Chủ Nhật, vào buổi trưa.
Trong phòng tập.
Mộ Lăng Thần nhờ Bùi Ôn Hạ xem xét dạy dỗ Kỳ Ân luyện tập vũ đạo, không thể để cho cậu ta lười biếng. Ngoại trừ Diệp Lạc Dương, trong nhóm người nhảy đẹp nhất chính là cậu.
Đa số thời gian cậu đều tập nhảy, mỗi ngày dành ra 4 tiếng nhưng bây giờ chỉ còn 1 tiếng, nhưng cậu không bỏ lỡ một ngày luyện tập nào. Lần đầu tiên cậu cảm thấy làm Idol thật ngầu là khi nhìn thấy Diệp Lạc Dương nhảy, những bước nhảy hoang dã và linh hoạt. Cậu mong sau cũng có một ngày mình nhảy tuyệt vời như vậy trên sân khấu, cho nên mới cố gắng không ngừng.
Mộ Lăng Thần có thể được xem như Idol toàn năng, mọi thứ thông thạo một chút đều đều, nhưng nổi bật nhất vẫn là phần rap siêu trầm của anh. Rõ ràng khi nói chuyện với nhau, giọng nói của anh rất là nhẹ nhàng dạt dào, nhưng khi hát, lại ngầu đến khó tả.
Anh là hình mẫu lý tưởng mà Bùi Ôn Hạ đang nhắm đến.
Kỳ Ân giở trò mè nheo, mếu máo, muốn dùng sự đáng yêu của mình để làm xiêu lòng cậu: “Anh, em tập hết nổi òi, nghỉ một tí nhe.”
Cậu nhìn Kỳ Ân, lắc đầu ngán ngẫm, quơ tay múa chân: “Cậu rõ ràng có năng khiếu vận động, cũng học võ sẵn. Nhưng mấy động tác tay như này lại không dẻo hay mềm gì hết vậy? Đưa tay tôi xem.”
Kỳ Ân ngoan ngoãn nâng tay đưa qua.
Bùi Ôn Hạ dùng bàn tay của mình vuốt ve sờ soạng bóp nhéo cánh tay cậu ta từ trên xuống, kinh ngạc: “Cậu cứng thật, cũng to nữa.” Thịt cơ rắn chắc, bắp tay to. Bình thường lúc bị bế lên cậu không để ý, nhưng không ngờ thân hình thấp lùn của Kỳ Ân lại ngoài sức tưởng tượng.
“…” Cái, cái gì cứng, rồi cái gì cũng to?
Cậu nhân cơ hội sờ soạng bàn tay Kỳ Ân, nắm ngón tay cái rồi lại chạm ngón út: “Nhỏ và ngắn.” Bàn tay nhỏ hơn tay của cậu, ngón tay cũng không thon dài mảnh khảnh, nhưng không xấu, chỉ tay rất đẹp.
Bàn tay của một người cũng nối liền với tính cách của người đó, nhìn Kỳ Ân cũng có vẻ là người hòa đồng, vui vẻ, đặc biệt là khi yêu đương là kiểu rất trung thành đây. Cuồng tay như Bùi Ôn Hạ, mấy cái bài lý thuyết cơ bản về tay, đương nhiên nhớ.
Kỳ Ân tái mét mặt: “…” Hình như cậu ta bị chê nhỏ thì phải?
Cậu tiếc nuối buông tay ra, vào trạng thái thầy giáo: “Chắc là do cậu học võ thuật lâu rồi nên mới vậy nhỉ. Võ thuật chú ý ra chiêu dứt khoát, nhanh và mạnh, không có động tác thừa đúng không? Nhiều lúc chuyển vũ đạo cậu còn cứng người, lúc nào cũng thủ sẵn tư thế phòng thủ như vậy thì không được đâu. Thả lỏng người ra.”
Cậu ta nhún vai, giễu cợt: “Em phải luôn đề phòng, vì không biết lúc nào mình sẽ lại bị bắt cóc. Cẩn thận như vậy nên em mới tồn tại đến bây giờ.” Nếu không cảnh giác thì cậu ta xanh cỏ từ lâu rồi.
“Nhưng ở đây đâu có ai muốn bắt cóc cậu đâu? Những người sống trong ngôi nhà này đều là anh của cậu, tuyệt đối an toàn.” Bùi Ôn Hạ nghiêm túc nói.
Nếu có bắt cóc thật, lần này chắc chắn cậu sẽ ngăn chặn được. Lần trước là vì đói quá cho nên mới yếu thôi.
Kỳ Ân rung động, hơi mở to mắt nhìn cậu, cậu ta mấp máy môi, muốn nói gì đó thì bị cậu cắt ngang.
“Mấy cái hộp này là gì vậy?” Bùi Ôn Hạ đá đá thùng xốp dưới chân, khó hiểu.
Kỳ Ân nuốt lại những gì muốn nói, trả lời: “À, quà của mẹ gửi qua cho em. Đều là trái cây với đồ dùng…” Thấy đồ vật trên tay cậu, cậu ta đột nhiên cứng họng.
Cậu từ trong hộp cầm lên một cái váy dạ hội đuôi cá, tròn mắt nhìn, nhìn sao cũng thấy cậu đang khinh bỉ: “…Trái cây?”
Kỳ Ân: “…” Có khoảng bao nhiêu lần cậu ta muốn đội quần khi nói chuyện với Bùi Ôn Hạ rồi?
Ánh mắt của cậu càng ngày càng kỳ lạ, cậu ta căng da đầu đỏ mặt giải thích: “Chắc là mẹ em gửi nhầm! Chứ không phải em có sở thích biến thái gì đâu! Thề!”
Cậu gật gù, nhưng vẻ mặt cho thấy, cậu còn lâu mới tin.
“…”
Bên trong hộp ngoài cái đầm cậu cầm trên tay ra, còn có đầm công chúa, đầm dạ hội, váy xòe…
Kỳ Ân thấy cậu có vẻ thích thú, nuốt nước miếng, chợt hỏi: “Anh có thể mặc cho em xem không ạ? Chắc chắn anh diện cái váy bồng này lên chắc chắn rất đẹp!” Không phải cậu ta biến thái, là vì Bùi Ôn Hạ làm cậu ta nổi lên suy nghĩ biến thái.
Vóc dáng của Bùi Ôn Hạ cân đối thích hợp, 1 mét 78, chân dài eo thon nhỏ, cũng không có cơ bắp cù kết, cánh tay hay chân đều mảnh khảnh, mặc nữ trang tuyệt không nói chơi.
Bùi Ôn Hạ ngơ ngác: “??”
Tất nhiên là cậu sẽ không rồi!
Trong phòng tập.
Mộ Lăng Thần nhờ Bùi Ôn Hạ xem xét dạy dỗ Kỳ Ân luyện tập vũ đạo, không thể để cho cậu ta lười biếng. Ngoại trừ Diệp Lạc Dương, trong nhóm người nhảy đẹp nhất chính là cậu.
Đa số thời gian cậu đều tập nhảy, mỗi ngày dành ra 4 tiếng nhưng bây giờ chỉ còn 1 tiếng, nhưng cậu không bỏ lỡ một ngày luyện tập nào. Lần đầu tiên cậu cảm thấy làm Idol thật ngầu là khi nhìn thấy Diệp Lạc Dương nhảy, những bước nhảy hoang dã và linh hoạt. Cậu mong sau cũng có một ngày mình nhảy tuyệt vời như vậy trên sân khấu, cho nên mới cố gắng không ngừng.
Mộ Lăng Thần có thể được xem như Idol toàn năng, mọi thứ thông thạo một chút đều đều, nhưng nổi bật nhất vẫn là phần rap siêu trầm của anh. Rõ ràng khi nói chuyện với nhau, giọng nói của anh rất là nhẹ nhàng dạt dào, nhưng khi hát, lại ngầu đến khó tả.
Anh là hình mẫu lý tưởng mà Bùi Ôn Hạ đang nhắm đến.
Kỳ Ân giở trò mè nheo, mếu máo, muốn dùng sự đáng yêu của mình để làm xiêu lòng cậu: “Anh, em tập hết nổi òi, nghỉ một tí nhe.”
Cậu nhìn Kỳ Ân, lắc đầu ngán ngẫm, quơ tay múa chân: “Cậu rõ ràng có năng khiếu vận động, cũng học võ sẵn. Nhưng mấy động tác tay như này lại không dẻo hay mềm gì hết vậy? Đưa tay tôi xem.”
Kỳ Ân ngoan ngoãn nâng tay đưa qua.
Bùi Ôn Hạ dùng bàn tay của mình vuốt ve sờ soạng bóp nhéo cánh tay cậu ta từ trên xuống, kinh ngạc: “Cậu cứng thật, cũng to nữa.” Thịt cơ rắn chắc, bắp tay to. Bình thường lúc bị bế lên cậu không để ý, nhưng không ngờ thân hình thấp lùn của Kỳ Ân lại ngoài sức tưởng tượng.
“…” Cái, cái gì cứng, rồi cái gì cũng to?
Cậu nhân cơ hội sờ soạng bàn tay Kỳ Ân, nắm ngón tay cái rồi lại chạm ngón út: “Nhỏ và ngắn.” Bàn tay nhỏ hơn tay của cậu, ngón tay cũng không thon dài mảnh khảnh, nhưng không xấu, chỉ tay rất đẹp.
Bàn tay của một người cũng nối liền với tính cách của người đó, nhìn Kỳ Ân cũng có vẻ là người hòa đồng, vui vẻ, đặc biệt là khi yêu đương là kiểu rất trung thành đây. Cuồng tay như Bùi Ôn Hạ, mấy cái bài lý thuyết cơ bản về tay, đương nhiên nhớ.
Kỳ Ân tái mét mặt: “…” Hình như cậu ta bị chê nhỏ thì phải?
Cậu tiếc nuối buông tay ra, vào trạng thái thầy giáo: “Chắc là do cậu học võ thuật lâu rồi nên mới vậy nhỉ. Võ thuật chú ý ra chiêu dứt khoát, nhanh và mạnh, không có động tác thừa đúng không? Nhiều lúc chuyển vũ đạo cậu còn cứng người, lúc nào cũng thủ sẵn tư thế phòng thủ như vậy thì không được đâu. Thả lỏng người ra.”
Cậu ta nhún vai, giễu cợt: “Em phải luôn đề phòng, vì không biết lúc nào mình sẽ lại bị bắt cóc. Cẩn thận như vậy nên em mới tồn tại đến bây giờ.” Nếu không cảnh giác thì cậu ta xanh cỏ từ lâu rồi.
“Nhưng ở đây đâu có ai muốn bắt cóc cậu đâu? Những người sống trong ngôi nhà này đều là anh của cậu, tuyệt đối an toàn.” Bùi Ôn Hạ nghiêm túc nói.
Nếu có bắt cóc thật, lần này chắc chắn cậu sẽ ngăn chặn được. Lần trước là vì đói quá cho nên mới yếu thôi.
Kỳ Ân rung động, hơi mở to mắt nhìn cậu, cậu ta mấp máy môi, muốn nói gì đó thì bị cậu cắt ngang.
“Mấy cái hộp này là gì vậy?” Bùi Ôn Hạ đá đá thùng xốp dưới chân, khó hiểu.
Kỳ Ân nuốt lại những gì muốn nói, trả lời: “À, quà của mẹ gửi qua cho em. Đều là trái cây với đồ dùng…” Thấy đồ vật trên tay cậu, cậu ta đột nhiên cứng họng.
Cậu từ trong hộp cầm lên một cái váy dạ hội đuôi cá, tròn mắt nhìn, nhìn sao cũng thấy cậu đang khinh bỉ: “…Trái cây?”
Kỳ Ân: “…” Có khoảng bao nhiêu lần cậu ta muốn đội quần khi nói chuyện với Bùi Ôn Hạ rồi?
Ánh mắt của cậu càng ngày càng kỳ lạ, cậu ta căng da đầu đỏ mặt giải thích: “Chắc là mẹ em gửi nhầm! Chứ không phải em có sở thích biến thái gì đâu! Thề!”
Cậu gật gù, nhưng vẻ mặt cho thấy, cậu còn lâu mới tin.
“…”
Bên trong hộp ngoài cái đầm cậu cầm trên tay ra, còn có đầm công chúa, đầm dạ hội, váy xòe…
Kỳ Ân thấy cậu có vẻ thích thú, nuốt nước miếng, chợt hỏi: “Anh có thể mặc cho em xem không ạ? Chắc chắn anh diện cái váy bồng này lên chắc chắn rất đẹp!” Không phải cậu ta biến thái, là vì Bùi Ôn Hạ làm cậu ta nổi lên suy nghĩ biến thái.
Vóc dáng của Bùi Ôn Hạ cân đối thích hợp, 1 mét 78, chân dài eo thon nhỏ, cũng không có cơ bắp cù kết, cánh tay hay chân đều mảnh khảnh, mặc nữ trang tuyệt không nói chơi.
Bùi Ôn Hạ ngơ ngác: “??”
Tất nhiên là cậu sẽ không rồi!
/122
|