Tần Sở Hàn đẩy hết lịch trình của hôm nay lẫn vài ngày tới để cùng vợ đi hẹn hò, hay nói đúng hơn là làm một chuyến du lịch nhỏ ba ngày.
Bùi Ôn Hạ lịch trình như đã nói trước đó, rất thoáng, đôi khi có thể nghỉ một cái ba ngày, năm ngày, cho nên đối với chuyến du lịch sắp tới cùng chồng, rất chờ mong.
Cậu đến phim trường, chờ Tần Sở Hàn quay phim xong, cả hai sẽ cùng nhau ra sân bay. Vì du lịch mà hắn đã đẩy nhanh tiến độ ghi hình, cơ hồ là không NG cảnh quay nào, năng suất thật sự, tập trung đến độ đạo diễn khen không ngớt.
Bùi Ôn Hạ được ngồi cạnh đạo diễn, nhìn màn hình quay phim, tập trung xem hắn diễn. Đây là lần đầu cậu được nhìn thật kĩ khả năng diễn xuất của hắn, lần trước đó khi cả nhóm đóng phim, cậu không có thời gian ngồi lại xem.
Là một cảnh tình cảm giữa nam và nữ chính.
Tần Sở Hàn rất nhập vai, hắn ôm lấy bạn diễn, đôi mắt tràn đầy thâm tình, hắn xoa đầu cô gái, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu đối phương, tình ý tràn đầy bày tỏ. Cứ như hắn thật sự yêu người phụ nữ say đắm.
Biết là diễn, nhưng cậu vẫn có chút lạc lõng, không phải là cậu ghen tị. Nếu ghen tị thì không biết cậu phải ghen tị bao nhiêu cho đủ.
“Sở Hàn diễn rất tốt, dẫn dắt tuyến tình cảm cũng rất tự nhiên, làm Idol thì hơi phí. Cậu Bùi có thấy giống tôi không ha? Nếu làm diễn viên thì tôi dám chắc cậu ấy sẽ trở thành ảnh đế! Hay là cậu khuyên nhủ cậu ấy đi, đây đều là vì tốt cho tương lai sau này cả…”
Đạo diễn lúc này còn mở miệng khen hai diễn viên chính đẹp đôi, phim là giả tình là thật. Nữ diễn viên là tân nhân, được Tần Sở Hàn dẫn dắt từ lúc mới đóng phim đến bây giờ, xứng đôi vừa lứa,…Khi đóng phim, Tần Sở Hàn bắt buộc phải tháo nhẫn ra, cũng vì vậy nhiều người cho rằng hắn vẫn độc thân.
Bùi Ôn Hạ nghe không lọt lỗ tai một chữ nào, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Tôi tôn trọng quyết định của em ấy, hơn nữa, làm idol thì có gì mà không tốt? Chúng tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn khi đóng một bộ phim mà không biết phim đó có thể nổi hay không.”
Đạo diễn cảm thấy cách nói chuyện của cậu không khác gì rủa bộ phim này của ông ta sẽ flop thê thảm, không vui: “Cậu còn trẻ, suy nghĩ cũng trẻ người non dạ lắm. Idol có chuyên nghiệp bằng diễn viên không? Có danh dự hơn diễn viên không? Muốn đứng vững gót chân trong giới giải trí bây giờ, không phải cần đi nhảy đi hát đi chụp vài ba cái quảng cáo là hot mãi!”
Ông ta làm thủ thế ‘thỉnh’ với cậu, mỉa mai: “Nếu cậu Bùi tự cho là Idol giỏi giang hơn hết thì mời cậu rời đi, ở đây chúng tôi chỉ tôn thờ diễn viên có thực lực.”
Bùi Ôn Hạ không cố tình chọc giận đạo diễn, chỉ là ông ta bị nói trúng tim đen nên tự ái. Năm nào ông ta cũng có tác phẩm mới, nhưng chưa bao giờ được xếp hạng cao.
“Ôn Hạ.”
Cậu vừa mới kéo ghế ra đứng lên, Tần Sở Hàn đã chạy đến trước mặt: “Anh đi à?” Hắn có chút thấp thỏm, sợ cậu không vui khi hắn diễn cặp với người khác, cho nên dù đang diễn, hắn vẫn luôn chú ý đến bên này.
Cậu gật đầu: “Anh ra ngoài đợi.” Chuyện này không to cũng không nhỏ, chỉ là cậu và đạo diễn lập trường bất đồng. Không nên ảnh hưởng đến hắn thì hơn.
Đạo diễn thở dài ngao ngán: “Cậu Bùi có vẻ không xem trọng diễn viên chúng ta cho lắm, mới nói có mấy câu mà đã trả treo, tính tình không được tốt nhỉ.”
Tính tình Bùi Ôn Hạ chưa bao giờ là kiểu điềm đạm, ngoan ngoãn: “Chú nói gì cũng đúng hết, làm đạo diễn làm gì, làm chính trị gia đi.”
“…”
Cậu vừa mới bước được hai bước, tay đã bị Tần Sở Hàn bắt lấy, hắn cười nói: “Em đi với anh.”
“Đang quay mà?” Cậu ngỡ ngàng.
Hắn trả lời rất tự nhiên, hôn hôn bàn tay người ta: “Không quay nữa, theo anh làm Idol.”
“…”
“??”
Tần Sở Hàn nói một không hai, nói với trợ lý: “Chuẩn bị tiền bồi thường hủy hợp đồng đi.”
Người ta đã khi dễ vợ mình, mình cần gì phải khách sáo nữa? Hắn cũng không tới nổi thiếu một bộ phim thì không thể.
Hơn nữa hắn biết, Bùi Ôn Hạ không phải tự nhiên mà cãi nhau với người khác.
Trợ lý: “…” Nói hủy là hủy, đây là vai diễn chính đấy?
Bùi Ôn Hạ cũng như những người khác, kinh ngạc bị hắn kéo đi.
“Đợi chút đã, anh Tần!”
Cô gái đóng vai nữ chính lúc nãy cũng chạy tới, vội vàng bắt lấy góc áo của Tần Sở Hàn.
“Đạo diễn không có ý nói xấu bạn của anh đâu ạ! Em xin lỗi thay chú ấy, mong anh hãy suy xét lại. Chúng ta đã đóng được gần nửa bộ phim rồi. Anh nói hủy là hủy vậy chẳng phải công sức quay phim của mọi người sẽ đổ sông đổ biển hết sao ạ!?”
Tần Sở Hàn trong giới hình tượng rất tốt, chưa người nào thấy hắn nổi giận, cũng chưa thấy hắn thân thiết hay ra mặt cho ai.
Bùi Ôn Hạ không xen mồm làm rối thêm, Tần Sở Hàn ra mặt cho cậu làm cậu rất vui, nhưng lại sợ hắn sẽ hối hận vì sự việc hôm nay.
“Buông ra.”
Tần Sở Hàn nhìn chằm chằm cô gái, vẻ mặt lạnh nhạt, khi diễn yêu thương bao nhiêu thì bây giờ trở mặt, như kẻ thù.
“…” Nữ kia hoảng sợ buông tay, không thể tin được trừng mắt.
Hắn có thể bốc đồng, suy nghĩ không chu toàn như Mộ Lăng Thần, cũng có thể vì hắn nhỏ nhất, nhưng chỉ chuyện liên quan đến Bùi Ôn Hạ, chút khiêm nhường còn sót lại của hắn cũng bay sạch.
Hắn không tiếc công việc, chỉ tiếc Bùi Ôn Hạ.
Bùi Ôn Hạ lịch trình như đã nói trước đó, rất thoáng, đôi khi có thể nghỉ một cái ba ngày, năm ngày, cho nên đối với chuyến du lịch sắp tới cùng chồng, rất chờ mong.
Cậu đến phim trường, chờ Tần Sở Hàn quay phim xong, cả hai sẽ cùng nhau ra sân bay. Vì du lịch mà hắn đã đẩy nhanh tiến độ ghi hình, cơ hồ là không NG cảnh quay nào, năng suất thật sự, tập trung đến độ đạo diễn khen không ngớt.
Bùi Ôn Hạ được ngồi cạnh đạo diễn, nhìn màn hình quay phim, tập trung xem hắn diễn. Đây là lần đầu cậu được nhìn thật kĩ khả năng diễn xuất của hắn, lần trước đó khi cả nhóm đóng phim, cậu không có thời gian ngồi lại xem.
Là một cảnh tình cảm giữa nam và nữ chính.
Tần Sở Hàn rất nhập vai, hắn ôm lấy bạn diễn, đôi mắt tràn đầy thâm tình, hắn xoa đầu cô gái, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu đối phương, tình ý tràn đầy bày tỏ. Cứ như hắn thật sự yêu người phụ nữ say đắm.
Biết là diễn, nhưng cậu vẫn có chút lạc lõng, không phải là cậu ghen tị. Nếu ghen tị thì không biết cậu phải ghen tị bao nhiêu cho đủ.
“Sở Hàn diễn rất tốt, dẫn dắt tuyến tình cảm cũng rất tự nhiên, làm Idol thì hơi phí. Cậu Bùi có thấy giống tôi không ha? Nếu làm diễn viên thì tôi dám chắc cậu ấy sẽ trở thành ảnh đế! Hay là cậu khuyên nhủ cậu ấy đi, đây đều là vì tốt cho tương lai sau này cả…”
Đạo diễn lúc này còn mở miệng khen hai diễn viên chính đẹp đôi, phim là giả tình là thật. Nữ diễn viên là tân nhân, được Tần Sở Hàn dẫn dắt từ lúc mới đóng phim đến bây giờ, xứng đôi vừa lứa,…Khi đóng phim, Tần Sở Hàn bắt buộc phải tháo nhẫn ra, cũng vì vậy nhiều người cho rằng hắn vẫn độc thân.
Bùi Ôn Hạ nghe không lọt lỗ tai một chữ nào, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Tôi tôn trọng quyết định của em ấy, hơn nữa, làm idol thì có gì mà không tốt? Chúng tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn khi đóng một bộ phim mà không biết phim đó có thể nổi hay không.”
Đạo diễn cảm thấy cách nói chuyện của cậu không khác gì rủa bộ phim này của ông ta sẽ flop thê thảm, không vui: “Cậu còn trẻ, suy nghĩ cũng trẻ người non dạ lắm. Idol có chuyên nghiệp bằng diễn viên không? Có danh dự hơn diễn viên không? Muốn đứng vững gót chân trong giới giải trí bây giờ, không phải cần đi nhảy đi hát đi chụp vài ba cái quảng cáo là hot mãi!”
Ông ta làm thủ thế ‘thỉnh’ với cậu, mỉa mai: “Nếu cậu Bùi tự cho là Idol giỏi giang hơn hết thì mời cậu rời đi, ở đây chúng tôi chỉ tôn thờ diễn viên có thực lực.”
Bùi Ôn Hạ không cố tình chọc giận đạo diễn, chỉ là ông ta bị nói trúng tim đen nên tự ái. Năm nào ông ta cũng có tác phẩm mới, nhưng chưa bao giờ được xếp hạng cao.
“Ôn Hạ.”
Cậu vừa mới kéo ghế ra đứng lên, Tần Sở Hàn đã chạy đến trước mặt: “Anh đi à?” Hắn có chút thấp thỏm, sợ cậu không vui khi hắn diễn cặp với người khác, cho nên dù đang diễn, hắn vẫn luôn chú ý đến bên này.
Cậu gật đầu: “Anh ra ngoài đợi.” Chuyện này không to cũng không nhỏ, chỉ là cậu và đạo diễn lập trường bất đồng. Không nên ảnh hưởng đến hắn thì hơn.
Đạo diễn thở dài ngao ngán: “Cậu Bùi có vẻ không xem trọng diễn viên chúng ta cho lắm, mới nói có mấy câu mà đã trả treo, tính tình không được tốt nhỉ.”
Tính tình Bùi Ôn Hạ chưa bao giờ là kiểu điềm đạm, ngoan ngoãn: “Chú nói gì cũng đúng hết, làm đạo diễn làm gì, làm chính trị gia đi.”
“…”
Cậu vừa mới bước được hai bước, tay đã bị Tần Sở Hàn bắt lấy, hắn cười nói: “Em đi với anh.”
“Đang quay mà?” Cậu ngỡ ngàng.
Hắn trả lời rất tự nhiên, hôn hôn bàn tay người ta: “Không quay nữa, theo anh làm Idol.”
“…”
“??”
Tần Sở Hàn nói một không hai, nói với trợ lý: “Chuẩn bị tiền bồi thường hủy hợp đồng đi.”
Người ta đã khi dễ vợ mình, mình cần gì phải khách sáo nữa? Hắn cũng không tới nổi thiếu một bộ phim thì không thể.
Hơn nữa hắn biết, Bùi Ôn Hạ không phải tự nhiên mà cãi nhau với người khác.
Trợ lý: “…” Nói hủy là hủy, đây là vai diễn chính đấy?
Bùi Ôn Hạ cũng như những người khác, kinh ngạc bị hắn kéo đi.
“Đợi chút đã, anh Tần!”
Cô gái đóng vai nữ chính lúc nãy cũng chạy tới, vội vàng bắt lấy góc áo của Tần Sở Hàn.
“Đạo diễn không có ý nói xấu bạn của anh đâu ạ! Em xin lỗi thay chú ấy, mong anh hãy suy xét lại. Chúng ta đã đóng được gần nửa bộ phim rồi. Anh nói hủy là hủy vậy chẳng phải công sức quay phim của mọi người sẽ đổ sông đổ biển hết sao ạ!?”
Tần Sở Hàn trong giới hình tượng rất tốt, chưa người nào thấy hắn nổi giận, cũng chưa thấy hắn thân thiết hay ra mặt cho ai.
Bùi Ôn Hạ không xen mồm làm rối thêm, Tần Sở Hàn ra mặt cho cậu làm cậu rất vui, nhưng lại sợ hắn sẽ hối hận vì sự việc hôm nay.
“Buông ra.”
Tần Sở Hàn nhìn chằm chằm cô gái, vẻ mặt lạnh nhạt, khi diễn yêu thương bao nhiêu thì bây giờ trở mặt, như kẻ thù.
“…” Nữ kia hoảng sợ buông tay, không thể tin được trừng mắt.
Hắn có thể bốc đồng, suy nghĩ không chu toàn như Mộ Lăng Thần, cũng có thể vì hắn nhỏ nhất, nhưng chỉ chuyện liên quan đến Bùi Ôn Hạ, chút khiêm nhường còn sót lại của hắn cũng bay sạch.
Hắn không tiếc công việc, chỉ tiếc Bùi Ôn Hạ.
/122
|