Lúc trở lại xe ngựa, Mặc Ngưng Sơ vừa thức dậy, nhìn cây sâm núi trắng trẻo mập mạp, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nàng thiện tâm nổi lên đặt tên cho nó là "Sâm sơn đại thúc", giữ nó lại bên người để chuẩn bị từ từ ngược đãi.
Khi xe ngựa xuống Lê Sơn, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí ban mai trong trẻo hơi se lạnh, đường phố Lê Thành còn khá là vắng vẻ.
Móng ngựa vang trên đường, thẳng đến hướng bắc, Mặc Ngưng Sơ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài "Đây là đường đi đến bến tàu?"
Lân Xuyên đang tựa nửa người vào giường êm khép hờ mắt suy nghĩ, gương mặt trong ánh sáng mờ ảo xinh đẹp lạ thường, giống như một bức họa được tỉ mỉ vẽ nên , hắn ngẩng đầu thờ ơ nhìn thoáng qua "Đi theo đường thủy, chậm nhất sáu ngày là có thể đến nơi ngươi muốn."
"Hoa Điền Bắc?" Trong mắt Mặc Ngưng Sơ lấp lánh.
Hắn nhìn nàng, hơi nhếch môi.
"Ừ." Lạnh nhạt trả lời.
Mặc Ngưng Sơ kê sát mặt hắn "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Lông mi hắn khẽ nhúc nhích.
"Ngày đó, làm sao ngươi đuổi đi được những gia đinh đeo bám đó?"
Những người Tể tướng phủ khó chơi muốn chết, hiện tại nàng chạy trốn, vậy mà bọn họ không có ồn ào bắt nàng trở về, cũng không thấy không khí khẩn trương, thật là ly kỳ.
"Không biết". Vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nàng dựa sát một chút, suy nghĩ, hỏi "Lân Xuyên, tâm tình của ngươi không tốt hả?"
Không trả lời.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, mềm mại tựa gạo nếp, nhưng một khắc kia khi nghe đến ba từ Hoa Điền Bắc nàng mặt mày tươi cười rạng rỡ đến cực kỳ chói mắt, thật khiến hắn muốn vươn tay bóp nát cái mặt đó đi.
Mặc Ngưng Sơ còn muốn hỏi gì nữa nhưng xe ngựa đã dừng lại.
Thường Tự giữ chặt dây cương, cúi đầu mở mành lên, gió sông mang theo hơi nước ào ạt thổi tới khiến cho không khí có phần ẩm thấp, chờ đợi bọn họ ở bến tàu hiển nhiên là một chiếc thuyền hoa.
Thân thuyền tinh xảo đẹp không sao tả hết, một loạt đèn lưu ly treo nạm trên thuyền, mái thuyền cong lung linh, giống như một tòa đền nho nhỏ. Nhưng khác các thuyền nhỏ khác là nó có cái đầu rất lớn, boong thuyền đến đuôi thuyền đều có những người làm khỏe mạnh, càng giống như một con thuyền lớn hơn. Có hai người chèo thuyền cung kính đứng trên bờ, khẩn trương chờ đợi đã lâu.
Mặc Ngưng Sơ ngắm thuyền đến ngơ ngẩn một chút, Lân Xuyên đã xoay người xuống xe ngựa, sau đó tóm lấy cổ nàng, kéo nàng ra như xách một con gà, động tác có chút thô lỗ, đầu gối nàng đụng vào càng xe đau vô cùng "Ngươi, ngươi cố ý."
Lân Xuyên chau mày, tay vòng qua eo nàng, ôm nàng vào trong lòng, không nói một lời liền kéo nàng đi thẳng lên cầu thang ở boong tàu.
Mặc Ngưng Sơ đáng thương xoa đầu gối, ngẩng đầu nhìn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ nhìn chăm chú vào một hướng, vì vậy nàng cũng hướng theo tầm mắt hắn nhìn đến, Thường Tự cũng đã phát hiện, từ boong tàu nhảy xuống, rút đao ra, cất ra tiếng nói lạnh lẽo với một cái bóng mờ ở góc "Ai ở đó?"
Vì thế, một bóng dáng nhúc nhích trốn sau đống đá ở bến tàu đành từ từ chậm rãi bước đến bờ sông.
Khi xe ngựa xuống Lê Sơn, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí ban mai trong trẻo hơi se lạnh, đường phố Lê Thành còn khá là vắng vẻ.
Móng ngựa vang trên đường, thẳng đến hướng bắc, Mặc Ngưng Sơ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài "Đây là đường đi đến bến tàu?"
Lân Xuyên đang tựa nửa người vào giường êm khép hờ mắt suy nghĩ, gương mặt trong ánh sáng mờ ảo xinh đẹp lạ thường, giống như một bức họa được tỉ mỉ vẽ nên , hắn ngẩng đầu thờ ơ nhìn thoáng qua "Đi theo đường thủy, chậm nhất sáu ngày là có thể đến nơi ngươi muốn."
"Hoa Điền Bắc?" Trong mắt Mặc Ngưng Sơ lấp lánh.
Hắn nhìn nàng, hơi nhếch môi.
"Ừ." Lạnh nhạt trả lời.
Mặc Ngưng Sơ kê sát mặt hắn "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Lông mi hắn khẽ nhúc nhích.
"Ngày đó, làm sao ngươi đuổi đi được những gia đinh đeo bám đó?"
Những người Tể tướng phủ khó chơi muốn chết, hiện tại nàng chạy trốn, vậy mà bọn họ không có ồn ào bắt nàng trở về, cũng không thấy không khí khẩn trương, thật là ly kỳ.
"Không biết". Vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nàng dựa sát một chút, suy nghĩ, hỏi "Lân Xuyên, tâm tình của ngươi không tốt hả?"
Không trả lời.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, mềm mại tựa gạo nếp, nhưng một khắc kia khi nghe đến ba từ Hoa Điền Bắc nàng mặt mày tươi cười rạng rỡ đến cực kỳ chói mắt, thật khiến hắn muốn vươn tay bóp nát cái mặt đó đi.
Mặc Ngưng Sơ còn muốn hỏi gì nữa nhưng xe ngựa đã dừng lại.
Thường Tự giữ chặt dây cương, cúi đầu mở mành lên, gió sông mang theo hơi nước ào ạt thổi tới khiến cho không khí có phần ẩm thấp, chờ đợi bọn họ ở bến tàu hiển nhiên là một chiếc thuyền hoa.
Thân thuyền tinh xảo đẹp không sao tả hết, một loạt đèn lưu ly treo nạm trên thuyền, mái thuyền cong lung linh, giống như một tòa đền nho nhỏ. Nhưng khác các thuyền nhỏ khác là nó có cái đầu rất lớn, boong thuyền đến đuôi thuyền đều có những người làm khỏe mạnh, càng giống như một con thuyền lớn hơn. Có hai người chèo thuyền cung kính đứng trên bờ, khẩn trương chờ đợi đã lâu.
Mặc Ngưng Sơ ngắm thuyền đến ngơ ngẩn một chút, Lân Xuyên đã xoay người xuống xe ngựa, sau đó tóm lấy cổ nàng, kéo nàng ra như xách một con gà, động tác có chút thô lỗ, đầu gối nàng đụng vào càng xe đau vô cùng "Ngươi, ngươi cố ý."
Lân Xuyên chau mày, tay vòng qua eo nàng, ôm nàng vào trong lòng, không nói một lời liền kéo nàng đi thẳng lên cầu thang ở boong tàu.
Mặc Ngưng Sơ đáng thương xoa đầu gối, ngẩng đầu nhìn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ nhìn chăm chú vào một hướng, vì vậy nàng cũng hướng theo tầm mắt hắn nhìn đến, Thường Tự cũng đã phát hiện, từ boong tàu nhảy xuống, rút đao ra, cất ra tiếng nói lạnh lẽo với một cái bóng mờ ở góc "Ai ở đó?"
Vì thế, một bóng dáng nhúc nhích trốn sau đống đá ở bến tàu đành từ từ chậm rãi bước đến bờ sông.
/276
|