Mặc Ngưng Sơ đang đi trên đường, lúc này nàng phải trở lại nơi ở của “Triệu Mộc” để Ảnh Vệ tráo đổi thân phận rồi mình giả làm người không liên quan đi ra ngoài từ cửa sau. Sau đó đến hoàng cung và mật đạo ngoài thành trở lại Ngưng Lộ điện. Nhưng đột nhiên nàng có chút hoài niệm lão bà bà bán đào mật đường, nghĩ thầm đi qua nhìn một chút, nhưng trên đường đi sẽ phải đi ngang qua tửu lâu trên sông Lê kia. Nàng biết hắn nhất định đã về rồi, nếu không hắn sẽ để Thường Tự ở Thái Khanh phủ chờ nàng, sẽ đón nàng lên lầu, dùng phương pháp vô cùng tà ác để tiếp đón nàng.
Rõ ràng là bà chủ mà ăn vẫn phải trả tiền.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ vô cùng bất bình. Đúng lúc này, trong tửu lâu truyền đến tiếng quát lớn: " Vụ Tịch, ngươi đứng lại cho bản công chúa! ! !"
. . . . . Vụ Tịch.
Vụ Tịch!
Nghe cái tên đó, Mặc Ngưng Sơ đang muốn giơ chân tìm chỗ trốn , lại không đề phòng người kia lướt như gió ra khỏi tửu lâu, đi về phía nàng ——! ! !
Dưới đáy lòng Mặc Ngưng Sơ rên lên một tiếng.
Nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì bước đi. . . . . Sau đó đi qua nàng.
". . . . ."
Ngay khi Mặc Ngưng Sơ thở phào một hơi, một nữ nhân đuổi theo từ trong lầu ra hét to: “Ngươi bước một bước nữa thử xem? !"
Công tử Tịch không để ý tới nàng ta mà đi thật nhanh.
Nàng ta lảo đảo đuổi theo, kết quả không có nhìn đường, kêu thảm một tiếng liền nặng nề té xuống đất. Mỹ nhân ngã xuống, làm mọi người xôn xao, không kiêng nể gì trách cứ công tử Tịch.
Vì vậy thân hình kia rốt cuộc dừng lại.
" Tại sao ngươi lại độc ác như vậy? Muốn bỏ lại một mình ta? Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu rồi không?" Hai mắt nữ tử rưng rưng, vô cùng đáng thương.
Mọi người lại ồn ào một trận, ngón tay công tử Tịch nắm thành quyền, vẫn đưa lưng về phía nàng ta, mím môi không nói lời nào.
Nhưng đến đây Mặc Ngưng Sơ nhận ra, nữ nhân kia chính là công chúa kiêu căng tự đại của cái nước chim không thèm ỉa phân mà nàng gặp trên sông từ Hoa Điền Bắc đến Lê thành—— Vi Lộ! ! !
Trong lòng nàng lạnh lạnh, không muốn trên địa bàn của mình gặp phải nhiều cố nhân như vậy. Mà hai người bọn họ đã chung đụng lâu như vậy, lại vẫn còn ở trạng thái dây dưa không rõ, thật là làm cho người ta quá sốt ruột.
Mặc Ngưng Sơ vốn định len lén chuồn đi, tiếc rằng đám người vây xem càng ngày càng nhiều, làm nàng chen chúc bên trong, không làm sao ra được. Tình hình như thế Thu Nguyệt cũng không thể đột nhiên xuất hiện mà cứu thoát nàng. Nàng chỉ có thể yên lặng rơi lệ giữa đám người, xem miễn phí vũ đài của đôi nam nữ si tình này, không sao cảm thấy giải trí nổi.
"Công chúa điện hạ, ta chỉ là một kẻ áo vải, mà ngài là công chúa xinh đẹp nhất Ô Siếp quốc, thân thể thiên kim, không thể ủy thân cho ta được." Giọng nói của công tử Tịch nhàn nhạt, lại có thể đại khái nói rõ ra "tình tiết chuyện xưa", làm những người xem đang suy đoán lung tung bừng hiểu. Thì ra là công chúa nước láng giềng dây dưa gắt gao, nhưng thân phận địa vị cách xa, khiến cho mỹ nhân vô phúc hưởng thụ, thật sự là đáng tiếc, mà mỹ nhân nước láng giềng lớn mật hơn rất nhiều so với nữ tử Xuyên Hạ, làm cho người ta mới lạ không thôi, nghị luận ầm ĩ.
Vi Lộ công chúa gắt gao cắn răng, nói: "Ta cùng ngươi đến Lê thành, đi tìm cái gọi là nữ tử ngươi yêu thương, nhưng cho tới bây giờ ngươi cũng không tìm được nàng. Ngươi âm thầm phái người đưa ta về Ô Siếp quốc, rồi ngươi lại một đi không trở lại, ta chờ ngươi lâu như vậy, vì sao ngươi cũng không chịu liếc nhìn ta lấy một cái?" .
"Xin lỗi."Công tử Tịch lạnh nhạt rũ con mắt xuống, bên trong là sắc lạnh vô cùng: "Xin công chúa tự trọng."
Vi Lộ dần dần nức nở lớn hơn, cuối cùng biến thành gào khóc, đứng dậy từ dưới đất, ba hai bước đi tới trước mặt của công tử Tịch, bỗng chốc ôm lấy hắn!
Mọi người đã ồn ào càng thêm ầm ĩ, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, giống như là xem diễn trò, bao vây toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Mặc Ngưng Sơ bị chen đến choáng váng đầu óc, lại nghe công tử Tịch vô cùng lạnh lùng tách ngón tay của nàng kia ra, gằn từng chữ một: " Bởi vì ngươi cố ý phóng trận hỏa kia, thiếu chút nữa khiến tiểu Sơ vùi thân trong biển lửa, còn hãm hại đổ hết trách nhiệm lên người nàng. . . . . Sau chuyện này, ta liền không nữa giữ ngươi ở bên cạnh mình nữa, ngươi đường đường công chúa của một nước, lại so đo với một tiểu cô nương, lòng dạ như vậy, làm cho không ai không sợ hãi."
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt.
Trận hỏa kia?
Là do công chúa cái nước chim không thèm ỉa phân kia đốt sao? ! ! ! !
Cũng bởi vì nàng ta, thiếu chút nữa nàng chìm trong biển lửa, Lân Xuyên cũng vì vậy mà bị trọng thương, nên hắn mới mua lại cả tòa tửu lâu —— để nàng làm bà chủ. Thì ra, thủ phạm hủy hoại tửu lâu khi chính là nàng ta!
Khó trách khi lửa cháy, nàng ta còn kêu thảm thiết hơn bất cứ ai, nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì hơn ai hết.
Mặc dù không biết các tình tiết, nhưng công tử Tịch nói ra trước mặt dân chúng như vậy, cũng đã không cố kỵ mặt mũi của Vi Lộ. Theo như lời nói, nhất định có căn cứ của hắn.
"Không, không phải là ta!" Sắc mặt Vi Lộ trắng bệch.
Sau đó, Công tử Tịch cũng không muốn giải thích gì nữa, gỡ mấy ngón tay của nàng ta đang vòng quanh hắn ra, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách nhất định với nàng ta: " Vi lộ công chúa, xin ngài trở lại Ô Siếp quốc của ngài, nơi này là Xuyên Hạ, đế đô không phải là nơi ngài có thể càn rỡ."
Một người bị khi dễ cho dù hiền lành thì khi tức giận lên quả nhiên vô cùng khủng bố a.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm. Lúc này, xem ra Vi lộ hết sức đáng thương, nàng cũng không nhẫn tâm để cho nàng ta thê thảm thêm một chút nữa. Ít nhất, nàng ta thật lòng thích công tử Tịch , bị người mình thương cự tuyệt ngay dưới con mắt mọi người, chỉ sợ là nàng đã phát điên đến muốn tự tử.
Vi Lộ khóc lớn lên: " Ngay cả ý chỉ phụ hoàng đưa cho ngươi mà ngươi cũng không cần sao?"
"Hôm nay ta đã là thần tử của Xuyên Hạ, tự nhiên chỉ nghe thánh chỉ của bệ hạ anh minh sáng suốt của Xuyên Hạ."
"Vậy ngay cả cái điều kiện mà Xuyên Hạ Vương Gia của ngươi kia đưa ra ngươi cũng không cần sao? ! ! !"Nàng ta nghẹn ngào gào thét, nhưng lại không biết vừa hô lên khiến cho không ít người đang ẩn nấp phải chấn động.
Sắc mặt của Mặc Ngưng Sơ lạnh lẽo. Mấy thị vệ bên cạnh Vi lộ đã phát hiện công chúa nhà mình đang nói những lời ngu xuẩn, lập tức lôi kéo nàng muốn rời đi, mà công tử Tịch cũng không muốn nói chuyện nhiều, trực tiếp đi về hướng ngược lại, nhưng ngay khi lướt qua Mặc Ngưng Sơ thì đột nhiên ngừng lại , nghiêng đầu phát hiện nàng.
Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt, đang muốn tránh đi.
"Triệu. . . . . Mộc?" Hắn ngẩn người, ngay sau đó mím môi, lôi kéo nàng cùng nhau chạy ra khỏi đám người.
Rõ ràng là bà chủ mà ăn vẫn phải trả tiền.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ vô cùng bất bình. Đúng lúc này, trong tửu lâu truyền đến tiếng quát lớn: " Vụ Tịch, ngươi đứng lại cho bản công chúa! ! !"
. . . . . Vụ Tịch.
Vụ Tịch!
Nghe cái tên đó, Mặc Ngưng Sơ đang muốn giơ chân tìm chỗ trốn , lại không đề phòng người kia lướt như gió ra khỏi tửu lâu, đi về phía nàng ——! ! !
Dưới đáy lòng Mặc Ngưng Sơ rên lên một tiếng.
Nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì bước đi. . . . . Sau đó đi qua nàng.
". . . . ."
Ngay khi Mặc Ngưng Sơ thở phào một hơi, một nữ nhân đuổi theo từ trong lầu ra hét to: “Ngươi bước một bước nữa thử xem? !"
Công tử Tịch không để ý tới nàng ta mà đi thật nhanh.
Nàng ta lảo đảo đuổi theo, kết quả không có nhìn đường, kêu thảm một tiếng liền nặng nề té xuống đất. Mỹ nhân ngã xuống, làm mọi người xôn xao, không kiêng nể gì trách cứ công tử Tịch.
Vì vậy thân hình kia rốt cuộc dừng lại.
" Tại sao ngươi lại độc ác như vậy? Muốn bỏ lại một mình ta? Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu rồi không?" Hai mắt nữ tử rưng rưng, vô cùng đáng thương.
Mọi người lại ồn ào một trận, ngón tay công tử Tịch nắm thành quyền, vẫn đưa lưng về phía nàng ta, mím môi không nói lời nào.
Nhưng đến đây Mặc Ngưng Sơ nhận ra, nữ nhân kia chính là công chúa kiêu căng tự đại của cái nước chim không thèm ỉa phân mà nàng gặp trên sông từ Hoa Điền Bắc đến Lê thành—— Vi Lộ! ! !
Trong lòng nàng lạnh lạnh, không muốn trên địa bàn của mình gặp phải nhiều cố nhân như vậy. Mà hai người bọn họ đã chung đụng lâu như vậy, lại vẫn còn ở trạng thái dây dưa không rõ, thật là làm cho người ta quá sốt ruột.
Mặc Ngưng Sơ vốn định len lén chuồn đi, tiếc rằng đám người vây xem càng ngày càng nhiều, làm nàng chen chúc bên trong, không làm sao ra được. Tình hình như thế Thu Nguyệt cũng không thể đột nhiên xuất hiện mà cứu thoát nàng. Nàng chỉ có thể yên lặng rơi lệ giữa đám người, xem miễn phí vũ đài của đôi nam nữ si tình này, không sao cảm thấy giải trí nổi.
"Công chúa điện hạ, ta chỉ là một kẻ áo vải, mà ngài là công chúa xinh đẹp nhất Ô Siếp quốc, thân thể thiên kim, không thể ủy thân cho ta được." Giọng nói của công tử Tịch nhàn nhạt, lại có thể đại khái nói rõ ra "tình tiết chuyện xưa", làm những người xem đang suy đoán lung tung bừng hiểu. Thì ra là công chúa nước láng giềng dây dưa gắt gao, nhưng thân phận địa vị cách xa, khiến cho mỹ nhân vô phúc hưởng thụ, thật sự là đáng tiếc, mà mỹ nhân nước láng giềng lớn mật hơn rất nhiều so với nữ tử Xuyên Hạ, làm cho người ta mới lạ không thôi, nghị luận ầm ĩ.
Vi Lộ công chúa gắt gao cắn răng, nói: "Ta cùng ngươi đến Lê thành, đi tìm cái gọi là nữ tử ngươi yêu thương, nhưng cho tới bây giờ ngươi cũng không tìm được nàng. Ngươi âm thầm phái người đưa ta về Ô Siếp quốc, rồi ngươi lại một đi không trở lại, ta chờ ngươi lâu như vậy, vì sao ngươi cũng không chịu liếc nhìn ta lấy một cái?" .
"Xin lỗi."Công tử Tịch lạnh nhạt rũ con mắt xuống, bên trong là sắc lạnh vô cùng: "Xin công chúa tự trọng."
Vi Lộ dần dần nức nở lớn hơn, cuối cùng biến thành gào khóc, đứng dậy từ dưới đất, ba hai bước đi tới trước mặt của công tử Tịch, bỗng chốc ôm lấy hắn!
Mọi người đã ồn ào càng thêm ầm ĩ, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, giống như là xem diễn trò, bao vây toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Mặc Ngưng Sơ bị chen đến choáng váng đầu óc, lại nghe công tử Tịch vô cùng lạnh lùng tách ngón tay của nàng kia ra, gằn từng chữ một: " Bởi vì ngươi cố ý phóng trận hỏa kia, thiếu chút nữa khiến tiểu Sơ vùi thân trong biển lửa, còn hãm hại đổ hết trách nhiệm lên người nàng. . . . . Sau chuyện này, ta liền không nữa giữ ngươi ở bên cạnh mình nữa, ngươi đường đường công chúa của một nước, lại so đo với một tiểu cô nương, lòng dạ như vậy, làm cho không ai không sợ hãi."
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt.
Trận hỏa kia?
Là do công chúa cái nước chim không thèm ỉa phân kia đốt sao? ! ! ! !
Cũng bởi vì nàng ta, thiếu chút nữa nàng chìm trong biển lửa, Lân Xuyên cũng vì vậy mà bị trọng thương, nên hắn mới mua lại cả tòa tửu lâu —— để nàng làm bà chủ. Thì ra, thủ phạm hủy hoại tửu lâu khi chính là nàng ta!
Khó trách khi lửa cháy, nàng ta còn kêu thảm thiết hơn bất cứ ai, nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì hơn ai hết.
Mặc dù không biết các tình tiết, nhưng công tử Tịch nói ra trước mặt dân chúng như vậy, cũng đã không cố kỵ mặt mũi của Vi Lộ. Theo như lời nói, nhất định có căn cứ của hắn.
"Không, không phải là ta!" Sắc mặt Vi Lộ trắng bệch.
Sau đó, Công tử Tịch cũng không muốn giải thích gì nữa, gỡ mấy ngón tay của nàng ta đang vòng quanh hắn ra, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách nhất định với nàng ta: " Vi lộ công chúa, xin ngài trở lại Ô Siếp quốc của ngài, nơi này là Xuyên Hạ, đế đô không phải là nơi ngài có thể càn rỡ."
Một người bị khi dễ cho dù hiền lành thì khi tức giận lên quả nhiên vô cùng khủng bố a.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm. Lúc này, xem ra Vi lộ hết sức đáng thương, nàng cũng không nhẫn tâm để cho nàng ta thê thảm thêm một chút nữa. Ít nhất, nàng ta thật lòng thích công tử Tịch , bị người mình thương cự tuyệt ngay dưới con mắt mọi người, chỉ sợ là nàng đã phát điên đến muốn tự tử.
Vi Lộ khóc lớn lên: " Ngay cả ý chỉ phụ hoàng đưa cho ngươi mà ngươi cũng không cần sao?"
"Hôm nay ta đã là thần tử của Xuyên Hạ, tự nhiên chỉ nghe thánh chỉ của bệ hạ anh minh sáng suốt của Xuyên Hạ."
"Vậy ngay cả cái điều kiện mà Xuyên Hạ Vương Gia của ngươi kia đưa ra ngươi cũng không cần sao? ! ! !"Nàng ta nghẹn ngào gào thét, nhưng lại không biết vừa hô lên khiến cho không ít người đang ẩn nấp phải chấn động.
Sắc mặt của Mặc Ngưng Sơ lạnh lẽo. Mấy thị vệ bên cạnh Vi lộ đã phát hiện công chúa nhà mình đang nói những lời ngu xuẩn, lập tức lôi kéo nàng muốn rời đi, mà công tử Tịch cũng không muốn nói chuyện nhiều, trực tiếp đi về hướng ngược lại, nhưng ngay khi lướt qua Mặc Ngưng Sơ thì đột nhiên ngừng lại , nghiêng đầu phát hiện nàng.
Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt, đang muốn tránh đi.
"Triệu. . . . . Mộc?" Hắn ngẩn người, ngay sau đó mím môi, lôi kéo nàng cùng nhau chạy ra khỏi đám người.
/276
|