Lân Xuyên chính là người như vậy, cho dù là nói dối cũng đường hoàng mà nói, không để lại tí sơ hở gì cho người khác nhận ra, làm cho người ta không cách nào hoài nghi.
Mặc Ngưng Sơ khó khăn nghĩ, chẳng lẽ vì hắn cầm vàng của nàng, cho nên mới giúp nàng chắn tai họa?
Nhưng hắn vốn là một cái tai họa mà.
Trong lòng oán thầm, hơi giương mắt, vô tình chống lại ánh mắt tò mò của công tử Tịch đang nhìn tới, không khỏi chột dạ.
Nàng biết rõ về hắn, hắn là một người cố chấp, cũng là người tự phụ. Hắn không ồn ào, không ầm ĩ, chỉ là ngồi đó nhìn ngươi trân trân, quấn lấy ngươi, không ép ngươi nói ra lời nói thật hắn sẽ không bỏ qua.
Rất nhiều năm trước, nàng không cẩn thận phổ ra khúc nhạc kia, hắn liền đi khắp thế giới chỉ để tìm “nàng”. Đi ngao du khắp nơi học hỏi cũng chỉ là để cho hắn xứng với “nàng”. Nhiều năm kiên trì như vậy, hắn vẫn như cũ không chịu buông tay. Nhưng có ai biết được, kỳ thật người hắn muốn tìm năm đó lại chính là tiểu cô nương vừa hơn 7 tuổi?
Nàng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày chân tướng bại lộ, sẽ xảy ra cuồng phong bão táp gì.
Đối với hắn, tránh càng xa càng tốt.
Mặc Ngưng Sơ chìm sâu vào trong suy nghĩ rối rắm, nữ nhân đối diện lại dường như không còn kiềm chế được, nàng ta không thể chịu được khi đã có một nữ tử mỹ lệ uyển chuyển như nàng ngồi ở đây, Tịch vẫn cư nhiên hướng tầm mắt đến tiểu cô nương đó.
Nam tử Xuyên Hạ đều tuấn mỹ tao nhã, làm sao tiểu tử của Mỗ quốc có thể so sánh được. Cho nên lần đầu gặp được công tử Tịch, nàng đã mê muội hắn, muốn phụ hoàng tứ hôn để hắn làm phò mã. Đáng tiếc là hắn lại nhẹ nhàng cự tuyệt, nói rằng đã có người yêu ở Xuyên Hạ, nhưng đến tột cùng người đó là ai, hắn cũng không biết.
Nữ tử Mỗ quốc trời sinh nhiệt tình, vừa mắt người nào thì nhất định không bỏ qua, vì vậy nàng mới đi theo hắn về Xuyên Hạ.
Mà bây giờ, nàng lại phát hiện thêm một nam nhân hoàn mỹ. Hắn có một khí chất khiến cho nữ nhân điên cuồng, nàng chỉ cần liếc mắt một cái, cái vẻ dũng mãnh đến cuồng ngạo này liền khiến cho máu nàng sôi trào. Nếu nói công tử Tịch là một con suối ôn hòa, thì nam tử kia, tựa như một viên ngọc long lanh. Hai người có lực hấp dẫn không giống nhau như vậy, nhưng lại đồng thời tập trung vào một tiểu hài tử khô quắt khô queo.
'Vị công tử này, vị hôn thê của ngươi thật là nhỏ nhắn xinh đẹp. Chỉ sợ là chưa tới tuổi cập kê, thật đúng là làm khổ công tử rồi, còn phải đợi thêm ba năm nữa." Vi Lộ công chúa rụt rè che tay áo cười duyên, nhưng ánh mắt lại cao ngạo như một con chim công. Thậm chí ánh mắt nàng ta không thèm nhìn vào Mặc Ngưng Sơ, nhưng lời nói lại như hóa thành cây kim đâm ngay vào nàng. "Công tử xuất chúng như vậy, không lẽ đứa bé này làm thiếp? Tuy vậy, đó cũng là phúc phần của nàng ta rồi."
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc buồn bực.
Nữ nhân không biết tốt xấu này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần gián tiếp khiêu khích nàng. Trước là miệt thị bộ ngực xinh xắn của nàng cũng không sao, cư nhiên bây giờ lại còn nói nàng là thiếp của người khác?
Nếu như nàng dễ bắt nạt như vậy, thì nàng không còn là Mặc Ngưng Sơ nữa rồi.
Lời nói của Vi Lộ khiến cho công tử Tịch hơi nhíu mày, đang muốn nói xin lỗi, lại thấy nữ tử áo trắng đột nhiên bĩu môi, nhào vào trong lòng nam nhân bên cạnh, cánh tay quấn lấy bộ ngực tráng kiện của hắn. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen lúng liếng mọng nước, chân mày lá liễu nhíu lại, ra vẻ uất ức to lớn "Lân ca ca, đều là do muội không tốt. Muội có lẽ ở nơi nào đó lỡ trêu chọc đại thẩm thẩm này tức giận, nên nàng mới có thể chỉ trích muội như vậy."
Tay ôm bả vai nàng cứng đờ, tiếp theo sức lực đột nhiên tăng lớn, Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, lập tức bị ôm chặt trong cánh tay thon dài, ở nơi tầm mắt nàng không nhìn thấy, đôi mắt đen thâm thúy của Lân Xuyên chợt lóe lên ý cười. Sau đó hắn chậm rãi cúi xuống, tiếng nói nhẹ nhàng hoàn mỹ dường như dán lên lỗ tai nàng "Không cần giải thích với đại thẩm thẩm, nàng và nàng ta không quen biết, đắc tội cũng không sao."
Vì thế, Vi Lộ công chúa hóa đá.
Mặc Ngưng Sơ khó khăn nghĩ, chẳng lẽ vì hắn cầm vàng của nàng, cho nên mới giúp nàng chắn tai họa?
Nhưng hắn vốn là một cái tai họa mà.
Trong lòng oán thầm, hơi giương mắt, vô tình chống lại ánh mắt tò mò của công tử Tịch đang nhìn tới, không khỏi chột dạ.
Nàng biết rõ về hắn, hắn là một người cố chấp, cũng là người tự phụ. Hắn không ồn ào, không ầm ĩ, chỉ là ngồi đó nhìn ngươi trân trân, quấn lấy ngươi, không ép ngươi nói ra lời nói thật hắn sẽ không bỏ qua.
Rất nhiều năm trước, nàng không cẩn thận phổ ra khúc nhạc kia, hắn liền đi khắp thế giới chỉ để tìm “nàng”. Đi ngao du khắp nơi học hỏi cũng chỉ là để cho hắn xứng với “nàng”. Nhiều năm kiên trì như vậy, hắn vẫn như cũ không chịu buông tay. Nhưng có ai biết được, kỳ thật người hắn muốn tìm năm đó lại chính là tiểu cô nương vừa hơn 7 tuổi?
Nàng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày chân tướng bại lộ, sẽ xảy ra cuồng phong bão táp gì.
Đối với hắn, tránh càng xa càng tốt.
Mặc Ngưng Sơ chìm sâu vào trong suy nghĩ rối rắm, nữ nhân đối diện lại dường như không còn kiềm chế được, nàng ta không thể chịu được khi đã có một nữ tử mỹ lệ uyển chuyển như nàng ngồi ở đây, Tịch vẫn cư nhiên hướng tầm mắt đến tiểu cô nương đó.
Nam tử Xuyên Hạ đều tuấn mỹ tao nhã, làm sao tiểu tử của Mỗ quốc có thể so sánh được. Cho nên lần đầu gặp được công tử Tịch, nàng đã mê muội hắn, muốn phụ hoàng tứ hôn để hắn làm phò mã. Đáng tiếc là hắn lại nhẹ nhàng cự tuyệt, nói rằng đã có người yêu ở Xuyên Hạ, nhưng đến tột cùng người đó là ai, hắn cũng không biết.
Nữ tử Mỗ quốc trời sinh nhiệt tình, vừa mắt người nào thì nhất định không bỏ qua, vì vậy nàng mới đi theo hắn về Xuyên Hạ.
Mà bây giờ, nàng lại phát hiện thêm một nam nhân hoàn mỹ. Hắn có một khí chất khiến cho nữ nhân điên cuồng, nàng chỉ cần liếc mắt một cái, cái vẻ dũng mãnh đến cuồng ngạo này liền khiến cho máu nàng sôi trào. Nếu nói công tử Tịch là một con suối ôn hòa, thì nam tử kia, tựa như một viên ngọc long lanh. Hai người có lực hấp dẫn không giống nhau như vậy, nhưng lại đồng thời tập trung vào một tiểu hài tử khô quắt khô queo.
'Vị công tử này, vị hôn thê của ngươi thật là nhỏ nhắn xinh đẹp. Chỉ sợ là chưa tới tuổi cập kê, thật đúng là làm khổ công tử rồi, còn phải đợi thêm ba năm nữa." Vi Lộ công chúa rụt rè che tay áo cười duyên, nhưng ánh mắt lại cao ngạo như một con chim công. Thậm chí ánh mắt nàng ta không thèm nhìn vào Mặc Ngưng Sơ, nhưng lời nói lại như hóa thành cây kim đâm ngay vào nàng. "Công tử xuất chúng như vậy, không lẽ đứa bé này làm thiếp? Tuy vậy, đó cũng là phúc phần của nàng ta rồi."
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc buồn bực.
Nữ nhân không biết tốt xấu này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần gián tiếp khiêu khích nàng. Trước là miệt thị bộ ngực xinh xắn của nàng cũng không sao, cư nhiên bây giờ lại còn nói nàng là thiếp của người khác?
Nếu như nàng dễ bắt nạt như vậy, thì nàng không còn là Mặc Ngưng Sơ nữa rồi.
Lời nói của Vi Lộ khiến cho công tử Tịch hơi nhíu mày, đang muốn nói xin lỗi, lại thấy nữ tử áo trắng đột nhiên bĩu môi, nhào vào trong lòng nam nhân bên cạnh, cánh tay quấn lấy bộ ngực tráng kiện của hắn. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen lúng liếng mọng nước, chân mày lá liễu nhíu lại, ra vẻ uất ức to lớn "Lân ca ca, đều là do muội không tốt. Muội có lẽ ở nơi nào đó lỡ trêu chọc đại thẩm thẩm này tức giận, nên nàng mới có thể chỉ trích muội như vậy."
Tay ôm bả vai nàng cứng đờ, tiếp theo sức lực đột nhiên tăng lớn, Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, lập tức bị ôm chặt trong cánh tay thon dài, ở nơi tầm mắt nàng không nhìn thấy, đôi mắt đen thâm thúy của Lân Xuyên chợt lóe lên ý cười. Sau đó hắn chậm rãi cúi xuống, tiếng nói nhẹ nhàng hoàn mỹ dường như dán lên lỗ tai nàng "Không cần giải thích với đại thẩm thẩm, nàng và nàng ta không quen biết, đắc tội cũng không sao."
Vì thế, Vi Lộ công chúa hóa đá.
/276
|