Nhà họ Diệp.
Ở nhà dưỡng thương vài ngày, công việc lại tới. Bùi Ôn Hạ đã kí hợp đồng làm việc với Kỳ gia, SHEEN có lịch trình mới.
Đạo diễn của show cũng có nói trên Insta, PD của chương trình sẽ tặng riêng một bài hát cho nhóm Debut do Ninh Thanh sáng tác, biên đạo Vương Nhạc. Chỉ cần danh tiếng của 2 người cũng đủ để đưa bài hát lên một tầm cao mới.
Một bài hát dành riêng cho SHEEN bao gồm cả thời gian đi thu âm, quay MV,…Nhạc phổ đã được đưa đến tay các thành viên, họ cần học trước lời nhạc để đến phòng thu.
Bùi Ôn Hạ nhàn nhã lật xem, lời bài hát miêu tả về cách sống theo ý mình, không theo khuôn phép cũ, muốn được theo đuổi ước mơ, tựa như thái dương cháy bỏng, mang theo nguồn nhiệt bất tận. Lời bài hát là Mộ Lăng Thần viết. Đoạn cao trào không quá cao, beat nhạc sôi động nhưng không quá chói tay.
là bài hát đầu tiên sau khi SHEEN debut, rất hay.
“Sau đó chúng ta sẽ có một buổi Showcase. Ôn Hạ à, em ổn chứ?” Lâm Trì quay lại với công việc làm quản lý cho cả nhóm. Anh ta nhớ vào lần hát live đầu tiên, Bùi Ôn Hạ bị ném đồ vật vào người, anh ta sợ cậu sẽ có bóng ma tâm lý.
*Showcase và liveshow không khác nhau là mấy, chỉ là showcase quy mô nhỏ hơn, với lại chỉ ưu tiên cho fans
Bùi Ôn Hạ không sao cả: “Ổn ạ.” Người ta một lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng, cậu thì không như vậy.
Lâm Trì tạm thời tin tưởng lời cậu, tiếp tục thông báo: “Ngày kia mấy đứa dậy sớm chút, chúng ta qua Studio thu âm. Thứ hai tuần sau sẽ tiến hành quay MV, kế đó có vài show tạp kĩ mời mấy đứa tham gia, anh sẽ chọn lọc sau đó nói đến…Bây giờ cứ học bài hát và vũ đạo trước đi.”
Sáu người đều không có dị nghị: “Vâng.”
Lâm Trì nhìn đồng hồ, khép lại sổ tay: “Cũng không còn sớm nữa mấy đứa nghỉ ngơi đi. Công ty quản lý có chuẩn bị cho mấy đứa một căn nhà hai tầng, ngày mai anh chở các em đi xem. Nếu thích thì dọn vào ở nha, khu nhà đó bảo mật cũng được lắm.”
“Anh về đây, mấy đứa ngủ ngon.”
Mộ Lăng Thần khép lại cửa phòng: “Anh về cẩn thận ạ.”
Vì Bùi Ôn Hạ cho nên cả nhóm quyết định định cư ở nhà Diệp Lạc Dương một thời gian, Kỳ Ân cũng thích náo nhiệt nên ở lại.
Diệp Lạc Dương vỗ đầu cậu: “Bùi Ôn Hạ, đến giờ thoa thuốc rồi, đừng có nằm ườn ra thế, ngồi dậy hẳn hoi coi.”
Cậu đáp một tiếng, ngồi dậy cởi áo ra.
Diệp Lạc Dương nhìn làn da trắng nõn hai khỏa nho nhỏ hồng hào trước mặt, đầu óc muốn nổ tung, lắp bắp: “C-Cậu làm, làm, làm gì! Bộ, bộ, bộ không ngại hả??”
Bùi Ôn Hạ khó hiểu: “Cởi ra thì mới thoa được. Ngại cái gì, tôi cũng đâu phải con gái.”
Hắn nhìn vẻ mặt vô tội của cậu trai, không hiểu sao nóng máu: “Trai gái gì cũng vậy cậu phải có ý thức một chút chứ! Lỡ tôi là gay thì sao? A! Không đúng! Ý tôi là tôi không phải gay tôi chỉ ví dụ tí thôi, tôi không có bị cong! Nói chung là cậu tự giác chút, mặc áo vào đi!”
Dù có chối bay chối biến thế nào hắn cũng không thể dối lòng. Hắn đã để mắt đến cậu, có cảm giác vượt mức với cậu.
Những người có mặt trong phòng: “…” Hơi nhột.
Bùi Ôn Hạ đần mặt, ngoan ngoãn mặc áo vào: “??” Gay? Bị cong? A, đúng rồi, không loại trừ khả năng Diệp Lạc Dương là bạn trai cũ của nguyên chủ. Chẳng lẽ là hắn? Cậu phải tranh thủ hỏi thăm mới được.
Mộ Lăng Thần đánh gãy không khí lúng túng: “E hèm! Lạc Dương, đừng dọa Ôn Hạ. Không sao đâu Ôn Hạ, em đừng để tâm lời nói của em ấy, cứ làm những gì em thích.”
Cậu lắc đầu: “Không, là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Trong giới giải trí không thiếu người đồng tính, cậu cởi đồ trước mặt họ không khác gì chơi lưu manh.
Lần sau phải chú ý.
Kỳ Ân nhìn trái ngó phải, nhếch miệng cười, tỏ vẻ đáng yêu: “Anh Bùi, em thoa thuốc cho anh nhá? Em sẽ nhẹ nhàng.” Cướp thịt trong miệng kẻ khác là sở thích của cậu ta.
Bùi Ôn Hạ không có lý do gì để từ chối, gật đầu: “Vậy nhờ cậu.” Phần tử nguy hiểm như Kỳ Ân cũng có thể là người tốt.
Cậu ta vui vẻ bận việc, tên ngốc này da cũng mịn thật.
Bốn người trừng mắt.
______
Khu nhà cao cấp trong trung tâm thành phố.
Căn nhà hai tầng công ty trợ cấp không hề tệ, màu sáng ấm, có vườn hoa nhỏ, tầng hai có ban công, phòng là phòng cách âm, gian bếp nhỏ và một phòng tắm chung.
…Phòng tắm chung?
Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn sang Kỳ Ân, đổi lại một nụ cười tươi rói từ cậu ta. Còn tưởng đùa, hóa ra là thật.
Người môi giới hướng dẫn tham quan, chỉ vào phòng chiếu phim: “Có cả máy chiếu cho phòng giải trí, nếu các cậu cần có thể thêm dàn loa, đầu DVD.”
Mộ Lăng Thần gật đầu, dò hỏi mọi người. Ai cũng gật đầu hài lòng. Kỳ Ân đích thân chọn, không có lý gì cậu ta lại từ chối.
Anh nhìn cậu, ôn nhu như nước: “Ôn Hạ, cho em chọn phòng trước, thích phòng nào?”
Bùi Ôn Hạ liếc Tần Sở Hàn, kéo tay áo hắn: “Sở Hàn nhỏ nhất, để cậu ấy chọn.”
Tần Sở Hàn nhúc nhích ngón tay, nhìn cậu một lúc: “Em chọn trước.” Hắn tưởng mình đã thích ứng được, nhưng không phải vậy.
Được ở cùng với Bùi Ôn Hạ không phải kí túc xá mà là nhà, ai cũng mong chờ cuộc sống sau này.
Ở nhà dưỡng thương vài ngày, công việc lại tới. Bùi Ôn Hạ đã kí hợp đồng làm việc với Kỳ gia, SHEEN có lịch trình mới.
Đạo diễn của show
Một bài hát dành riêng cho SHEEN bao gồm cả thời gian đi thu âm, quay MV,…Nhạc phổ đã được đưa đến tay các thành viên, họ cần học trước lời nhạc để đến phòng thu.
Bùi Ôn Hạ nhàn nhã lật xem, lời bài hát miêu tả về cách sống theo ý mình, không theo khuôn phép cũ, muốn được theo đuổi ước mơ, tựa như thái dương cháy bỏng, mang theo nguồn nhiệt bất tận. Lời bài hát là Mộ Lăng Thần viết. Đoạn cao trào không quá cao, beat nhạc sôi động nhưng không quá chói tay.
“Sau đó chúng ta sẽ có một buổi Showcase. Ôn Hạ à, em ổn chứ?” Lâm Trì quay lại với công việc làm quản lý cho cả nhóm. Anh ta nhớ vào lần hát live đầu tiên, Bùi Ôn Hạ bị ném đồ vật vào người, anh ta sợ cậu sẽ có bóng ma tâm lý.
*Showcase và liveshow không khác nhau là mấy, chỉ là showcase quy mô nhỏ hơn, với lại chỉ ưu tiên cho fans
Bùi Ôn Hạ không sao cả: “Ổn ạ.” Người ta một lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng, cậu thì không như vậy.
Lâm Trì tạm thời tin tưởng lời cậu, tiếp tục thông báo: “Ngày kia mấy đứa dậy sớm chút, chúng ta qua Studio thu âm. Thứ hai tuần sau sẽ tiến hành quay MV, kế đó có vài show tạp kĩ mời mấy đứa tham gia, anh sẽ chọn lọc sau đó nói đến…Bây giờ cứ học bài hát và vũ đạo trước đi.”
Sáu người đều không có dị nghị: “Vâng.”
Lâm Trì nhìn đồng hồ, khép lại sổ tay: “Cũng không còn sớm nữa mấy đứa nghỉ ngơi đi. Công ty quản lý có chuẩn bị cho mấy đứa một căn nhà hai tầng, ngày mai anh chở các em đi xem. Nếu thích thì dọn vào ở nha, khu nhà đó bảo mật cũng được lắm.”
“Anh về đây, mấy đứa ngủ ngon.”
Mộ Lăng Thần khép lại cửa phòng: “Anh về cẩn thận ạ.”
Vì Bùi Ôn Hạ cho nên cả nhóm quyết định định cư ở nhà Diệp Lạc Dương một thời gian, Kỳ Ân cũng thích náo nhiệt nên ở lại.
Diệp Lạc Dương vỗ đầu cậu: “Bùi Ôn Hạ, đến giờ thoa thuốc rồi, đừng có nằm ườn ra thế, ngồi dậy hẳn hoi coi.”
Cậu đáp một tiếng, ngồi dậy cởi áo ra.
Diệp Lạc Dương nhìn làn da trắng nõn hai khỏa nho nhỏ hồng hào trước mặt, đầu óc muốn nổ tung, lắp bắp: “C-Cậu làm, làm, làm gì! Bộ, bộ, bộ không ngại hả??”
Bùi Ôn Hạ khó hiểu: “Cởi ra thì mới thoa được. Ngại cái gì, tôi cũng đâu phải con gái.”
Hắn nhìn vẻ mặt vô tội của cậu trai, không hiểu sao nóng máu: “Trai gái gì cũng vậy cậu phải có ý thức một chút chứ! Lỡ tôi là gay thì sao? A! Không đúng! Ý tôi là tôi không phải gay tôi chỉ ví dụ tí thôi, tôi không có bị cong! Nói chung là cậu tự giác chút, mặc áo vào đi!”
Dù có chối bay chối biến thế nào hắn cũng không thể dối lòng. Hắn đã để mắt đến cậu, có cảm giác vượt mức với cậu.
Những người có mặt trong phòng: “…” Hơi nhột.
Bùi Ôn Hạ đần mặt, ngoan ngoãn mặc áo vào: “??” Gay? Bị cong? A, đúng rồi, không loại trừ khả năng Diệp Lạc Dương là bạn trai cũ của nguyên chủ. Chẳng lẽ là hắn? Cậu phải tranh thủ hỏi thăm mới được.
Mộ Lăng Thần đánh gãy không khí lúng túng: “E hèm! Lạc Dương, đừng dọa Ôn Hạ. Không sao đâu Ôn Hạ, em đừng để tâm lời nói của em ấy, cứ làm những gì em thích.”
Cậu lắc đầu: “Không, là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Trong giới giải trí không thiếu người đồng tính, cậu cởi đồ trước mặt họ không khác gì chơi lưu manh.
Lần sau phải chú ý.
Kỳ Ân nhìn trái ngó phải, nhếch miệng cười, tỏ vẻ đáng yêu: “Anh Bùi, em thoa thuốc cho anh nhá? Em sẽ nhẹ nhàng.” Cướp thịt trong miệng kẻ khác là sở thích của cậu ta.
Bùi Ôn Hạ không có lý do gì để từ chối, gật đầu: “Vậy nhờ cậu.” Phần tử nguy hiểm như Kỳ Ân cũng có thể là người tốt.
Cậu ta vui vẻ bận việc, tên ngốc này da cũng mịn thật.
Bốn người trừng mắt.
______
Khu nhà cao cấp trong trung tâm thành phố.
Căn nhà hai tầng công ty trợ cấp không hề tệ, màu sáng ấm, có vườn hoa nhỏ, tầng hai có ban công, phòng là phòng cách âm, gian bếp nhỏ và một phòng tắm chung.
…Phòng tắm chung?
Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn sang Kỳ Ân, đổi lại một nụ cười tươi rói từ cậu ta. Còn tưởng đùa, hóa ra là thật.
Người môi giới hướng dẫn tham quan, chỉ vào phòng chiếu phim: “Có cả máy chiếu cho phòng giải trí, nếu các cậu cần có thể thêm dàn loa, đầu DVD.”
Mộ Lăng Thần gật đầu, dò hỏi mọi người. Ai cũng gật đầu hài lòng. Kỳ Ân đích thân chọn, không có lý gì cậu ta lại từ chối.
Anh nhìn cậu, ôn nhu như nước: “Ôn Hạ, cho em chọn phòng trước, thích phòng nào?”
Bùi Ôn Hạ liếc Tần Sở Hàn, kéo tay áo hắn: “Sở Hàn nhỏ nhất, để cậu ấy chọn.”
Tần Sở Hàn nhúc nhích ngón tay, nhìn cậu một lúc: “Em chọn trước.” Hắn tưởng mình đã thích ứng được, nhưng không phải vậy.
Được ở cùng với Bùi Ôn Hạ không phải kí túc xá mà là nhà, ai cũng mong chờ cuộc sống sau này.
/122
|