nói như thể là cậu rất hiểu anh ta rõ lắm ấy, cậu cùng anh ta quen biết bao lâu rồi?”

“Mặc dù không lâu, nhưng anh ấy cho tớ cảm giác rất nghiêm túc.”

Tiêu Quỳnh ngả người về phía trước: “Có phải là do anh ấy từng sờ qua ngực của cậu không?”

“Cậu đi chết đi, không phải thế đâu.”

“Bất kể nói thế nào, cậu nguyện ý cùng Trần Tuần cắt đứt quen biết người đàn ông khác, coi như là một chuyện tình đáng được ăn mừng, dù cho đối phương có là một thầy thuốc phòng khám ngực, cũng được, trước thử nhìn một chút rồi hãy nói.”

“Là bác sĩ khoa ngực.” Trịnh Đinh Đinh sửa lại.

“Được được được, bác sĩ khoa ngực.” Tiêu Quỳnh gật đầu một cái, hỏi tiếp, “Vậy cậu quyết định như thế, là hoàn toàn bỏ qua tấm lòng của Trần Tuần đấy hả?”

Trịnh Đinh Đinh rũ ánh mắt xuống, khẽ thở dài, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy, tớ đã không mơ mộng tương lai của tớ và Trần Tuần sau này thế nào nữa rồi, anh ấy làm tớ cảm thấy mệt mỏi chết đi được.”

“Vậy nếu anh ta trở về đây tìm cậu nữa thì sao? Với tính tình không chín chắn của anh ta, có lẽ sẽ lại nói muốn ở bên cậu, cậu có cự tuyệt được không?”

“Cùng tớ ở một chỗ?” Trịnh Đinh Đinh chua chát cười một cái, “Anh ấy sẽ không.”

“Là nếu như? Đây là giả thiết? Nhỡ đâu?”

Trịnh Đinh Đinh lắc đầu: “Dù vậy tớ cũng sẽ không chấp nhận.”

Cũng không phải là chờ càng lâu, tình cảm càng quý trọng, thời gian chờ đợi quá dài sẽ đem tất cả nhiệt tình quay lại vạch số không mà thôi.

*

Trịnh Đinh Đinh đi ra cửa công ty, nhìn thấy xe Ninh Vi Cẩn dừng ở cách đó không xa nổi bật bên cạnh một cái cột mốc đường.

Trịnh Đinh Đinh sửng sốt, sau lưng là Từ Vận và chị Trương tay trong tay, cười nói vui vẻ đi ra.

“Đinh Đinh, về nhà luôn, hay là đi hẹn hò?” Chị Trương nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh chần chừ phía trước, cười hỏi một câu.

“Vâng, bạn của em ở bên kia chờ em, em phải đi trước.” Trịnh Đinh Đinh nói xong cũng hướng phía Ninh Vi Cẩn đi tới.

Từ Vận đưa mắt nhìn chiếc xe phía cột mốc đường, mơ hồ có chút quen thuộc, mấy giây sau cô ta nhận ra đó là xe ai, lạnh lùng cười một cái.

Trịnh Đinh Đinh lên xe Ninh Vi Cẩn, hỏi anh: “Sao anh lại lái xe tới công ty em?”

“Có chuyện gì không ổn à?” Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại.

“Anh xem mắt quá nhiều, có lẽ đã quên mất có lần từng xem mắt một cô gái họ Từ, chính là đồng nghiệp cùng bàn với em.”

“À?” Ninh Vi Cẩn thản nhiên như cũ, “Coi như anh và đồng nghiệp em xem mắt, thì anh lái xe đến cửa công ty em có quan hệ gì?”

Trịnh Đinh Đinh đỡ trán: “Anh có hiểu cái gì gọi là…. Xấu hổ không? Em và Từ Vận mỗi ngày đều cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, có lúc mặc quần áo giống nhau cũng sẽ cảm thấy lúng túng, huống chi còn chung đụng một người đàn ông.”

“Chung đụng một người đàn ông?” Ninh Vi Cẩn lơ đễnh, “Cách nói này gọi là vô cùng thiếu sót.”

“Tóm lại, anh sau này nên dừng xe ở bến ra tàu điện ngầm Nhị Hào, đừng trực tiếp lái đến cửa công ty em.”

Ninh Vi Cẩn bình tĩnh ném cho cô một ánh mắt kiểu “Chuyện này cần thiết không”, Trịnh Đinh Đinh trừng lại, Ninh Vi Cẩn thu hồi ánh mắt, yên lặng lái xe, không nói gì nữa.

Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ, lý trí và cảm tính không giống nhau, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy nói chuyện tình cảm với Ninh Vi Cẩn xem ra không nên nhắc tới.

Nhưng sự thật chứng minh, là chuyện thường tình thì nên nghe theo ý kiến của phụ nữ.

Sáng hôm sau đi làm, Từ Vận từ phòng uống nước đi ra, đang cầm cà phê đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, không chút để ý hỏi Trịnh Đinh Đinh: “Thế nào, cậu cũng thân thiết với vị giáo sư khoa ngực đó?”

Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ưu nhã sắc sảo nhưng không có chút tươi cười nào của Từ Vận bên kia, mỉm cười đáp lại, coi như thừa nhận.

“Tớ nói này vị giáo sư đó cũng quá nóng lòng, thường đi xem mắt, dùng lưới đánh bắt cá xa bờ.” Từ Vận nói, “Đinh Đinh à, tớ khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lý trước, ngàn vạn lần đừng tưởng thật, anh ta đã xem mắt với rất nhiều phụ nữ, ăn cơm, nói chuyện phiếm, ước hẹn, phần lớn thời gian chính là đi xem mặt.”

“Ừ.” Trịnh Đinh Đinh vừa gõ bàn phím, vừa nói, “Chúng tớ đã thỏa thuận, giai đoạn đầu theo quy luật một tuần gặp nhau bốn lần.”

Từ Vận trong lòng kinh ngạc, trên mặt không biểu hiện gì, châm chọc nói: “Hai người đã bắt đầu tiến thêm một bước phát triển như vậy?”

“Đúng vậy.”

Ngoài cửa sổ là ban ngày ánh sáng mặt trời rực rỡ, nhưng trong đầu Từ Vận nhất thời tích tụ thành những đám mấy đen, nghĩ đến việc Ninh Vi Cẩn cùng Trịnh Đinh Đinh phát triển thuận lợi, tâm tình cô ta đè nén tới cực điểm, lại liếc nhìn Trịnh Đinh Đinh, không nói thêm gì nữa.

Thời gian nghỉ trưa, Trịnh Đinh Đinh từ bên ngoài trở về, vừa đúng lúc gặp phải Từ Vận và chị Trương ở trên hành lang ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.

Thanh âm chị Trương sắc bén khác thường: “Muốn chị nói à, đàn ông quan trọng nhất không phải là ngoại hình, không phải là kinh tế, mà là nghề nghiệp của anh ta, nghề nghiệp tốt ngàn vạn lần không thể tìm, cái gì bác sĩ khoa ngực, ngày ngày hướng về phái mấy phụ nữ không mặc quần áo, sớm muộn cũng sẽ có chuyện….”

“Ai nói không phải?” Từ Vận cười cười, “Mẹ em mấy ngày trước trong điện thoại còn nhắc nhở em, có thể không quen biết bác sĩ thì đừng quen biết, bác sĩ thoạt nhìn thì nghiêm chỉnh, tự hào, thật ra trong bụng toàn chuyện xấu, không nên tìm bác sĩ làm bạn trai.”

“Đúng vậy, chị thấychuyện tình với mấy thầy thuốc chung quanh không có mấy người tốt, không phải là chia chính là cách, bản thân cứ tưởng mình tốt lắm, tính tình vô cùng ngạo mạn.”

“Vâng, loại đàn ông đó đều là cưỡi lừa tìm ngựa, huống chi là điều kiện tốt thế kia, bên nhau bao lâu, bây giờ em nghĩ thông suốt rồi, làm người không thể quá ngây thơ, ôm ảo tưởng không có thật, đến một lúc nào đó sẽ rất thảm.”

….

Trịnh Đinh Đinh làm như không nghe thấy, trực tiếp đi vào phòng làm việc, dầu gì cũng làm ở đây mấy năm rồi, nếu nói lại lời ra tiếng vào, chỉ cần không chỉ mặt gọi tên, cô lười phải đi nghĩ xem đối phương có phải đang nói mình hay không.

Chẳng qua là trở lại chỗ ngồi, trong lòng Trịnh Đinh Đinh có chút không thoải mái, không thoải mái không phải có liên quan tới chuyện kia, mà là thấy bất bình thay cho Ninh Vi Cẩn, đường đường là chuyên gia một lĩnh vực lại bị người ta khinh thường.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trịnh Đinh Đinh cố tình soạn một tin nhắn gửi cho Ninh Vi Cẩn:

“Trước đây anh rất hăng hái đi xem mắt à?”

Nhắn xong Trịnh Đinh Đinh không quan tâm tới điện thoại di động nữa, ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, Trịnh Đinh Đinh đầu tóc bù xù sờ điện thoại vừa nhìn lên, thấy một tin nhắn trả lời của Ninh Vi Cẩn:

“Anh trước đây hẹn hò nhiều có quan hệ gì tới chuyện hiện tại của chúng ta?”

Trịnh Đinh Đinh có cảm giác bất lực, tính tình của giáo sư Ninh khó thương lượng bây giờ thấp tới mức ngoài dự liệu của cô.

Lúc làm việc, Từ Vận lại không để ý nói với Trịnh Đinh Đinh: “Quan hệ của cậu và giáo sư Ninh tiến tới đâu rồi, nên hiểu rõ bối cảnh gia đình bọn họ đi, ba anh ta tên là gì làm nghề gì cũng không phải là không biết chứ? Tớ có lòng nhắc nhắc nhở cậu một câu, loại gia đình như bọn họ, rất coi trọng môn đăng hộ đối, xem thường dân nghèo.”

“Phải không?” Trịnh Đinh Đinh lạnh lùng nói.

“Tình cảm là một chuyện, nhưng nói về hôn nhân lại là một chuyện khác, sau này cậu sẽ biết.” Từ Vận cười, “Tớ không phải

là thêu dệt thêm. Chẳng qua là giúp cậu hiểu, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp sắp được hai năm rồi, tớ hiểu cậu là một cô gái tốt, nhiều chuyện nhắc nhở cậu một cái, tránh sau này cậu nếm mùi thất bại”.

Trịnh Đinh Đinh nhìn từ vận một cái :” Cám ơn, tớ tự biết mình đang làm gì”.

Từ Vận nhìn ra Trịnh Đinh Đinh đang mất hứng, nhanh chóng sửa sang lại túi văn kiện, có chút vui vẻ đứng dậy, lượn lờ đi về phía phòng uống nước.

Trịnh Đinh Đinh không phải là kẻ ngốc, biết suy nghĩ trong lòng Từ Vận, mặc dù các cô là cộng sự hai năm, nhưng nói về quan hệ thì chỉ hơn người xa lạ một chút, Từ Vận điển hình là cô gái thành thị có dáng vẻ ngọt ngào, có gu ăn mặc, có khí chất, mỗi lần đi ăn đều là buffe đẳng cấp năm sao, thỉnh thoảng còn dành tiền mua một cái túi hàng hiệu, trong cộng việc được cấp trên coi trọng, tốt đẹp từ bên trong, tự tin, có chí cầu tiến, cô ấy ở bên cạnh Ninh Vi Cẩn vô không có kết quả, đương nhiên không muốn thấy Trịnh Đinh Đinh và Ninh Vi Cẩn phát triển thuận lợi.

Hôm nay làm thêm đến sáu giờ, Trịnh Đinh Đinh, Từ Vận, chị Trương cùng nhau vào thang máy đi xuống, Từ Vận cười mời chị Trương đi ăn lẩu uyên ương, hai người trò chuyện vui vẻ, trong thang máy lúc này vô cùng náo nhiệt.

Đi ra tới cửa công ty, Trịnh Đinh Đinh nghĩ là mình nhìn lầm rồi, xe Ninh Vi Cẩn dừng lại ở chỗn trống cách cô không quá 50m, so với lần trước còn gần hơn.

Ninh Vi Cẩn thấy Trịnh Đinh Đinh ra ngoài, lưu loát mở cửa xuống xe, hướng cô đi tới, đi tới trước mặt cô.

Từ Vận và chị Trương đi ngay sau Trịnh Đinh Đinh cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Ninh Vi Cẩn.

“Hôm nay phải làm thêm giờ à? Anh chờ suốt hai mươi phút rồi”. Ninh Vi Cẩn nói với Trịnh Đinh Đinh, “còn chư ăn đúng không, muốn ăn đồ Tây hay món Trung, bây giờ anh gọi điện thoại đặt chỗ ngồi”.

“Anh chờ em năm mươi phút?”.

Ninh Vi Cẩn cười nhẹ, giọng nói ôn hòa hiếm có :“ Bây giờ đói bụng chưa? Muốn ăn món Tây hay đồ ăn Trung Quốc?”.

“Ăn đồ ăn Trung Quốc là được”. Trịnh Đinh Đinh trả lời đồng thời bên tai truyền tới tiếng Từ Vận và chị Trương xôn xao bàn tán.

“Cũng được”. Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, ngay sau đó ánh mắt lướt qua bả vai Trịnh Đinh Đinh, nhìn hai người phía sau lưng, thái độ lịch sự :” Hai người là đồng nghiệp của Đinh Đinh đúng không, cám ơn hai người bình thường quan tâm tới cô ấy, hôm nào xin mời hai vị đi uống cà phê.”

Nói xong Ninh Vi Cẩn liền kéo tay Trịnh Đinh Đinh, đi tới xe, đến bên cạnh xe, anh không vội vã mở cửa xe, đi thẳng tới đuôi xe, mở cốp ra, bên trong toàn bộ đều là hoa hồng Mân Côi.

Không chỉ có một mình Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc, chị Trương cũng kinh hãi :” A, giáo sư Ninh này thật sự rất có phong cách!”

Từ Vận siết chặt tay thành quả đấm, run rẩy cắn môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Cho đến khi chiếc xe chạy đi, chị Trương vẫn còn ở đó cảm khái :”Thoạt nhìn giáo sư này rất nghiêm túc, anh ta rất thích Trịnh Đinh Đinh, đối với cô ấy vừa kiên nhẫn vừa quan tâm, ánh mắt và giọng nói của anh ta lúc nhìn cô ấy rất dịu dàng, chẳng khác nào đối với con nít”. Dứt lời liếc Từ Cận bên cạnh một cái, sắc mặt cô ta rất kém, vội vàng bổ sung một câu “Đúng là pháo hoa giưã bầu trời đầy sao, đừng nóng vội, em có thể tìm được người tốt hơn nhiều”. (ý nói anh Cẩn là mặt trăng giưã các vì sao, người tuyệt vời, đại khái thế!!!)

Ở trên xe, Trịnh Đinh Đinh nói với Ninh Vi Cẩn :” Ninh Vi Cẩn, anh hôm nay quá phô trương rồi”.

“Lúc cần thiết anh cũng có thể miễn cưỡng làm mấy chuyện nhàm chán.”

“Nói thật đi, tại sao anh lại trở nên phô trương như vậy?”

“Em thử nói xem?”

Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, cũng không phải là giúp cô lấy lại mặt mũi trước mặt đồng nghiệp đấy chứ? Bởi vì lần trước cô nói tới chuyện “chung đụng đàn ông” sao?

“Trịnh Đinh Đinh”.

“Vâng?”

“Anh chưa từng làm chuyện này vì bất kì một cô gái nào, bao gồm đối tượng hẹn hò trước đây.”

Trịnh Đinh Đinh: ”…”. Cô cũng nên cảm thấy vinh hạnh đi?

“Cho nên em không cần để ý chuyện trước đây, cũng không cần để ý tới lời người khác”. Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh.

Trịnh Đinh Đinh dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút nói :”Được, em không ngại, cũng không để ý tới”.

“Hoa hồng có đẹp không?”

“Rất đẹp, nhưng không cần mua nữa, hoa hồng chỉ là hoa, không phải quả”.

“Em nói hoa hồng của anh có hoa không có quả?” Âm thanh của Ninh Vi Cẩn hàm chứa một chút lạnh lẽo.

“Ý của em là… hoa hồng đương nhiên là rất đẹp, khiến người khác động tâm, sau này muốn tặng cũng không nên tặng nhiều như vậy, mấy bông là được rồi”. Trịnh Đinh Đinh vừa nói vừa len lén liếc Ninh Vi Cẩn một cái.

Thật là may, sắc mặt giáo sư Ninh đã hơi bớt giận, không khí lạnh lẽo xung quanh cũng giảm đi một chút.”

/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status