Nam châu duệ địa, hồng sa mờ ảo. Một đường rượu hương tỏ khắp, Hồng Liên nở rộ, cung nga xếp hàng ở trên đường đá hai bên thân cây phù điêu, trên khuỷu tay tinh xảo ngắt lấy đóa hoa nở rộ. Mỗi một phiến đều mang theo mùi hương khí ngào ngạt, sương sớm chưa tán đi, vẫn còn mềm mại như trước.
Đỉnh kiệu mạ vàng, được nâng đi tới cửa Đông, ở trong ánh sáng mặt trời tản ra một loại sáng rọi làm cho người ta không thể nhìn thẳng. Nâng kiệu đi trên mặt đất, tiên quan nhân tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng cũng có một loại trang nghiêm không thể xem nhẹ. Theo cửa Đông đến đại điện hành lễ, không nhiều không ít, một trăm hai mươi bước. Một trăm hai mươi này từng bước bước đều là nóng rát, sắc bén như đao tiêm. Bọn họ rõ ràng biết, ở đầu vai bọn họ khiêng chính là thái tử phi, tương lai sau này chính là nương nương của bọn họ.
Ngồi trong kiệu, vẻ mặt Dung Vi lại rất thản nhiên. Y phục đỏ thẫm như hoa, màu hồng trên hai má phát ra càng làm cho người ta kinh diễm. Nàng không chút để ý ngẩng đầu, xuyên qua rèm lụa mỏng bên cạnh người, nhìn ra phía ngoài, lại ở trong nháy mắt thất thần.
Là chàng, Việt Tảo cư nhiên vẫn là để cho chàng lưu tại Cửu Trọng Thiên.
Ở bên ngoài kiệu, chàng vẫn một thân quần áo trắng chói mắt như thế. Dung Vi cười khổ, Cổ Thước, hôm nay là đại hôn của ta mà chàng lại vẫn đang không chịu mặc cho ta xem một thân lễ phục diễm lệ sao? Dung Vi nghĩ như vậy, lại đột nhiên thấy thân kiệu chấn động. Nàng nắm hai bên sườn kiệu, không giận mà uy.
“Xảy ra chuyện gì?”
Không ai để ý tới.
Dung Vi phát giác ra điểm không thích hợp, rồi lại không hiểu sao cảm thấy vui mừng. Nàng vươn tay muốn xốc lên rèm che kiệu, ở thời điểm vải mành kia nàng chạm vào trong nháy mắt bị người bên ngoài ngăn lại. Cổ Thước kéo ra rèm che của kiệu, hai má còn mang theo sắc hồng. Hắn khẽ mở môi bạc, trong không khí liền tràn đầy đầy mùi rượu đặc trưng của Thiên Nhật Túy
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Nàng, nàng thật độc ác, ngày trước còn cùng ta tình ý kéo dài, sao chỉ chớp mắt lại hứa cưới người khác. Nàng . . . . . rất ác .” Cổ Thước tự xưng là thượng thần, từ trước đến nay khinh thường cùng người khác làm bạn, cho tới bây giờ đều không có ai tranh đoạt cái gì cùng hắn, hắn chưa bao giờ sợ mất đi, bởi vì những thứ hắn để ý đến cũng không nhiều lắm. Chính là nữ nhân này, nàng đem hắn để ở trong lòng, như thế nào có thể nhanh như vậy đổi lòng bỏ theo người khác.
“Dung Vi, chúng ta đi thôi. Tứ hải bát hoang luôn luôn có chỗ để dung thân.”
Dung Vi nâng mắt nhìn thoáng qua Việt Tảo đứng cách đó ba mươi bước có hơn, sắc mặt không tốt, đột nhiên cười sáng lạn: “Thanh Khâu ta vốn là chủng tộc ngang hàng cùng với thiên giới, bất quá là những năm gần đây xuống dốc, nhưng rốt cuộc tối thiểu liêm sỉ vẫn còn biết. Cổ Thước, ngươi chớ si tâm vọng tưởng. Ta cùng ngươi bất quá là trên hoa dưới trăng, là một vở kịch, xướng xong liền kết thúc.”
Cổ Thước trong mắt đột nhiên nảy lên một tia mê man, tiến tới lại bốc lên một trận hận ý.
Thiên giới? Thanh khâu? Dung Vi nói như thế này đó là vì thuyết phục ta hay là vì thuyết phục chính nàng đây? Thật sự chính là một vở kịch sao? Nang thật sự có thể như trong vở diễn này không ngại phân thân sao? Nàng có thể sao? Nàngcó thể sao!
Dung Vi hơi hơi nghiêng đầu, cười rưng rưng nhìn về phía Cổ Thước, đột nhiên thanh âm thật nhỏ, nhỏ đến cực điểm.
“Từ xưa công cao chấn chủ, thỏ khôn tử, chó săn phanh. Yêu giới đột kích, không màng sống chết trấn thủ ở thiên giới chính là ngươi. Dẫn dắt ba trăm thiên binh ở Sa Thủy Hà Đồng tại quỷ giới,giết ba mươi vạn quỷ quân, chiến đấu hăng hái đẫm máu chính là ngươi. Thiên kiếp đến, bị mười đạo thiên lôi chính là ngươi. Giữ gìn tình nghĩa huynh đệ, từ bỏ vương vị đáng lý có được dễ như trở bàn tay cũng là ngươi. Cổ Thước ơi Cổ Thước, thiên địa bất nhân, ngươi tội gì vì nó lặp đi lặp lại nhiều lần. Dung Vi thật sự bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại cố gắng vì ngươi giành một tia hy vọng cuối cùng. Ta chưa từng cô phụ ngươi, còn ngươi tương lai cũng không cô phụ ta.”
Nàng ngẩng đầu đối với Việt Tảo một thân hồng bào đỏ thẫm cười: “Ta nói rồi, ngươi là trời sinh mệnh cách đế quân , hôm nay ta liền đem mạng của ta phó thác ở trong tay ngươi.”
Nàng hít một hơi, cất cao giọng nói: “Khởi kiệu!”
Cổ Thước chưa bao giờ nghe Dung Vi nói nhiều như vậy, hơn nữa công hiệu của Thiên Nhật Túy làm hắn cảm thấy được có chút hỗn độn không rõ. Thẳng đến khi quan nhân điều khiển kiệu lớn tiếng kêu lên hành lễ, một khắc kia hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn ngẩng đầu hướng tới phiến lửa đỏ hoa hải kia nhìn lại, trùng hợp trông thấy phật đà hoa phiêu tán. Đóa hoa lửa đỏ kia chiếu lên khắp mặt Dung Vi, rõ ràng đồng màu cùng y nhan đỏ thẫm của nàng, lại làm cho người ta cảm thấy đóa hoa kia tựa hồ là một mồi lửa, chỉ cần một lát sẽ dấy lên ngục hỏa, đem nữ tử đẹp đẽ nhất tam giới kia thiêu đốt trở thành tro tàn.
Nàng cũng quay đầu, làm như lơ đãng, lại cố tình cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Cổ Thước tựa hồ cảm thấy trên mặt hắn chảy ra lệ quang. Một khắc kia giống như ngàn dặm tuyết bay, lại giống như vạn trượng lưu hà. Hắn hoảng hốt nhớ lại lần đầu gặp nhau vào buổi chạng vạng ấy. Khuynh thành tuyết bay, nàng một thân y phục váy dài hung tợn nhìn hắn, còn đối với thị nữ nói: “Chúng ta đi. “
Cổ Thước thật giống như hai tượng đồng ở trước cửa cung điện kia, chỉ ngây ngốc nhìn Dung Vi cùng Việt Tảo cùng nhau hướng Thiên Đế bái xuống. Hắn ở trong tầng tầng lớp lớp váy nhu của Dung Vi thoáng nhìn một tia hàn quang, rốt cục hoàn hồn. Lần này trên người thế nhưng toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ tới năm trăm năm trước. Cái thời điểm kia cùng hiện tại không có sai biệt. Thanh khâu hồ tộc tiếp nhận thánh chỉ của thiên giới , quyết định đem nữ nhi duy nhất Dung Vi gả cho con cả của Thiên Đế là Việt Tảo làm vợ. Cổ Thước vốn tưởng rằng Dung Vi cùng mình là tình yêu cuồng nhiệt, quả quyết cự tuyệt, cũng không thể ngờ rằng nàng lại trầm ngâm đồng ý. Khi đó nàng lập gia đình. . . . . . cũng giống như hôm nay vậy, tơ bông đầy trời, ráng màu phô địa. Nàng được Thiên Đế tặng khế văn thái tử phi, lại đột nhiên xuất ra Thanh Khâu ngọc chủy.
Sau đó thì sao?
Cổ Thước giật mình một cái , đột nhiên chạy tới hướng hai người kia mới đi qua. Phía trước hắn quá mức im lặng, lúc sau lại quá mức đột nhiên, quan nhân tiên nhận mệnh lệnh Việt Tảo trông coi hắn không kịp hoàn hồn để mặc cho hắn xông vào cung điện đang hành lễ
Cùng hắn cùng nhau xông vào còn có một người
Tiểu Cửu thở hổn hển một hơi dài, trong lòng âm thầm kêu may mắn, hoàn hảo kịp thời. Cổ Thước nhìn thấy Tiểu Cửu xuất hiện cũng không lắp bắp kinh hãi, mà là giật mình. Dung Vi, nàng rõ ràng làm phép Tiểu Cửu, nàng sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy ?
Tứ hải bát hoang, tiên nhân từ rất thích chuyện bát quái. Sớm nghe người ta nói Dung Vi từng cùng Cổ Thước yêu mến nhau, lúc này đây lại nhìn thấy Cổ Thước đại náo hôn lễ, tuy rằng sắc mặt có chút khẩn trương, trong tâm ý đã có chút chờ mong . Hiện giờ nhìn đến không hiểu sao lại xông tới một cô nương, không khỏi cười thầm. Thiên gia, tin tức quả nhiên càng thêm hỗn loạn, càng thêm thú vị.
Dung Vi giật mình hoàn hồn lại, nàng kéo Tiểu Cửu qua nhẹ giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Cửu cắn môi quay đầu lại nhìn liếc Cổ Thước một cái, quay đầu lại không ngờ là hai mắt đẫm lệ. Nàng nhìn Dung Vi một cái, nức nở nói: “Sư mẫu, người đừng bỏ rơi Tiểu Cửu.”
Dung Vi ý vị thâm trường nhìn Cổ Thước, thở dài nâng Tiểu Cửu dậy: “Như thế nào cùng. . . . . . Ách. . . . . .”
Nàng chỉ cảm thấy trên bụng đau đớn, cúi đầu nhìn thì có một chủy thủ vững vàng cắm ở mặt trên. Cuối chuôi chủy thủ, là bàn tay bé nhỏ của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn nàng, sớm đã khóc đến lê hoa mang vũ.”Sư mẫu, con không muốn, sư phụ chếtc con xin lỗi. . . . . .”
Cổ Thước nhìn thấy một màn trước mắt chỉ cảm thấy đầu óc đã đình chỉ chuyển động.
Không đúng, hết thảy cũng không giống nhau. Năm trăm năm trước không có tiểu hồ ly kêu Cầu Nhĩ này. Năm trăm năm trước Dung Vi một đao này là cắm vào Việt Tảo. Năm trăm năm trước Dung Vi thành công ám sát Thiên Đế. Nhưng hôm nay tất cả đều thay đổi. Hắn còn nghĩ đến thiên địa xót thương chính mình, làm cho hắn một lần nữa trở lại, để hắn sửa lại sai lầm. Nhưng hắn cũng không biết, đó là quá trình bất đồng, kết quả lại vẫn kinh người như cũ.
Hoặc là Dung Vi sinh, hoặc là Dung Vi tử, chuyện khác hết thảy cùng hắn đâu có cái gì liên quan!
Tiểu Cửu chậm rãi buông tay ra , sợ hãi hướng bên người Cổ Thước cọ cọ, tay nhỏ bé lạnh lẻo của nàng nhét vào trong tay lớn của Cổ Thước, thanh âm phát run nói: “Sư phụ ngươi đừng sợ, chúng ta trở về.”
Cổ Thước ngón tay hơi hơi giật, tiện đà hết sức cầm lấy bàn tay Tiểu Cửu. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tiểu Cửu thấp bé, nước mắt tràn đầy. Hắn cắn răng, trong hốc mắt toàn màu đỏ.
“Vì cái gì. . . . . . Vì cái gì?”
Tiểu Cửu bị hắn hù đến co rúm lại một chút, oa một tiếng khóc lên: “Sư phụ người đừng làm con sợ!”
Cổ Thước nhíu mi, một tay kéo Tiểu Cửu, một tay sờ hướng Cửu Long thần roi bên hông. Căm hận mắng một câu”Yêu vật” nhưng lại xoay tròn tiên cốt hung hăng hướng Tiểu Cửu vỗ xuống. Dung Nhan trà trộn ở trong đám người xem lễ, thấy Tiểu Cửu ở trên bụng tỷ tỷ hắn đâm xuống một đao đã khiếp sợ vô cùng, giờ phút này nhìn thấy Cổ Thước lấy ra thần roi lại phi thường kinh ngạc .
Cửu Long thần roi của Cổ Thước là thần vật, ở thiên giới phần đông bảo vật cũng không thể sánh bằng, tinh nguyên chúc long vạn năm bám vào, cho dù tu vi lão đạo thần tiên lãnh một roi đều tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt, huống chi là một con hồ ly tu vi còn thấp ?
Hắn mũi chân điểm nhẹ, từ trên đỉnh đầu đám người lướt qua, đầu tiên là ở trên xương cổ tay của Cổ Thước điểm nhẹ một cái khiến hắn buông Tiểu Cửu ra, ngay sau đó lại ôm chặt Tiểu Cửu khó khăn lắm hướng một bên trốn đi. Một loạt động tác này giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tốc độ phi thường. Nhưng hai má xinh đẹp của Tiểu Cửu vẫn bị roi quất đến, phá đi xuống một khối da thật lớn .
“Cổ Thước huynh điên rồi, huynh lại dám động roi đánh đồ đệ của mình!” Dung Nhan la hét, rốt cục đổi lại một tia lý trí của Cổ Thước.
“Nàng. . . . . . Đáng chết.”
“Chết tiệt, là huynh mới đúng! Thanh Khâu bộ tộc ta không phải là phàm nhân, đừng nói là một đao sẽ chết, cho dù trăm dao đâm vào chỉ là một vết thương nhỏ. Tỷ tỷ không sao, nhưng huynh lại muốn giết người. Huynh cũng biết Tiểu Cửu hiện tại chỉ là một cái nguyên thần, nàng đã vì huynh phiêu lưu thật lớn, huynh nếu thật sự là một roi giết chết nàng, sau năm trăm năm người huynh tìm không phải là tỷ tỷ, mà là đồ đệ ngu ngốc này của huynh !”
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mệt mỏi của Tiểu Cửu, cấp bách nói: “Cửu Long thần roi sát khí quá nặng, muội hiện tại phải trở về nguyên hình, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đó. Chúng ta đi!”
Cổ Thước không để ý tới bọn họ, hắn hoàn hồn lai vội vàng hướng Dung Vi chạy tới, lại thấy Việt Tảo đã đem nàng ôm vào nội thất. Hôn lễ này hoàn toàn trở thành trò khôi hài, chúng tiên gia xem xong liền chậm rãi đi về. Chỉ có Cổ Thước ngây ngốc đứng ở tại chỗ nhìn vết máu trên ngọc thạch kia đến xuất thần.
Thật lâu sau, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo có người gào to: “Ai da, như thế nào đã tan, ta nhanh chóng đuổi theo thế mà vẫn muộn một bước! Hắc? Cổ Thước, huynh ở đây sao, lúc trước huynh cùng tỷ tỷ trên hoa dưới nguyệt, cùng nhau thưởng rượu, tình như keo sơn, làm sao mà đệ vừa mới ở Nam Sơn tỉnh rượu, tỷ tỷ liền gả cho người khác rồi?”
Cổ Thước chấn động, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên lỗ mãng kia, lòng sợ hãi.
Dung Nhan! Đó là Dung Nhan!
“Ngươi nói cái gì?”
“Nói cái gì? Đệ nói huynhcũng quá uất ức , tỷ tỷ rõ ràng chính là người trong lòng của huynh, như thế nào lại để tiểu tử Việt Tảo kia đào góc tường . . . . . . Ôi chao, huynh làm cái gì đó?”
Cổ Thước đột nhiên đứng dậy túm áo Dung Nhan : “Ngươi nói ngươi đi Nam Sơn ? Ngươi đi bao lâu?”
Dung nhan thấy Cổ Thước hỏi, nhưng nhìn thần sắc lại không giống như là vui đùa, đành phải thành thật trả lời: “Còn không phải chính là lúc huynh tới Thanh Khâu, hai ta cùng nhau uống rượu. . .”. Dung Nhan mặt đỏ lên: “Kỳ thật, tuy rằng đệ lớn lên trong hầm rượu, nhưng cũng không chịu nỗi uy lực của Thiên Nhật Túy. Một vò rượu lâu năm suýt nữa lấy đi cái mạng nhỏ của đệ. May mắn đại ca đệ phát hiện sớm đem đệ tới Nam Sơn ở Thanh Trì. Sau khi tỉnh rượu, nghe lão đạo của Nam Sơn giảng đạo, ở đó thêm hai ngày. Mãi cho đến khi đệ biết tỷ tỷ sắp lập gia đình mới gấp rút trở về. Làm sao thế?” Hắn nhìn Cổ Thước sắc mặt đại biến, không khỏi thân thiết hỏi.
Cổ Thước giờ phút này tâm đã loạn như ma.
Dung nhan đi Nam Sơn, vậy một tháng qua Dung Nhan mà mình nhìn thấy là ai? Ai mang Tiểu Cửu đi .
Tiểu Cửu!
Đỉnh kiệu mạ vàng, được nâng đi tới cửa Đông, ở trong ánh sáng mặt trời tản ra một loại sáng rọi làm cho người ta không thể nhìn thẳng. Nâng kiệu đi trên mặt đất, tiên quan nhân tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng cũng có một loại trang nghiêm không thể xem nhẹ. Theo cửa Đông đến đại điện hành lễ, không nhiều không ít, một trăm hai mươi bước. Một trăm hai mươi này từng bước bước đều là nóng rát, sắc bén như đao tiêm. Bọn họ rõ ràng biết, ở đầu vai bọn họ khiêng chính là thái tử phi, tương lai sau này chính là nương nương của bọn họ.
Ngồi trong kiệu, vẻ mặt Dung Vi lại rất thản nhiên. Y phục đỏ thẫm như hoa, màu hồng trên hai má phát ra càng làm cho người ta kinh diễm. Nàng không chút để ý ngẩng đầu, xuyên qua rèm lụa mỏng bên cạnh người, nhìn ra phía ngoài, lại ở trong nháy mắt thất thần.
Là chàng, Việt Tảo cư nhiên vẫn là để cho chàng lưu tại Cửu Trọng Thiên.
Ở bên ngoài kiệu, chàng vẫn một thân quần áo trắng chói mắt như thế. Dung Vi cười khổ, Cổ Thước, hôm nay là đại hôn của ta mà chàng lại vẫn đang không chịu mặc cho ta xem một thân lễ phục diễm lệ sao? Dung Vi nghĩ như vậy, lại đột nhiên thấy thân kiệu chấn động. Nàng nắm hai bên sườn kiệu, không giận mà uy.
“Xảy ra chuyện gì?”
Không ai để ý tới.
Dung Vi phát giác ra điểm không thích hợp, rồi lại không hiểu sao cảm thấy vui mừng. Nàng vươn tay muốn xốc lên rèm che kiệu, ở thời điểm vải mành kia nàng chạm vào trong nháy mắt bị người bên ngoài ngăn lại. Cổ Thước kéo ra rèm che của kiệu, hai má còn mang theo sắc hồng. Hắn khẽ mở môi bạc, trong không khí liền tràn đầy đầy mùi rượu đặc trưng của Thiên Nhật Túy
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Nàng, nàng thật độc ác, ngày trước còn cùng ta tình ý kéo dài, sao chỉ chớp mắt lại hứa cưới người khác. Nàng . . . . . rất ác .” Cổ Thước tự xưng là thượng thần, từ trước đến nay khinh thường cùng người khác làm bạn, cho tới bây giờ đều không có ai tranh đoạt cái gì cùng hắn, hắn chưa bao giờ sợ mất đi, bởi vì những thứ hắn để ý đến cũng không nhiều lắm. Chính là nữ nhân này, nàng đem hắn để ở trong lòng, như thế nào có thể nhanh như vậy đổi lòng bỏ theo người khác.
“Dung Vi, chúng ta đi thôi. Tứ hải bát hoang luôn luôn có chỗ để dung thân.”
Dung Vi nâng mắt nhìn thoáng qua Việt Tảo đứng cách đó ba mươi bước có hơn, sắc mặt không tốt, đột nhiên cười sáng lạn: “Thanh Khâu ta vốn là chủng tộc ngang hàng cùng với thiên giới, bất quá là những năm gần đây xuống dốc, nhưng rốt cuộc tối thiểu liêm sỉ vẫn còn biết. Cổ Thước, ngươi chớ si tâm vọng tưởng. Ta cùng ngươi bất quá là trên hoa dưới trăng, là một vở kịch, xướng xong liền kết thúc.”
Cổ Thước trong mắt đột nhiên nảy lên một tia mê man, tiến tới lại bốc lên một trận hận ý.
Thiên giới? Thanh khâu? Dung Vi nói như thế này đó là vì thuyết phục ta hay là vì thuyết phục chính nàng đây? Thật sự chính là một vở kịch sao? Nang thật sự có thể như trong vở diễn này không ngại phân thân sao? Nàng có thể sao? Nàngcó thể sao!
Dung Vi hơi hơi nghiêng đầu, cười rưng rưng nhìn về phía Cổ Thước, đột nhiên thanh âm thật nhỏ, nhỏ đến cực điểm.
“Từ xưa công cao chấn chủ, thỏ khôn tử, chó săn phanh. Yêu giới đột kích, không màng sống chết trấn thủ ở thiên giới chính là ngươi. Dẫn dắt ba trăm thiên binh ở Sa Thủy Hà Đồng tại quỷ giới,giết ba mươi vạn quỷ quân, chiến đấu hăng hái đẫm máu chính là ngươi. Thiên kiếp đến, bị mười đạo thiên lôi chính là ngươi. Giữ gìn tình nghĩa huynh đệ, từ bỏ vương vị đáng lý có được dễ như trở bàn tay cũng là ngươi. Cổ Thước ơi Cổ Thước, thiên địa bất nhân, ngươi tội gì vì nó lặp đi lặp lại nhiều lần. Dung Vi thật sự bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại cố gắng vì ngươi giành một tia hy vọng cuối cùng. Ta chưa từng cô phụ ngươi, còn ngươi tương lai cũng không cô phụ ta.”
Nàng ngẩng đầu đối với Việt Tảo một thân hồng bào đỏ thẫm cười: “Ta nói rồi, ngươi là trời sinh mệnh cách đế quân , hôm nay ta liền đem mạng của ta phó thác ở trong tay ngươi.”
Nàng hít một hơi, cất cao giọng nói: “Khởi kiệu!”
Cổ Thước chưa bao giờ nghe Dung Vi nói nhiều như vậy, hơn nữa công hiệu của Thiên Nhật Túy làm hắn cảm thấy được có chút hỗn độn không rõ. Thẳng đến khi quan nhân điều khiển kiệu lớn tiếng kêu lên hành lễ, một khắc kia hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn ngẩng đầu hướng tới phiến lửa đỏ hoa hải kia nhìn lại, trùng hợp trông thấy phật đà hoa phiêu tán. Đóa hoa lửa đỏ kia chiếu lên khắp mặt Dung Vi, rõ ràng đồng màu cùng y nhan đỏ thẫm của nàng, lại làm cho người ta cảm thấy đóa hoa kia tựa hồ là một mồi lửa, chỉ cần một lát sẽ dấy lên ngục hỏa, đem nữ tử đẹp đẽ nhất tam giới kia thiêu đốt trở thành tro tàn.
Nàng cũng quay đầu, làm như lơ đãng, lại cố tình cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Cổ Thước tựa hồ cảm thấy trên mặt hắn chảy ra lệ quang. Một khắc kia giống như ngàn dặm tuyết bay, lại giống như vạn trượng lưu hà. Hắn hoảng hốt nhớ lại lần đầu gặp nhau vào buổi chạng vạng ấy. Khuynh thành tuyết bay, nàng một thân y phục váy dài hung tợn nhìn hắn, còn đối với thị nữ nói: “Chúng ta đi. “
Cổ Thước thật giống như hai tượng đồng ở trước cửa cung điện kia, chỉ ngây ngốc nhìn Dung Vi cùng Việt Tảo cùng nhau hướng Thiên Đế bái xuống. Hắn ở trong tầng tầng lớp lớp váy nhu của Dung Vi thoáng nhìn một tia hàn quang, rốt cục hoàn hồn. Lần này trên người thế nhưng toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ tới năm trăm năm trước. Cái thời điểm kia cùng hiện tại không có sai biệt. Thanh khâu hồ tộc tiếp nhận thánh chỉ của thiên giới , quyết định đem nữ nhi duy nhất Dung Vi gả cho con cả của Thiên Đế là Việt Tảo làm vợ. Cổ Thước vốn tưởng rằng Dung Vi cùng mình là tình yêu cuồng nhiệt, quả quyết cự tuyệt, cũng không thể ngờ rằng nàng lại trầm ngâm đồng ý. Khi đó nàng lập gia đình. . . . . . cũng giống như hôm nay vậy, tơ bông đầy trời, ráng màu phô địa. Nàng được Thiên Đế tặng khế văn thái tử phi, lại đột nhiên xuất ra Thanh Khâu ngọc chủy.
Sau đó thì sao?
Cổ Thước giật mình một cái , đột nhiên chạy tới hướng hai người kia mới đi qua. Phía trước hắn quá mức im lặng, lúc sau lại quá mức đột nhiên, quan nhân tiên nhận mệnh lệnh Việt Tảo trông coi hắn không kịp hoàn hồn để mặc cho hắn xông vào cung điện đang hành lễ
Cùng hắn cùng nhau xông vào còn có một người
Tiểu Cửu thở hổn hển một hơi dài, trong lòng âm thầm kêu may mắn, hoàn hảo kịp thời. Cổ Thước nhìn thấy Tiểu Cửu xuất hiện cũng không lắp bắp kinh hãi, mà là giật mình. Dung Vi, nàng rõ ràng làm phép Tiểu Cửu, nàng sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy ?
Tứ hải bát hoang, tiên nhân từ rất thích chuyện bát quái. Sớm nghe người ta nói Dung Vi từng cùng Cổ Thước yêu mến nhau, lúc này đây lại nhìn thấy Cổ Thước đại náo hôn lễ, tuy rằng sắc mặt có chút khẩn trương, trong tâm ý đã có chút chờ mong . Hiện giờ nhìn đến không hiểu sao lại xông tới một cô nương, không khỏi cười thầm. Thiên gia, tin tức quả nhiên càng thêm hỗn loạn, càng thêm thú vị.
Dung Vi giật mình hoàn hồn lại, nàng kéo Tiểu Cửu qua nhẹ giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Cửu cắn môi quay đầu lại nhìn liếc Cổ Thước một cái, quay đầu lại không ngờ là hai mắt đẫm lệ. Nàng nhìn Dung Vi một cái, nức nở nói: “Sư mẫu, người đừng bỏ rơi Tiểu Cửu.”
Dung Vi ý vị thâm trường nhìn Cổ Thước, thở dài nâng Tiểu Cửu dậy: “Như thế nào cùng. . . . . . Ách. . . . . .”
Nàng chỉ cảm thấy trên bụng đau đớn, cúi đầu nhìn thì có một chủy thủ vững vàng cắm ở mặt trên. Cuối chuôi chủy thủ, là bàn tay bé nhỏ của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn nàng, sớm đã khóc đến lê hoa mang vũ.”Sư mẫu, con không muốn, sư phụ chếtc con xin lỗi. . . . . .”
Cổ Thước nhìn thấy một màn trước mắt chỉ cảm thấy đầu óc đã đình chỉ chuyển động.
Không đúng, hết thảy cũng không giống nhau. Năm trăm năm trước không có tiểu hồ ly kêu Cầu Nhĩ này. Năm trăm năm trước Dung Vi một đao này là cắm vào Việt Tảo. Năm trăm năm trước Dung Vi thành công ám sát Thiên Đế. Nhưng hôm nay tất cả đều thay đổi. Hắn còn nghĩ đến thiên địa xót thương chính mình, làm cho hắn một lần nữa trở lại, để hắn sửa lại sai lầm. Nhưng hắn cũng không biết, đó là quá trình bất đồng, kết quả lại vẫn kinh người như cũ.
Hoặc là Dung Vi sinh, hoặc là Dung Vi tử, chuyện khác hết thảy cùng hắn đâu có cái gì liên quan!
Tiểu Cửu chậm rãi buông tay ra , sợ hãi hướng bên người Cổ Thước cọ cọ, tay nhỏ bé lạnh lẻo của nàng nhét vào trong tay lớn của Cổ Thước, thanh âm phát run nói: “Sư phụ ngươi đừng sợ, chúng ta trở về.”
Cổ Thước ngón tay hơi hơi giật, tiện đà hết sức cầm lấy bàn tay Tiểu Cửu. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tiểu Cửu thấp bé, nước mắt tràn đầy. Hắn cắn răng, trong hốc mắt toàn màu đỏ.
“Vì cái gì. . . . . . Vì cái gì?”
Tiểu Cửu bị hắn hù đến co rúm lại một chút, oa một tiếng khóc lên: “Sư phụ người đừng làm con sợ!”
Cổ Thước nhíu mi, một tay kéo Tiểu Cửu, một tay sờ hướng Cửu Long thần roi bên hông. Căm hận mắng một câu”Yêu vật” nhưng lại xoay tròn tiên cốt hung hăng hướng Tiểu Cửu vỗ xuống. Dung Nhan trà trộn ở trong đám người xem lễ, thấy Tiểu Cửu ở trên bụng tỷ tỷ hắn đâm xuống một đao đã khiếp sợ vô cùng, giờ phút này nhìn thấy Cổ Thước lấy ra thần roi lại phi thường kinh ngạc .
Cửu Long thần roi của Cổ Thước là thần vật, ở thiên giới phần đông bảo vật cũng không thể sánh bằng, tinh nguyên chúc long vạn năm bám vào, cho dù tu vi lão đạo thần tiên lãnh một roi đều tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt, huống chi là một con hồ ly tu vi còn thấp ?
Hắn mũi chân điểm nhẹ, từ trên đỉnh đầu đám người lướt qua, đầu tiên là ở trên xương cổ tay của Cổ Thước điểm nhẹ một cái khiến hắn buông Tiểu Cửu ra, ngay sau đó lại ôm chặt Tiểu Cửu khó khăn lắm hướng một bên trốn đi. Một loạt động tác này giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tốc độ phi thường. Nhưng hai má xinh đẹp của Tiểu Cửu vẫn bị roi quất đến, phá đi xuống một khối da thật lớn .
“Cổ Thước huynh điên rồi, huynh lại dám động roi đánh đồ đệ của mình!” Dung Nhan la hét, rốt cục đổi lại một tia lý trí của Cổ Thước.
“Nàng. . . . . . Đáng chết.”
“Chết tiệt, là huynh mới đúng! Thanh Khâu bộ tộc ta không phải là phàm nhân, đừng nói là một đao sẽ chết, cho dù trăm dao đâm vào chỉ là một vết thương nhỏ. Tỷ tỷ không sao, nhưng huynh lại muốn giết người. Huynh cũng biết Tiểu Cửu hiện tại chỉ là một cái nguyên thần, nàng đã vì huynh phiêu lưu thật lớn, huynh nếu thật sự là một roi giết chết nàng, sau năm trăm năm người huynh tìm không phải là tỷ tỷ, mà là đồ đệ ngu ngốc này của huynh !”
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mệt mỏi của Tiểu Cửu, cấp bách nói: “Cửu Long thần roi sát khí quá nặng, muội hiện tại phải trở về nguyên hình, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đó. Chúng ta đi!”
Cổ Thước không để ý tới bọn họ, hắn hoàn hồn lai vội vàng hướng Dung Vi chạy tới, lại thấy Việt Tảo đã đem nàng ôm vào nội thất. Hôn lễ này hoàn toàn trở thành trò khôi hài, chúng tiên gia xem xong liền chậm rãi đi về. Chỉ có Cổ Thước ngây ngốc đứng ở tại chỗ nhìn vết máu trên ngọc thạch kia đến xuất thần.
Thật lâu sau, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo có người gào to: “Ai da, như thế nào đã tan, ta nhanh chóng đuổi theo thế mà vẫn muộn một bước! Hắc? Cổ Thước, huynh ở đây sao, lúc trước huynh cùng tỷ tỷ trên hoa dưới nguyệt, cùng nhau thưởng rượu, tình như keo sơn, làm sao mà đệ vừa mới ở Nam Sơn tỉnh rượu, tỷ tỷ liền gả cho người khác rồi?”
Cổ Thước chấn động, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên lỗ mãng kia, lòng sợ hãi.
Dung Nhan! Đó là Dung Nhan!
“Ngươi nói cái gì?”
“Nói cái gì? Đệ nói huynhcũng quá uất ức , tỷ tỷ rõ ràng chính là người trong lòng của huynh, như thế nào lại để tiểu tử Việt Tảo kia đào góc tường . . . . . . Ôi chao, huynh làm cái gì đó?”
Cổ Thước đột nhiên đứng dậy túm áo Dung Nhan : “Ngươi nói ngươi đi Nam Sơn ? Ngươi đi bao lâu?”
Dung nhan thấy Cổ Thước hỏi, nhưng nhìn thần sắc lại không giống như là vui đùa, đành phải thành thật trả lời: “Còn không phải chính là lúc huynh tới Thanh Khâu, hai ta cùng nhau uống rượu. . .”. Dung Nhan mặt đỏ lên: “Kỳ thật, tuy rằng đệ lớn lên trong hầm rượu, nhưng cũng không chịu nỗi uy lực của Thiên Nhật Túy. Một vò rượu lâu năm suýt nữa lấy đi cái mạng nhỏ của đệ. May mắn đại ca đệ phát hiện sớm đem đệ tới Nam Sơn ở Thanh Trì. Sau khi tỉnh rượu, nghe lão đạo của Nam Sơn giảng đạo, ở đó thêm hai ngày. Mãi cho đến khi đệ biết tỷ tỷ sắp lập gia đình mới gấp rút trở về. Làm sao thế?” Hắn nhìn Cổ Thước sắc mặt đại biến, không khỏi thân thiết hỏi.
Cổ Thước giờ phút này tâm đã loạn như ma.
Dung nhan đi Nam Sơn, vậy một tháng qua Dung Nhan mà mình nhìn thấy là ai? Ai mang Tiểu Cửu đi .
Tiểu Cửu!
/24
|