Lịch trình quay phim không quá dày đặc, bởi vì cảnh quay đa số là buổi sáng nên buổi tối các diễn viên không có cảnh diễn đều được tan làm sớm.
Tầm chiều chiều trước giờ cơm, Bùi Ôn Hạ đều cầm kịch bản gõ cửa phòng Tần Sở Hàn nhờ tư vấn. Hắn diễn phản diện cho nên ít phân cảnh hơn, Quách đạo diễn là kiểu người thích quay theo trình tự, nam nữ chính quay xong, mới quay đến nhân vật liên quan.
Tần Sở Hàn cầm kịch bản của cậu, hắn chưa từng dạy ai khác biểu diễn cho nên không biết bắt đầu từ đâu, thế là hỏi ngược lại cậu: “Anh không hiểu chỗ nào? Lý giải không được nội tâm của Thời Xuyên đối với nữ chính Tiêu Nguyệt? À khoan, trước hết thì anh nghĩ Thời Xuyên là người như thế nào?”
Bùi Ôn Hạ trầm tư suy nghĩ: “Thời Xuyên mắc bệnh tim bẩm sinh cho nên cậu ta không thể biểu hiện quá kích động, đối với nam chính là hâm mộ và ghen tị. Cậu ta kiêu ngạo vì là thiên tài bẩm sinh, nhưng lại chán ghét tình trạng của bản thân. Cái tôi cảm thấy khó hiểu là cảnh với nam chính, sao cậu ta lại khóc…”
Lâm Trì có nói, nếu sau này SHEEN tan rã, anh ta hi vọng mọi người đều có thể chuyển hình* thành công. Cho nên đăng ký cho cậu học lớp diễn xuất lẫn lớp học âm nhạc.
Bốn người Mộ Lăng Thần nếu giải nghệ cũng có công việc ổn định, hoặc thừa kế gia nghiệp, ăn sung mặc sướng. Chỉ có cậu mới đáng lo, đối với một minh tinh không có người nâng đỡ mà nói, rất nhanh sẽ chìm.
*Chuyển hình: Chuyển qua làm ca sĩ, diễn viên hoặc một số nghề liên quan
Tần Sở Hàn có cái nhìn sâu sắc hơn Bùi Ôn Hạ vì đã đóng rất nhiều phim: “Anh có thể hiểu như này, Thời Xuyên là người kiêu ngạo cho nên cậu ta sẽ đấu tranh với bệnh tình của mình, giai điệu mà cậu ta tạo ra không có thê lương, chứng tỏ nội tâm rất nhiệt huyết và nhiều đam mê…”
Cậu nghiêm túc học tập, không hiểu chỗ nào thì giơ tay hỏi lại, ghi lại vào giấy note. Hôm nay học được rất nhiều kĩ xảo đóng phim, người dạy cho cậu lại rất tốt, rất ôn nhu săn sóc. Cậu em út này luôn làm cậu thấy đáng tin cậy, giọng nói trầm thấp của hắn, ánh mắt dịu dàng đó nữa, làm cậu cảm thấy mình được bao bọc trong nắng ấm.
Thích lắm.
Đối với Tần Sở Hàn, đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, kiên nhẫn giải thích với một người nào đó. Hắn là kiểu người kiệm lời không thích giải thích, cho nên có scandal rầm rộ cũng không mừng giải thích, đều để cho công ty quản lý tài khoản. Nhưng từ khi nói chuyện cùng Bùi Ôn Hạ, hắn luôn là sẽ chủ động. Không biết tại sao, trông Bùi Ôn Hạ còn đơn độc hơn cả hắn.
Hắn muốn làm gì đó, điều gì đó làm cho Bùi Ôn Hạ cười lên như lúc trước, hai đứa còn quen nhau.
“…Hàn, Sở Hàn? Cậu buồn ngủ rồi?” Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, có chút lo lắng.
Tần Sở Hàn lắc đầu: “Chỉ hơi nhức đầu thôi ạ.”
Bùi Ôn Hạ đứng bật dậy, đưa tay sờ trán hắn vài cái, đẩy người nằm xuống giường, đắp chăn: “Tôi đi tìm thuốc cho cậu. Đợi lát.”
Nhìn cậu ra khỏi cửa phòng, Tần Sở Hàn ngơ ngác một lúc mới bật cười. Hắn đã lo lắng và buồn khi cậu không chấp nhận lời xin lỗi, cho rằng cậu đã nhớ ra gì đó, đã ghét hắn.
Anh ấy vẫn còn để tâm đến mình, chỉ cần biết như vậy, hắn đã vui mừng lắm rồi.
Vài phút sau.
Bùi Ôn Hạ trở lại với khay thức ăn trên tay. Cậu đặt lên bàn, mở nắp nồi nhỏ ra, khói bay nghi ngút: “Ăn trước rồi uống thuốc.”
Tần Sở Hàn nhìn cậu: “Ôn Hạ sẽ đút em ăn sao?” Hắn muốn biết, mức độ quan tâm của cậu đối với hắn là bao nhiêu.
Em út hiếm khi làm nũng với ai, như cún con bị bỏ rơi, rất đáng yêu. Cậu liền vui vẻ đồng ý.
Tần Sở Hàn trước khi mơ màng sắp ngủ, kéo tay cậu, thật lòng nói: “Ôn Hạ, em thích anh, thích của người yêu…”
Bùi Ôn Hạ đối với lời tỏ tình bất ngờ không kịp làm chuẩn bị, tần suất tim đập bay nhanh, mặt thoáng chốc nóng bừng. Định đáp lại thì Tần Sở Hàn đã ngủ rồi.
…
“Diệp Lạc Dương?” Bùi Ôn Hạ về phòng tìm di động và ví tiền, thấy trước cửa đứng lù lù một người.
Diệp Lạc Dương có vài cảnh quay riêng với nữ chính cho nên vừa mới hết ca làm, hắn cũng là người nấu cháo cho Tần Sở Hàn.
Hắn gật đầu: “Sở Hàn thế nào rồi?”
Cậu mở cửa phòng mời hắn vào trong: “Ngủ rồi, lịch trình của cậu ấy có chút nhiều.” Nhìn thấy lịch làm việc của Tần Sở Hàn chỉ là vô tình. Lúc cậu rời khỏi phòng có đánh rơi tập sách để nghiêng trên giường của hắn, trong đó có tờ lịch làm việc, ngày nào cũng được đánh dấu.
Diệp Lạc Dương đi vào bên trong, nhảy lên giường nằm: “Lịch trình nhiều là đúng. Cậu không biết em ấy quan hệ rộng trong ngành sản xuất này thế nào đâu. Đạo diễn nào cũng muốn đào em ấy về làm nam chính, hôm nay phải chạy đi quay show, ngày mai lại phải trích thời gian đi tuyên truyền.”
Cậu rót nước cho hắn: “Cậu cũng bận vậy, nhưng tại sao lại muốn đóng phim cùng tôi và Kỳ Ân?”
Hắn liếc nhìn cậu, mạnh miệng: “Đây là bộ phim đầu tiên của cậu nên bọn tôi không yên tâm lắm. SHEEN là phải đoàn kết có nhau, chứ không phải đặc biệt quan tâm cậu có bị khi dễ trong đoàn phim hay không, đừng tưởng bở.”
“Vì để chuyện kia không lặp lại, tụi tôi quyết định thay phiên nhau ngủ chung với cậu. Cậu không có quyền từ chối đâu.”
“…”
Tầm chiều chiều trước giờ cơm, Bùi Ôn Hạ đều cầm kịch bản gõ cửa phòng Tần Sở Hàn nhờ tư vấn. Hắn diễn phản diện cho nên ít phân cảnh hơn, Quách đạo diễn là kiểu người thích quay theo trình tự, nam nữ chính quay xong, mới quay đến nhân vật liên quan.
Tần Sở Hàn cầm kịch bản của cậu, hắn chưa từng dạy ai khác biểu diễn cho nên không biết bắt đầu từ đâu, thế là hỏi ngược lại cậu: “Anh không hiểu chỗ nào? Lý giải không được nội tâm của Thời Xuyên đối với nữ chính Tiêu Nguyệt? À khoan, trước hết thì anh nghĩ Thời Xuyên là người như thế nào?”
Bùi Ôn Hạ trầm tư suy nghĩ: “Thời Xuyên mắc bệnh tim bẩm sinh cho nên cậu ta không thể biểu hiện quá kích động, đối với nam chính là hâm mộ và ghen tị. Cậu ta kiêu ngạo vì là thiên tài bẩm sinh, nhưng lại chán ghét tình trạng của bản thân. Cái tôi cảm thấy khó hiểu là cảnh với nam chính, sao cậu ta lại khóc…”
Lâm Trì có nói, nếu sau này SHEEN tan rã, anh ta hi vọng mọi người đều có thể chuyển hình* thành công. Cho nên đăng ký cho cậu học lớp diễn xuất lẫn lớp học âm nhạc.
Bốn người Mộ Lăng Thần nếu giải nghệ cũng có công việc ổn định, hoặc thừa kế gia nghiệp, ăn sung mặc sướng. Chỉ có cậu mới đáng lo, đối với một minh tinh không có người nâng đỡ mà nói, rất nhanh sẽ chìm.
*Chuyển hình: Chuyển qua làm ca sĩ, diễn viên hoặc một số nghề liên quan
Tần Sở Hàn có cái nhìn sâu sắc hơn Bùi Ôn Hạ vì đã đóng rất nhiều phim: “Anh có thể hiểu như này, Thời Xuyên là người kiêu ngạo cho nên cậu ta sẽ đấu tranh với bệnh tình của mình, giai điệu mà cậu ta tạo ra không có thê lương, chứng tỏ nội tâm rất nhiệt huyết và nhiều đam mê…”
Cậu nghiêm túc học tập, không hiểu chỗ nào thì giơ tay hỏi lại, ghi lại vào giấy note. Hôm nay học được rất nhiều kĩ xảo đóng phim, người dạy cho cậu lại rất tốt, rất ôn nhu săn sóc. Cậu em út này luôn làm cậu thấy đáng tin cậy, giọng nói trầm thấp của hắn, ánh mắt dịu dàng đó nữa, làm cậu cảm thấy mình được bao bọc trong nắng ấm.
Thích lắm.
Đối với Tần Sở Hàn, đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, kiên nhẫn giải thích với một người nào đó. Hắn là kiểu người kiệm lời không thích giải thích, cho nên có scandal rầm rộ cũng không mừng giải thích, đều để cho công ty quản lý tài khoản. Nhưng từ khi nói chuyện cùng Bùi Ôn Hạ, hắn luôn là sẽ chủ động. Không biết tại sao, trông Bùi Ôn Hạ còn đơn độc hơn cả hắn.
Hắn muốn làm gì đó, điều gì đó làm cho Bùi Ôn Hạ cười lên như lúc trước, hai đứa còn quen nhau.
“…Hàn, Sở Hàn? Cậu buồn ngủ rồi?” Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, có chút lo lắng.
Tần Sở Hàn lắc đầu: “Chỉ hơi nhức đầu thôi ạ.”
Bùi Ôn Hạ đứng bật dậy, đưa tay sờ trán hắn vài cái, đẩy người nằm xuống giường, đắp chăn: “Tôi đi tìm thuốc cho cậu. Đợi lát.”
Nhìn cậu ra khỏi cửa phòng, Tần Sở Hàn ngơ ngác một lúc mới bật cười. Hắn đã lo lắng và buồn khi cậu không chấp nhận lời xin lỗi, cho rằng cậu đã nhớ ra gì đó, đã ghét hắn.
Anh ấy vẫn còn để tâm đến mình, chỉ cần biết như vậy, hắn đã vui mừng lắm rồi.
Vài phút sau.
Bùi Ôn Hạ trở lại với khay thức ăn trên tay. Cậu đặt lên bàn, mở nắp nồi nhỏ ra, khói bay nghi ngút: “Ăn trước rồi uống thuốc.”
Tần Sở Hàn nhìn cậu: “Ôn Hạ sẽ đút em ăn sao?” Hắn muốn biết, mức độ quan tâm của cậu đối với hắn là bao nhiêu.
Em út hiếm khi làm nũng với ai, như cún con bị bỏ rơi, rất đáng yêu. Cậu liền vui vẻ đồng ý.
Tần Sở Hàn trước khi mơ màng sắp ngủ, kéo tay cậu, thật lòng nói: “Ôn Hạ, em thích anh, thích của người yêu…”
Bùi Ôn Hạ đối với lời tỏ tình bất ngờ không kịp làm chuẩn bị, tần suất tim đập bay nhanh, mặt thoáng chốc nóng bừng. Định đáp lại thì Tần Sở Hàn đã ngủ rồi.
…
“Diệp Lạc Dương?” Bùi Ôn Hạ về phòng tìm di động và ví tiền, thấy trước cửa đứng lù lù một người.
Diệp Lạc Dương có vài cảnh quay riêng với nữ chính cho nên vừa mới hết ca làm, hắn cũng là người nấu cháo cho Tần Sở Hàn.
Hắn gật đầu: “Sở Hàn thế nào rồi?”
Cậu mở cửa phòng mời hắn vào trong: “Ngủ rồi, lịch trình của cậu ấy có chút nhiều.” Nhìn thấy lịch làm việc của Tần Sở Hàn chỉ là vô tình. Lúc cậu rời khỏi phòng có đánh rơi tập sách để nghiêng trên giường của hắn, trong đó có tờ lịch làm việc, ngày nào cũng được đánh dấu.
Diệp Lạc Dương đi vào bên trong, nhảy lên giường nằm: “Lịch trình nhiều là đúng. Cậu không biết em ấy quan hệ rộng trong ngành sản xuất này thế nào đâu. Đạo diễn nào cũng muốn đào em ấy về làm nam chính, hôm nay phải chạy đi quay show, ngày mai lại phải trích thời gian đi tuyên truyền.”
Cậu rót nước cho hắn: “Cậu cũng bận vậy, nhưng tại sao lại muốn đóng phim cùng tôi và Kỳ Ân?”
Hắn liếc nhìn cậu, mạnh miệng: “Đây là bộ phim đầu tiên của cậu nên bọn tôi không yên tâm lắm. SHEEN là phải đoàn kết có nhau, chứ không phải đặc biệt quan tâm cậu có bị khi dễ trong đoàn phim hay không, đừng tưởng bở.”
“Vì để chuyện kia không lặp lại, tụi tôi quyết định thay phiên nhau ngủ chung với cậu. Cậu không có quyền từ chối đâu.”
“…”
/122
|