Còn 5 ngày nữa là đến giáng sinh.
Concert của SHEEN được thông báo tổ chức ngày 23. Chưa đầy một tiếng, 60.000 vé đã bán hết sạch, fans ở Bắc còn nhiều hơn cả ở trong Nam. Sau những ngày căng thẳng cãi vả với fans Hoa Hồng, lại được xem concert của Idol thì còn gì bằng.
[SHEEN canh đúng thời điểm quá! Tui nhất định sẽ đi!]
[Hát live đấy, đám hoa hồng làm gì dám hát!]
[Mấy mụ ấy toàn nhép, phòng thu gồng cơ đít lên chỉnh giọng muốn nổ máy mới ra được cái Album á mấy bà!]
[Mà lần này chịu chi thiệt he, nhà tài trợ là ai dị! Cái sân khấu bự tổ chảng!]
[Trong Nam mình sức chứa nhiều lắm cũng cỡ 40 nghìn người à, tui tính rồi!]
[Quào!]
[Chờ bé Hạ live nhoa!]
Các thành viên của SHEEN tranh thủ lúc này, tập lại vũ đạo, biên đạo thêm vài điệu nhảy mới hoành tráng hơn.
Bùi Ôn Hạ trở về với những ngày tháng khắc khổ luyện vũ, ngày ngủ 4 tiếng. Kỳ Ân là chúa lười cũng bị cậu kéo theo tập múa đến ăn không tiêu.
Phải cho khán giả thưởng thức một show âm nhạc thật hoàn hảo đến từ SHEEN.
Biết SHEEN sắp tổ chức concert, bên phía Roselia cũng quyết định tổ chức Fan Meeting vào cùng ngày cùng thời gian, ý đồ cạnh tranh rõ mồn một.
Fans hai nhà lại nháo nhào lên.
Bùi Ôn Hạ bọn họ lui một bước, Tô Nghiên lại được đà lấn át, độc chiếm thị trường.
…
Nhóm Roselia sau khi quay chụp quảng cáo cho tập đoàn Bạc & Tần, hiên ngang xuất hiện trên tờ tạp chí, màn hình lớn trong thành phố, poster.
Trong một ngày, đầy đường đều là hình ảnh của nhóm.
Lê Vân lại được dịp khoe khoang trên trang cá nhân, quần chúng biết tin sôi nổi chạy vào ủng hộ, fans lại tăng lên chóng mặt.
Fans Hoa Hồng thì được dịp nhảy nhót khi thấy các chị đẹp làm đại diễn của sản phẩm thương hiệu nổi tiếng trong nước.
[Vip quá mấy chị ơi!]
[Đẳng cấp là đây chứ đâu!]
[Thương hiệu nổi tiếng quỳ cầu chị tao hợp tác đó bây à!]
[Chậc chậc chậc! Mấy đứa nào đó hâm mộ chết luôn ha!]
[Bày đặt ra concert trùng lịch với mấy chị nhà tao, bú fame đáng đời flop ngàn năm!]
[…]
Nhiệt độ hai bên đang hot rần rần trên mạng, nhưng SHEEN lại không có động thái gì, nên ăn thì ăn, nên tập thì tập.
_________
Hôm nay, Bùi Họa cuối cùng cũng về. Bùi Ôn Hạ nghe tin tức, chạy đến bệnh viện thăm anh ta.
Nghe A Cảnh nói, gia chủ nhà họ Tần giữ chân Bùi Họa lại, nhân lúc đó nhóm nữ trực tiếp quay chụp chiếm trước thời cơ. Nhưng hay tin cháu trai bị đánh, lập tức lật mặt, nã một phát súng cảnh cáo anh ta.
“C…Chú thế nào, có nghiêm trọng không?” Cậu đặt giỏ hoa quả lên tủ cạnh giường, bối rối về xưng hô một chút.
Bùi Họa bả vai băng bó, những nơi khác còn lành lặn, vẫn xinh đẹp như thường: “Dưỡng nửa tháng là khỏi.”
Anh ta lấy ra 4 bản hợp đồng, nhàn nhạt nói: “Nhìn xem.”
Bùi Ôn Hạ kinh ngạc: “Làm sao mà…?” Nhóm nữ đã tiến hành quay chụp xong cả rồi, còn dùng hợp đồng làm gì nữa?
Trước đó Bùi Họa đã đi tìm Bạc gia hợp tác nhờ công chứng giúp giấy tờ. Tần và Bạc đều dùng một loại con dấu, ông già họ Tần giở thói lươn lẹo thì đừng trách anh ta không nể mặt.
“…Nhờ họ Bạc giúp, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta khởi kiện.” Kiện nhà họ Tần, kiện luôn nhóm Hoa Hồng không biết điều kia.
Bùi Ôn Hạ trố mắt nhìn: “…”
Giang hồ Bùi Họa nay lại dùng cách bình dân như kiện cáo, làm cậu có chút không quen.
A Cảnh tấm tắc khen anh Bùi nhà mình: “Phen này phải đền hơn trăm tỷ ấy, không những phải đền tiền, mà danh tiếng của nhóm kia chắc chắn cũng sẽ tụt dốc!”
Bùi Họa xua tay: “Đi chuẩn bị đi, đúng ngày 23, cho bọn họ đón giáng sinh an lành luôn một thể.”
A Cảnh hăng hái phi ra ngoài: “Dạ, đại ca!”
Bùi Ôn Hạ với lấy con dao, gọt quả chuối: “Họ Bạc hiện tại, là Bạc Thừa Ngôn?” Bạc Thừa Ngôn là người thừa kế duy nhất của ông chủ cũ của Bùi Tranh.
Rõ ràng khi còn nhỏ, quan hệ giữa Bùi Họa và Bạc Thừa Ngôn như chó với mèo.
Bùi Họa nhướng mày, giải thích: “Đến cả chuyện này mà ba Tranh cũng nói với cậu? Không sai. Nhà họ Bạc tuy thất thế nhưng uy danh mấy chục năm vẫn còn, muốn ngã cũng sẽ không ngã lúc này. Phía chính phủ đã nhìn họ Tần không vừa mắt lâu rồi, cướp bóc đánh người trấn lột giữa phố xá. Lợi dụng lần này bòn rút một phen.”
Cậu gật gù, kéo ghế đứng lên, đưa đĩa trái cây đã cắt cho Bùi Họa, nhắc nhở: “Đừng để bị nắm thóp, cũng đừng tin người quá. Mưu sự tại nhân, thành sự cũng tại nhân*, cẩn thận.”
*Gốc là: Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, thụ chế
“Nếu có cơ hội, tách ra với nhà họ Tần đi. Tôi về trước đây.” Câu bây giờ không thể thành chỗ dựa cho con trai.
Anh ta nhìn đĩa trái cây trong tay, lại giọng điệu răn dạy hệt như khi còn bé của ba mình, có chút hoảng hốt cảm thấy ông ấy vẫn còn sống, suýt thì vâng dạ ra tiếng.
“…Về cẩn thận.”
Không có chuyện người chết còn sống, anh ta không tin quỷ thần, chắc là con trai giống bố thôi.
Bùi Ôn Hạ không biết, suýt thì mình bị lòi.
________
Siêu thị.
“Hiểu Vi, chờ có lâu không?” Bùi Ôn Hạ bước đến bên cạnh Đường Hiểu Vi.
Anh e thẹn lắc đầu, nắm tay cậu kéo vào bên trong, mũi ửng hồng, tay cũng mát lạnh: “K-Không lâu, mới đợi tiếng rưỡi thôi.”
“??” Một tiếng rưỡi mà không lâu?
Khuôn mặt liệt của Bùi Ôn Hạ có chút duy trì không nổi: “Anh chờ bên ngoài cả tiếng? Không lạnh à?” Miền Bắc vào mùa đông, nhiệt độ giảm rất nhiều, tuy không có tuyết rơi nhưng vẫn rét.
Đường Hiểu Vi lắc đầu, một tay cầm xe đẩy một tay nắm người yêu, mỉm cười: “Tại anh hào hứng quá cho nên…Với lại, anh không muốn để em đợi lâu.” Vì biết được sẽ cùng em đi hẹn hò mà.
Vốn tưởng rằng mình nhận được tình cảm đã đủ nhiều, đến điểm sẽ ngừng, nhưng hình như, cậu đã quá xem nhẹ tình cảm của anh ấy.
Đúng rồi, cậu còn chưa mua quà giáng sinh cho mọi người.
Concert của SHEEN được thông báo tổ chức ngày 23. Chưa đầy một tiếng, 60.000 vé đã bán hết sạch, fans ở Bắc còn nhiều hơn cả ở trong Nam. Sau những ngày căng thẳng cãi vả với fans Hoa Hồng, lại được xem concert của Idol thì còn gì bằng.
[SHEEN canh đúng thời điểm quá! Tui nhất định sẽ đi!]
[Hát live đấy, đám hoa hồng làm gì dám hát!]
[Mấy mụ ấy toàn nhép, phòng thu gồng cơ đít lên chỉnh giọng muốn nổ máy mới ra được cái Album á mấy bà!]
[Mà lần này chịu chi thiệt he, nhà tài trợ là ai dị! Cái sân khấu bự tổ chảng!]
[Trong Nam mình sức chứa nhiều lắm cũng cỡ 40 nghìn người à, tui tính rồi!]
[Quào!]
[Chờ bé Hạ live nhoa!]
Các thành viên của SHEEN tranh thủ lúc này, tập lại vũ đạo, biên đạo thêm vài điệu nhảy mới hoành tráng hơn.
Bùi Ôn Hạ trở về với những ngày tháng khắc khổ luyện vũ, ngày ngủ 4 tiếng. Kỳ Ân là chúa lười cũng bị cậu kéo theo tập múa đến ăn không tiêu.
Phải cho khán giả thưởng thức một show âm nhạc thật hoàn hảo đến từ SHEEN.
Biết SHEEN sắp tổ chức concert, bên phía Roselia cũng quyết định tổ chức Fan Meeting vào cùng ngày cùng thời gian, ý đồ cạnh tranh rõ mồn một.
Fans hai nhà lại nháo nhào lên.
Bùi Ôn Hạ bọn họ lui một bước, Tô Nghiên lại được đà lấn át, độc chiếm thị trường.
…
Nhóm Roselia sau khi quay chụp quảng cáo cho tập đoàn Bạc & Tần, hiên ngang xuất hiện trên tờ tạp chí, màn hình lớn trong thành phố, poster.
Trong một ngày, đầy đường đều là hình ảnh của nhóm.
Lê Vân lại được dịp khoe khoang trên trang cá nhân, quần chúng biết tin sôi nổi chạy vào ủng hộ, fans lại tăng lên chóng mặt.
Fans Hoa Hồng thì được dịp nhảy nhót khi thấy các chị đẹp làm đại diễn của sản phẩm thương hiệu nổi tiếng trong nước.
[Vip quá mấy chị ơi!]
[Đẳng cấp là đây chứ đâu!]
[Thương hiệu nổi tiếng quỳ cầu chị tao hợp tác đó bây à!]
[Chậc chậc chậc! Mấy đứa nào đó hâm mộ chết luôn ha!]
[Bày đặt ra concert trùng lịch với mấy chị nhà tao, bú fame đáng đời flop ngàn năm!]
[…]
Nhiệt độ hai bên đang hot rần rần trên mạng, nhưng SHEEN lại không có động thái gì, nên ăn thì ăn, nên tập thì tập.
_________
Hôm nay, Bùi Họa cuối cùng cũng về. Bùi Ôn Hạ nghe tin tức, chạy đến bệnh viện thăm anh ta.
Nghe A Cảnh nói, gia chủ nhà họ Tần giữ chân Bùi Họa lại, nhân lúc đó nhóm nữ trực tiếp quay chụp chiếm trước thời cơ. Nhưng hay tin cháu trai bị đánh, lập tức lật mặt, nã một phát súng cảnh cáo anh ta.
“C…Chú thế nào, có nghiêm trọng không?” Cậu đặt giỏ hoa quả lên tủ cạnh giường, bối rối về xưng hô một chút.
Bùi Họa bả vai băng bó, những nơi khác còn lành lặn, vẫn xinh đẹp như thường: “Dưỡng nửa tháng là khỏi.”
Anh ta lấy ra 4 bản hợp đồng, nhàn nhạt nói: “Nhìn xem.”
Bùi Ôn Hạ kinh ngạc: “Làm sao mà…?” Nhóm nữ đã tiến hành quay chụp xong cả rồi, còn dùng hợp đồng làm gì nữa?
Trước đó Bùi Họa đã đi tìm Bạc gia hợp tác nhờ công chứng giúp giấy tờ. Tần và Bạc đều dùng một loại con dấu, ông già họ Tần giở thói lươn lẹo thì đừng trách anh ta không nể mặt.
“…Nhờ họ Bạc giúp, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta khởi kiện.” Kiện nhà họ Tần, kiện luôn nhóm Hoa Hồng không biết điều kia.
Bùi Ôn Hạ trố mắt nhìn: “…”
Giang hồ Bùi Họa nay lại dùng cách bình dân như kiện cáo, làm cậu có chút không quen.
A Cảnh tấm tắc khen anh Bùi nhà mình: “Phen này phải đền hơn trăm tỷ ấy, không những phải đền tiền, mà danh tiếng của nhóm kia chắc chắn cũng sẽ tụt dốc!”
Bùi Họa xua tay: “Đi chuẩn bị đi, đúng ngày 23, cho bọn họ đón giáng sinh an lành luôn một thể.”
A Cảnh hăng hái phi ra ngoài: “Dạ, đại ca!”
Bùi Ôn Hạ với lấy con dao, gọt quả chuối: “Họ Bạc hiện tại, là Bạc Thừa Ngôn?” Bạc Thừa Ngôn là người thừa kế duy nhất của ông chủ cũ của Bùi Tranh.
Rõ ràng khi còn nhỏ, quan hệ giữa Bùi Họa và Bạc Thừa Ngôn như chó với mèo.
Bùi Họa nhướng mày, giải thích: “Đến cả chuyện này mà ba Tranh cũng nói với cậu? Không sai. Nhà họ Bạc tuy thất thế nhưng uy danh mấy chục năm vẫn còn, muốn ngã cũng sẽ không ngã lúc này. Phía chính phủ đã nhìn họ Tần không vừa mắt lâu rồi, cướp bóc đánh người trấn lột giữa phố xá. Lợi dụng lần này bòn rút một phen.”
Cậu gật gù, kéo ghế đứng lên, đưa đĩa trái cây đã cắt cho Bùi Họa, nhắc nhở: “Đừng để bị nắm thóp, cũng đừng tin người quá. Mưu sự tại nhân, thành sự cũng tại nhân*, cẩn thận.”
*Gốc là: Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, thụ chế
“Nếu có cơ hội, tách ra với nhà họ Tần đi. Tôi về trước đây.” Câu bây giờ không thể thành chỗ dựa cho con trai.
Anh ta nhìn đĩa trái cây trong tay, lại giọng điệu răn dạy hệt như khi còn bé của ba mình, có chút hoảng hốt cảm thấy ông ấy vẫn còn sống, suýt thì vâng dạ ra tiếng.
“…Về cẩn thận.”
Không có chuyện người chết còn sống, anh ta không tin quỷ thần, chắc là con trai giống bố thôi.
Bùi Ôn Hạ không biết, suýt thì mình bị lòi.
________
Siêu thị.
“Hiểu Vi, chờ có lâu không?” Bùi Ôn Hạ bước đến bên cạnh Đường Hiểu Vi.
Anh e thẹn lắc đầu, nắm tay cậu kéo vào bên trong, mũi ửng hồng, tay cũng mát lạnh: “K-Không lâu, mới đợi tiếng rưỡi thôi.”
“??” Một tiếng rưỡi mà không lâu?
Khuôn mặt liệt của Bùi Ôn Hạ có chút duy trì không nổi: “Anh chờ bên ngoài cả tiếng? Không lạnh à?” Miền Bắc vào mùa đông, nhiệt độ giảm rất nhiều, tuy không có tuyết rơi nhưng vẫn rét.
Đường Hiểu Vi lắc đầu, một tay cầm xe đẩy một tay nắm người yêu, mỉm cười: “Tại anh hào hứng quá cho nên…Với lại, anh không muốn để em đợi lâu.” Vì biết được sẽ cùng em đi hẹn hò mà.
Vốn tưởng rằng mình nhận được tình cảm đã đủ nhiều, đến điểm sẽ ngừng, nhưng hình như, cậu đã quá xem nhẹ tình cảm của anh ấy.
Đúng rồi, cậu còn chưa mua quà giáng sinh cho mọi người.
/122
|