Mặc Ngưng Sơ hạ thấp ánh mắt, che dấu đi sự bối rối trong mắt mình rồi nàng tập trung lại, dần dần ngẩng lên, một lần nữa nhìn thẳngvào đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Lông mi thon dài, dày đặc của Lân Xuyên bị ánh sáng chiếu vào tạo thành một bóng mờ, cơ hồ bao trùm hết cả mắt, trong không khí xuân ấm áp, ngoại trừ mùi gió sông hơi tanh tanh, còn có mùi trà hương bạc hà nồng nàn của hắn.
Đột nhiên hắn đặt hai ngón tay thon dài lên môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày sau mới nói ra hai chữ "Rách rồi."
Mặc Ngưng Sơ sững sờ, mới phát hiện ra mình đã cắn quá chặt nên môi mới bị rách. Giọt máu màu đỏ dính vào ngón tay hắn, hắn thu tay lại, đặt trên môi mình, dùng đầu lưỡi liếm đi.
Hắn chẳng lẽ không biết động tác của mình có bao nhiêu hút hồn người khác sao… ít nhất là nó đã thành công khiến tim nàng đập loạn nhịp. Từ sau trận hỏa hoạn kia, nàng phát hiện mình thường có phản ứng không bình thường với hắn, có thể nàng đã không còn mờ mịt không hiểu được như trước nữa, hiện tại có lẽ nàng đã biết được mình đang muốn gì.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một tia hi vọng, tay kéo tay Lân Xuyên lại "Lân Xuyên, ta không muốn đi Hoa Điền Bắc nữa... Ngươi dẫn ta đi có được không?"
Lân Xuyên mím môi, mặt không chút thay đổi "Đi ngủ."
"Nhưng ngươi không phải đã nói là muốn dẫn ta bỏ trốn sao?"
"Im lặng."
Tâm tình của hắn dường như lại trở nên không tốt..... Mặc Ngưng Sơ băn khoăn, nam nhân này thật là khó hiểu, nàng cho là ít nhất hắn cũng có thích nàng một chút, mà lúc này chẳng lẽ là nàng tự mình đa tình sao? Nàng thừa nhận chính mình có chút chậm hiểu, thậm chí là ngốc nghếch trong tình cảm, nàng đối với sự biến hóa khó lường của hắn không thể cho mình một đáp án chắc chắn.
Không biết là do hắn ẩn giấu quá sâu, hay là do nàng quá ngu ngốc.
Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn im lặng, cực kỳ thức thời không làm phiền hắn, vòng vo quay lại vị trí nàng đã nằm lúc đầu, giống như đà điểu chôn đầu trong chăn.
Là nàng đòi tới Hoa Điền Bắc, là nàng cố gắng phải đào hôn, là nàng cứng rắn nhét một thỏi vàng cho hắn -- tuy là cho trung khuyển của hắn, nhưng cũng cùng kết quả, nàng lại còn liên tiếp làm chuyện ngu xuần, liên tiếp xông vào tai họa, tại sao nàng có thể thiếu suy nghĩ đến như vậy, cứ tùy hứng gây ra mọi việc?
Ngay lúc Mặc Ngưng Sơ sắp buông tha cho vấn đề không muốn nghĩ nữa, Lân Xuyên lại đem đoạn đối thoại dở dang khi nãy khơi lại lần nữa "Vì sao ngươi muốn ta dẫn ngươi đi?"
Mặc Ngưng Sơ sững sờ, hơi thở của hắn đã kề sát vào nàng, giọng điệu trầm thấp quyến rũ.
Tay hắn để trên eo nàng siết nhẹ, để cho lưng nàng dựa sát vào ngực hắn.
"Ta, ta chỉ là không muốn đi Hoa Điền Bắc nữa." Mặc Ngưng Sơ cà lăm.
"Tại sao không muốn đi?"
"............Vì..........." Mặc Ngưng Sơ im lặng, nàng còn chưa biết phải đối mặt với người kia như thế nào, còn chưa biết bản thân mình rốt cuộc muốn làm gì.
"Vậy là ngươi đang trốn tránh." Lân Xuyên nói thẳng, không chút nào nể tình, cắn lấy lỗ tai nàng.
"........"
"Ta sẽ đưa ngươi đi đến đó." Giọng nói Lân Xuyên từ phía sau truyền đến, lạnh lẽo như nước, lại hôn một cái lên cổ nàng, sau đó đến vành tai, dần dần hắn chống ở phía trên nàng, hôn lên cằm nàng, cúi đầu dừng ngay trên cánh môi một tấc "Hiện tại, ngươi vẫn còn ở rất xa, vẫn chưa đủ... Ta muốn, là nhiều hơn nữa... Tiểu Đào Tử, nam nhân đều ích kỷ, không phải toàn bộ là không được... Ngươi hiểu không?"
Mặc Ngưng Sơ sững sờ muốn lắc đầu, lại bị hắn hôn lấy, môi hắn phóng đãng mút lấy hơi thở của nàng, hắn luôn dùng trăm phương ngàn kế hôn nàng, khiêu khích nàng, hắn chiếm lấy thân thể nàng nhưng vẫn để lại thủ cung sa, phòng tuyến sau cùng này giống như là hắn cố ý giữ lại mỹ vị, để về sau từ từ mà thưởng thức. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy mình với hắn như đang chơi trò mèo vờn chuột, dù nàng có dùng cách nào đi nữa cũng không trốn khỏi ràng buộc của hắn.
Nhưng có lẽ bao phủ lấy nàng không chỉ có những cái móng vuốt của con mèo kia, còn có thứ khác, một thứ rất quan trọng.
....... Ngươi vẫn còn ở rất xa, vẫn chưa đủ.
Chưa đủ cái gì?
"Nếu như ngươi hạ quyết tâm, ta lập tức mang ngươi đi... Ai cũng không cướp đoạt được." Lân Xuyên từng chữ một đều nói được một cách rõ ràng, rõ ràng là giọng nói dễ nghe, trong trẻo giống tiếng dương cầm như bình thường, lại nghe ra giống như đang thổ lộ thâm tình, cứ lượn lờ quẩn quanh đáy lòng Mặc Ngưng Sơ thật lâu không chịu tan đi.
Lông mi thon dài, dày đặc của Lân Xuyên bị ánh sáng chiếu vào tạo thành một bóng mờ, cơ hồ bao trùm hết cả mắt, trong không khí xuân ấm áp, ngoại trừ mùi gió sông hơi tanh tanh, còn có mùi trà hương bạc hà nồng nàn của hắn.
Đột nhiên hắn đặt hai ngón tay thon dài lên môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày sau mới nói ra hai chữ "Rách rồi."
Mặc Ngưng Sơ sững sờ, mới phát hiện ra mình đã cắn quá chặt nên môi mới bị rách. Giọt máu màu đỏ dính vào ngón tay hắn, hắn thu tay lại, đặt trên môi mình, dùng đầu lưỡi liếm đi.
Hắn chẳng lẽ không biết động tác của mình có bao nhiêu hút hồn người khác sao… ít nhất là nó đã thành công khiến tim nàng đập loạn nhịp. Từ sau trận hỏa hoạn kia, nàng phát hiện mình thường có phản ứng không bình thường với hắn, có thể nàng đã không còn mờ mịt không hiểu được như trước nữa, hiện tại có lẽ nàng đã biết được mình đang muốn gì.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một tia hi vọng, tay kéo tay Lân Xuyên lại "Lân Xuyên, ta không muốn đi Hoa Điền Bắc nữa... Ngươi dẫn ta đi có được không?"
Lân Xuyên mím môi, mặt không chút thay đổi "Đi ngủ."
"Nhưng ngươi không phải đã nói là muốn dẫn ta bỏ trốn sao?"
"Im lặng."
Tâm tình của hắn dường như lại trở nên không tốt..... Mặc Ngưng Sơ băn khoăn, nam nhân này thật là khó hiểu, nàng cho là ít nhất hắn cũng có thích nàng một chút, mà lúc này chẳng lẽ là nàng tự mình đa tình sao? Nàng thừa nhận chính mình có chút chậm hiểu, thậm chí là ngốc nghếch trong tình cảm, nàng đối với sự biến hóa khó lường của hắn không thể cho mình một đáp án chắc chắn.
Không biết là do hắn ẩn giấu quá sâu, hay là do nàng quá ngu ngốc.
Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn im lặng, cực kỳ thức thời không làm phiền hắn, vòng vo quay lại vị trí nàng đã nằm lúc đầu, giống như đà điểu chôn đầu trong chăn.
Là nàng đòi tới Hoa Điền Bắc, là nàng cố gắng phải đào hôn, là nàng cứng rắn nhét một thỏi vàng cho hắn -- tuy là cho trung khuyển của hắn, nhưng cũng cùng kết quả, nàng lại còn liên tiếp làm chuyện ngu xuần, liên tiếp xông vào tai họa, tại sao nàng có thể thiếu suy nghĩ đến như vậy, cứ tùy hứng gây ra mọi việc?
Ngay lúc Mặc Ngưng Sơ sắp buông tha cho vấn đề không muốn nghĩ nữa, Lân Xuyên lại đem đoạn đối thoại dở dang khi nãy khơi lại lần nữa "Vì sao ngươi muốn ta dẫn ngươi đi?"
Mặc Ngưng Sơ sững sờ, hơi thở của hắn đã kề sát vào nàng, giọng điệu trầm thấp quyến rũ.
Tay hắn để trên eo nàng siết nhẹ, để cho lưng nàng dựa sát vào ngực hắn.
"Ta, ta chỉ là không muốn đi Hoa Điền Bắc nữa." Mặc Ngưng Sơ cà lăm.
"Tại sao không muốn đi?"
"............Vì..........." Mặc Ngưng Sơ im lặng, nàng còn chưa biết phải đối mặt với người kia như thế nào, còn chưa biết bản thân mình rốt cuộc muốn làm gì.
"Vậy là ngươi đang trốn tránh." Lân Xuyên nói thẳng, không chút nào nể tình, cắn lấy lỗ tai nàng.
"........"
"Ta sẽ đưa ngươi đi đến đó." Giọng nói Lân Xuyên từ phía sau truyền đến, lạnh lẽo như nước, lại hôn một cái lên cổ nàng, sau đó đến vành tai, dần dần hắn chống ở phía trên nàng, hôn lên cằm nàng, cúi đầu dừng ngay trên cánh môi một tấc "Hiện tại, ngươi vẫn còn ở rất xa, vẫn chưa đủ... Ta muốn, là nhiều hơn nữa... Tiểu Đào Tử, nam nhân đều ích kỷ, không phải toàn bộ là không được... Ngươi hiểu không?"
Mặc Ngưng Sơ sững sờ muốn lắc đầu, lại bị hắn hôn lấy, môi hắn phóng đãng mút lấy hơi thở của nàng, hắn luôn dùng trăm phương ngàn kế hôn nàng, khiêu khích nàng, hắn chiếm lấy thân thể nàng nhưng vẫn để lại thủ cung sa, phòng tuyến sau cùng này giống như là hắn cố ý giữ lại mỹ vị, để về sau từ từ mà thưởng thức. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy mình với hắn như đang chơi trò mèo vờn chuột, dù nàng có dùng cách nào đi nữa cũng không trốn khỏi ràng buộc của hắn.
Nhưng có lẽ bao phủ lấy nàng không chỉ có những cái móng vuốt của con mèo kia, còn có thứ khác, một thứ rất quan trọng.
....... Ngươi vẫn còn ở rất xa, vẫn chưa đủ.
Chưa đủ cái gì?
"Nếu như ngươi hạ quyết tâm, ta lập tức mang ngươi đi... Ai cũng không cướp đoạt được." Lân Xuyên từng chữ một đều nói được một cách rõ ràng, rõ ràng là giọng nói dễ nghe, trong trẻo giống tiếng dương cầm như bình thường, lại nghe ra giống như đang thổ lộ thâm tình, cứ lượn lờ quẩn quanh đáy lòng Mặc Ngưng Sơ thật lâu không chịu tan đi.
/276
|