Hắn cúi đầu, rốt cuộc hôn lên môi nàng.
Cánh môi quen thuộc mà lạnh như băng rơi vào trên môi của nàng, gió mát nhẹ nhàng thổi bên tai, cành hoa đào lay động, giống như là váy khiêu vũ của hồng nương, màu hồng đầy trời, nhưng lại làm cho người ta hoảng hốt mơ màng, trời đất quay cuồng.
Nàng không ngừng nhắc nhở mình, không thể như vậy.
Trong đầu không ngừng lẩn quẩn thanh âm "mau dừng lại" ,"Không thể lại tiếp tục lún sâu vào" , coi như hắn không sợ, nàng cũng phải rõ ràng tình cảnh mình bây giờ .
Nàng là một cung phi, coi như dù không muốn thế nào, nàng cũng là nữ nhân của Hoàng đế.
Mà nàng cũng là tiểu nữ nhi của phủ Tể Tướng , mạng của nàng có thể không đáng tiền, nhưng mạng mấy trăm miệng ăn trên dưới của phủ Tể Tướng cũng là trân quý vô cùng. Nếu là ở hậu cung bị phát hiện chuyện như vậy, nàng trừ một con đường chết, còn có thể dính líu đến mạng người của phủ Tể Tướng --
Ý nghĩ như vậy làm cho nàng trong nháy mắt tìm về một tia lý trí, cặp mắt từ bị đốt lên ngọn lửa nặn ra một tia thanh minh, sau đó dùng hết hơi sức đẩy hắn ra, cố gắng để cho hắn từ trên người mình rời đi.
Nhưng lại quên mất, người nam nhân trước mặt này chưa bao giờ có thể bị nàng nắm trong tay, hắn rất nhanh cầm cổ tay của nàng, kéo chăn ra, ở từ từ hôn sâu hơn đưa tay cởi cái yếm tơ màu lam đậm trên cổ của nàng
"Tiểu Đào tử. . . . . Ngoan. . . . . Há miệng ra. . . . ."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng dụ dỗ, cực kỳ dịu dàng, để cho nàng chợt không phân rõ thực tế cùng hư ảo, phòng tuyến khó khăn mãi mới kéo lên lập tức giống như không có tác dụng, yếu ớt quả thật không chịu nổi một kích.
Nàng là biết, hậu quả của việc làm như vậy .
Nhưng hắn là ở gõ cửa nàng giống như phát ra lời mời tuyệt vời, mà nàng ở một đầu cửa khác do dự phản kháng -- hắn không có thô lỗ trực tiếp đẩy ra môi của nàng, mà là đang hỏi thăm nàng, có lẽ hắn đang cố kỵ cảm thụ của nàng, hỏi ý kiến của nàng.
Môi của hắn càng phát ra nóng bỏng, giống như là muốn đem nàng thiêu cháy!
Trong lòng chính là cái thanh âm kia đang không ngừng cảnh cáo nàng -- nàng không thể , bước ra một bước này, nàng liền không có đường lui. . . . .
Nhưng là, nàng phát hiện, môi của nàng cũng không chịu khống chế chậm rãi mở ra một khe hở, nho nhỏ, lại đủ để đầu lưỡi của hắn chui vào, giống như bắt được xương sườn mềm trí mạng của nàng , quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng. Bắt đầu công thành đoạt đất, ở trong lúc nàng run rẩy, mang theo đau khổ gặm nuốt cùng nhau thổi quét nàng. Lúc lên lúc xuống.
Lòng bàn tay cực nóng của hắn giữ tại bên tai nàng, êm ái vuốt ve.
Ở dưới cái yếm tơ màu lam theo gió cùng nhau chảy xuống, hắn cúi người đè lên nàng , ôm hôn kéo dài này làm cho người ta thở dốc thật sâu mà yêu thích.
Hắn cúi mặt xuống gần ở gang tấc, cách một hồi lâu, hắn lại một lần nữa dò xét cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp đến cực hạn này của hắn vẫn là làm cho lòng người rung động như cũ.
Hoa đào bay tán loạn, nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày ở dưới tàng hoa đào, trong tẩm điện cung phi, bị người ôm vào trong ngực, hôn, thậm chí còn. . . . . Hoan ái.
Thâm cung tường viện, kể cả nàng đã quyết định phong bế, nhưng tình cảm của nàng hiện giờ giống như nước lũ mở cống, càng không thể vãn hồi.
Nàng nghĩ, nàng có lẽ là thích hắn. Nếu không cũng sẽ không mất hết sức lực đi đẩy hắn ra, tình cảm bí ẩn giấu ở đáy lòng của nàng theo ngón giữa nóng bỏng của hắn không ngừng chạy tiến lên trên dưới, mê loạn điên cuồng.
Ánh sáng ấm áp hoà thuận vui vẻ, khuôn mặt tinh xảo của hắn dưới ánh mặt trời ấm áp có vẻ vô cùng hấp dẫn, mấy hạt mồ hôi óng ánh trong suốt trên trán kia càng thêm mang theo lực hút trí mạng, dán sát ở trên đường cong thân thể nàng, mạnh mẽ mà có lực bao phủ lấy nàng.
Ngón tay của hắn chui vào trong chăn, mò tới lui bên trong đùi nàng, lại chui vào quần lót khéo léo của nàng , sau đó chạm tới cánh hoa mềm mại nhạy cảm kia. .
Nàng bị chọc thở gấp một tiếng.
Vì vậy hắn không nhịn được thô lỗ xé rách quần lót của nàng, sức lực dưới tay cũng từ từ lớn lên.
Hoa lộ nhiễm ướt giữa ngón tay hắn cùng lòng bàn tay, tràn ngập ra một cỗ hơi thở ngọt ngấy mà tuyệt vời .
Hắn không cách nào ẩn nhẫn được nữa, cúi người, đem hông nàng nắm trong tay, nâng cao nàng lên, lại liếm láp mật hoa của nàng, cắn nuốt hương thơm của nàng, giống như là muốn đem nàng mở ra thành một tấc một tấc, sau đó từng miếng từng miếng ăn hết.
Mặc Ngưng Sơ bị cảm giác trống rỗng ở tình cốc hành hạ không thể chống đỡ, thời điểm hắn cuồng dã xâm nhập oanh tạc xuống , nàng đã không có đường lui.
Tiếp, chính là hai chân bị tách ra.
Có một đồ vật chống đỡ nàng, đụng vào da thịt mềm mại của nàng , sau đó, sau một khắc, vọt vào --
Nàng bị kinh sợ kêu thành tiếng, lại bị hắn một ngụm ngậm vào trong miệng.
Bị ngăn chặn đường đi, cũng bị cản trở đường lùi.
Nàng bị vây ở giữa trung tâm ngọn lửa , bị thiêu đốt, cháy một cách nóng bỏng, ở lần thứ nhất một lần đánh thẳng vào trong, trên dưới thoải mái.
Hắn cứ như vậy ở trong thân thể của nàng mạnh mẽ đâm tới, cũng không để cho nàng thở dốc ra tiếng, như muốn đem nàng sống sờ sờ giết chết, nhưng trong máu nàng không ngừng chạy chồm khoái cảm lôi nàng trở về. Ngay khi nàng cảm giác mình sắp chết đi thật chặt lôi kéo nàng, để cho nàng ở đó một đường giữa tới tới lui lui, cho đến không chịu nổi co rút co rúc lại, không ngừng run rẩy.
Hắn chảy rất nhiều mồ hôi, ở không ngừng đung đưa hung hăng đánh thẳng vào trong rơi xuống, từng giọt từng giọt theo da trượt xuống, tung tóe ở trên người của nàng. Theo hình dáng da thịt chảy xuống ở trên chăn ướt át. Rõ ràng chảy mồ hôi chính là hắn, nhưng lửa nóng kia , lại giống như là mình.
Bị trêu ghẹo không ngừng , mới vừa muốn thở một cái, nhưng đợt thủy triều thứ hai lại lập tức xông lên, đem lấy nàng chụp tản mát, lại lần nữa tụ lại, như thế lặp lại mấy lần, nàng đã hoàn toàn không tìm được người mình ở chỗ nào, lại đang làm cái gì.
Cái gì cung điện, cái gì Ngưng phi, cái gì gặp quỷ Hoàng đế cho đòi cưới, cái gì cái gì cái gì. . . . .
Cũng bị nàng vứt bỏ hết ở phía sau, cái gì cũng không quan tâm.
Nàng bị hắn ôm, cũng mất đi tất cả phương hướng, tựa như trước mắt hẳn là một cây đào nở rộ. Nàng mới phát hiện ra mình không biết từ lúc nào mà nàng đã chân trần đứng ở dưới tàng cây, đang ngẩn người, đột nhiên hắn lại bao trùm tới, từ phía sau ôm lấy nàng, tiến vào nàng, nàng bất lực nắm cây khô, bị dày vò tới mức chân không chạm đất .
Rốt cuộc, thể lực nàng chống đỡ hết nổi đổ vào trong ngực của hắn.
Bệnh nặng mới khỏi, lại bị người lôi kéo lăn lộn dưới tàng cây hồi lâu.
Cuối cùng một tia hơi sức đều không có, cả người đều giống như không có xương mềm oặt.
Mơ hồ, nàng nhớ hắn là êm ái ôm nàng, ngón giữa nhẹ nhàng vùi vào trong tóc đen của nàng, mang theo mùi vị quyến luyến . . . . . Mà một hình ảnh cuối cùng , nàng thấy hắn nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt được mệnh danh là" ta chỉ cho một mình nàng nhìn" .
Sau đó nàng rốt cuộc ngủ thật say.
Cánh môi quen thuộc mà lạnh như băng rơi vào trên môi của nàng, gió mát nhẹ nhàng thổi bên tai, cành hoa đào lay động, giống như là váy khiêu vũ của hồng nương, màu hồng đầy trời, nhưng lại làm cho người ta hoảng hốt mơ màng, trời đất quay cuồng.
Nàng không ngừng nhắc nhở mình, không thể như vậy.
Trong đầu không ngừng lẩn quẩn thanh âm "mau dừng lại" ,"Không thể lại tiếp tục lún sâu vào" , coi như hắn không sợ, nàng cũng phải rõ ràng tình cảnh mình bây giờ .
Nàng là một cung phi, coi như dù không muốn thế nào, nàng cũng là nữ nhân của Hoàng đế.
Mà nàng cũng là tiểu nữ nhi của phủ Tể Tướng , mạng của nàng có thể không đáng tiền, nhưng mạng mấy trăm miệng ăn trên dưới của phủ Tể Tướng cũng là trân quý vô cùng. Nếu là ở hậu cung bị phát hiện chuyện như vậy, nàng trừ một con đường chết, còn có thể dính líu đến mạng người của phủ Tể Tướng --
Ý nghĩ như vậy làm cho nàng trong nháy mắt tìm về một tia lý trí, cặp mắt từ bị đốt lên ngọn lửa nặn ra một tia thanh minh, sau đó dùng hết hơi sức đẩy hắn ra, cố gắng để cho hắn từ trên người mình rời đi.
Nhưng lại quên mất, người nam nhân trước mặt này chưa bao giờ có thể bị nàng nắm trong tay, hắn rất nhanh cầm cổ tay của nàng, kéo chăn ra, ở từ từ hôn sâu hơn đưa tay cởi cái yếm tơ màu lam đậm trên cổ của nàng
"Tiểu Đào tử. . . . . Ngoan. . . . . Há miệng ra. . . . ."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng dụ dỗ, cực kỳ dịu dàng, để cho nàng chợt không phân rõ thực tế cùng hư ảo, phòng tuyến khó khăn mãi mới kéo lên lập tức giống như không có tác dụng, yếu ớt quả thật không chịu nổi một kích.
Nàng là biết, hậu quả của việc làm như vậy .
Nhưng hắn là ở gõ cửa nàng giống như phát ra lời mời tuyệt vời, mà nàng ở một đầu cửa khác do dự phản kháng -- hắn không có thô lỗ trực tiếp đẩy ra môi của nàng, mà là đang hỏi thăm nàng, có lẽ hắn đang cố kỵ cảm thụ của nàng, hỏi ý kiến của nàng.
Môi của hắn càng phát ra nóng bỏng, giống như là muốn đem nàng thiêu cháy!
Trong lòng chính là cái thanh âm kia đang không ngừng cảnh cáo nàng -- nàng không thể , bước ra một bước này, nàng liền không có đường lui. . . . .
Nhưng là, nàng phát hiện, môi của nàng cũng không chịu khống chế chậm rãi mở ra một khe hở, nho nhỏ, lại đủ để đầu lưỡi của hắn chui vào, giống như bắt được xương sườn mềm trí mạng của nàng , quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng. Bắt đầu công thành đoạt đất, ở trong lúc nàng run rẩy, mang theo đau khổ gặm nuốt cùng nhau thổi quét nàng. Lúc lên lúc xuống.
Lòng bàn tay cực nóng của hắn giữ tại bên tai nàng, êm ái vuốt ve.
Ở dưới cái yếm tơ màu lam theo gió cùng nhau chảy xuống, hắn cúi người đè lên nàng , ôm hôn kéo dài này làm cho người ta thở dốc thật sâu mà yêu thích.
Hắn cúi mặt xuống gần ở gang tấc, cách một hồi lâu, hắn lại một lần nữa dò xét cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp đến cực hạn này của hắn vẫn là làm cho lòng người rung động như cũ.
Hoa đào bay tán loạn, nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày ở dưới tàng hoa đào, trong tẩm điện cung phi, bị người ôm vào trong ngực, hôn, thậm chí còn. . . . . Hoan ái.
Thâm cung tường viện, kể cả nàng đã quyết định phong bế, nhưng tình cảm của nàng hiện giờ giống như nước lũ mở cống, càng không thể vãn hồi.
Nàng nghĩ, nàng có lẽ là thích hắn. Nếu không cũng sẽ không mất hết sức lực đi đẩy hắn ra, tình cảm bí ẩn giấu ở đáy lòng của nàng theo ngón giữa nóng bỏng của hắn không ngừng chạy tiến lên trên dưới, mê loạn điên cuồng.
Ánh sáng ấm áp hoà thuận vui vẻ, khuôn mặt tinh xảo của hắn dưới ánh mặt trời ấm áp có vẻ vô cùng hấp dẫn, mấy hạt mồ hôi óng ánh trong suốt trên trán kia càng thêm mang theo lực hút trí mạng, dán sát ở trên đường cong thân thể nàng, mạnh mẽ mà có lực bao phủ lấy nàng.
Ngón tay của hắn chui vào trong chăn, mò tới lui bên trong đùi nàng, lại chui vào quần lót khéo léo của nàng , sau đó chạm tới cánh hoa mềm mại nhạy cảm kia. .
Nàng bị chọc thở gấp một tiếng.
Vì vậy hắn không nhịn được thô lỗ xé rách quần lót của nàng, sức lực dưới tay cũng từ từ lớn lên.
Hoa lộ nhiễm ướt giữa ngón tay hắn cùng lòng bàn tay, tràn ngập ra một cỗ hơi thở ngọt ngấy mà tuyệt vời .
Hắn không cách nào ẩn nhẫn được nữa, cúi người, đem hông nàng nắm trong tay, nâng cao nàng lên, lại liếm láp mật hoa của nàng, cắn nuốt hương thơm của nàng, giống như là muốn đem nàng mở ra thành một tấc một tấc, sau đó từng miếng từng miếng ăn hết.
Mặc Ngưng Sơ bị cảm giác trống rỗng ở tình cốc hành hạ không thể chống đỡ, thời điểm hắn cuồng dã xâm nhập oanh tạc xuống , nàng đã không có đường lui.
Tiếp, chính là hai chân bị tách ra.
Có một đồ vật chống đỡ nàng, đụng vào da thịt mềm mại của nàng , sau đó, sau một khắc, vọt vào --
Nàng bị kinh sợ kêu thành tiếng, lại bị hắn một ngụm ngậm vào trong miệng.
Bị ngăn chặn đường đi, cũng bị cản trở đường lùi.
Nàng bị vây ở giữa trung tâm ngọn lửa , bị thiêu đốt, cháy một cách nóng bỏng, ở lần thứ nhất một lần đánh thẳng vào trong, trên dưới thoải mái.
Hắn cứ như vậy ở trong thân thể của nàng mạnh mẽ đâm tới, cũng không để cho nàng thở dốc ra tiếng, như muốn đem nàng sống sờ sờ giết chết, nhưng trong máu nàng không ngừng chạy chồm khoái cảm lôi nàng trở về. Ngay khi nàng cảm giác mình sắp chết đi thật chặt lôi kéo nàng, để cho nàng ở đó một đường giữa tới tới lui lui, cho đến không chịu nổi co rút co rúc lại, không ngừng run rẩy.
Hắn chảy rất nhiều mồ hôi, ở không ngừng đung đưa hung hăng đánh thẳng vào trong rơi xuống, từng giọt từng giọt theo da trượt xuống, tung tóe ở trên người của nàng. Theo hình dáng da thịt chảy xuống ở trên chăn ướt át. Rõ ràng chảy mồ hôi chính là hắn, nhưng lửa nóng kia , lại giống như là mình.
Bị trêu ghẹo không ngừng , mới vừa muốn thở một cái, nhưng đợt thủy triều thứ hai lại lập tức xông lên, đem lấy nàng chụp tản mát, lại lần nữa tụ lại, như thế lặp lại mấy lần, nàng đã hoàn toàn không tìm được người mình ở chỗ nào, lại đang làm cái gì.
Cái gì cung điện, cái gì Ngưng phi, cái gì gặp quỷ Hoàng đế cho đòi cưới, cái gì cái gì cái gì. . . . .
Cũng bị nàng vứt bỏ hết ở phía sau, cái gì cũng không quan tâm.
Nàng bị hắn ôm, cũng mất đi tất cả phương hướng, tựa như trước mắt hẳn là một cây đào nở rộ. Nàng mới phát hiện ra mình không biết từ lúc nào mà nàng đã chân trần đứng ở dưới tàng cây, đang ngẩn người, đột nhiên hắn lại bao trùm tới, từ phía sau ôm lấy nàng, tiến vào nàng, nàng bất lực nắm cây khô, bị dày vò tới mức chân không chạm đất .
Rốt cuộc, thể lực nàng chống đỡ hết nổi đổ vào trong ngực của hắn.
Bệnh nặng mới khỏi, lại bị người lôi kéo lăn lộn dưới tàng cây hồi lâu.
Cuối cùng một tia hơi sức đều không có, cả người đều giống như không có xương mềm oặt.
Mơ hồ, nàng nhớ hắn là êm ái ôm nàng, ngón giữa nhẹ nhàng vùi vào trong tóc đen của nàng, mang theo mùi vị quyến luyến . . . . . Mà một hình ảnh cuối cùng , nàng thấy hắn nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt được mệnh danh là" ta chỉ cho một mình nàng nhìn" .
Sau đó nàng rốt cuộc ngủ thật say.
/276
|