Tìm Kiếm Ghi Chép Của Quỷ

Chương 6

/8


Dung mạo của "Khổ Liên Trà" không ăn nhập gì với nickname của cô, chẳng những không có chút sầu khổ nào mà còn rất nổi bật. Sở dĩ gọi là "nổi bật" vì cô ấy trang điểm theo kiểu thời thượng, có vẻ hơi quá bốc làm mất đi nét đẹp. Mái tóc đẹp đã bị cắt thành như lông nhím, nhuộm hai màu lam và da cam, tai trái đeo khuyên to cỡ quả bóng bàn, tai phải đeo một bông tai đinh nhỏ hình tam giác mắt thường khó nhìn rõ. Mắt cô vốn rất to rất tròn, nhưng lại đánh quá nhiều phấn mắt giống như một con gấu mèo do vị đại sư phóng khoáng nào đó vẩy mực vẽ ra. Trên mặt cô là một lớp phấn bạc giống như không cẩn thận bị phun sơn vào mặt.

Thông qua tính năng trao đổi trên bách khoa, Dương Song Song đã liên hệ được với Khổ Liên Trà, còn hẹn gặp nhau tại một quán cơm nhỏ gần cửa học viện kinh kịch Giang Kinh. Giang kịch và Giang y đều ở một khu, đi hai chuyến xe bus là tới, hơn nữa hiện giờ chúng tôi cũng chưa ăn cơm tối, vậy nên đã hẹn nàng ăn cơm nói chuyện.

"Các bạn biết Microblogging của tôi sao?" Khổ Liên Trà hỏi, "Tôi luôn luôn cập nhật những tác phẩm Cosplay của mình. Tôi là biên đạo chuyên nghiệp, hiện giờ cũng khá nổi tiếng trong giới Cosplay, có khá đông fan hâm mộ. Năm đó tiểu tử Chí Hào kia cũng do sợ bại lộ thân phận, cần hóa trang thường xuyên nên mới quen nhau."

Tôi nói: "Khi về nhất định bọn em sẽ xem các tác phẩm của chị, còn bây giờ bọn em muốn hỏi một chút, về việc mất tích của Cố Chí Hào."

Nghe vậy, gương mặt Khổ Liên Trà tràn ngập nét nghi ngờ khó che dấu: "Sao các cô quan tâm tới hắn vậy?"

"Bởi bọn em có lý do để tin rằng, có khả năng Cố Chí Hào đã chết." Dương Song Song vừa mở miệng tôi đã muốn giả say gục xuống luôn cho xong, sao cô có thể nói như vậy được.

Quả nhiên, vừa nghe vậy, Khổ Liên Trà bị dọa cho nhảy dựng lên, thế nhưng nàng lại lập tức cười nói: "Buồn cười, sao các cô lại biết hắn chết hay sống chứ? Kỳ thực chị biết rõ tại sao hắn lại mất tích."

"Ồ."

"Hắn muôn đào hôn".

"Đào hôn?" Biểu tình trên mặt tôi và Dương Song Song lúc này nhất định vô cùng ngu ngốc.

Khổ Liên Trà giơ tay nói: "Tôi biết ngay các em khó tin mà, tên lãng tử Cố Chí Hào này cũng sẽ có ngày đính hôn cơ đấy." Trên ngón vô danh được tô sơn tím cẩn thận là một chiếc nhẫn ngọc sáng long lanh.

Tôi nói: "Đương nhiên, chắc chắn là do sức hấp dẫn của chị quá lớn." Người gọi Cố Chí Hào này mới mười chín, còn chưa tới hai mươi nữa.

"Đây là chiếc nhẫn đính hôn hắn ta đưa cho tôi, bằng Hán ngọc, ngọc của triều Hán."

"Thật ư? Chiếc nhẫn này còn đáng giá hơn cả tôi và Song Song gộp lại nữa, xem ra giá trị ngón tay của chị cũng quá cao rồi." Tôi nói: "Thế nhưng nếu đã cầu hôn rồi thì tại sao anh ta phải rời đi? Tại sao phải trốn?"

"Các cô còn nhỏ, không hiểu được đâu. . . " Khổ Liên Trà thở dài, kỳ thực nhìn qua cùng lắm cô chỉ già hơn chúng tôi vài tháng mà thôi. "Đàn ông một khi cảm thấy mình bị trói buộc, phải chịu trách nhiệm, thì đều cảm thấy như có lửa đốt mông vậy."

"Hay là chúng ta gọi món đi." Dương Song Song có chút kinh hãi với miêu tả của Khổ Liên Trà.

"'Tam giác long' là ai?" Tôi chợt nhớ tới tên người viết bài đầu tiên.

"Đương nhiên là bản thân Cố Chí Hào. Do tính năng tương tác lẫn nhau nên có tới 80% người viết weibo đều là tự tâng bốc mình cả..." Nói xong Khổ Liên Trà liếc tôi một cái, dường như thấy được hoài nghi trong mắt tôi: Cố Chí Hào là người luôn cố gắng để ít xuất hiện, sợ bị người khác thấy, nên sao lại làm việc này chứ? Khổ Liên Trà dừng một chút, cuối cùng nói: "Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi ép hắn viết, ai bảo tôi sùng bái hắn như vậy chứ?"

Nghe vậy, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của Khổ Liên Trà, hỏi: "Ở phần trao đổi thông tin của bách khoa, tới ngày hai mươi hai tháng tám có người nhận được tin của Cố Chí Hào, người đó là ai?"

"Đương nhiên là tôi."

Câu trả lời này hoàn toàn không nằm ngoài suy đoán của tôi, nhưng tôi nghe vây vẫn cảm thấy giật mình. Nói như vậy thời gian trên bia mộ là không chính xác, Cố Chí Hào cũng không 'quy tiên' vào hai mươi mốt tháng tám.

"Chị gặp anh ta ư?'

"Rốt cuộc các cô là ai?" Khổ Liên Trà bắt đầu cảnh giác.

Tôi vội lấy ra thẻ học sinh mới tinh nói: "Bọn em là sinh viên của Giang y. Không hiểu sao gần đây em lại mơ một giấc mơ, thấy một người tên Cố Chí Hào chết ngày hai mươi mốt tháng tám. Điều này thực sự rất lạ, bởi ngay cả Cố Chí Hào là ai em còn không biết. Thế nhưng em vẫn hy vọng giấc mơ này thực sự không phải sự thực, vậy nên mới liên lạc với chị."

Khổ Liên Trà nói: "Điều này thật bất thường. Nhưng tôi có thể cam đoan với cô, ít nhất vào ngày hai mươi hai tháng tám, tôi ... kỳ thực ... coi như tôi đã gặp anh ta." Vẻ mặt của cô ấy chợt khá kỳ quái, vừa có chút sợ hãi, lại có chút ngọt ngào.

"Xem như?" Dương Song Song hỏi, "Không gặp là không gặp, gặp là gặp, sao lại nói là 'xem như' gặp Cố Chí Hào?"

"Bởi vì..." Khổ Liên Trà trợn mắt, trong đôi mắt to tròn cũng tràn ngập tức giận, "Chẳng lẽ cô chưa nghe nói cảm giác của con người đôi khi không phải trực tiếp cảm nhận bởi ngũ quan ư?"

"Tôi càng nghe càng thấy hồ đồ." Dương Song Song không một chút nhân nhượng.

Khổ Liên Trà nhấp một hớp sữa dừa như đang cố trấn định lại, yếu ớt nói: "Tôi cũng không trực tiếp thấy anh ta, thế nhưng tôi biết rõ hôm đó anh ta có đến. Lúc đó đã là nửa đêm, ta đang ngủ thì như cảm giác được gì đó giống như có ai đang đứng trong bóng đêm nhìn tôi, thế nên tôi giật mình tỉnh lại."

"Tôi và Cố Chí Hào vốn thuê một phòng trọ cần bảo tàng. Đêm hôm đó anh ta nói muốn đi 'làm việc' có thể sẽ đi suốt đêm. Tôi biết rõ trong phòng chỉ có mình mình, thế nhưng khi tỉnh lại, tôi gần như chắc chắn có một người đứng trong chỗ tối nhìn chằm chằm vào tôi. Thấy vậy, tôi muốn kêu to lên rằng có lưu manh, có biến thái! Thế nhưng không biết tại sao, tôi lại có cảm giác bóng người đứng bất động kia chính là Chí Hào. Thế nhưng tôi lại thấy không hẳn như thế, bởi người này một chút cũng không giống anh ấy. Bình thường anh ấy đều giống như ăn phải thuốc kích thích, nếu thấy tôi tỉnh lại, chắc chắn sẽ nhào tới như hổ đói vồ mồi. . ."

Dương Song Song ho khan một tiếng, đôi mắt liếc sang đĩa đồ ăn giống như cũng muốn biến thành hổ đói vồ mồi. Khổ Liên Trà cũng không để ý tới Dương Song Song, tiếp tục nói: "Tôi thò tay ra định kéo đèn bàn cạnh giường nhưng mãi không sáng, giống như điện trong phòng bị cắt. Tôi hơi sợ, run lẩy bẩy hỏi: "Ai ở đằng kia? Chí Hào, là anh ư?" Tuy không nghe thấy tiếng trả lời nhưng tôi có thể khẳng định dáng người đó chính là anh ta, anh ta từ từ bước lại gần. Tôi còn nói: "Chí Hào, anh làm gì vậy?" thì bóng người kia dừng lại, từ từ đưa tay ra. . ."

"Tôi. . . tôi muốn đi vệ sinh một chút." Dương Song Song bỗng nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy nhanh ra.

Khổ Liên Trà thấy vậy thì nhăn mày: "Người bạn này của cô có vấn đề à?"

Tôi suýt nữa thì nói cô ấy vốn từ viện tâm thần ra, nhưng vội vàng đổi giọng nói: "Không có gì, cô ấy. . . chắc là cô ấy thực sự muốn đi WC."

Khổ Liên Trà lại uống thêm một ngụm sữa dừa, gương mặt nhăn lại như thứ cô vừa uống không phải đồ ngọt mà là ... trà đắng vậy. Cô nói: "Bóng đen kia vươn tay, tôi sợ tới mức kêu lên: "Anh đừng đùa như thế! Anh muốn làm gì?" thế nhưng bóng đen kia cũng không phản ứng, vẫn tiếp tục đưa tay tới như muốn nắm tay tôi. Tôi vừa sợ hãi vừa muốn biết người đó có phải Cố Chí Hào không nhưng lại không dám tới gần nhìn kỹ. Nhưng tôi chợt nghĩ tới nếu tôi đưa tay cầm lấy tay anh ta, như thế anh ta cũng sẽ không tới nữa, thế nên tôi đưa tay, khi nghĩ rằng mình có thể chạm được vào anh ta thì bóng đen kia lại giơ tay lên, tôi chỉ cảm thấy hai vật nhỏ lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay mình.

Tôi hỏi: "Anh là ai? Đây là cái gì?" nhưng chỉ lát sau bóng đen kia đã biến mất như tan dần trong không khí."

Tôi vốn cực kỳ sợ hãi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi miệng thì khi bóng đen kia biến mất, lòng tôi cũng chùng xuống, trái tim tiếp tục đập bịch bịch trong lồng ngực.

"Ý của cô là, từ đầu tới cuối, cô vẫn chưa từng thấy bóng đen kia là ai?"

"Nhưng tôi biết rõ anh ta là ai mà." Khổ Liên Trà thò tay lấy một cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ từ trong cái túi đeo bên hông mở ra. Lúc này Dương Song Song cũng có đủ dũng khí trở lại, cầm lấy vật đó đưa lên quan sát: "Chỉ có anh ta, Chí Hào, mới có thể đưa cho tôi vật này mà thôi."

Trong chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo có phủ một lớp vải nhung, trong hộp đặt hai viên châu màu xám nhạt.

"Hai viên châu này nhìn qua thì có vẻ bình thường phải không? Đêm đó khi nó ở trong tay tôi, nó còn dính đầy bùn đất. Tôi đã tới tìm một người bạn chuyên bán đồ cổ của hắn, khi người đó xem xét kỹ càng thì nói đây là viên cốt châu có lịch sử bảy tám ngàn năm rồi. . . là xương cốt mài thành viên châu." Khổ Liên Trà nhìn sang bốn phía vừa cất hộp đi.

Tới giờ cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Khổ Liên Trà lại cho rằng bóng người kia chính là Cố Chí Hào, bởi ngoài anh ta quả thực không có ai lại tặng cô ấy lễ vật như vậy.

"Những ngày gần đây, tôi đã cố gắng liên hệ với những người biết Chí Hào, tìm mọi cách nghe ngóng tin tức về anh ấy. . . Điều này cũng không lạ, bở anh ấy luôn làm việc lén lút. Cũng khó trách anh ấy, công việc này ai nhanh chân đến trước sẽ được, nếu như bị phát hiện mục tiêu kế tiếp, vậy cũng sẽ mất cả việc buôn bán luôn. Thế nên chuyện anh ấy 'bốc hơi' cũng không phải là chưa từng xảy ra. Có điều bình thường anh ấy đều nói cho tôi sơ qua về kế hoạch của mình để tránh tôi lo lắng." Khổ Liên Trà nhíu mày buồn bã nói.

Tôi hỏi tiếp: "Hơn nữa, chị còn nói, đêm đó có thể anh ta đi làm ở gần Giang Kinh phải không?"

Khổ Liên Trà gật đầu nói: "Anh ấy chỉ mang những trang bị thường dùng chứ không đem theo túi du lịch và quần áo để thay nên chắc chắn không phải là đi xa nhà."

Dương Song Song như có điều suy nghĩ nói: "Nhưng nửa đêm anh ta trở về chỉ đưa cho chị hai viên cốt châu rồi không nói gì đã biến mất ư?"

"Cho nên tôi mới nghi ngờ anh ấy đào hôn nên đưa hai viên cốt châu cho tôi làm kỷ niệm, có lẽ đêm đó anh ta đã gặp một cô gái khác. . ."

Tôi vội cắt ngang mạch suy nghĩ của cô ấy: "Khi anh ta trở lại là khi nào? Chị nói là nửa đêm cũng có thể là đêm hôm trước hoặc rạng sáng hôm sau."

"Tôi xem điện thoại trên đầu giường thì thấy đúng là rạng sáng, chắc chắn không sai được. Thực ra sớm một ngày hay chậm một ngày cũng có ảnh hưởng gì đâu. Chẳng lẽ là vì giấc mơ của cô ư? Có lẽ giấc mơ của cô không chính xác thì sao?" Khổ Liên Trà tiếp tục hồ nghi nói.

Tôi vội nói: "Đương nhiên là không quan trọng. . . chị có báo cảnh sát tìm người mất tích không?"

Khổ Liên Trà lắc đầu liên tục: "Nghề nghiệp của Chí Hào rất sợ giao tiếp với cảnh sát nên tôi cũng không thể làm vậy."

"Thế. . . chị có muốn tìm được anh ta không?"

"Tôi học biên đạo, những lời này của cô nếu xuất hiện trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình thì được gọi là nói nhảm đấy."

"Em có cách không chừng sẽ tìm được anh ta."

Khổ Liên Trà nghe vậy thì nhìn kỹ tôi, trong ánh mắt hầu như không có chút tin tưởng. Điều này hoàn toàn không thể trách cô ấy, hai đứa chúng tôi nhìn như hai đứa trẻ, sao có thể tìm được kẻ vốn xuất quỷ nhập thần như Cố Chí Hào chứ?

Tôi cố làm cho cô tin tưởng, nói: "Đầu tiên, đêm đó anh ta ra ngoài tới khu vực trong thành Giang Kinh trộm. . . khảo cổ; sau đó anh ta quay lại đưa cho chị hai viên cốt châu, mặt trên còn bùn đất, nên có thể nói đây là vật mà anh ta mới khai quật ra. Chỉ cần chúng ta tìm được chuyên gia như khảo cổ chẳng hạn để biết về xuất xứ của chúng có lẽ sẽ tìm được nơi mà hắn đã tới khảo cổ đêm đó, nói không chừng anh ta vẫn còn ở gần đó, chắc đã khai quật được một lượng lớn bảo tàng rồi."

Khổ Liên Trà vuốt ve hộp gỗ trong tay hỏi: "Nói vậy tức là hai cô muốn cầm hai viên cốt châu này đi tìm chuyên gia.

"Đúng vậy, bọn em muốn mượn một chút."

"Nhưng. . . cô biết tìm ai chứ?"

"Điều này. . ." Ta quả thực không biết, chỉ nghĩ tới khu vực đại học Giang Kinh, ở đó nhất định có chuyên gia khảo cổ học.

"Mình biết chúng ta nên tìm ai rồi!" Dương Song Song kích động kêu lên.

Mục tiêu lần này của chúng tôi là Miêu Phán Phán, chính là nghiên cứu sinh hệ khảo cổ của đại học Giang Kinh. Dưới chất vấn của tôi cuối cùng cô ấy cũng chịu nói. Thì ra cô ấy và Miêu Phán Phán vốn quen biết trên một nhóm Microblogging tên là "Giang Kinh đồng thành điệp danh". Dương Song Song nói nhóm này và nhóm "Vi quần" đều có hơn ba ngàn thành viên. Tôi đoán nhất định Dương Song Song có năng lực thấy một lần thì không thể quên mới có thế nhớ ra một mỹ nữ khảo cổ học giữa mấy ngàn con người đó. Mà quả thực Dương Song Song có năng lực đó thật, nếu không cũng đâu có thi đậu vào viện tâm thần. Song Song, Phán Phán, đều là tên điệp danh, cũng đều có thời gian tham gia cái Microblogging kia.

"Cậu không biết đâu, những người tên điệp danh này có rất nhiều," Dương Song Song giải thích: "Ví dụ như đa số người có điệp danh đều là nữ. . . thì Bạc Qua Qua là ngoại lệ, trừ khi cậu tính cả Hàn Hàn và Lãng Lãng. .. còn có, những người có điệp danh đa số đều được cưng chiều, bởi vì nhiều người có tên là 'Bảo Bảo' 'Bối Bối', còn gì nữa nhỉ, người có điệp danh đều khá đơn thuần, cái này liên quan tới cha mẹ của họ, cha mẹ đặt cho con cái tên điệp danh là hy vọng con có một cái tên đáng yêu, chứ không phải trộn lẫn với hy vọng giang sơn xác tác, chiêu tài tiến bảo gì gì đó; à còn gì nữa nhỉ, tính cách của người điệp danh đều khá sáng sủa. . ."

Cô gái có điệp danh Miêu Phán Phán này quả là giống với miêu tả của Dương Song Song, sáng sủa thẳng thắn, không có chút vẻ kiêu ngạo của một học tỷ. Tiếp đó Khổ Liên Trà lại cẩn thận nâng cái hộp lên, Miêu Phán Phán cẩn thận từng ly từng tí lấy viên cốt châu ra. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ lên một phòng thí nghiệm nào đó rồi cẩn thận xem xét nó, ai ngờ mới hai phút sau nàng đã xuống dưới kết luận: "Đây là cốt châu ở Mễ Lung Pha, đã có lịch sử khoảng tám ngàn năm, giống hết với những cốt châu mà đột đó mới khai quật." Cô tò mò hỏi Khổ Liên Trà: "Cô lấy ở đâu ra hai viên cốt châu này vậy?"

Khổ Liên Trà nhăn mũi nói: "Thật mang tiếng người làm khảo cổ, cô nói cứ như có thể nhặt cả đám cốt châu tám ngàn năm trước ở khắp nơi không bằng?"

Miêu Phán Phán sững sờ lạnh lùng nói: "Tôi đoán hai người vốn không giống người làm khảo cổ. Huống chi việc khảo sát Mễ Lung Pha này là do viện khảo cổ Đại Hòa tổ chức, người ngoài không có khả năng. . ." Nói tới đây cô như đoán được điều gì, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn Khổ Liên Trà.

Khổ Liên Trà cũng cảnh giác cầm lại cốt châu, mau chóng đóng lại nắp hộp bằng gỗ lim, nhìn chúng tôi với ánh mắt trách cứ: "Nhìn đi, vừa nói mấy câu đã đụng tới chuyện nhạy cảm rồi đó. Thảo luận chấm dứt."

Trong lòng tôi thầm cảm thán, hôm nay nơi này quả giống như hội châm chọc tụ lại vậy, đành hòa giải nói: "Chuyện viên cốt châu này tới như thế nào không quan trong, chỉ biết là xuất xứ của nó có liên quan tới mạng người. Chị chỉ cần đưa bọn em tới sườn dốc đó đã là giúp bọn em một ân huệ lớn rồi. Chúng ta hãy đi xem đi."

Miêu Phán Phán sững sờ: "Nhìn xem? Muốn xem gì đây?"

Tôi nói: "Xem người đó có ở gần sườn núi hay không thôi."

Miêu Phán Phán lắc đầu nói: "Các cô đừng đùa, khu di tích này đều là hiện trường đào bới, bên ngoài còn một tấm biển "Không phận sự miễn vào." Bốn phía đều bị lưới sắt bao phủ, chỉ có đội khảo cổ mới có tư cách ra vào. Tháng trước vừa có công tác khai quật nên hiện giờ chỗ này cũng không có ai cả.

Đây chính là cơ hội mà Cố Chí Hào cần, tôi có thể khẳng định đêm đó Cố Chí Hào đã đi tới đây tiến hành 'khảo cổ' độc lập. Có điều là tại sao gã lại rời đi chỉ để lại cho Khổ Liên Trà hai viên cốt châu mà thôi?

Thấy vẻ mặt Miêu Phán Phán thành thật, linh quang trong đầu tôi hiện ra: "Chị là chuyên gia khảo cổ, chị nhất định có thể đi. Nếu không hay chị dẫn bọn em đi, cứ coi như đi thăm cũng được." Đồng thời trong lòng tôi cũng thầm cầu mong cô ấy đừng bao giờ nói hai chữ 'Vì sao'.

"Vì sao?" Đương nhiên Miêu Phán Phán cũng cảm thấy đề nghị này quá phận, "Các cô không phải định. . ."

"Đưa bọn tôi đi đi," Khổ Liên Trà đột nhiên nói, hơn nữa vừa mở miệng đã nói đúng theo kiểu của cô: "Xem như cô giúp chúng tôi một chút. . . người cho tôi viên cốt châu này là chồng tôi, anh ấy đã không về mười ngày nay rồi, có lẽ là sau khi đi tới di tích kia. . . tôi nghĩ. . . tôi cảm giác được điềm xấu."

Nước mắt dịu dàng, quả là rất có sức thuyết phục.

Miêu Phán Phán lấy từ một giá sách ra một tấm khăn giấy đưa cho Khổ Liên Trà vừa cắn môi suy nghĩ, cuối cùng cũng bị thuyết phục: "Được rồi, tôi sẽ đưa mọi người đi, thế nhưng mọi người phải đồng ý với tôi là khi tới nơi đó không được hành động thiếu suy nghĩ."

Nhân lúc Miêu Phán Phán đi tìm túi công cụ, Dương Song Song nhẹ nhàng nói với Khổ Liên Trà: "Thực bội phục chị, không hổ là diễn viên đó, biểu diễn quá xuất sắc, nói khóc liền khóc được. . ." Tôi muốn ngăn đứa trẻ vô tâm này lại nhưng đã không còn kịp nữa.

Quả nhiên vừa nghe vậy Khổ Liên Trà đã phẫn uất nói: "Cô cho rằng tôi giả vờ ư? Tôi khóc thật sự. .. nếu chồng của cô đi mười ngày chưa về cô có khổ sở không?"

/8

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status