Dung Nhược về nhà, nhận được tin nhắn của luật sư.
Ba ngày sau, Dung Nhược tại chỗ hẹn, gặp được luật sư riêng của Vân Trạm.
“Dung tiểu thư, ở đây là những văn kiện cùng điều kiện thỏa thuận của hai bên, cần có chữ ký của cô”
Văn kiện? Trái tim đập nhanh mấy nhịp, Dung Nhược đưa tay tiếp nhận những thứ luật sư đưa tới.
“Đầu tiên là cái này, Vân tiên sinh đã ký rồi, cô xem một chút, nếu đồng ý, xin hãy ký tên phía dưới”. Luật sư một bên trình bày.
Khi dòng chữ đậm rõ nét”Đơn ly hôn” đập vào mắt thì trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng cô vẫn không khỏi giật mình.
Không thể tưởng tượng được, động tác Vân Trạm lại còn nhanh hơn cả cô! Khẽ hừ lạnh một tiếng trong lòng, Dung Nhược phát hiện mình không còn tâm trí để xem những điều khoản trong nội dung, tất cả lực chú ý, đã đặt trên chữ ký rạch ròi ở phía cuối.
“Không phải anh nói còn văn kiện khác sao?” Đưa tay đặt tờ đơn sang một bên, cô ngẩng đầu hỏi.
Luật sư gật đầu, nhìn xấp văn kiện trước mắt nói: “Tổng cộng có ba phần. Trong đó, Vân tiên sinh lấy danh nghĩa của ngài ấy dành tặng hai mươi phần trăm cổ phiếu công ty cho cô, đồng thời, còn có chiếc xe thể thao thuộc sở hữu của ngài ấy, cùng với ngôi biệt thự ở ngoại ô Anh, cũng là thuộc về Dung tiểu thư”. Nói xong, anh ta đưa văn kiện tới, giao cho Dung Nhược.
Cau mày nghe xong luật sư trình bày…, Dung Nhược đưa mắt nhìn một đống văn kiện trước mặt mình, không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Đây là ý gì? Bồi thường ly hôn sao?” Cô chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Nâng tay cầm cái tách bên cạnh, cô cười khẽ: “Tôi không cần, cũng không nhận. Mặc dù trong đơn ly hôn đã có chữ ký của anh ta, nhưng tôi cũng không phản đối gì, nên không cần phải bồi thường”
“Tôi nghĩ cô đang hiểu lầm”. Luật sư đẩy kính mắt,”Đây vốn là di chúc của Vân tiên sinh, chẳng qua trước một ngày đã….”
“Choang!”
Chiếc tách rơi mạnh xuống dĩa sứ, chất lỏng màu nâu nhạt bắn tung tóe, cũng cắt đứt câu nói của luật sư.
Bàn tay đặt trên bàn của Dung Nhược nắm chặt, cô nhíu lông mày, trong giọng nói mang theo kinh hoảng vô cùng: “Anh mới nói cái gì? …Cái gì di chúc?” Dưới đáy lòng nổi lên lo sợ chưa từng có từ trước đến nay, cô nhìn luật sư ngỡ ngàng, đầu óc trống rỗng.
“Vân tiên sinh đã lập di chúc vào hai tháng trước. Nhưng theo ý của ngài ấy, nếu cô về nước, mà di chúc vẫn chưa có hiệu lực, ngài ấy đã yêu cầu sửa đổi một số nội dung trong đó, các phần tài sản cũng lấy danh nghĩa là người thân tặng lại, không chú thích ngày tháng hết hạn định. Cho nên, chỉ cần cô ký tên ngay bây giờ, hoàn thành các bước thủ tục, những văn kiện này lập tức có hiệu lực”
Dung Nhược mờ mịt nhìn khuôn miệng khép khép mở mở, cố gắng muốn nắm bắt trọng điểm trong đó, nhưng đầu óc lại bị choáng ngợp bởi hai từ mẫn cảm kia, khiến cô ngay cả tự hỏi cũng không thể.
Thật lâu sau, cô mới từ từ mở miệng, hỏi: “Anh ấy đã viết di chúc từ hai tháng trước?”
“Vâng”
Cô suy nghĩ một chút, vừa rồi hình như có nhắc đến di chúc chưa có hiệu lực, cô lại hỏi, mang theo sự cẩn trọng: “…còn chưa có hiệu lực, tức là, anh ấy…Chưa có việc gì, đúng không?”
“Đúng vậy”
“Vậy anh ấy…Hiện tại thế nào?”
“Vấn đề này, Dung tiểu thư nên hỏi người nhà Vân tiên sinh…”
Luật sư còn chưa nói hết, Dung Nhược đã đứng dậy,”Thật xin lỗi, tôi còn việc gấp, lần khác chúng ta bàn tiếp”. Không đợi trả lời, cô đã lao thẳng ra.
Bước chân vội vàng đi ra khỏi văn phòng luật sư, tuy đã xác định Vân Trạm không có việc gì, nhưng Dung Nhược vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Tại sao phải lập di chúc?
Đi dưới ánh mặt trời, cô cảm thấy từng đợt rét lạnh, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Dung Nhược không nghĩ tới vừa mới bước vào bệnh viện, đã gặp được Cao Lỗi
“Vân Trạm anh ấy, sao rồi?” Cô không chiếm được câu trả lời mong muốn từ phía người giúp việc.
“Cô quan tâm sao?”
Đối mặt với ánh mắt phức tạp mang theo lạnh lùng đó, cô ngẩng đầu, trái tim co thắt lại một chút.
Đi vào phòng bệnh, Dung Nhược theo bản năng bước nhẹ nhàng, sau khi thấy được người đang nằm trên giường bệnh, cô đứng yên tại chỗ, cách một khoảng nhất định, ngay cả hô hấp cũng giảm nhẹ xuống.
Đầu giường nâng lên một góc độ, Vân Trạm nửa nằm trên giường bệnh, cánh tay gầy yếu cắm đủ loại kim tiêm, nối từ trong chăn đến cây truyền nước bên cạnh, những đường màu xanh lục nhảy lên trong màn hình điện tâm đồ, toàn bộ phòng bệnh không có gì khác ngoại trừ tiếng tích tách, yên tĩnh đến nỗi Dung Nhược phải sợ hãi.
Cô từng bước đến gần, đi thẳng đến đầu giường, nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu kia, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay anh.
Giờ phút này, cô cảm thấy thật may mắn vì gia cảnh hùng hậu của nhà họ Vân, trong bệnh viện thuộc sở hữu của Vân thị, cô có thể tự do đi vào nơi này, đến bên cạnh anh.
Bàn tay cô đang nắm, không có một chút động đậy. Cô tựa vào bên giường, lặng yên chờ đợi cơn thức tỉnh hiếm có mỗi ngày của anh.
Tại khoảnh khắc yên tĩnh lúc này, lời nói của Cao Lỗi trước đó lại một lần nữa quanh quẩn ở bên tai.
——“Cô còn quan tâm đến cậu ấy sao?”
——-“Đã từ rất lâu, cậu ấy biết chuyện cô mất trí nhớ đều là giả”
——-“Cô nghĩ vì sao bệnh cậu ấy luôn tái phát và phải nằm viện không chỉ một lần? Cái gọi là mục đích cùng kế hoạch của cô, cậu ấy đều biết rất rõ ràng”
——-“Biết rõ cô là muốn trả thù, lại vẫn kiên trì kết hôn cùng cô, chẳng lẽ cô còn không nhận ra nguyên nhân?”
——“Hai tháng trước cậu ấy hôn mê tại văn phòng, đưa tới bệnh viện, thiếu chút nữa đã cứu không được! Chuyện thứ nhất cậu ấy làm ngay sau khi tỉnh dậy, chính là tìm luật sư để làm đơn ly hôn và viết di chúc. Đương nhiên chúng tôi đã lo lắng muốn chết, còn cô thì biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi”
——“Sau đó cậu ấy lại hôn mê ba lần, tuy rằng nhiều lúc quả thực rất may mắn, nhưng bác sĩ nói tim cậu ấy đã suy kiệt đến giai đoạn nghiêm trọng nhất rồi, nay ngay cả nằm một chỗ cũng không ngừng đau! …Đúng rồi, cô nhất định còn không biết, lúc cậu ấy kết hôn với cô, cũng là lúc suy tim cấp hai, nhưng cậu ấy không cho phép tôi nói với cô”
——“Còn nữa, năm đó cậu ấy lựa chọn Vân Hân, là vì lúc ấy Vân Hân đã có thai”
. . . . . .
“Vì sao anh không nói cho em biết?” Dung Nhược ghé vào bên giường, thì thào nói nhỏ.
Vân Hân mang thai…Nếu cô sớm biết điều đó, có lẽ cũng không xảy ra cớ sự như hôm nay. Cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Vân Trạm, Dung Nhược âm thầm thở dài.
“Vì sao anh có rất nhiều tâm sự, mà chưa khi nào nói ra?” Đối mặt với Vân Trạm như vậy, cô không biết nên tức giận hay bất lực.
Mơ hồ có âm thanh rất nhở mà quen thuộc gần kề bên tai, Vân Trạm chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy tay mình đang bị người khác nắm, anh cố hết sức động đậy ngón tay, khiến người bên giường chú ý.
Lập tức ngẩng mặt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, Dung Nhược nhẹ giọng nói: “…Anh tỉnh rồi?”
Vô lực nhắm mắt lại, coi như câu trả lời. Vân Trạm nhìn chằm chằm khuôn mặt gần ngay trước mắt, đáy mắt ẩn giấu một chút phức tạp.
Dung Nhược mở to hai mắt, thân thể nghiên về phía trước một chút, không hiểu giờ phút này Vân Trạm đang suy nghĩ điều gì, cô chỉ lặng yên chờ đợi.
Giật giật đôi môi không có chút huyết sắc, thật lâu sau, như là đã tích tụ đủ khí lực, Vân Trạm mới mở miệng, giọng nói khàn khàn suy yếu: “…Em đã trở lại”
“Ừm”. Gật gật đầu, nghe những lời anh nói lúc này, Dung Nhược cảm thấy đáy mắt cay nồng.
Không kìm được tiến đến gần, cô hỏi: “Anh…”
Cô muốn hỏi anh, cảm thấy thế nào; cô muốn nói, nếu không có sức, thì không cần phải nói nhiều, bởi vì cô thấy được sự mệt mỏi cùng suy yếu hiện lên giữa hai hàng lông mày của anh.
Chỉ là, lời của cô còn chưa nói hết, Vân Trạm đã nắm chặt mắt bắt đầu dồn dập thở dốc, sắc môi từ trắng chuyển sang tím tái, cùng lúc đó, dụng cụ bên giường đã reo lên.
Dung Nhược lập tức đứng dậy, lại phát hiện việc duy nhất bản thân có thể làm là ấn xuống nút chuông gọi.
Nhìn bác sĩ cùng y tá nối đuôi nhau chạy vào, cô vẫn đứng yên bên giường như cũ.
“Tiểu thư, xin cô tránh đi một lát, đừng trở ngại việc cấp cứu của chúng tôi”
Nghe được lời cô y ta nói…, Dung Nhược muốn rời đi, nhưng rồi mới phát hiện, tay mình đang bị Vân Trạm nắm chặt lại.
Bàn tay vô lực trước đó giờ đây lại dùng sức giữ chặt tay cô, sức lực lớn đến nỗi làm xương cốt cô phát đau. Chẳng qua, điều làm cho Dung Nhược cảm thấy giật mình, là trước lúc y tá kêu cô tránh đi, bản thân cô lại không phát hiện cơn đau này.
Vươn tay phủ lên bàn tay vì đang dùng sức mà các đốt xương trở nên trắng bệch, cô lặng im ngồi quỳ trên đất, trên đỉnh đầu cô, bác sĩ cùng y tá đang nhanh chóng thực hiện sơ cứu.
Từ cơn đau truyền đến trên tay, cô biết rõ Vân Trạm đang thống khổ cỡ nào. Chiếc giường đang rung động, bên tai nghe rõ ràng tiếng thở dốc, cùng với những âm thanh chói tai của dụng cụ, tầm mắt cô cố gắng xuyên qua khe hở của những nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, nắm bắt hình ảnh gương mặt mất máu trắng bệch kia
Giờ phút này, cô rốt cuộc cũng hiểu, hai tháng trước, Cao Lỗi cùng Vân Hân đã gánh vác nỗi sợ hãi khủng khiếp cỡ nào.
Đợi cho tất cả khôi phục bình tĩnh lại, Dung Nhược vẫn quỳ trên đất như cũ, mở bàn tay ra, mồ hôi trong lòng bàn tay lấp lánh dưới ánh sáng.
Tay Vân Trạm lại lần nữa vô lực đặt trên giường bệnh, mà trên mu bàn tay cô, đã hằn sâu dấu tay.
Quay lại nhìn về phía gương mặt an bình kia, Dung Nhược không biết còn phải đợi bao lâu, mới có thể nhìn thấy anh tỉnh lại lần nữa. Mà trong khoảng thời gian này, cô bắt đầu lâm vào suy tư của riêng mình.
Việc quyết định từ nước Mỹ bay về đây, không hề liên quan đến tất cả những oán hận trước kia. Về phần có thể tha thứ lựa chọn của Vân Trạm năm đó hay không, cô cũng đã sớm không còn quan tâm nữa. Nay tuy rằng từ miệng Cao Lỗi đã biết được rất nhiều chuyện xảy ra trước kia mà bản thân không hay, cô vẫn cần Vân Trạm cho mình một lời giải thích.
Quay đầu nhìn thoáng người đang ngủ yên, Dung Nhược đi đến phía trước cửa sổ, nhìn mặt trời đang lặn xuống dần dần.
Đột nhiên phát hiện, trên thực tế, việc tha thứ hay không đâu còn quan trọng nữa? chuyện của hai năm trước, bất kể có nhiều lý do đến đâu, nhiều bất lực thế nào, nó cũng đã xảy ra, hơn nữa không còn cách nào thay đổi sự thật.
Cô thừa nhận, vẫn yêu một người đã đẩy mình lâm vào bờ vực sinh tử, chính là sự bi thương lớn nhất của đời cô. Thế nhưng, cho dù là bi thương, cô vẫn không thể ngăn cản việc cô yêu anh. Vì thế, dưới tình huống này, chuyện năm đó có tiêu tan hay không, bản thân trong lòng anh chiếm vị trí thứ mấy, những vấn đề này, đột nhiên trở nên vô nghĩa.
Bởi vì, cho dù đáp án ra sao, cô cũng không thể dứt bỏ tình cảm này.
Có lẽ, bản thân thực sự là vô dụng. Cô âm thầm cười giễu trong lòng.
Ngay vừa rồi, khi Vân Trạm còn đang cấp cứu, cô nhìn thấy sự thống khổ của anh, đầu lại chợt nhớ tới một câu nói từng nghe qua.
——– Con khẩn cầu ông trời, chỉ cần có thể để anh ấy sống, con nguyện từ nay về sau sẽ không yêu anh ấy nữa.
Chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có ngày cảm nhận được những lời nói tâm tình ướt át này. Chẳng qua, nếu đổi lại là cô, cô sẽ khẩn cầu rằng, chỉ cần Vân Trạm còn sống bình an, cô nguyện quên tất cả mọi thứ trước kia, không hề oán hận anh nữa.
Vân Trạm tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Mở mắt ra, đồng thời nhìn đến gương mặt Dung Nhược, trong mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới, cô vẫn còn ở nơi này.
Đem khăn ấm ra khỏi phòng tắm, Dung Nhược đi đến bên giường, lại phát hiện anh khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?”
Lúc đầu cô nghĩ anh không thoải mái, nhưng đến khi thấy tầm mắt anh nhìn về phía những dấu bầm trên tay mình, Dung Nhược mới thả lỏng nói: “Không việc gì”
Vân Trạm cố sức nâng tay cầm lấy bàn tay vẫn còn lưu lại dấu tay của mình, giật giật môi mỏng tái nhợt, một giây sau đã bị Dung Nhược cướp lời: “Bác sĩ nói anh không nên nói chuyện nhiều”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên vết bầm tím kia, anh nhắm mắt lại,”…Xin lỗi”
Dung Nhược lặng yên ngồi xuống, không nói gì nữa, cô không biết ba từ kia là vì tay cô, hay là vì những chuyện trong quá khứ. Chỉ là, Vân Trạm hiện nay, đang cần sự nghỉ ngơi yên tĩnh và an toàn tuyệt đối, những nghi vấn hay giải thích giờ đây, sau này hãy nói tiếp.
Tình huống Vân Trạm dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng tiến độ chậm rãi.
Ba tuần sau, anh được chuyển sang phòng bệnh thường. Mà trong thời gian đó, Dung Nhược vẫn luôn túc trực trong bệnh viện.
Buổi chiều hôm sau tại phòng bệnh có rèm che, Vân Trạm nhìn Dung Nhược đang chăm chú mát xa hai chân giúp mình, cố hoạt động thân thể một chút.
“Mệt không?” Dung Nhược ngẩng đầu hỏi.
Vân Trạm đỡ lấy thắt lưng,”Có một chút”
Tư thế nửa ngồi nửa nằm một thời gian dài đã khiến hông anh bắt đầu cứng ngắc đau đớn.
Vân Trạm nhìn anh một cái, bước nhẹ ra phòng bệnh. Mấy phút sau trở về, trong tay đã có một chiếc đệm êm.
“Bác sĩ nói có thể dùng tấm đệm này, chỉ cần động tác nhẹ một chút”
Dung Nhược đi đến bên giường, đưa tay đỡ lấy vai Vân Trạm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi nâng thân trên anh cách khỏi giường bệnh, và nhanh chóng đem đệm nhét vào sau lưng anh.
Thế nhưng, ngay cả khi cẩn thận như vậy, lúc Vân Trạm nằm xuống lại, vẫn nắm ngực thở hổn hển một trận.
Sau khi nhịp tim bình ổn lại, anh im lặng nhìn người đang ngồi bên giường, đột nhiên trầm giọng mở miệng: “Dung Nhược, thực xin lỗi”
Sững sờ một chút, Dung Nhược nhìn về phía anh,”Cao Lỗi đã nói hết cho em biết rồi”
Lông mày nhíu một chút, Vân Trạm lâm vào trầm tư. Một lát sau, anh nắm tay cô, trong giọng nói hàm chứa sự nghẹn ngào khó phát hiện: “… Không thể bảo vệ an toàn, thực xin lỗi”
Dung Nhược kinh ngạc nhìn, không nói lời nào.
“Vân Hân là thân nhân của anh, mà em, là người anh yêu nhất. Về điểm này, anh vẫn luôn phân biệt rõ ràng”. Vân Trạm khép hờ đôi mắt,”…Thế nhưng, anh cuối cùng cũng không cho em được cảm giác an toàn, đúng không?”
Có rất nhiều tâm sự, rất nhiều cảm tình, trước kia anh không hề có thói quen, cũng không cho rằng nó quan trọng đến mức phải biểu lộ ra ngoài, nhưng bắt đầu từ lúc nhập viện hai tháng trước, anh lần đầu tiên hối hận, hối hận có mấy lời đã không kịp nói cho Dung Nhược biết, sau này, rất có thể không còn cơ hội nữa.
Cảm giác bàn tay Dung Nhược nắm thật chặt, Vân Trạm chậm rãi nói tiếp: “Vân Hân mang thai, anh không thể để con bé mạo hiểm…Nhưng, anh muốn nói với em rằng, tuy là vì em và Vân Hân, anh có thể nguyện ý trả bất cứ giá nào, nhưng ngày đó, khi anh muốn dùng bản thân để đổi lấy sự an toàn của một ai đó, thì người đầu tiên anh nghĩ đến, chính là em”
Nhìn thấy đôi mắt kia hiện lên những cảm xúc phức tạp, khóe môi anh ẩn hiện độ còn ngay cả anh cũng không để ý: “…thực mâu thuẫn, đúng không? Anh thậm chí nguyện dùng tính mạng mình để đổi lấy bình an cho em, nhưng lại không để em thoát khỏi khốn cảnh trước tiên”.
Không lên tiếng lắc đầu, Dung Nhược tăng thêm lúc trên tay, ngăn cảm anh muốn nói tiếp.
“Đừng nói nữa”. Cô nhẹ nhàng nói.”Anh cần phải nghĩ ngơi nhiều”
Nói xong những lời này, Vân Trạm quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngồi trên mép giường, Dung Nhược không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Lời nói vừa rồi của Vân Trạm lại một lần nữa tái diễn trong trí óc cô.
“…Mà em, là người anh yêu nhất”
“…khi anh muốn dùng chính mình để đổi lấy bình an của một ai đó, thì người anh nghĩ đến đầu tiên, chính là em”
. . . . . .
Những lời này, đã là quá đủ.
Cho tới nay, hoài nghi của cô, ưu sầu của cô, sự hoang mang của cô, sau khi nghe được những lời này của anh, đã từ từ tan biến thành mây khói.
Những cảm giác khuyết thiếu an toàn với tình cảm anh dành cho cô, những suy đoán bản thân mình trong lòng anh sâu nặng đến đâu, cho tới hôm nay, đã trở thành hoàn toàn dư thừa.
Đưa tay xoa nhẹ gương mặt tiều tụy tái nhợt, cô nói khẽ: “Suy nghĩ của anh, em đã hiểu rồi. Chỉ là, vì sao anh không cho em biết sớm một chút?” Trong giọng nói mang theo một chút bất lực, cô hạ người xuống, ấn một nụ hôn lên vần trán bóng loáng của Vân Trạm.
“Vân Trạm, em yêu anh”
Hai tháng sau, ngày xuất viện.
Bất luận là tình cảm của bọn họ, hay là sức khỏe của Vân Trạm, tất cả đều bắt đầu từ ngày đó dần dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp, rất nhanh chóng, hơn nữa còn làm cho người ta hài lòng.
Vẫn thựa nhận bản thân vẫn không thể dứt bỏ tình yêu với Vân Trạm, huống chi, còn có những lời nói của anh ngày đó, khúc mắc trong lòng Dung Nhược đã hoàn toàn tiêu tan.
Ngồi bên giường sắp xếp quần áo, cô đột nhiên dừng lại động tác, xoay người,”Anh lại dám ký vào đơn ly hôn!”
Vân Trạm ngồi trên xe lăn, hơi sững sờ.
Trong khoảng thời gian này, chuyện đó gần như bị quên lãng, không nghĩ tới hôm nay Dung Nhược đột nhiên nhắc lại.
“Trước khi em đi, cũng không có ý định muốn ly hôn với anh, không ngờ anh còn chủ động hơn cả em”
“Nhưng không phải em vẫn luôn có ý định như vậy sao?”. Vân Trạm bình tĩnh hỏi lại. Anh cũng không quên ngày đó vô tình nghe được cuộc đối thoại của Dung Nhươc.
Nhất thời nghẹn lời, Dung Nhược nhìn anh một cái, lại lần nữa cúi đầu.
Đúng vậy, đây chính là mục đích lúc trước của cô, nay nghĩ lại, cảm thấy thật là ngây thơ làm sao. Vì cô cuối cùng cũng phát hiện, trong tình yêu, không hề có kẻ thắng cuộc.
Thế nhưng, cho tới bây giờ cô vẫn không thể nghĩ ra, Vân Trạm lại cam tâm tình nguyện phối hợp với cô. Ngày đó khi biết được chân tướng trước cửa bệnh viện, cô gần như đứng chết chân tại chỗ không thể suy nghĩ được gì.
Xe lăn chậm rãi đi tới, một bàn tay thon dài đưa ra, ngăn cản động tác xếp quần áo của cô, bao bọc tay cô lại.
Quay đầu, cô nhìn ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, đồng thời cũng thấy nụ cười bình thản trên gương mặt Vân Trạm, bình thản, lại làm cho người ta an tâm lạ thường.
“Anh đã ngồi hơi lâu rồi”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, Vân Trạm dưới chiếc ô che nắng nghieng mặt qua, thay đổi phương hướng xe lăn, nhìn về phía người đang đứng trên bậc thang. Ánh hoàng hôn chiếu vào cảnh vật phía sau lưng anh tạo thành một bức tranh huyễn hoặc mê người.
“Bác sĩ không phải đã nói sao, anh khá hơn nhiều rồi”
Lơ đễnh nhếch khóe môi, Dung Nhược bước nhẹ xuống bậc thang, xoay người sửa sang lại chiếc chăn lông đang đắp trên đùi anh. Chân của anh, mấy tháng nay càng trở nên gầy yếu vô lực.
“Bác sĩ cũng nói, anh vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều”
Nhẹ nhàng nâng chân Vân Trạm lên, uống một ngụm nước trong ly nước ấm mà Vân Trạm đã uống qua, Dung Nhược đứng lên, đẩy xe xuống phía sườn dốc. Tuy rằng mức độ suy tim của anh đã giảm bớt, nhưng vẫn nên tránh để anh mệt nhọc quá độ.
“Với lại, tối nay nhà Vân Hân sẽ đến dùng cơm chung, anh dù sao cũng phải chuẩn bị tinh thần chứ”
“. . . . . .”
Vân Trạm không nói gì để tùy người phía sau giúp mình quay lại phòng ngủ, nghe lời lải nhải dịu dàng của cô, khóe môi chợt hiện lên độ cong hạnh phúc.
“Em dìu anh lên giường nằm một lát nhé?”
“Được”
Kéo rèm cửa sổ ra, Dung Nhược quay lại bên giường, đối diện với đôi đồng tử đen trầm tĩnh kia, cô khẽ mỉm cười ngồi xuống.
Vân Trạm đưa tay đan vào mười ngón tay của cô khép lại, mang theo xúc cảm mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt.
. . . . . .
Nhìn chăm chú thật lâu vào gương mặt yên bình, tiếng hô hấp đều đều trầm ổn gần kề bên tai, giờ phút này, Dung Nhược cảm thấy, thật sự hạnh phúc.
Ba ngày sau, Dung Nhược tại chỗ hẹn, gặp được luật sư riêng của Vân Trạm.
“Dung tiểu thư, ở đây là những văn kiện cùng điều kiện thỏa thuận của hai bên, cần có chữ ký của cô”
Văn kiện? Trái tim đập nhanh mấy nhịp, Dung Nhược đưa tay tiếp nhận những thứ luật sư đưa tới.
“Đầu tiên là cái này, Vân tiên sinh đã ký rồi, cô xem một chút, nếu đồng ý, xin hãy ký tên phía dưới”. Luật sư một bên trình bày.
Khi dòng chữ đậm rõ nét”Đơn ly hôn” đập vào mắt thì trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng cô vẫn không khỏi giật mình.
Không thể tưởng tượng được, động tác Vân Trạm lại còn nhanh hơn cả cô! Khẽ hừ lạnh một tiếng trong lòng, Dung Nhược phát hiện mình không còn tâm trí để xem những điều khoản trong nội dung, tất cả lực chú ý, đã đặt trên chữ ký rạch ròi ở phía cuối.
“Không phải anh nói còn văn kiện khác sao?” Đưa tay đặt tờ đơn sang một bên, cô ngẩng đầu hỏi.
Luật sư gật đầu, nhìn xấp văn kiện trước mắt nói: “Tổng cộng có ba phần. Trong đó, Vân tiên sinh lấy danh nghĩa của ngài ấy dành tặng hai mươi phần trăm cổ phiếu công ty cho cô, đồng thời, còn có chiếc xe thể thao thuộc sở hữu của ngài ấy, cùng với ngôi biệt thự ở ngoại ô Anh, cũng là thuộc về Dung tiểu thư”. Nói xong, anh ta đưa văn kiện tới, giao cho Dung Nhược.
Cau mày nghe xong luật sư trình bày…, Dung Nhược đưa mắt nhìn một đống văn kiện trước mặt mình, không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Đây là ý gì? Bồi thường ly hôn sao?” Cô chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Nâng tay cầm cái tách bên cạnh, cô cười khẽ: “Tôi không cần, cũng không nhận. Mặc dù trong đơn ly hôn đã có chữ ký của anh ta, nhưng tôi cũng không phản đối gì, nên không cần phải bồi thường”
“Tôi nghĩ cô đang hiểu lầm”. Luật sư đẩy kính mắt,”Đây vốn là di chúc của Vân tiên sinh, chẳng qua trước một ngày đã….”
“Choang!”
Chiếc tách rơi mạnh xuống dĩa sứ, chất lỏng màu nâu nhạt bắn tung tóe, cũng cắt đứt câu nói của luật sư.
Bàn tay đặt trên bàn của Dung Nhược nắm chặt, cô nhíu lông mày, trong giọng nói mang theo kinh hoảng vô cùng: “Anh mới nói cái gì? …Cái gì di chúc?” Dưới đáy lòng nổi lên lo sợ chưa từng có từ trước đến nay, cô nhìn luật sư ngỡ ngàng, đầu óc trống rỗng.
“Vân tiên sinh đã lập di chúc vào hai tháng trước. Nhưng theo ý của ngài ấy, nếu cô về nước, mà di chúc vẫn chưa có hiệu lực, ngài ấy đã yêu cầu sửa đổi một số nội dung trong đó, các phần tài sản cũng lấy danh nghĩa là người thân tặng lại, không chú thích ngày tháng hết hạn định. Cho nên, chỉ cần cô ký tên ngay bây giờ, hoàn thành các bước thủ tục, những văn kiện này lập tức có hiệu lực”
Dung Nhược mờ mịt nhìn khuôn miệng khép khép mở mở, cố gắng muốn nắm bắt trọng điểm trong đó, nhưng đầu óc lại bị choáng ngợp bởi hai từ mẫn cảm kia, khiến cô ngay cả tự hỏi cũng không thể.
Thật lâu sau, cô mới từ từ mở miệng, hỏi: “Anh ấy đã viết di chúc từ hai tháng trước?”
“Vâng”
Cô suy nghĩ một chút, vừa rồi hình như có nhắc đến di chúc chưa có hiệu lực, cô lại hỏi, mang theo sự cẩn trọng: “…còn chưa có hiệu lực, tức là, anh ấy…Chưa có việc gì, đúng không?”
“Đúng vậy”
“Vậy anh ấy…Hiện tại thế nào?”
“Vấn đề này, Dung tiểu thư nên hỏi người nhà Vân tiên sinh…”
Luật sư còn chưa nói hết, Dung Nhược đã đứng dậy,”Thật xin lỗi, tôi còn việc gấp, lần khác chúng ta bàn tiếp”. Không đợi trả lời, cô đã lao thẳng ra.
Bước chân vội vàng đi ra khỏi văn phòng luật sư, tuy đã xác định Vân Trạm không có việc gì, nhưng Dung Nhược vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Tại sao phải lập di chúc?
Đi dưới ánh mặt trời, cô cảm thấy từng đợt rét lạnh, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Dung Nhược không nghĩ tới vừa mới bước vào bệnh viện, đã gặp được Cao Lỗi
“Vân Trạm anh ấy, sao rồi?” Cô không chiếm được câu trả lời mong muốn từ phía người giúp việc.
“Cô quan tâm sao?”
Đối mặt với ánh mắt phức tạp mang theo lạnh lùng đó, cô ngẩng đầu, trái tim co thắt lại một chút.
Đi vào phòng bệnh, Dung Nhược theo bản năng bước nhẹ nhàng, sau khi thấy được người đang nằm trên giường bệnh, cô đứng yên tại chỗ, cách một khoảng nhất định, ngay cả hô hấp cũng giảm nhẹ xuống.
Đầu giường nâng lên một góc độ, Vân Trạm nửa nằm trên giường bệnh, cánh tay gầy yếu cắm đủ loại kim tiêm, nối từ trong chăn đến cây truyền nước bên cạnh, những đường màu xanh lục nhảy lên trong màn hình điện tâm đồ, toàn bộ phòng bệnh không có gì khác ngoại trừ tiếng tích tách, yên tĩnh đến nỗi Dung Nhược phải sợ hãi.
Cô từng bước đến gần, đi thẳng đến đầu giường, nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu kia, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay anh.
Giờ phút này, cô cảm thấy thật may mắn vì gia cảnh hùng hậu của nhà họ Vân, trong bệnh viện thuộc sở hữu của Vân thị, cô có thể tự do đi vào nơi này, đến bên cạnh anh.
Bàn tay cô đang nắm, không có một chút động đậy. Cô tựa vào bên giường, lặng yên chờ đợi cơn thức tỉnh hiếm có mỗi ngày của anh.
Tại khoảnh khắc yên tĩnh lúc này, lời nói của Cao Lỗi trước đó lại một lần nữa quanh quẩn ở bên tai.
——“Cô còn quan tâm đến cậu ấy sao?”
——-“Đã từ rất lâu, cậu ấy biết chuyện cô mất trí nhớ đều là giả”
——-“Cô nghĩ vì sao bệnh cậu ấy luôn tái phát và phải nằm viện không chỉ một lần? Cái gọi là mục đích cùng kế hoạch của cô, cậu ấy đều biết rất rõ ràng”
——-“Biết rõ cô là muốn trả thù, lại vẫn kiên trì kết hôn cùng cô, chẳng lẽ cô còn không nhận ra nguyên nhân?”
——“Hai tháng trước cậu ấy hôn mê tại văn phòng, đưa tới bệnh viện, thiếu chút nữa đã cứu không được! Chuyện thứ nhất cậu ấy làm ngay sau khi tỉnh dậy, chính là tìm luật sư để làm đơn ly hôn và viết di chúc. Đương nhiên chúng tôi đã lo lắng muốn chết, còn cô thì biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi”
——“Sau đó cậu ấy lại hôn mê ba lần, tuy rằng nhiều lúc quả thực rất may mắn, nhưng bác sĩ nói tim cậu ấy đã suy kiệt đến giai đoạn nghiêm trọng nhất rồi, nay ngay cả nằm một chỗ cũng không ngừng đau! …Đúng rồi, cô nhất định còn không biết, lúc cậu ấy kết hôn với cô, cũng là lúc suy tim cấp hai, nhưng cậu ấy không cho phép tôi nói với cô”
——“Còn nữa, năm đó cậu ấy lựa chọn Vân Hân, là vì lúc ấy Vân Hân đã có thai”
. . . . . .
“Vì sao anh không nói cho em biết?” Dung Nhược ghé vào bên giường, thì thào nói nhỏ.
Vân Hân mang thai…Nếu cô sớm biết điều đó, có lẽ cũng không xảy ra cớ sự như hôm nay. Cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Vân Trạm, Dung Nhược âm thầm thở dài.
“Vì sao anh có rất nhiều tâm sự, mà chưa khi nào nói ra?” Đối mặt với Vân Trạm như vậy, cô không biết nên tức giận hay bất lực.
Mơ hồ có âm thanh rất nhở mà quen thuộc gần kề bên tai, Vân Trạm chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy tay mình đang bị người khác nắm, anh cố hết sức động đậy ngón tay, khiến người bên giường chú ý.
Lập tức ngẩng mặt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, Dung Nhược nhẹ giọng nói: “…Anh tỉnh rồi?”
Vô lực nhắm mắt lại, coi như câu trả lời. Vân Trạm nhìn chằm chằm khuôn mặt gần ngay trước mắt, đáy mắt ẩn giấu một chút phức tạp.
Dung Nhược mở to hai mắt, thân thể nghiên về phía trước một chút, không hiểu giờ phút này Vân Trạm đang suy nghĩ điều gì, cô chỉ lặng yên chờ đợi.
Giật giật đôi môi không có chút huyết sắc, thật lâu sau, như là đã tích tụ đủ khí lực, Vân Trạm mới mở miệng, giọng nói khàn khàn suy yếu: “…Em đã trở lại”
“Ừm”. Gật gật đầu, nghe những lời anh nói lúc này, Dung Nhược cảm thấy đáy mắt cay nồng.
Không kìm được tiến đến gần, cô hỏi: “Anh…”
Cô muốn hỏi anh, cảm thấy thế nào; cô muốn nói, nếu không có sức, thì không cần phải nói nhiều, bởi vì cô thấy được sự mệt mỏi cùng suy yếu hiện lên giữa hai hàng lông mày của anh.
Chỉ là, lời của cô còn chưa nói hết, Vân Trạm đã nắm chặt mắt bắt đầu dồn dập thở dốc, sắc môi từ trắng chuyển sang tím tái, cùng lúc đó, dụng cụ bên giường đã reo lên.
Dung Nhược lập tức đứng dậy, lại phát hiện việc duy nhất bản thân có thể làm là ấn xuống nút chuông gọi.
Nhìn bác sĩ cùng y tá nối đuôi nhau chạy vào, cô vẫn đứng yên bên giường như cũ.
“Tiểu thư, xin cô tránh đi một lát, đừng trở ngại việc cấp cứu của chúng tôi”
Nghe được lời cô y ta nói…, Dung Nhược muốn rời đi, nhưng rồi mới phát hiện, tay mình đang bị Vân Trạm nắm chặt lại.
Bàn tay vô lực trước đó giờ đây lại dùng sức giữ chặt tay cô, sức lực lớn đến nỗi làm xương cốt cô phát đau. Chẳng qua, điều làm cho Dung Nhược cảm thấy giật mình, là trước lúc y tá kêu cô tránh đi, bản thân cô lại không phát hiện cơn đau này.
Vươn tay phủ lên bàn tay vì đang dùng sức mà các đốt xương trở nên trắng bệch, cô lặng im ngồi quỳ trên đất, trên đỉnh đầu cô, bác sĩ cùng y tá đang nhanh chóng thực hiện sơ cứu.
Từ cơn đau truyền đến trên tay, cô biết rõ Vân Trạm đang thống khổ cỡ nào. Chiếc giường đang rung động, bên tai nghe rõ ràng tiếng thở dốc, cùng với những âm thanh chói tai của dụng cụ, tầm mắt cô cố gắng xuyên qua khe hở của những nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, nắm bắt hình ảnh gương mặt mất máu trắng bệch kia
Giờ phút này, cô rốt cuộc cũng hiểu, hai tháng trước, Cao Lỗi cùng Vân Hân đã gánh vác nỗi sợ hãi khủng khiếp cỡ nào.
Đợi cho tất cả khôi phục bình tĩnh lại, Dung Nhược vẫn quỳ trên đất như cũ, mở bàn tay ra, mồ hôi trong lòng bàn tay lấp lánh dưới ánh sáng.
Tay Vân Trạm lại lần nữa vô lực đặt trên giường bệnh, mà trên mu bàn tay cô, đã hằn sâu dấu tay.
Quay lại nhìn về phía gương mặt an bình kia, Dung Nhược không biết còn phải đợi bao lâu, mới có thể nhìn thấy anh tỉnh lại lần nữa. Mà trong khoảng thời gian này, cô bắt đầu lâm vào suy tư của riêng mình.
Việc quyết định từ nước Mỹ bay về đây, không hề liên quan đến tất cả những oán hận trước kia. Về phần có thể tha thứ lựa chọn của Vân Trạm năm đó hay không, cô cũng đã sớm không còn quan tâm nữa. Nay tuy rằng từ miệng Cao Lỗi đã biết được rất nhiều chuyện xảy ra trước kia mà bản thân không hay, cô vẫn cần Vân Trạm cho mình một lời giải thích.
Quay đầu nhìn thoáng người đang ngủ yên, Dung Nhược đi đến phía trước cửa sổ, nhìn mặt trời đang lặn xuống dần dần.
Đột nhiên phát hiện, trên thực tế, việc tha thứ hay không đâu còn quan trọng nữa? chuyện của hai năm trước, bất kể có nhiều lý do đến đâu, nhiều bất lực thế nào, nó cũng đã xảy ra, hơn nữa không còn cách nào thay đổi sự thật.
Cô thừa nhận, vẫn yêu một người đã đẩy mình lâm vào bờ vực sinh tử, chính là sự bi thương lớn nhất của đời cô. Thế nhưng, cho dù là bi thương, cô vẫn không thể ngăn cản việc cô yêu anh. Vì thế, dưới tình huống này, chuyện năm đó có tiêu tan hay không, bản thân trong lòng anh chiếm vị trí thứ mấy, những vấn đề này, đột nhiên trở nên vô nghĩa.
Bởi vì, cho dù đáp án ra sao, cô cũng không thể dứt bỏ tình cảm này.
Có lẽ, bản thân thực sự là vô dụng. Cô âm thầm cười giễu trong lòng.
Ngay vừa rồi, khi Vân Trạm còn đang cấp cứu, cô nhìn thấy sự thống khổ của anh, đầu lại chợt nhớ tới một câu nói từng nghe qua.
——– Con khẩn cầu ông trời, chỉ cần có thể để anh ấy sống, con nguyện từ nay về sau sẽ không yêu anh ấy nữa.
Chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có ngày cảm nhận được những lời nói tâm tình ướt át này. Chẳng qua, nếu đổi lại là cô, cô sẽ khẩn cầu rằng, chỉ cần Vân Trạm còn sống bình an, cô nguyện quên tất cả mọi thứ trước kia, không hề oán hận anh nữa.
Vân Trạm tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Mở mắt ra, đồng thời nhìn đến gương mặt Dung Nhược, trong mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới, cô vẫn còn ở nơi này.
Đem khăn ấm ra khỏi phòng tắm, Dung Nhược đi đến bên giường, lại phát hiện anh khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?”
Lúc đầu cô nghĩ anh không thoải mái, nhưng đến khi thấy tầm mắt anh nhìn về phía những dấu bầm trên tay mình, Dung Nhược mới thả lỏng nói: “Không việc gì”
Vân Trạm cố sức nâng tay cầm lấy bàn tay vẫn còn lưu lại dấu tay của mình, giật giật môi mỏng tái nhợt, một giây sau đã bị Dung Nhược cướp lời: “Bác sĩ nói anh không nên nói chuyện nhiều”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên vết bầm tím kia, anh nhắm mắt lại,”…Xin lỗi”
Dung Nhược lặng yên ngồi xuống, không nói gì nữa, cô không biết ba từ kia là vì tay cô, hay là vì những chuyện trong quá khứ. Chỉ là, Vân Trạm hiện nay, đang cần sự nghỉ ngơi yên tĩnh và an toàn tuyệt đối, những nghi vấn hay giải thích giờ đây, sau này hãy nói tiếp.
Tình huống Vân Trạm dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng tiến độ chậm rãi.
Ba tuần sau, anh được chuyển sang phòng bệnh thường. Mà trong thời gian đó, Dung Nhược vẫn luôn túc trực trong bệnh viện.
Buổi chiều hôm sau tại phòng bệnh có rèm che, Vân Trạm nhìn Dung Nhược đang chăm chú mát xa hai chân giúp mình, cố hoạt động thân thể một chút.
“Mệt không?” Dung Nhược ngẩng đầu hỏi.
Vân Trạm đỡ lấy thắt lưng,”Có một chút”
Tư thế nửa ngồi nửa nằm một thời gian dài đã khiến hông anh bắt đầu cứng ngắc đau đớn.
Vân Trạm nhìn anh một cái, bước nhẹ ra phòng bệnh. Mấy phút sau trở về, trong tay đã có một chiếc đệm êm.
“Bác sĩ nói có thể dùng tấm đệm này, chỉ cần động tác nhẹ một chút”
Dung Nhược đi đến bên giường, đưa tay đỡ lấy vai Vân Trạm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi nâng thân trên anh cách khỏi giường bệnh, và nhanh chóng đem đệm nhét vào sau lưng anh.
Thế nhưng, ngay cả khi cẩn thận như vậy, lúc Vân Trạm nằm xuống lại, vẫn nắm ngực thở hổn hển một trận.
Sau khi nhịp tim bình ổn lại, anh im lặng nhìn người đang ngồi bên giường, đột nhiên trầm giọng mở miệng: “Dung Nhược, thực xin lỗi”
Sững sờ một chút, Dung Nhược nhìn về phía anh,”Cao Lỗi đã nói hết cho em biết rồi”
Lông mày nhíu một chút, Vân Trạm lâm vào trầm tư. Một lát sau, anh nắm tay cô, trong giọng nói hàm chứa sự nghẹn ngào khó phát hiện: “… Không thể bảo vệ an toàn, thực xin lỗi”
Dung Nhược kinh ngạc nhìn, không nói lời nào.
“Vân Hân là thân nhân của anh, mà em, là người anh yêu nhất. Về điểm này, anh vẫn luôn phân biệt rõ ràng”. Vân Trạm khép hờ đôi mắt,”…Thế nhưng, anh cuối cùng cũng không cho em được cảm giác an toàn, đúng không?”
Có rất nhiều tâm sự, rất nhiều cảm tình, trước kia anh không hề có thói quen, cũng không cho rằng nó quan trọng đến mức phải biểu lộ ra ngoài, nhưng bắt đầu từ lúc nhập viện hai tháng trước, anh lần đầu tiên hối hận, hối hận có mấy lời đã không kịp nói cho Dung Nhược biết, sau này, rất có thể không còn cơ hội nữa.
Cảm giác bàn tay Dung Nhược nắm thật chặt, Vân Trạm chậm rãi nói tiếp: “Vân Hân mang thai, anh không thể để con bé mạo hiểm…Nhưng, anh muốn nói với em rằng, tuy là vì em và Vân Hân, anh có thể nguyện ý trả bất cứ giá nào, nhưng ngày đó, khi anh muốn dùng bản thân để đổi lấy sự an toàn của một ai đó, thì người đầu tiên anh nghĩ đến, chính là em”
Nhìn thấy đôi mắt kia hiện lên những cảm xúc phức tạp, khóe môi anh ẩn hiện độ còn ngay cả anh cũng không để ý: “…thực mâu thuẫn, đúng không? Anh thậm chí nguyện dùng tính mạng mình để đổi lấy bình an cho em, nhưng lại không để em thoát khỏi khốn cảnh trước tiên”.
Không lên tiếng lắc đầu, Dung Nhược tăng thêm lúc trên tay, ngăn cảm anh muốn nói tiếp.
“Đừng nói nữa”. Cô nhẹ nhàng nói.”Anh cần phải nghĩ ngơi nhiều”
Nói xong những lời này, Vân Trạm quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngồi trên mép giường, Dung Nhược không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Lời nói vừa rồi của Vân Trạm lại một lần nữa tái diễn trong trí óc cô.
“…Mà em, là người anh yêu nhất”
“…khi anh muốn dùng chính mình để đổi lấy bình an của một ai đó, thì người anh nghĩ đến đầu tiên, chính là em”
. . . . . .
Những lời này, đã là quá đủ.
Cho tới nay, hoài nghi của cô, ưu sầu của cô, sự hoang mang của cô, sau khi nghe được những lời này của anh, đã từ từ tan biến thành mây khói.
Những cảm giác khuyết thiếu an toàn với tình cảm anh dành cho cô, những suy đoán bản thân mình trong lòng anh sâu nặng đến đâu, cho tới hôm nay, đã trở thành hoàn toàn dư thừa.
Đưa tay xoa nhẹ gương mặt tiều tụy tái nhợt, cô nói khẽ: “Suy nghĩ của anh, em đã hiểu rồi. Chỉ là, vì sao anh không cho em biết sớm một chút?” Trong giọng nói mang theo một chút bất lực, cô hạ người xuống, ấn một nụ hôn lên vần trán bóng loáng của Vân Trạm.
“Vân Trạm, em yêu anh”
Hai tháng sau, ngày xuất viện.
Bất luận là tình cảm của bọn họ, hay là sức khỏe của Vân Trạm, tất cả đều bắt đầu từ ngày đó dần dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp, rất nhanh chóng, hơn nữa còn làm cho người ta hài lòng.
Vẫn thựa nhận bản thân vẫn không thể dứt bỏ tình yêu với Vân Trạm, huống chi, còn có những lời nói của anh ngày đó, khúc mắc trong lòng Dung Nhược đã hoàn toàn tiêu tan.
Ngồi bên giường sắp xếp quần áo, cô đột nhiên dừng lại động tác, xoay người,”Anh lại dám ký vào đơn ly hôn!”
Vân Trạm ngồi trên xe lăn, hơi sững sờ.
Trong khoảng thời gian này, chuyện đó gần như bị quên lãng, không nghĩ tới hôm nay Dung Nhược đột nhiên nhắc lại.
“Trước khi em đi, cũng không có ý định muốn ly hôn với anh, không ngờ anh còn chủ động hơn cả em”
“Nhưng không phải em vẫn luôn có ý định như vậy sao?”. Vân Trạm bình tĩnh hỏi lại. Anh cũng không quên ngày đó vô tình nghe được cuộc đối thoại của Dung Nhươc.
Nhất thời nghẹn lời, Dung Nhược nhìn anh một cái, lại lần nữa cúi đầu.
Đúng vậy, đây chính là mục đích lúc trước của cô, nay nghĩ lại, cảm thấy thật là ngây thơ làm sao. Vì cô cuối cùng cũng phát hiện, trong tình yêu, không hề có kẻ thắng cuộc.
Thế nhưng, cho tới bây giờ cô vẫn không thể nghĩ ra, Vân Trạm lại cam tâm tình nguyện phối hợp với cô. Ngày đó khi biết được chân tướng trước cửa bệnh viện, cô gần như đứng chết chân tại chỗ không thể suy nghĩ được gì.
Xe lăn chậm rãi đi tới, một bàn tay thon dài đưa ra, ngăn cản động tác xếp quần áo của cô, bao bọc tay cô lại.
Quay đầu, cô nhìn ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, đồng thời cũng thấy nụ cười bình thản trên gương mặt Vân Trạm, bình thản, lại làm cho người ta an tâm lạ thường.
“Anh đã ngồi hơi lâu rồi”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, Vân Trạm dưới chiếc ô che nắng nghieng mặt qua, thay đổi phương hướng xe lăn, nhìn về phía người đang đứng trên bậc thang. Ánh hoàng hôn chiếu vào cảnh vật phía sau lưng anh tạo thành một bức tranh huyễn hoặc mê người.
“Bác sĩ không phải đã nói sao, anh khá hơn nhiều rồi”
Lơ đễnh nhếch khóe môi, Dung Nhược bước nhẹ xuống bậc thang, xoay người sửa sang lại chiếc chăn lông đang đắp trên đùi anh. Chân của anh, mấy tháng nay càng trở nên gầy yếu vô lực.
“Bác sĩ cũng nói, anh vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều”
Nhẹ nhàng nâng chân Vân Trạm lên, uống một ngụm nước trong ly nước ấm mà Vân Trạm đã uống qua, Dung Nhược đứng lên, đẩy xe xuống phía sườn dốc. Tuy rằng mức độ suy tim của anh đã giảm bớt, nhưng vẫn nên tránh để anh mệt nhọc quá độ.
“Với lại, tối nay nhà Vân Hân sẽ đến dùng cơm chung, anh dù sao cũng phải chuẩn bị tinh thần chứ”
“. . . . . .”
Vân Trạm không nói gì để tùy người phía sau giúp mình quay lại phòng ngủ, nghe lời lải nhải dịu dàng của cô, khóe môi chợt hiện lên độ cong hạnh phúc.
“Em dìu anh lên giường nằm một lát nhé?”
“Được”
Kéo rèm cửa sổ ra, Dung Nhược quay lại bên giường, đối diện với đôi đồng tử đen trầm tĩnh kia, cô khẽ mỉm cười ngồi xuống.
Vân Trạm đưa tay đan vào mười ngón tay của cô khép lại, mang theo xúc cảm mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt.
. . . . . .
Nhìn chăm chú thật lâu vào gương mặt yên bình, tiếng hô hấp đều đều trầm ổn gần kề bên tai, giờ phút này, Dung Nhược cảm thấy, thật sự hạnh phúc.
/29
|