Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Khả Tụng: đi chết đi.
Tống Ý Nhiên: chúng ta là d]d]lqd anh em, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Lâm Khả Tụng: . . . . . .
Mà lúc này, dưới ánh đèn màu trắng, một người đàn ông mặc tây trang màu đậm ngồi nghiêm chỉnh trước sô pha.
Khuôn mặt của anh tuấn mỹ mà vô dục, trong đôi mắt giống như là một màn trời cuộc đang hạ xuống.
Ồn ào náo động cùng với phù hoa của Newyork lắng đọng xuống quanh thân anh, giống như mây khói trôi qua.
Trên bàn nhỏ trước sô pha, một ly cà phê tản ra sương mù, hương thơm đậm đà bay đến mọi ngõ ngách ở bốn phía.
Thiên Phàm, gần đây anh rất bận rộn sao, bận đến quên cuộc hẹn với tôi.
Người đàn ông ngồi đối diện anh mở miệng, trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ thấu tình đoạt lý.
Nếu tôi không cần kiếm tiền để nói chuyện phiếm với bác sĩ Tạ anh đây, thì sẽ không quên cuộc hẹn với anh.
Giọng nói lạnh lẽo mà đạm bạc vang lên, khiến tách cà phê nóng ấm áp bị che bởi một tầng sương lạnh.
Được rồi, được rồi. Xem ra anh vẫn không thay đổi gì. Chỉ là người bên cạnh anh có chút lo lắng cho anh.
Anh nói Meire sao?
Anh ta đương nhiên là một người trong số đó.
Sao cậu ta lại lo lắng cho tôi?
Bác sĩ Tạ cầm gọng kính của mình: Cậu ấy nói từ lúc từ Trung Quốc về Newyork, hành động của anh có chút khác thường. Nói thí dụ như, anh mang chiếc xe đạp mua bên Trung Quốc về Newyork. Anh chưa từng lưu lại đồ vô dụng.
Đó là xe đạp của tôi. Nếu như tôi muốn, tôi có thể tặng nó đến Bắc Cực.
Giọng nói của anh không chỉ có lạnh lẽo, còn có một cảm giác không thể vượt qua.
Tháng trước, anh thường sai người đi mua hồ lô nhào đường. Thật sự rất khó tìm được hồ lô nhào đường ở Newyork này. Cho dù ở trong phố người Hoa, cũng hiếm khi nhìn thấy hồ lô nhào đường.
Cho nên bây giờ tôi tự mình làm.
Nhưng anh làm hồ lô nhào đường đã một tháng nay. Có rất ít thức ăn gì có thể khiến anh mò mẫn một tháng mà vẫn không thể làm ra mùi vị khiến anh hài lòng. Bác sĩ Tạ bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó thông qua tròng kính thật mỏng, ngưng mắt nhìn nét mặt của Giang Thiếu Phàm, muốn từ sự biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt nhìn rõ nội tâm của anh.
Nhưng anh giống như trời sanh là tác phẩm điêu khắc không có tình cảm, không hề biểu lộ vẻ mặt gì.
Vỏ ngoài được bọc đường nên rất ngọt, nhưng chỉ cần cắn vào, sẽ có mùi vị vừa chua vừa chát. Bác sĩ Tạ, anh thấy giống cái gì?
. . . . . .Hồ lô nhào đường. Lúc tôi còn nhỏ, khi chưa di dân tới nước Mĩ, đã từng ăn qua.
Đã như vậy mà anh còn nhớ rõ cái mùi kia sao?
Vốn là không nhớ rõ. Nhưng do anh nhắc tới, tôi liền có ấn tượng. Trong miệng cũng cảm thấy ê ẩm.
Như vậy anh còn nhớ rõ mùi vị lần đầu tiên thầm mến một người không?
Bác sĩ Tạ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cúi đầu nở nụ cười, Mơ hồ nhớ một chút. Thế nào?
Hôm nay thời gian chúng ta
Lâm Khả Tụng: đi chết đi.
Tống Ý Nhiên: chúng ta là d]d]lqd anh em, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Lâm Khả Tụng: . . . . . .
Mà lúc này, dưới ánh đèn màu trắng, một người đàn ông mặc tây trang màu đậm ngồi nghiêm chỉnh trước sô pha.
Khuôn mặt của anh tuấn mỹ mà vô dục, trong đôi mắt giống như là một màn trời cuộc đang hạ xuống.
Ồn ào náo động cùng với phù hoa của Newyork lắng đọng xuống quanh thân anh, giống như mây khói trôi qua.
Trên bàn nhỏ trước sô pha, một ly cà phê tản ra sương mù, hương thơm đậm đà bay đến mọi ngõ ngách ở bốn phía.
Thiên Phàm, gần đây anh rất bận rộn sao, bận đến quên cuộc hẹn với tôi.
Người đàn ông ngồi đối diện anh mở miệng, trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ thấu tình đoạt lý.
Nếu tôi không cần kiếm tiền để nói chuyện phiếm với bác sĩ Tạ anh đây, thì sẽ không quên cuộc hẹn với anh.
Giọng nói lạnh lẽo mà đạm bạc vang lên, khiến tách cà phê nóng ấm áp bị che bởi một tầng sương lạnh.
Được rồi, được rồi. Xem ra anh vẫn không thay đổi gì. Chỉ là người bên cạnh anh có chút lo lắng cho anh.
Anh nói Meire sao?
Anh ta đương nhiên là một người trong số đó.
Sao cậu ta lại lo lắng cho tôi?
Bác sĩ Tạ cầm gọng kính của mình: Cậu ấy nói từ lúc từ Trung Quốc về Newyork, hành động của anh có chút khác thường. Nói thí dụ như, anh mang chiếc xe đạp mua bên Trung Quốc về Newyork. Anh chưa từng lưu lại đồ vô dụng.
Đó là xe đạp của tôi. Nếu như tôi muốn, tôi có thể tặng nó đến Bắc Cực.
Giọng nói của anh không chỉ có lạnh lẽo, còn có một cảm giác không thể vượt qua.
Tháng trước, anh thường sai người đi mua hồ lô nhào đường. Thật sự rất khó tìm được hồ lô nhào đường ở Newyork này. Cho dù ở trong phố người Hoa, cũng hiếm khi nhìn thấy hồ lô nhào đường.
Cho nên bây giờ tôi tự mình làm.
Nhưng anh làm hồ lô nhào đường đã một tháng nay. Có rất ít thức ăn gì có thể khiến anh mò mẫn một tháng mà vẫn không thể làm ra mùi vị khiến anh hài lòng. Bác sĩ Tạ bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó thông qua tròng kính thật mỏng, ngưng mắt nhìn nét mặt của Giang Thiếu Phàm, muốn từ sự biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt nhìn rõ nội tâm của anh.
Nhưng anh giống như trời sanh là tác phẩm điêu khắc không có tình cảm, không hề biểu lộ vẻ mặt gì.
Vỏ ngoài được bọc đường nên rất ngọt, nhưng chỉ cần cắn vào, sẽ có mùi vị vừa chua vừa chát. Bác sĩ Tạ, anh thấy giống cái gì?
. . . . . .Hồ lô nhào đường. Lúc tôi còn nhỏ, khi chưa di dân tới nước Mĩ, đã từng ăn qua.
Đã như vậy mà anh còn nhớ rõ cái mùi kia sao?
Vốn là không nhớ rõ. Nhưng do anh nhắc tới, tôi liền có ấn tượng. Trong miệng cũng cảm thấy ê ẩm.
Như vậy anh còn nhớ rõ mùi vị lần đầu tiên thầm mến một người không?
Bác sĩ Tạ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cúi đầu nở nụ cười, Mơ hồ nhớ một chút. Thế nào?
Hôm nay thời gian chúng ta
/153
|