Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 63: Hoa đào bay tán loạn: Cuối cùng là vì ai? (4)
/276
|
Hiếm khi Mặc Liên Thành cho Mặc Ngưng Sơ ra ngoài, giao tình của hắn và Du Tử Tu không ít, thậm chí còn thân thiết hơn so với công tử Tịch. Lúc trước Mặc Ngưng Sơ không biết hắn và những người nhà mình lại quen biết nhau, về sau biết rõ, cũng tự giễu mình là một đứa ngu ngốc, trốn một mình trở về Lê Thành, không bao giờ quan tâm chuyện bên ngoài nữa.
Nơi này hoa đào vẫn tươi đẹp vô cùng, lúc này là đầu xuân, chính là lúc hoa đang nở rộ, hoa rơi rực rỡ, dường như tràn ngập trong cả một biển hoa mênh mông.
"Tiểu Ngưng Sơ, muội vẫn còn trách ta?" Du Tử Tu đứng bên cạnh nàng, nhướng đôi mắt đẹp nhìn nàng "Việc đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm..."
Mặc Ngưng Sơ nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt nhìn vô định, rơi vào nơi xa xôi nào đó, khó mà biết được.
Nàng quay đầu nhìn hắn nở nụ cười "Gió lớn quá, không nghe thấy được huynh nói gì… Thật xin lỗi."
Vừa rồi rõ ràng không có gió.
Du Tử Tu mấp máy môi, đưa tay muốn vuốt tóc nàng, lại bị nàng né tránh, chỉ thấy nàng đi đến phía trước, nhặt đóa hoa trên mặt đất, đặt trong lòng bàn tay, sau đó đặt bên miệng, thổi bay đi.
Động tác đơn giản, lại làm đi làm lại không biết mệt... Hắn thấy nàng như vậy cũng hiểu rõ, nàng là đang muốn trốn tránh hắn.
Hắn đi qua, kéo cánh tay nàng, nâng nàng đứng dậy, động tác mạnh mẽ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ "Liên Thành nói, chân của muội đang bị thương, không thích hợp ngồi như vậy."
Mặc Ngưng Sơ mím môi im lặng.
Hắn lại thở dài, "Công tử Tịch cũng không biết chuyện của muội... Ta cũng không có nói với hắn, nhưng mà, cũng là do sai sót của ta, xin lỗi muội."
"Là do nàng?" Mặc Ngưng Sơ tươi cười, lúc nhắc đến chữ "nàng", không ngờ lại còn tự nhiên hơn so với tưởng tượng của mình.
Du Tử Tu lắc đầu, lại chậm rãi gật đầu "Ngày đó, ta say, cãi nhau với nàng, trong lúc vô ý nhắc tới muội, có lẽ nàng đã đoán được cái gì đó, mới mua chuộc gã sai vặt này, lấy danh nghĩa của ta nói cho công tử Tịch là người hắn muốn tìm ở tại Lê Thành."
Cho nên, hắn mới cố ý dẫn theo gã sai vặt đang run rẩy sợ hãi kia tới đây? Để có thể chứng minh hắn trong sạch?
Mặc Ngưng Sơ cười sâu xa.
Điều mà hắn muốn chứng minh cho nàng thấy, thật ra đã không còn cần thiết rồi.
Cho dù không phải là chính hắn nói với người khác, kết quả cũng như nhau thôi. Bây giờ nàng có trách hắn, cũng chỉ là ghi thêm vào hận xưa nhiều một chút nữa, không có gì khác biệt.
"Nhưng mà, ta và nàng ấy, thật sự không có gì cả." Du Tử Tu giải thích một lần nữa, ánh mắt hắn đầy nghiêm túc và chân thật, thật đến thiếu chút nữa đã làm nàng choáng váng.
Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, có lẽ bây giờ sẽ thật sự tin lời hắn nói.
Lúc nàng 12 tuổi, vào một đêm mưa, Du Tử Tu tinh thông thiên văn địa lý, hắn biết trước mưa lớn nên kêu nàng ở nhà. Nhưng nàng quá nhớ hắn, làm điểm tâm ở trong bếp, không quản ngoài trời mưa to còn chưa dứt chạy vào rừng hoa đào để gặp hắn.
Vì vậy, nàng đã gặp được người con gái kia, ăn mặc đẹp đẽ cao quý, phía sau còn có vài người hầu đi theo, tóc nàng bay trong mưa gió, váy lụa mỏng uyển chuyển buộc vòng quanh thân thể đẹp đẽ của nàng ta.
Du Tử Tu đứng ở trên thang lầu nhìn xuống nàng, gương mặt tuấn tú, không giống như hắn ngày thường hay mỉm cười. Sự yên lặng của hắn lúc này giống như khoảnh khắc trước khi mưa bão kéo tới vậy, nguy hiểm đến mức khiến người ta khó thở.
Sau đó, nữ tử kia đi tới, vòng tay quấn quanh cổ hắn, bờ môi nàng nhanh chóng hôn lên vành tai hắn... Mà hắn, một chút kháng cự cũng không có.
Nàng ta cứ như rắn quấn quanh bả vai cường tráng của hắn, dường như toàn bộ cơ thể nàng đều cọ lên thân hắn. Ngay sau đó, liền hôn lên môi hắn, cuối cùng, bọn họ đi vào phòng. Mấy người hầu trấn giữ ngoài cửa, không cho phép ai quấy nhiễu bọn họ một đêm ôn tồn.
Đêm đó, mưa cực kỳ lớn, hạt mưa to rớt xuống liên tục, nhưng không ai biết, những giọt mưa đánh vào trái tim yếu ớt đang bị tổn thương của một tiểu cô nương từng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc là đau đến như thế nào.
Một mình nàng đứng ở ngoài lầu các của rừng hoa đào, dầm mưa cả một đêm, nước mắt hòa vào nước mưa chảy xuống, tầm mắt bắt đầu mờ mịt, nhưng nàng vẫn mở to mắt nhìn về hướng lầu các, cho đến khi mưa đã tạnh, nàng vẫn không thấy nữ tử kia bước ra ngoài.
Lảo đảo trở về nhà, cả một đêm nàng bị phát sốt cao, họ hàng thấy nàng đi ra từng rừng hoa đào, cho rằng nàng trúng tà, lại thỉnh đạo sĩ đến trừ tà, nàng mệt mỏi không muốn ở lại đây nữa, gượng ép thân mình trở về Lê Thành, từ đó về sau, nàng bị bệnh suốt một tháng, đau đớn mà nàng phải chịu không hề ít.
Nàng viết cho hắn một bức thư, trong thư đại khái nói về những gì nàng thấy được trong ngày mưa đó, nàng nói, nàng thích hắn, nhưng mà hiện tại sẽ không thích, sẽ không đi tìm hắn nữa, đều là chút vụn vặt, từ ngữ đau thương. Lúc người đang đau khổ, luôn là như vậy thích làm theo cảm tính, kỳ thật không cần nói nhiều, chỉ cần viết ra "sẽ không gặp lại" là có thể kết thúc mọi chuyện, ước chừng lại hao phí gần hết thời gian buổi chiều của nàng, viết một bức thư tuyệt tình gửi đi, sau đó cũng không nhận được một chút tin tức hồi âm nào.
Nàng cho rằng, cuối cùng chuyện giữa bọn họ sẽ cứ như vậy mà kết thúc.
Hiện giờ, Du Tử Tu lại đứng trước mặt nàng, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng người hầu từ ngoài xa tiến đến ghé sát lỗ tai hắn nói gì đó, vẻ mặt hắn liền thay đổi, dặn dò nàng ngoan ngoãn trở về nhà, trước khi đi còn hôn lên trán nàng, trấn an nàng, ý rằng hắn sẽ trở lại tìm nàng.
Nhưng mà, Mặc Ngưng Sơ cũng không còn là tiểu cô nương năm đó nữa.
Khoảng cách ái muội hắn cho nàng cũng không thể khiến nàng vui vẻ, nhìn bóng lưng hắn vội vã rời đi, bỗng nhiên nàng hiểu rõ một chuyện, nàng chỉ là quay lại để tìm về hồi ức, mà bây giờ hồi ức cũng không còn, có lẽ, nàng thật sự nên rời khỏi.
Nàng tự giễu cười cười, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Không dễ dàng gì được ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ không muốn lập tức trở về nhà, nhưng Tiểu Mỹ còn trong tay Nhị ca, nàng còn có thể đi được chỗ nào? Chỉ có thể từ từ chậm rãi đi về nhà. Một mặt đi, một mặt đá cục đá đang nằm trên mặt đất, đối với nàng mà nói cục đá này chính là đầu của Lân Xuyên, nhìn nó lăn lông lốc ra xa, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ.
Hoa Điền Bắc có cây cầu Lạc Tâm, dưới cầu là một hồ nước xanh thẳm, làm cho người ta nhìn thấy liền thoải mái, nàng núp dưới cầu, trốn ở chỗ mọi người không nhìn đến, nhìn mặt hồ gợn sóng, ngẩn người ngây ngốc.
"Tiểu Đào Tử, ngươi lại dám gặp gỡ tình lang sau lưng ta." Ngay lúc này, một giọng nói trêu tức bỗng nhiên vang lên, Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc quay đầu, gương mặt đẹp đẽ cũa Lân Xuyên tựa như trăng sáng xuất hiện trong mắt nàng, nhưng một lần nữa thấy hắn, lại ngay sau khi vừa gặp Du Tử Tu, nàng chỉ cảm thấy suy nghĩ phức tạp, rối rắm vô cùng.
Nơi này hoa đào vẫn tươi đẹp vô cùng, lúc này là đầu xuân, chính là lúc hoa đang nở rộ, hoa rơi rực rỡ, dường như tràn ngập trong cả một biển hoa mênh mông.
"Tiểu Ngưng Sơ, muội vẫn còn trách ta?" Du Tử Tu đứng bên cạnh nàng, nhướng đôi mắt đẹp nhìn nàng "Việc đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm..."
Mặc Ngưng Sơ nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt nhìn vô định, rơi vào nơi xa xôi nào đó, khó mà biết được.
Nàng quay đầu nhìn hắn nở nụ cười "Gió lớn quá, không nghe thấy được huynh nói gì… Thật xin lỗi."
Vừa rồi rõ ràng không có gió.
Du Tử Tu mấp máy môi, đưa tay muốn vuốt tóc nàng, lại bị nàng né tránh, chỉ thấy nàng đi đến phía trước, nhặt đóa hoa trên mặt đất, đặt trong lòng bàn tay, sau đó đặt bên miệng, thổi bay đi.
Động tác đơn giản, lại làm đi làm lại không biết mệt... Hắn thấy nàng như vậy cũng hiểu rõ, nàng là đang muốn trốn tránh hắn.
Hắn đi qua, kéo cánh tay nàng, nâng nàng đứng dậy, động tác mạnh mẽ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ "Liên Thành nói, chân của muội đang bị thương, không thích hợp ngồi như vậy."
Mặc Ngưng Sơ mím môi im lặng.
Hắn lại thở dài, "Công tử Tịch cũng không biết chuyện của muội... Ta cũng không có nói với hắn, nhưng mà, cũng là do sai sót của ta, xin lỗi muội."
"Là do nàng?" Mặc Ngưng Sơ tươi cười, lúc nhắc đến chữ "nàng", không ngờ lại còn tự nhiên hơn so với tưởng tượng của mình.
Du Tử Tu lắc đầu, lại chậm rãi gật đầu "Ngày đó, ta say, cãi nhau với nàng, trong lúc vô ý nhắc tới muội, có lẽ nàng đã đoán được cái gì đó, mới mua chuộc gã sai vặt này, lấy danh nghĩa của ta nói cho công tử Tịch là người hắn muốn tìm ở tại Lê Thành."
Cho nên, hắn mới cố ý dẫn theo gã sai vặt đang run rẩy sợ hãi kia tới đây? Để có thể chứng minh hắn trong sạch?
Mặc Ngưng Sơ cười sâu xa.
Điều mà hắn muốn chứng minh cho nàng thấy, thật ra đã không còn cần thiết rồi.
Cho dù không phải là chính hắn nói với người khác, kết quả cũng như nhau thôi. Bây giờ nàng có trách hắn, cũng chỉ là ghi thêm vào hận xưa nhiều một chút nữa, không có gì khác biệt.
"Nhưng mà, ta và nàng ấy, thật sự không có gì cả." Du Tử Tu giải thích một lần nữa, ánh mắt hắn đầy nghiêm túc và chân thật, thật đến thiếu chút nữa đã làm nàng choáng váng.
Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, có lẽ bây giờ sẽ thật sự tin lời hắn nói.
Lúc nàng 12 tuổi, vào một đêm mưa, Du Tử Tu tinh thông thiên văn địa lý, hắn biết trước mưa lớn nên kêu nàng ở nhà. Nhưng nàng quá nhớ hắn, làm điểm tâm ở trong bếp, không quản ngoài trời mưa to còn chưa dứt chạy vào rừng hoa đào để gặp hắn.
Vì vậy, nàng đã gặp được người con gái kia, ăn mặc đẹp đẽ cao quý, phía sau còn có vài người hầu đi theo, tóc nàng bay trong mưa gió, váy lụa mỏng uyển chuyển buộc vòng quanh thân thể đẹp đẽ của nàng ta.
Du Tử Tu đứng ở trên thang lầu nhìn xuống nàng, gương mặt tuấn tú, không giống như hắn ngày thường hay mỉm cười. Sự yên lặng của hắn lúc này giống như khoảnh khắc trước khi mưa bão kéo tới vậy, nguy hiểm đến mức khiến người ta khó thở.
Sau đó, nữ tử kia đi tới, vòng tay quấn quanh cổ hắn, bờ môi nàng nhanh chóng hôn lên vành tai hắn... Mà hắn, một chút kháng cự cũng không có.
Nàng ta cứ như rắn quấn quanh bả vai cường tráng của hắn, dường như toàn bộ cơ thể nàng đều cọ lên thân hắn. Ngay sau đó, liền hôn lên môi hắn, cuối cùng, bọn họ đi vào phòng. Mấy người hầu trấn giữ ngoài cửa, không cho phép ai quấy nhiễu bọn họ một đêm ôn tồn.
Đêm đó, mưa cực kỳ lớn, hạt mưa to rớt xuống liên tục, nhưng không ai biết, những giọt mưa đánh vào trái tim yếu ớt đang bị tổn thương của một tiểu cô nương từng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc là đau đến như thế nào.
Một mình nàng đứng ở ngoài lầu các của rừng hoa đào, dầm mưa cả một đêm, nước mắt hòa vào nước mưa chảy xuống, tầm mắt bắt đầu mờ mịt, nhưng nàng vẫn mở to mắt nhìn về hướng lầu các, cho đến khi mưa đã tạnh, nàng vẫn không thấy nữ tử kia bước ra ngoài.
Lảo đảo trở về nhà, cả một đêm nàng bị phát sốt cao, họ hàng thấy nàng đi ra từng rừng hoa đào, cho rằng nàng trúng tà, lại thỉnh đạo sĩ đến trừ tà, nàng mệt mỏi không muốn ở lại đây nữa, gượng ép thân mình trở về Lê Thành, từ đó về sau, nàng bị bệnh suốt một tháng, đau đớn mà nàng phải chịu không hề ít.
Nàng viết cho hắn một bức thư, trong thư đại khái nói về những gì nàng thấy được trong ngày mưa đó, nàng nói, nàng thích hắn, nhưng mà hiện tại sẽ không thích, sẽ không đi tìm hắn nữa, đều là chút vụn vặt, từ ngữ đau thương. Lúc người đang đau khổ, luôn là như vậy thích làm theo cảm tính, kỳ thật không cần nói nhiều, chỉ cần viết ra "sẽ không gặp lại" là có thể kết thúc mọi chuyện, ước chừng lại hao phí gần hết thời gian buổi chiều của nàng, viết một bức thư tuyệt tình gửi đi, sau đó cũng không nhận được một chút tin tức hồi âm nào.
Nàng cho rằng, cuối cùng chuyện giữa bọn họ sẽ cứ như vậy mà kết thúc.
Hiện giờ, Du Tử Tu lại đứng trước mặt nàng, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng người hầu từ ngoài xa tiến đến ghé sát lỗ tai hắn nói gì đó, vẻ mặt hắn liền thay đổi, dặn dò nàng ngoan ngoãn trở về nhà, trước khi đi còn hôn lên trán nàng, trấn an nàng, ý rằng hắn sẽ trở lại tìm nàng.
Nhưng mà, Mặc Ngưng Sơ cũng không còn là tiểu cô nương năm đó nữa.
Khoảng cách ái muội hắn cho nàng cũng không thể khiến nàng vui vẻ, nhìn bóng lưng hắn vội vã rời đi, bỗng nhiên nàng hiểu rõ một chuyện, nàng chỉ là quay lại để tìm về hồi ức, mà bây giờ hồi ức cũng không còn, có lẽ, nàng thật sự nên rời khỏi.
Nàng tự giễu cười cười, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Không dễ dàng gì được ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ không muốn lập tức trở về nhà, nhưng Tiểu Mỹ còn trong tay Nhị ca, nàng còn có thể đi được chỗ nào? Chỉ có thể từ từ chậm rãi đi về nhà. Một mặt đi, một mặt đá cục đá đang nằm trên mặt đất, đối với nàng mà nói cục đá này chính là đầu của Lân Xuyên, nhìn nó lăn lông lốc ra xa, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ.
Hoa Điền Bắc có cây cầu Lạc Tâm, dưới cầu là một hồ nước xanh thẳm, làm cho người ta nhìn thấy liền thoải mái, nàng núp dưới cầu, trốn ở chỗ mọi người không nhìn đến, nhìn mặt hồ gợn sóng, ngẩn người ngây ngốc.
"Tiểu Đào Tử, ngươi lại dám gặp gỡ tình lang sau lưng ta." Ngay lúc này, một giọng nói trêu tức bỗng nhiên vang lên, Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc quay đầu, gương mặt đẹp đẽ cũa Lân Xuyên tựa như trăng sáng xuất hiện trong mắt nàng, nhưng một lần nữa thấy hắn, lại ngay sau khi vừa gặp Du Tử Tu, nàng chỉ cảm thấy suy nghĩ phức tạp, rối rắm vô cùng.
/276
|