Nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố phía Bắc.
Bùi Họa bao trọn cả nhà hàng, ngoài đám người Bùi Ôn Hạ ra, không ai có thể vào ăn.
Nhân viên phục vụ biết hôm nay sẽ đón khách quý, sớm đã chuẩn bị đầy bàn tiệc, còn đứng ở trước cửa xếp hai hàng chờ người đến.
Phục vụ đều là những cô gái, thanh niên trẻ tuổi, nghe nói hôm nay tiếp đãi SHEEN, cho dù tăng ca không thêm tiền bọn họ cũng muốn.
Người trẻ tuổi nào mà không biết SHEEN đâu?
Nam phục vụ nghe thấy tiếng xe, lập tức hăng hái chạy vào thông báo: “Tới rồi! Tới rồi!”
Vì để chú vợ có ấn tượng tốt về mình, hẹn 7 giờ tối nhưng mới 6 giờ kém là Mộ Lăng Thần bọn họ đã đến.
Bùi Ôn Hạ không đi cùng các anh, vì cậu còn có vài chuyện riêng muốn nói với Bùi Họa trước khi chia tay. Không phải lúc nào cậu cũng có thể bay qua đây thăm con trai, sau này lịch trình còn sẽ dày đặc hơn thế nữa.
Thợ săn ảnh, cánh truyền thông vì vụ lùm xùm của Hoa Hồng cũng rất muốn tìm cơ hội phỏng vấn người bị hại là SHEEN. Nhưng SHEEN lại từ chối trả lời, với lý do cá nhân không tiện nói. Chú của Bùi Ôn Hạ là dân giang hồ, chuyện này mà lên báo, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của cậu.
Cho nên, bọn họ chực chờ thăm dò những nơi mà SHEEN đi qua, muốn tập kích bất ngờ.
Năm người Mộ Lăng Thần vừa bước xuống xe, mọi người cảm thấy choáng váng, chói mù cả mắt.
Còn tưởng nhầm rằng mình vào nhầm hiện trường trao giải quá trình đi thảm đỏ của minh tinh.
Tay phóng viên điên cuồng nhấn màn trập, tiếc nuối nhìn năm người đã vào trong.
Đến phục vụ nam còn hâm mộ nhìn thì nói gì đến mấy cô gái. Quản lý nhà hàng phải đích thân ra trận giám sát mới làm việc nghiêm túc.
Mộ Lăng Thần nói với quản lý, muộn một lát nữa rồi hẵng mang đồ ăn lên, vì còn người chưa đến.
Diệp Lạc Dương lần này ăn mặc còn sang trọng hơn cả tiệc xã giao, hắn cứ lo lắng, mãi hỏi Đường Hiểu Vi: “Anh, cà vạt của em có bị lệch không? Áo vest có bị nhàu chỗ nào không? Tóc em có bị rối không?..”
“…” Làm cho Đường Hiểu Vi cũng khẩn trương theo.
Kỳ Ân chỉ là cảm thấy mình không nên để thua bốn người cho nên mới ăn mặc tây trang nghiêm túc. Cậu ta lúc này mới mở mồm: “Í, không phải, trên sơ yếu lí lịch anh Bùi chỉ ghi chỉ có người thân là mẹ thôi mà? Từ đâu ra chú mọi người không thấy kì lạ sao?”
Nghe là biết cậu ta đã điều tra chi tiết về cuộc đời của Bùi Ôn Hạ.
Mộ Lăng Thần lắc đầu: “Không có gì kì lạ, Ôn Hạ thấy hạnh phúc là được.”
Anh lại cười tít mắt cảnh cáo: “Anh mà phát hiện lần sau em lén lút điều tra người khác nữa thì báo cảnh sát bắt em đấy.”
“…”
Diệp Lạc Dương từ đâu lấy ra cây lược, vừa chải tóc vừa nói: “Nhắc mới nhớ, mẹ của Bùi Ôn Hạ nhập viện, bệnh viện nhà anh Hiểu Vi. Lần trước em có đến thăm một lần, bà ấy có vẻ suy yếu lắm.”
Đường Hiểu Vi cũng mới biết tin này, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng, dặn dò chăm sóc đặc biệt cho bà ấy.
Bùi Ôn Hạ chuyện gì cũng không nói, giữ kín trong lòng.
Nếu lần đó Diệp Lạc Dương không bắt gặp cậu đi ra ngoài từ sớm, chắc cũng không biết cậu muốn đến thăm mẹ.
Kỳ Ân liếc nhìn vẻ mặt trầm trọng của từng người, cười rất thiếu đánh: “Anh Bùi giấu các anh nhiều chuyện quá he, có thật là các anh là người anh ấy tin tưởng không vậy? Ôi trời, là yêu nhau dữ chưa vậy?”
“…”
Diệp Lạc Dương muốn phản bác rằng hắn và Bùi Ôn Hạ chỉ là bạn tốt, nhưng lời đến bên miệng lại không cách nào nói ra được. Nếu Kỳ Ân nói đúng thì nghĩa là, Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn đều thích chung một người.
Chuyện này mà cũng được sao?
Hắn hoang mang nghĩ.
Kỳ Ân cũng bởi vì ghen tị cho nên mới muốn làm cho các anh không thoải mái, bản thân cậu ta sau khi nói xong cũng rất khó chịu. Bởi vì cậu ta luôn bị Bùi Ôn Hạ từ chối, không chỉ một lần, là vô số lần.
Tay chơi như cậu ta mà cũng có ngày mong chờ tình cảm từ một đứa ngốc? Nghĩ sao cũng thấy nực cười.
“Chỉ cần Ôn Hạ biết anh thích em ấy là được.” Đường Hiểu Vi hiếm khi tỏ thái độ kiên quyết, nói.
Tần Sở Hàn gật đầu: “Sẽ có một ngày, anh hiểu ra cảm giác của chúng tôi.”
Khi thật tâm thật lòng thích ai đó rồi mới biết, lời yêu quá nặng, chỉ dám nói thích. Tình cảm trao đi quá nhiều không nhận được hồi đáp có buồn và thất vọng đến mấy cũng ôm hi vọng mỏng như cánh ve. Mặc dù nói “Chỉ cần em thấy hạnh phúc với anh là đủ rồi”, nhưng, như vậy sao mà đủ được? Khuyết thiếu người yêu, có lấp kiểu gì cũng không đủ khoảng trống trong tim.
Nếu Bùi Ôn Hạ làm ra lựa chọn, chọn một trong bốn người, ba người còn lại chắc chắn sẽ…
Bọn họ lại không muốn Bùi Ôn Hạ có áp lực tâm lý. Chỉ cần cậu thích bọn họ ít một chút, chia nhỏ ra làm bốn phần.
Vậy là đủ rồi.
Kỳ Ân mới từ chối không muốn hiểu cảm giác này.
Bùi Họa bao trọn cả nhà hàng, ngoài đám người Bùi Ôn Hạ ra, không ai có thể vào ăn.
Nhân viên phục vụ biết hôm nay sẽ đón khách quý, sớm đã chuẩn bị đầy bàn tiệc, còn đứng ở trước cửa xếp hai hàng chờ người đến.
Phục vụ đều là những cô gái, thanh niên trẻ tuổi, nghe nói hôm nay tiếp đãi SHEEN, cho dù tăng ca không thêm tiền bọn họ cũng muốn.
Người trẻ tuổi nào mà không biết SHEEN đâu?
Nam phục vụ nghe thấy tiếng xe, lập tức hăng hái chạy vào thông báo: “Tới rồi! Tới rồi!”
Vì để chú vợ có ấn tượng tốt về mình, hẹn 7 giờ tối nhưng mới 6 giờ kém là Mộ Lăng Thần bọn họ đã đến.
Bùi Ôn Hạ không đi cùng các anh, vì cậu còn có vài chuyện riêng muốn nói với Bùi Họa trước khi chia tay. Không phải lúc nào cậu cũng có thể bay qua đây thăm con trai, sau này lịch trình còn sẽ dày đặc hơn thế nữa.
Thợ săn ảnh, cánh truyền thông vì vụ lùm xùm của Hoa Hồng cũng rất muốn tìm cơ hội phỏng vấn người bị hại là SHEEN. Nhưng SHEEN lại từ chối trả lời, với lý do cá nhân không tiện nói. Chú của Bùi Ôn Hạ là dân giang hồ, chuyện này mà lên báo, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của cậu.
Cho nên, bọn họ chực chờ thăm dò những nơi mà SHEEN đi qua, muốn tập kích bất ngờ.
Năm người Mộ Lăng Thần vừa bước xuống xe, mọi người cảm thấy choáng váng, chói mù cả mắt.
Còn tưởng nhầm rằng mình vào nhầm hiện trường trao giải quá trình đi thảm đỏ của minh tinh.
Tay phóng viên điên cuồng nhấn màn trập, tiếc nuối nhìn năm người đã vào trong.
Đến phục vụ nam còn hâm mộ nhìn thì nói gì đến mấy cô gái. Quản lý nhà hàng phải đích thân ra trận giám sát mới làm việc nghiêm túc.
Mộ Lăng Thần nói với quản lý, muộn một lát nữa rồi hẵng mang đồ ăn lên, vì còn người chưa đến.
Diệp Lạc Dương lần này ăn mặc còn sang trọng hơn cả tiệc xã giao, hắn cứ lo lắng, mãi hỏi Đường Hiểu Vi: “Anh, cà vạt của em có bị lệch không? Áo vest có bị nhàu chỗ nào không? Tóc em có bị rối không?..”
“…” Làm cho Đường Hiểu Vi cũng khẩn trương theo.
Kỳ Ân chỉ là cảm thấy mình không nên để thua bốn người cho nên mới ăn mặc tây trang nghiêm túc. Cậu ta lúc này mới mở mồm: “Í, không phải, trên sơ yếu lí lịch anh Bùi chỉ ghi chỉ có người thân là mẹ thôi mà? Từ đâu ra chú mọi người không thấy kì lạ sao?”
Nghe là biết cậu ta đã điều tra chi tiết về cuộc đời của Bùi Ôn Hạ.
Mộ Lăng Thần lắc đầu: “Không có gì kì lạ, Ôn Hạ thấy hạnh phúc là được.”
Anh lại cười tít mắt cảnh cáo: “Anh mà phát hiện lần sau em lén lút điều tra người khác nữa thì báo cảnh sát bắt em đấy.”
“…”
Diệp Lạc Dương từ đâu lấy ra cây lược, vừa chải tóc vừa nói: “Nhắc mới nhớ, mẹ của Bùi Ôn Hạ nhập viện, bệnh viện nhà anh Hiểu Vi. Lần trước em có đến thăm một lần, bà ấy có vẻ suy yếu lắm.”
Đường Hiểu Vi cũng mới biết tin này, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng, dặn dò chăm sóc đặc biệt cho bà ấy.
Bùi Ôn Hạ chuyện gì cũng không nói, giữ kín trong lòng.
Nếu lần đó Diệp Lạc Dương không bắt gặp cậu đi ra ngoài từ sớm, chắc cũng không biết cậu muốn đến thăm mẹ.
Kỳ Ân liếc nhìn vẻ mặt trầm trọng của từng người, cười rất thiếu đánh: “Anh Bùi giấu các anh nhiều chuyện quá he, có thật là các anh là người anh ấy tin tưởng không vậy? Ôi trời, là yêu nhau dữ chưa vậy?”
“…”
Diệp Lạc Dương muốn phản bác rằng hắn và Bùi Ôn Hạ chỉ là bạn tốt, nhưng lời đến bên miệng lại không cách nào nói ra được. Nếu Kỳ Ân nói đúng thì nghĩa là, Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn đều thích chung một người.
Chuyện này mà cũng được sao?
Hắn hoang mang nghĩ.
Kỳ Ân cũng bởi vì ghen tị cho nên mới muốn làm cho các anh không thoải mái, bản thân cậu ta sau khi nói xong cũng rất khó chịu. Bởi vì cậu ta luôn bị Bùi Ôn Hạ từ chối, không chỉ một lần, là vô số lần.
Tay chơi như cậu ta mà cũng có ngày mong chờ tình cảm từ một đứa ngốc? Nghĩ sao cũng thấy nực cười.
“Chỉ cần Ôn Hạ biết anh thích em ấy là được.” Đường Hiểu Vi hiếm khi tỏ thái độ kiên quyết, nói.
Tần Sở Hàn gật đầu: “Sẽ có một ngày, anh hiểu ra cảm giác của chúng tôi.”
Khi thật tâm thật lòng thích ai đó rồi mới biết, lời yêu quá nặng, chỉ dám nói thích. Tình cảm trao đi quá nhiều không nhận được hồi đáp có buồn và thất vọng đến mấy cũng ôm hi vọng mỏng như cánh ve. Mặc dù nói “Chỉ cần em thấy hạnh phúc với anh là đủ rồi”, nhưng, như vậy sao mà đủ được? Khuyết thiếu người yêu, có lấp kiểu gì cũng không đủ khoảng trống trong tim.
Nếu Bùi Ôn Hạ làm ra lựa chọn, chọn một trong bốn người, ba người còn lại chắc chắn sẽ…
Bọn họ lại không muốn Bùi Ôn Hạ có áp lực tâm lý. Chỉ cần cậu thích bọn họ ít một chút, chia nhỏ ra làm bốn phần.
Vậy là đủ rồi.
Kỳ Ân mới từ chối không muốn hiểu cảm giác này.
/122
|