Hoa Điền Bắc ?
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, công tử Tịch mím môi nói "Tiểu Sơ, ta biết ngươi được thừa tướng đại nhân an trí tại Lê Thành, liền muốn tìm ngươi trước, rồi sau đó mới hỏi thăm tung tích của người đó, thật không ngờ, lại gặp nhau ở trên sông."
Mặc Ngưng Sơ giống như bị người tát một bạt tai vào mặt,đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu, tay chân lạnh ngắt "...... Người nói Hoa Điền Bắc?"
Nàng không đợi công tử Tịch phản ứng, đột nhiên nàng ngẩng đầu, cắn môi, cất cao giọng chất vấn "Người nói Hoa Điền Bắc?"
Công tử Tịch có chút khó hiểu, không biết vì sao bỗng nhiên nàng lại kích động như vậy.
Mặc Ngưng Sơ cười lạnh, "Người đó, có phải là một nam tử? Xuất quỷ nhập thần ở rừng đào?"
"....."
"Sau đó hắn liền nói với người, cô nương mà người muốn tìm ở tại Lê Thành?"
Đôi mắt công tử Tịch kinh hãi đã nói lên tất cả, Mặc Ngưng Sơ không thể kìm nén lạnh lẽo trong lòng.
Thiên hạ này, biết được năng lực của nàng, có thể có mấy ai?
Thiên hạ này, biết được những bí mật của nàng, còn có ai?
Những ngày trước nàng gửi thư không có hồi âm, nàng còn tưởng rằng hắn quá bận, đường xá quá xa, cũng không nghĩ rằng, cuối cùng người bán đứng nàng lại là hắn.
Mặc Ngưng Sơ cắn răng, đau đớn như bị rắn cắn, mơ hồ thương tâm, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng "Xin lỗi, chuyện mà người muốn biết, ta không thể giúp gì được."
Gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ, nước vẫn còn đọng lại trên mái hiên, từng giọt từng giọt rơi xuống, vỡ trên nền đất lạnh lẽo.
Công tử Tịch nhìn nàng, có một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, khí chất không hợp với tuổi tác này của nàng khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng lại nói không được là tại sao.
Nhớ rõ hồi trước, hắn đi du lịch đến đế đô Xuyên Hạ, tuổi trẻ ngông cuồng, cho rằng không ai có thể hòa một khúc so sánh được với U Liên Phú của hắn. Nhưng không ngờ lúc làm lão sư của Mặc Ngưng Sơ, lại có được vui mừng ngoài ý muốn như vậy. Mà hiện giờ, lại có cao nhân chỉ điểm, ngay tại Lê Thành có thể tìm ra được người mà mình muốn tìm, mà Lê Thành, lại có Mặc Ngưng Sơ.
Nhiều năm nay, vòng qua vòng lại, bắt đầu cùng kết thúc đều luôn có một người như vậy.
Thần sắc Công tử Tịch khẽ hoảng hốt, lại đoán không ra sự trùng hợp này đến tột cùng là có ý nghĩa gì.
"A ---"
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ cuối lầu 2 vang lên. Đó là tiếng của Vi Lộ công chúa.
Công tử Tịch sửng sốt, đang tính quay lại nhìn theo nơi phát ra tiếng hét, trong nháy mắt đột nhiên sững sờ, ngay sau đó, bay về phía Mặc Ngưng Sơ, kéo cổ tay nàng, lôi mạnh nàng ôm vào lòng mình, lui về sau vài bước, chạm mạnh vào vách tường, mà Mặc Ngưng Sơ theo quán tính cũng nhào vào ngực hắn --
Vù --
Lúc còn chưa ổn định lại đã nghe một âm thanh sắc bén vang lên, bay thẳng đến chỗ Mặc Ngưng Sơ đứng, nhất thời lửa bùng lên đỏ bừng.
Đó chính là những mũi tên lửa.
Thích khách xông vào, mang theo lửa lớn, từng điểm từng điểm đốt cháy sàn gỗ.
Mặc Ngưng Sơ còn chưa hết hoảng sợ, Công tử Tịch đã lập tức đỡ nàng dậy, đỡ lấy lưng nàng nói "Tiểu Sơ, ngươi mau chạy đi, đi thẳng đến bến tàu. Nơi đó có người đang giữ thuyền, nếu có chuyện ngoài ý muốn, ngươi tìm nơi nào trốn trước. Chút nữa ta sẽ đến tìm ngươi."
Dứt lời, lo lắng đẩy nàng, lập tức quay người chạy đến gian phòng công chúa Vi Lộ đang trú ngụ.
Mà ngay lúc hắn chạy đi, trong chớp mắt có một loạt cung tiễn ầm ầm bay tới. Trên đầu cung tên có dầu, dẫn lửa cháy, bây giờ cũng không nhắm vào người nào, mà là nhắm vào các màn che, nhanh chóng thiêu đốt.
Mặc Ngưng Sơ kinh nghi bất định nhìn khách điếm đột nhiên tràn đầy thích khách, trong lòng hồi hộp lo sợ, nàng lập tức lao xuống lầu, muốn đánh thức tiểu nhị đang ngủ say trên bàn hỏi đường đi đến phòng Tiểu Mỹ, nhưng vừa đẩy, người nọ tựa như không còn sức sống từ trên bàn trượt ngã xuống, sắc mặt xanh đen, hô hấp hoàn toàn không còn, nhìn dáng dấp dường như đã chết một lúc lâu.
"Vù --"
Lại một loạt mũi tên nhọn vụt bay đến.
Mặc Ngưng Sơ mạo hiểm lướt qua đám lửa đang cháy trên mặt đất, lửa mạnh cháy xém vài sợi tóc của nàng, xẹt qua bên tai, kinh tâm động phách.
Nàng ngẩng đầu ngạc nhiên, trận đại hỏa hừng hực này đang cháy lan ra rất nhanh, nhanh chóng đỏ bừng cả khách điếm. Lửa như một con rắn lớn, hung mãnh hủy diệt toàn bộ, tựa như muốn nuốt hết tất cả.
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, công tử Tịch mím môi nói "Tiểu Sơ, ta biết ngươi được thừa tướng đại nhân an trí tại Lê Thành, liền muốn tìm ngươi trước, rồi sau đó mới hỏi thăm tung tích của người đó, thật không ngờ, lại gặp nhau ở trên sông."
Mặc Ngưng Sơ giống như bị người tát một bạt tai vào mặt,đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu, tay chân lạnh ngắt "...... Người nói Hoa Điền Bắc?"
Nàng không đợi công tử Tịch phản ứng, đột nhiên nàng ngẩng đầu, cắn môi, cất cao giọng chất vấn "Người nói Hoa Điền Bắc?"
Công tử Tịch có chút khó hiểu, không biết vì sao bỗng nhiên nàng lại kích động như vậy.
Mặc Ngưng Sơ cười lạnh, "Người đó, có phải là một nam tử? Xuất quỷ nhập thần ở rừng đào?"
"....."
"Sau đó hắn liền nói với người, cô nương mà người muốn tìm ở tại Lê Thành?"
Đôi mắt công tử Tịch kinh hãi đã nói lên tất cả, Mặc Ngưng Sơ không thể kìm nén lạnh lẽo trong lòng.
Thiên hạ này, biết được năng lực của nàng, có thể có mấy ai?
Thiên hạ này, biết được những bí mật của nàng, còn có ai?
Những ngày trước nàng gửi thư không có hồi âm, nàng còn tưởng rằng hắn quá bận, đường xá quá xa, cũng không nghĩ rằng, cuối cùng người bán đứng nàng lại là hắn.
Mặc Ngưng Sơ cắn răng, đau đớn như bị rắn cắn, mơ hồ thương tâm, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng "Xin lỗi, chuyện mà người muốn biết, ta không thể giúp gì được."
Gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ, nước vẫn còn đọng lại trên mái hiên, từng giọt từng giọt rơi xuống, vỡ trên nền đất lạnh lẽo.
Công tử Tịch nhìn nàng, có một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, khí chất không hợp với tuổi tác này của nàng khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng lại nói không được là tại sao.
Nhớ rõ hồi trước, hắn đi du lịch đến đế đô Xuyên Hạ, tuổi trẻ ngông cuồng, cho rằng không ai có thể hòa một khúc so sánh được với U Liên Phú của hắn. Nhưng không ngờ lúc làm lão sư của Mặc Ngưng Sơ, lại có được vui mừng ngoài ý muốn như vậy. Mà hiện giờ, lại có cao nhân chỉ điểm, ngay tại Lê Thành có thể tìm ra được người mà mình muốn tìm, mà Lê Thành, lại có Mặc Ngưng Sơ.
Nhiều năm nay, vòng qua vòng lại, bắt đầu cùng kết thúc đều luôn có một người như vậy.
Thần sắc Công tử Tịch khẽ hoảng hốt, lại đoán không ra sự trùng hợp này đến tột cùng là có ý nghĩa gì.
"A ---"
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ cuối lầu 2 vang lên. Đó là tiếng của Vi Lộ công chúa.
Công tử Tịch sửng sốt, đang tính quay lại nhìn theo nơi phát ra tiếng hét, trong nháy mắt đột nhiên sững sờ, ngay sau đó, bay về phía Mặc Ngưng Sơ, kéo cổ tay nàng, lôi mạnh nàng ôm vào lòng mình, lui về sau vài bước, chạm mạnh vào vách tường, mà Mặc Ngưng Sơ theo quán tính cũng nhào vào ngực hắn --
Vù --
Lúc còn chưa ổn định lại đã nghe một âm thanh sắc bén vang lên, bay thẳng đến chỗ Mặc Ngưng Sơ đứng, nhất thời lửa bùng lên đỏ bừng.
Đó chính là những mũi tên lửa.
Thích khách xông vào, mang theo lửa lớn, từng điểm từng điểm đốt cháy sàn gỗ.
Mặc Ngưng Sơ còn chưa hết hoảng sợ, Công tử Tịch đã lập tức đỡ nàng dậy, đỡ lấy lưng nàng nói "Tiểu Sơ, ngươi mau chạy đi, đi thẳng đến bến tàu. Nơi đó có người đang giữ thuyền, nếu có chuyện ngoài ý muốn, ngươi tìm nơi nào trốn trước. Chút nữa ta sẽ đến tìm ngươi."
Dứt lời, lo lắng đẩy nàng, lập tức quay người chạy đến gian phòng công chúa Vi Lộ đang trú ngụ.
Mà ngay lúc hắn chạy đi, trong chớp mắt có một loạt cung tiễn ầm ầm bay tới. Trên đầu cung tên có dầu, dẫn lửa cháy, bây giờ cũng không nhắm vào người nào, mà là nhắm vào các màn che, nhanh chóng thiêu đốt.
Mặc Ngưng Sơ kinh nghi bất định nhìn khách điếm đột nhiên tràn đầy thích khách, trong lòng hồi hộp lo sợ, nàng lập tức lao xuống lầu, muốn đánh thức tiểu nhị đang ngủ say trên bàn hỏi đường đi đến phòng Tiểu Mỹ, nhưng vừa đẩy, người nọ tựa như không còn sức sống từ trên bàn trượt ngã xuống, sắc mặt xanh đen, hô hấp hoàn toàn không còn, nhìn dáng dấp dường như đã chết một lúc lâu.
"Vù --"
Lại một loạt mũi tên nhọn vụt bay đến.
Mặc Ngưng Sơ mạo hiểm lướt qua đám lửa đang cháy trên mặt đất, lửa mạnh cháy xém vài sợi tóc của nàng, xẹt qua bên tai, kinh tâm động phách.
Nàng ngẩng đầu ngạc nhiên, trận đại hỏa hừng hực này đang cháy lan ra rất nhanh, nhanh chóng đỏ bừng cả khách điếm. Lửa như một con rắn lớn, hung mãnh hủy diệt toàn bộ, tựa như muốn nuốt hết tất cả.
/276
|