Mặc Ngưng Sơ bị sợ giật mình.
Ngay trước môi khoảng 2cm là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, tóc của hắn đen dài rũ xuống, bởi vì cúi người, hơn một nửa tóc hắn đều rơi vào trong nước, khí nóng mờ mịt, say rượu khiến cho tầm mắt nàng mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được hơi thở bức người kia đang nặng nề phun ở trên mặt của nàng, không hề bỏ sót.
Giọt nước từ tóc nàng rơi xuống, văng lên trên mặt nước làm gợn sóng trong thùng .
Mắt to của nàng run rẩy, đột nhiên sau đó lại bị hôn, sức lực mạnh mẽ đâm tới này nhanh chóng phủ xuống môi nàng, bàn tay kia lại trượt vào trong nước, sau đó nắm hông của nàng, bế nàng ra khỏi thùng nước.
Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy trời đất di chuyển, thân thể đã bị ôm vào trong áo gấm, nụ hôn kia vẫn kéo dài, có một cái tay nâng ót nàng, bức nàng hướng về phía hắn, môi lưỡi không ngừng quấn quít, mang theo hơi thở nặng nề mà cực nóng, vừa thối lui, lại nhắm vào ngay giữa hàm răng nàng, sau đó vọt vào thật sâu, lại quấn chặt lấy đầu lưỡi của nàng một lần nữa.
Nụ hôn điên cuồng như vậy vẫn kéo dài đến tận trên giường, hắn chợt ném nàng qua, nàng kêu khẽ một tiếng, hắn đã đè lại, theo tay nhỏ bé của nàng trượt xuống, năm ngón tay quấn quít, ngón tay của nàng mảnh khảnh, mềm mại nhẵn nhụi, nhỏ hơn hắn rất nhiều, giống như tuyết không xương.
Nàng giãy giụa, lại bị hắn đè chặt hơn.
# đã che giấu #
"Hiện tại —— ngươi xem rõ ràng, ta đến tột cùng là ai? ! ! !"
Thanh âm ở đỉnh đầu đã sắp đem màng nhĩ của nàng xuyên thủng, Mặc Ngưng Sơ sợ hãi, cố gắng tập trung tầm mắt, muốn nhìn hắn rõ ràng hơn, nhưng hình dáng kia mới vừa trùng điệp lại tản ra, chưa đợi nàng trả lời nam nhân kia đã lại tức giận, hắn cúi người, thanh âm mang theo tức giận mà âm lãnh trầm giọng nói ở bên tai của nàng: "Lúc ở bên hồ, ta đã nói rồi, đó là một lần cuối cùng ta bỏ qua cho ngươi --"
Trong thanh âm kia xen lẫn rất nhiều tin tức nguy hiểm, Mặc Ngưng Sơ hốt hoảng đẩy hắn ra, lại không cẩn thận chạm đến thứ gì đó bóng loáng lạnh như băng, hóa ra đó là đầu vai trắng như sứ của hắn, quần áo không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, làn da hắn tinh tráng, đường cong tuyệt đẹp, Mặc Ngưng Sơ chợt lùi về như bị phỏng tay, lại bị hắn đoạt lấy! Bị hắn giữ chặt bằng một tay, đặt ở đỉnh đầu.
Trong ngượng ngùng, nàng chỉ cảm thấy hắn dán chặt nàng, mang theo nhiệt độ bất chấp tất cả đốt cháy nàng, rồi sau đó một thứ chỉa vào nàng ——
Nàng cứng đờ.
Mùi rượu ngút ngàn ùng ùng áp đỉnh đầu của nàng, giết sạch hết.
Đầu vai của nàng bị cầm, chậm rãi lại hung mãnh tiến vào ——!
Mặc Ngưng Sơ lập tức kịch liệt giằng co, đau đớn khiến cho ý thức tán loạn của nàng trở về lần nữa, sau đó, người phía trên đã tiến vào nơi sâu hơn!
Nàng thiếu chút bị đụng văng ra, mà một khắc kia, trong hai mắt mở to của nàng, hiện ra đôi con ngươi cực nóng, đốt nóng người, da thịt cọ sát nhau trong không khí, Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc thấy rõ ánh mắt yêu mị của hắn, cùng với đôi môi mím thật chặt của người đó . . . Đó là Lân Xuyên. . . Lân Xuyên!
Gương mặt bị cầm, hắn đang nặng nề thở dốc trên mặt của nàng, sự khít khao của nàng làm cho người ta điên cuồng, thân thể chưa có bất kỳ khúc dạo đầu bị hắn hung hăng giày xéo, nhưng lại đồng thời đau lòng, "Nữ nhân đáng chết, ngươi dám can đảm ở trước mặt của ta, kêu tên của hắn hai lần. . ."
Lần đầu tiên, là ở Cẩm Trúc cư, nàng trúng ảo thuật, vô ý thức kêu tên, là hắn.
Mà bây giờ, hắn đứng ở trước mặt của nàng, nàng uống say rồi, gọi tên, lại vẫn là hắn! ! !
Đầu óc Mặc Ngưng Sơ hỗn loạn ong ong, hoàn toàn chưa theo kịp tiết tấu của hắn, nàng tự hỏi ở trong hỗn loạn, tại sao Lân Xuyên xuất hiện, tại sao Lân Xuyên đè ở trên người của nàng, tại sao cảm thấy, trong thân thể có thêm một thứ gì, hung hăng chất đầy nàng?
Rất nhiều câu tại sao xông tới, vì say rượu nên suy nghĩ và phản ứng càng chậm hơn thường ngày, lộn xộn lung tung nghĩ không ra đầu mối, động tác kịch liệt tiếp theo lại làm cho nàng đau đến sắp hôn mê bất tỉnh.
Nàng như bị đụng vỡ, chỉ cảm thấy thân thể sắp bị đụng hư rồi, giống như một cái tượng gỗ bị lắc tới lắc lui, sắp vỡ nát —— nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng như con thú nhỏ bị thương: " Lân Xuyên. . . . Đau. . . ."
Động tác nháy mắt dừng lại. .
Hắn cúi đầu nhìn nàng. Lông mi xốc xếch đang nhẹ nhàng rung động.
Mặc Ngưng Sơ giãy dụa, nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Lân Xuyên, đau quá à. . . . ."
Hắn quá thô lỗ, mà nàng lại chưa biết mùi đời.
Da thịt bóng loáng đã bị hôn ra từng vết đỏ chói mắt, nàng thật mê người, tròng mắt đen mê loạn mờ mịt đẹp đẽ động lòng người, mà cánh môi hấp dẫn trơn bóng của nàng hơi khép hơi mở, đang kêu gọi tên của hắn.
Trời mới biết hắn đã nhịn bao lâu.
Từ lần đầu tiên đụng vào nàng, nàng đã khiến cho hắn không cách nào chịu được nữa, nhưng hắn lại phải một lần rồi lại một lần nhắc nhở mình, nàng còn chưa phải của hắn. . . Chưa phải. . .
Hắn một mực nhìn nàng, nhìn nàng kiên định cự tuyệt người nam nhân kia, hắn cho là nàng đã bắt đầu để xuống quá khứ, nhưng, nàng lại vì tên đó mà khóc.
Hắn quá tức giận, hận không thể lập tức đoạt lấy nàng, như vậy thì không có ai có thể cướp nàng đi —— mà trên thực tế, hắn đã làm như vậy, lý trí tan rã, chỉ còn lại xúc cảm tuyệt vời, và tiếng than nhẹ quyến rũ của nàng.
Hắn vẫn là đoạt lấy nàng….
…Trước khi nàng yêu hắn.
Nhưng lúc này, hắn không ngại để cho nàng dùng cả đời thương hắn, trước đó, nàng không thể đi đâu cả.
Hắn chậm rãi cúi đầu, hôn nàng.
# đã che giấu #
Nàng không biết, một khắc kia, hắn cũng sắp điên rồi.
Ngay trước môi khoảng 2cm là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, tóc của hắn đen dài rũ xuống, bởi vì cúi người, hơn một nửa tóc hắn đều rơi vào trong nước, khí nóng mờ mịt, say rượu khiến cho tầm mắt nàng mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được hơi thở bức người kia đang nặng nề phun ở trên mặt của nàng, không hề bỏ sót.
Giọt nước từ tóc nàng rơi xuống, văng lên trên mặt nước làm gợn sóng trong thùng .
Mắt to của nàng run rẩy, đột nhiên sau đó lại bị hôn, sức lực mạnh mẽ đâm tới này nhanh chóng phủ xuống môi nàng, bàn tay kia lại trượt vào trong nước, sau đó nắm hông của nàng, bế nàng ra khỏi thùng nước.
Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy trời đất di chuyển, thân thể đã bị ôm vào trong áo gấm, nụ hôn kia vẫn kéo dài, có một cái tay nâng ót nàng, bức nàng hướng về phía hắn, môi lưỡi không ngừng quấn quít, mang theo hơi thở nặng nề mà cực nóng, vừa thối lui, lại nhắm vào ngay giữa hàm răng nàng, sau đó vọt vào thật sâu, lại quấn chặt lấy đầu lưỡi của nàng một lần nữa.
Nụ hôn điên cuồng như vậy vẫn kéo dài đến tận trên giường, hắn chợt ném nàng qua, nàng kêu khẽ một tiếng, hắn đã đè lại, theo tay nhỏ bé của nàng trượt xuống, năm ngón tay quấn quít, ngón tay của nàng mảnh khảnh, mềm mại nhẵn nhụi, nhỏ hơn hắn rất nhiều, giống như tuyết không xương.
Nàng giãy giụa, lại bị hắn đè chặt hơn.
# đã che giấu #
"Hiện tại —— ngươi xem rõ ràng, ta đến tột cùng là ai? ! ! !"
Thanh âm ở đỉnh đầu đã sắp đem màng nhĩ của nàng xuyên thủng, Mặc Ngưng Sơ sợ hãi, cố gắng tập trung tầm mắt, muốn nhìn hắn rõ ràng hơn, nhưng hình dáng kia mới vừa trùng điệp lại tản ra, chưa đợi nàng trả lời nam nhân kia đã lại tức giận, hắn cúi người, thanh âm mang theo tức giận mà âm lãnh trầm giọng nói ở bên tai của nàng: "Lúc ở bên hồ, ta đã nói rồi, đó là một lần cuối cùng ta bỏ qua cho ngươi --"
Trong thanh âm kia xen lẫn rất nhiều tin tức nguy hiểm, Mặc Ngưng Sơ hốt hoảng đẩy hắn ra, lại không cẩn thận chạm đến thứ gì đó bóng loáng lạnh như băng, hóa ra đó là đầu vai trắng như sứ của hắn, quần áo không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, làn da hắn tinh tráng, đường cong tuyệt đẹp, Mặc Ngưng Sơ chợt lùi về như bị phỏng tay, lại bị hắn đoạt lấy! Bị hắn giữ chặt bằng một tay, đặt ở đỉnh đầu.
Trong ngượng ngùng, nàng chỉ cảm thấy hắn dán chặt nàng, mang theo nhiệt độ bất chấp tất cả đốt cháy nàng, rồi sau đó một thứ chỉa vào nàng ——
Nàng cứng đờ.
Mùi rượu ngút ngàn ùng ùng áp đỉnh đầu của nàng, giết sạch hết.
Đầu vai của nàng bị cầm, chậm rãi lại hung mãnh tiến vào ——!
Mặc Ngưng Sơ lập tức kịch liệt giằng co, đau đớn khiến cho ý thức tán loạn của nàng trở về lần nữa, sau đó, người phía trên đã tiến vào nơi sâu hơn!
Nàng thiếu chút bị đụng văng ra, mà một khắc kia, trong hai mắt mở to của nàng, hiện ra đôi con ngươi cực nóng, đốt nóng người, da thịt cọ sát nhau trong không khí, Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc thấy rõ ánh mắt yêu mị của hắn, cùng với đôi môi mím thật chặt của người đó . . . Đó là Lân Xuyên. . . Lân Xuyên!
Gương mặt bị cầm, hắn đang nặng nề thở dốc trên mặt của nàng, sự khít khao của nàng làm cho người ta điên cuồng, thân thể chưa có bất kỳ khúc dạo đầu bị hắn hung hăng giày xéo, nhưng lại đồng thời đau lòng, "Nữ nhân đáng chết, ngươi dám can đảm ở trước mặt của ta, kêu tên của hắn hai lần. . ."
Lần đầu tiên, là ở Cẩm Trúc cư, nàng trúng ảo thuật, vô ý thức kêu tên, là hắn.
Mà bây giờ, hắn đứng ở trước mặt của nàng, nàng uống say rồi, gọi tên, lại vẫn là hắn! ! !
Đầu óc Mặc Ngưng Sơ hỗn loạn ong ong, hoàn toàn chưa theo kịp tiết tấu của hắn, nàng tự hỏi ở trong hỗn loạn, tại sao Lân Xuyên xuất hiện, tại sao Lân Xuyên đè ở trên người của nàng, tại sao cảm thấy, trong thân thể có thêm một thứ gì, hung hăng chất đầy nàng?
Rất nhiều câu tại sao xông tới, vì say rượu nên suy nghĩ và phản ứng càng chậm hơn thường ngày, lộn xộn lung tung nghĩ không ra đầu mối, động tác kịch liệt tiếp theo lại làm cho nàng đau đến sắp hôn mê bất tỉnh.
Nàng như bị đụng vỡ, chỉ cảm thấy thân thể sắp bị đụng hư rồi, giống như một cái tượng gỗ bị lắc tới lắc lui, sắp vỡ nát —— nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng như con thú nhỏ bị thương: " Lân Xuyên. . . . Đau. . . ."
Động tác nháy mắt dừng lại. .
Hắn cúi đầu nhìn nàng. Lông mi xốc xếch đang nhẹ nhàng rung động.
Mặc Ngưng Sơ giãy dụa, nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Lân Xuyên, đau quá à. . . . ."
Hắn quá thô lỗ, mà nàng lại chưa biết mùi đời.
Da thịt bóng loáng đã bị hôn ra từng vết đỏ chói mắt, nàng thật mê người, tròng mắt đen mê loạn mờ mịt đẹp đẽ động lòng người, mà cánh môi hấp dẫn trơn bóng của nàng hơi khép hơi mở, đang kêu gọi tên của hắn.
Trời mới biết hắn đã nhịn bao lâu.
Từ lần đầu tiên đụng vào nàng, nàng đã khiến cho hắn không cách nào chịu được nữa, nhưng hắn lại phải một lần rồi lại một lần nhắc nhở mình, nàng còn chưa phải của hắn. . . Chưa phải. . .
Hắn một mực nhìn nàng, nhìn nàng kiên định cự tuyệt người nam nhân kia, hắn cho là nàng đã bắt đầu để xuống quá khứ, nhưng, nàng lại vì tên đó mà khóc.
Hắn quá tức giận, hận không thể lập tức đoạt lấy nàng, như vậy thì không có ai có thể cướp nàng đi —— mà trên thực tế, hắn đã làm như vậy, lý trí tan rã, chỉ còn lại xúc cảm tuyệt vời, và tiếng than nhẹ quyến rũ của nàng.
Hắn vẫn là đoạt lấy nàng….
…Trước khi nàng yêu hắn.
Nhưng lúc này, hắn không ngại để cho nàng dùng cả đời thương hắn, trước đó, nàng không thể đi đâu cả.
Hắn chậm rãi cúi đầu, hôn nàng.
# đã che giấu #
Nàng không biết, một khắc kia, hắn cũng sắp điên rồi.
/276
|