Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy trong mộng bị cái gì đó cắn, lúc nhẹ lúc nặng, man mát lành lạnh như bị ngâm trong nước, gắt gao ôm lấy này, một lát lại tiến vào trong quần áo của nàng, sờ lên da thịt tái nhợt của nàng, ngang nhiên du tẩu nhiều lần.
Nàng như cá nằm trên thớt, không cách nào nhúc nhích. Muốn kêu ra tiếng, nhưng trên môi bị cái gì chắn lại, không chỉ không kêu ra tiếng được, ngược lại giống như hít thở không thông, gần như chết chìm.
Thân mình đột nhiên lạnh lên, giống như bị người khác cởi bỏ áo ngoài, thứ mà nàng cho là giống như dây leo quấn lấy nàng rốt cuộc biến thành một cái tay khớp xương rõ ràng, trượt xuống bên hông nàng, nhẹ nhàng chạm vào bên trong đại nguyệt mềm mại, ngọn lửa bên trong quay cuồng như bị băng tuyết vây lấy, mãnh liệt thăm dò sâu vào bí cảnh của nàng --
Rốt cuộc Mặc Ngưng Sơ mở mắt ra.
Hô hấp vẫn dồn dập, nhưng trước mắt, chỉ có gương mặt tròn trịa của Tiểu Mỹ.
“Tiểu thư, rốt cuộc người cũng đã tỉnh”
Tiểu Mỹ mừng rỡ vô cùng, khoa chân múa tay, trong tay còn cầm khăn lông ướt, chính là đang giúp nàng lau đi mồ hôi không ngừng đổ ở trán.
“Hoàng đế phái ngự y đến bắt mạch cho cô, cũng đã ghi ra một chút phương thuốc. Người đó nói chỉ cần xuất mồ hôi và điều dưỡng nhiều một chút sẽ không có việc gì... Nhưng mà, tiểu thư đã mê man như vậy suốt cả hai ngày” Tiểu Mỹ có chút u buồn, nàng không ngừng khoa tay múa chân “Nghe tiểu nha đầu trong viện nói, Hoàng đế cũng có đến, mà nô tì lại ngủ quên trong hậu viện không gặp được. Thật đáng tiếc.” Nàng nghĩ nghĩ, lại thè lưỡi “Nhưng may mắn là Hoàng đế không trách tội bất kính, nếu không có lẽ nô tì đã rơi đầu. Thật là khủng khiếp.”
Mặc Ngưng Sơ xem xong, hoảng hốt một lát, sau đó cúi đầu xốc mạnh chăn lên, chỉ thấy sa y đỏ tươi đã bị thay ra, một chiếc váy lụa thô cũng đã mặc hoàn hảo trên người, không một chút hỗn độn.
Cảm xúc này rất chân thật, chân thật tựa như thật sự phát sinh qua, không một chút hoài nghi.
Tiểu Mỹ hầu hạ nàng xuống giường, vừa mở ngăn tủ bên trái ra, từng loạt từng loạt đều là giày tơ vàng tinh xảo khéo léo, Tiểu Mỹ cười hì hì "Cái này đều là do Hoàng đế ban cho tiểu thư... Không chỉ có cái này, còn có cái này, cái này, cái này, cái này nữa." Tay Tiểu Mỹ ba hoa chích chòe chỉ vào từng ngăn tủ một, bên trong vô số châu báu trân phẩm, áo lụa, váy lụa, nhưng ánh mắt Mặc Ngưng Sơ lại dừng ở hoa đào được thêu tinh xảo trên đó, như đôi giày hồng nhạt trước mặt, người chuẩn bị cho nàng như là đã sớm biết nàng yêu thích sắc màu nhẹ nhàng này.
Canh năm Xuyên Hạ, tiểu thư Mặc gia của Tướng phủ vào cung, phong làm phi tử. Cùng ngày, châu báu ngọc ngà được hoàng thượng ban cho Ngưng Lộ cung chất cao như núi, thật sự rất đồ sộ. Nhưng thân thể Ngưng phi gầy yếu, hoàng thượng ở lại một lát liền rời đi.
Mà Ngưng Lộ cung to như vậy lại chỉ có một tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Ngưng Phi. So với các cung khác, ma ma nha hoàn hầu hạ thành đàn, Ngưng Lộ cung có vẻ hết sức hiu quạnh.
Nhất thời, ai cũng không biết ý tứ của Đế vương, kết quả là hắn sủng, hay là chỉ vui vẻ nhất thời trong lúc nhàm chán....
Nàng như cá nằm trên thớt, không cách nào nhúc nhích. Muốn kêu ra tiếng, nhưng trên môi bị cái gì chắn lại, không chỉ không kêu ra tiếng được, ngược lại giống như hít thở không thông, gần như chết chìm.
Thân mình đột nhiên lạnh lên, giống như bị người khác cởi bỏ áo ngoài, thứ mà nàng cho là giống như dây leo quấn lấy nàng rốt cuộc biến thành một cái tay khớp xương rõ ràng, trượt xuống bên hông nàng, nhẹ nhàng chạm vào bên trong đại nguyệt mềm mại, ngọn lửa bên trong quay cuồng như bị băng tuyết vây lấy, mãnh liệt thăm dò sâu vào bí cảnh của nàng --
Rốt cuộc Mặc Ngưng Sơ mở mắt ra.
Hô hấp vẫn dồn dập, nhưng trước mắt, chỉ có gương mặt tròn trịa của Tiểu Mỹ.
“Tiểu thư, rốt cuộc người cũng đã tỉnh”
Tiểu Mỹ mừng rỡ vô cùng, khoa chân múa tay, trong tay còn cầm khăn lông ướt, chính là đang giúp nàng lau đi mồ hôi không ngừng đổ ở trán.
“Hoàng đế phái ngự y đến bắt mạch cho cô, cũng đã ghi ra một chút phương thuốc. Người đó nói chỉ cần xuất mồ hôi và điều dưỡng nhiều một chút sẽ không có việc gì... Nhưng mà, tiểu thư đã mê man như vậy suốt cả hai ngày” Tiểu Mỹ có chút u buồn, nàng không ngừng khoa tay múa chân “Nghe tiểu nha đầu trong viện nói, Hoàng đế cũng có đến, mà nô tì lại ngủ quên trong hậu viện không gặp được. Thật đáng tiếc.” Nàng nghĩ nghĩ, lại thè lưỡi “Nhưng may mắn là Hoàng đế không trách tội bất kính, nếu không có lẽ nô tì đã rơi đầu. Thật là khủng khiếp.”
Mặc Ngưng Sơ xem xong, hoảng hốt một lát, sau đó cúi đầu xốc mạnh chăn lên, chỉ thấy sa y đỏ tươi đã bị thay ra, một chiếc váy lụa thô cũng đã mặc hoàn hảo trên người, không một chút hỗn độn.
Cảm xúc này rất chân thật, chân thật tựa như thật sự phát sinh qua, không một chút hoài nghi.
Tiểu Mỹ hầu hạ nàng xuống giường, vừa mở ngăn tủ bên trái ra, từng loạt từng loạt đều là giày tơ vàng tinh xảo khéo léo, Tiểu Mỹ cười hì hì "Cái này đều là do Hoàng đế ban cho tiểu thư... Không chỉ có cái này, còn có cái này, cái này, cái này, cái này nữa." Tay Tiểu Mỹ ba hoa chích chòe chỉ vào từng ngăn tủ một, bên trong vô số châu báu trân phẩm, áo lụa, váy lụa, nhưng ánh mắt Mặc Ngưng Sơ lại dừng ở hoa đào được thêu tinh xảo trên đó, như đôi giày hồng nhạt trước mặt, người chuẩn bị cho nàng như là đã sớm biết nàng yêu thích sắc màu nhẹ nhàng này.
Canh năm Xuyên Hạ, tiểu thư Mặc gia của Tướng phủ vào cung, phong làm phi tử. Cùng ngày, châu báu ngọc ngà được hoàng thượng ban cho Ngưng Lộ cung chất cao như núi, thật sự rất đồ sộ. Nhưng thân thể Ngưng phi gầy yếu, hoàng thượng ở lại một lát liền rời đi.
Mà Ngưng Lộ cung to như vậy lại chỉ có một tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Ngưng Phi. So với các cung khác, ma ma nha hoàn hầu hạ thành đàn, Ngưng Lộ cung có vẻ hết sức hiu quạnh.
Nhất thời, ai cũng không biết ý tứ của Đế vương, kết quả là hắn sủng, hay là chỉ vui vẻ nhất thời trong lúc nhàm chán....
/276
|