Mặc Ngưng Sơ mờ mịt nghiêng đầu, trên lông mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước, run rẩy như muốn rơi xuống.
"Thư thái rồi, đi ngủ thôi." Lân Xuyên như đang nói một chuyện hết sức bình thường, cánh tay hắn ôm lấy nàng, thay nàng lau đi mồ hôi thân thể, rồi phủ chăn che kín nàng.
Không khí ái muội còn chưa tan, màn lụa buông xuống, hơi nóng và mồ hôi quấn giao nhau, chưa hạ xuống yên bình.
Nữ tử nhỏ xinh kia vẫn không ngừng run rẩy như cũ, ngước mắt lên, đôi mắt to mọng nước vẫn còn dày đặc sương mù mờ mịt, mất hồn vô tội.
Mặc Ngưng Sơ cũng không biết mình nên vui vẻ hay khổ sở. Hắn đột nhiên ngừng lại hành động khiến nàng không thể thích ứng, thủy triều trong đầu vẫn còn gào thét điên cuồng, mà hắn lại không tiếp tục. Nàng như bị trúng độc, nặng đến không thể dứt ra được. Nàng cho rằng cảm giác của nàng là nhanh muốn chết chìm trong đó, thời điểm cuối cùng nàng như sắp bị lạc mất bản thân, hắn thế nhưng lại buông nàng ra.
Đây rõ ràng là chuyện vui, nhưng vì cái gì, trong thân thể nàng lại có cảm giác trống không khó hiểu, vô biên vô hạn, nàng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể thụt lui thân thể đang run rẩy... Hắn là như vậy mê người, đem nàng đến đỉnh cao, đẩy nàng đến thế giới tràn ngập điên cuồng xa lạ. Nàng thiếu chút nữa quên đi thân thể của mình, thiếu chút nữa quên đi nàng muốn phản kháng.
Nàng cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn hắn, trong đôi mắt to hỗn độn sương mù, bởi vì tình cốc mới mở ra khiến cho má nàng ửng đỏ, hô hấp vẫn dồn dập như cũ.
Lân Xuyên nghiêng đầu nàng qua, ôm lấy nàng từ phía sau, để ánh mắt vô tội của nàng không nhìn kỹ được hắn.
Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, bốn phía an bình yên tĩnh.
Mặc Ngưng Sơ mở to mắt, không thể nào nhắm được, lõa thể nằm trong lòng hắn, hơi nóng xa lạ vây quanh thân thể nàng. Hốc mắt đỏ lên, nàng sợ hãi cảm giác như vậy, hắn là người như thế đáng sợ, từng chút từng chút quấn lấy nàng.
".... Nếu là đồ của ta, ta chắc chắn sẽ không để người khác lấy được. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta muốn một thứ khác quan trọng hơn của ngươi."
Thật lâu sau, đột nhiên hắn chậm rãi nói, ngón tay mảnh khảnh vuốt lên thủ cung sa của nàng, ngón tay tỏa ra hơi ấm áp.
Hắn ăn nàng một lần, nhưng vẫn để lại dấu hiệu "trinh khiết" đó.
Hắn thật sự là một người rất xấu xa.
Mặc Ngưng Sơ mờ mịt lắc đầu, nàng không hiểu, nàng không hiểu hắn đang nói cái gì, trước khi theo hắn bỏ trốn, hắn và nàng rõ ràng là người xa lạ. Nhưng vì cái gì hắn lại nói như vậy? Vật hắn muốn rốt cuộc là cái gì?
"Đừng nghĩ nữa, ngủ."
Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của hắn, ngón tay vung lên, nến đỏ lập tức tắt ngúm.
Trong phòng bóng tối âm u quay về, Mặc Ngưng Sơ khó khăn nhắm mắt lại, trong lòng lại có một cảm xúc không hiểu dâng lên.
"Thư thái rồi, đi ngủ thôi." Lân Xuyên như đang nói một chuyện hết sức bình thường, cánh tay hắn ôm lấy nàng, thay nàng lau đi mồ hôi thân thể, rồi phủ chăn che kín nàng.
Không khí ái muội còn chưa tan, màn lụa buông xuống, hơi nóng và mồ hôi quấn giao nhau, chưa hạ xuống yên bình.
Nữ tử nhỏ xinh kia vẫn không ngừng run rẩy như cũ, ngước mắt lên, đôi mắt to mọng nước vẫn còn dày đặc sương mù mờ mịt, mất hồn vô tội.
Mặc Ngưng Sơ cũng không biết mình nên vui vẻ hay khổ sở. Hắn đột nhiên ngừng lại hành động khiến nàng không thể thích ứng, thủy triều trong đầu vẫn còn gào thét điên cuồng, mà hắn lại không tiếp tục. Nàng như bị trúng độc, nặng đến không thể dứt ra được. Nàng cho rằng cảm giác của nàng là nhanh muốn chết chìm trong đó, thời điểm cuối cùng nàng như sắp bị lạc mất bản thân, hắn thế nhưng lại buông nàng ra.
Đây rõ ràng là chuyện vui, nhưng vì cái gì, trong thân thể nàng lại có cảm giác trống không khó hiểu, vô biên vô hạn, nàng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể thụt lui thân thể đang run rẩy... Hắn là như vậy mê người, đem nàng đến đỉnh cao, đẩy nàng đến thế giới tràn ngập điên cuồng xa lạ. Nàng thiếu chút nữa quên đi thân thể của mình, thiếu chút nữa quên đi nàng muốn phản kháng.
Nàng cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn hắn, trong đôi mắt to hỗn độn sương mù, bởi vì tình cốc mới mở ra khiến cho má nàng ửng đỏ, hô hấp vẫn dồn dập như cũ.
Lân Xuyên nghiêng đầu nàng qua, ôm lấy nàng từ phía sau, để ánh mắt vô tội của nàng không nhìn kỹ được hắn.
Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, bốn phía an bình yên tĩnh.
Mặc Ngưng Sơ mở to mắt, không thể nào nhắm được, lõa thể nằm trong lòng hắn, hơi nóng xa lạ vây quanh thân thể nàng. Hốc mắt đỏ lên, nàng sợ hãi cảm giác như vậy, hắn là người như thế đáng sợ, từng chút từng chút quấn lấy nàng.
".... Nếu là đồ của ta, ta chắc chắn sẽ không để người khác lấy được. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta muốn một thứ khác quan trọng hơn của ngươi."
Thật lâu sau, đột nhiên hắn chậm rãi nói, ngón tay mảnh khảnh vuốt lên thủ cung sa của nàng, ngón tay tỏa ra hơi ấm áp.
Hắn ăn nàng một lần, nhưng vẫn để lại dấu hiệu "trinh khiết" đó.
Hắn thật sự là một người rất xấu xa.
Mặc Ngưng Sơ mờ mịt lắc đầu, nàng không hiểu, nàng không hiểu hắn đang nói cái gì, trước khi theo hắn bỏ trốn, hắn và nàng rõ ràng là người xa lạ. Nhưng vì cái gì hắn lại nói như vậy? Vật hắn muốn rốt cuộc là cái gì?
"Đừng nghĩ nữa, ngủ."
Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của hắn, ngón tay vung lên, nến đỏ lập tức tắt ngúm.
Trong phòng bóng tối âm u quay về, Mặc Ngưng Sơ khó khăn nhắm mắt lại, trong lòng lại có một cảm xúc không hiểu dâng lên.
/276
|