Gió thổi mạnh ở bên tai, mùi hoa bên cạnh cầu gỗ xông vào mũi.
Mặc Ngưng Sơ vẫn kinh ngạc đến thẩn thờ, đối phương từ từ duỗi tay ra, khóe môi hé ra, cười nói "Tiểu Ngưng Sơ, đến bên cạnh ta."
Vì thế nàng nghe thấy dây thần kinh trong đầu mình "pằng" một tiếng, cắt đứt tiếng nói.
Lông mi như cánh bướm, hoa dại đang nở rộ xinh đẹp, bóng dáng nam tử trên cầu gỗ cao lớn, áo xanh lam như nước biển bao phủ lấy hắn, tóc đen buông xuông vai, thần sắc dịu dàng yêu thương.
Đến bên ta -- hồi ức trước đây bỗng nhiên sống dậy, trái tim Mặc Ngưng Sơ đập mạnh, bỗng nhiên nàng cảm buồn bực vô cùng, âm thanh bên tai như muốn nổ tung, đôi mắt to ầng ậng nước, nháy mắt một cái hai hàng lệ như trân châu bảo ngọc trong trẻo rớt trên mặt đất.
"... Tiểu Ngưng Sơ, mau đến bên ta." Tiếng nói đó như mê hoặc, không ngừng dụ dỗ nàng.
Trong nháy mắt nàng bước đến gần hắn, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng nói giận dữ, mắng nàng "Đáng chết! Ngươi tỉnh lại cho ta."
Tiếng nói đó như sấm đánh xuống, Mặc Ngưng Sơ sợ hãi, cảnh vật bốn phía lại đột nhiên biến đổi tán loạn, ngay cả bóng dáng người kia cũng biến thành vặn vẹo điên cuồng, chớp mắt một cái đã biến mất. Biến hóa bất thình lình như vậy khiến nàng mờ mịt lui về sau vài bước, lại hụt chân, cả người như chìm vào hố sâu vô tận, hít thở không thông như bị chết chìm.
Hốt hoảng ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngã vào một vòng ngực ấm áp. Mặc Ngưng Sơ như rơm rạ được cứu mạng ôm chặt lấy cái duy nhất ấm áp kia không dám buông ra, trước mắt cảnh vật vẫn hỗn độn vặn vẹo, đầu đau nhức như muốn nổ tung.
Mở miệng, không ngờ từ cổ họng phát ra đều chỉ có thể là tiếng rên rỉ đau đớn. Ngay lúc nàng cho rằng mình sẽ đau đến chết, một hơi thở ấm đột nhiên phả vào mặt ngăn trở sự khó thở trên môi nàng, tiếp theo dường như còn có một dòng nước nồng vị thuốc đông y đưa vào miệng nàng.
Dùng sức giày vò môi nàng, như cố ý muốn làm nàng đau, đầu lưỡi quấn quanh, răng môi va chạm. Mặc Ngưng Sơ theo không kịp tiết tấu làm người ta sợ hãi kia, nàng chỉ cảm thấy miệng mình như sắp hỏng mất, ra sức vùng vẫy, nước thuốc nóng bỏng được chuyển vào miệng như đang xâm nhập vào tứ chi thân thể của nàng, làm thân nàng nóng rực từng mảng.
"Đợi..." Nàng nâng gương mặt đang ép sát mặt nàng lên, cố gắng tách ra một khoảng nho nhỏ, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, môi nàng lại một lần nữa bị bịt lại, thừa dịp nàng há miệng, cái lưỡi kia nhanh chóng len lỏi đi vào công thành đoạt đất.
Dục vọng hung mãnh dây dưa quấn lấy môi nàng, như là muốn ăn sạch nàng, lại mơ hồ như có chút tức giận, mãnh liệt muốn nhấn chìm nàng.
"Mở mắt ra!"
Đôi môi kia bỗng nhiên rời khỏi môi nàng, dùng giọng điệu rất hung dữ, vương giả ra lệnh.
Mặc Ngưng Sơ lập tức mở mắt, ánh mặt trời chói chang làm nàng bị lóa mắt, khi mắt nàng đã thích nghi được với ánh sáng mở ra lần nữa, Lân Xuyên đang ôm nàng, sắc mặt bình tĩnh nhuộm chút lo lắng.
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, đôi môi mỏng vì nụ hôn mà ướt át, chậm rãi cong thành một vòng cung lạnh lùng "Ngươi trúng ảo thuật."
Mặc Ngưng Sơ vẫn kinh ngạc đến thẩn thờ, đối phương từ từ duỗi tay ra, khóe môi hé ra, cười nói "Tiểu Ngưng Sơ, đến bên cạnh ta."
Vì thế nàng nghe thấy dây thần kinh trong đầu mình "pằng" một tiếng, cắt đứt tiếng nói.
Lông mi như cánh bướm, hoa dại đang nở rộ xinh đẹp, bóng dáng nam tử trên cầu gỗ cao lớn, áo xanh lam như nước biển bao phủ lấy hắn, tóc đen buông xuông vai, thần sắc dịu dàng yêu thương.
Đến bên ta -- hồi ức trước đây bỗng nhiên sống dậy, trái tim Mặc Ngưng Sơ đập mạnh, bỗng nhiên nàng cảm buồn bực vô cùng, âm thanh bên tai như muốn nổ tung, đôi mắt to ầng ậng nước, nháy mắt một cái hai hàng lệ như trân châu bảo ngọc trong trẻo rớt trên mặt đất.
"... Tiểu Ngưng Sơ, mau đến bên ta." Tiếng nói đó như mê hoặc, không ngừng dụ dỗ nàng.
Trong nháy mắt nàng bước đến gần hắn, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng nói giận dữ, mắng nàng "Đáng chết! Ngươi tỉnh lại cho ta."
Tiếng nói đó như sấm đánh xuống, Mặc Ngưng Sơ sợ hãi, cảnh vật bốn phía lại đột nhiên biến đổi tán loạn, ngay cả bóng dáng người kia cũng biến thành vặn vẹo điên cuồng, chớp mắt một cái đã biến mất. Biến hóa bất thình lình như vậy khiến nàng mờ mịt lui về sau vài bước, lại hụt chân, cả người như chìm vào hố sâu vô tận, hít thở không thông như bị chết chìm.
Hốt hoảng ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngã vào một vòng ngực ấm áp. Mặc Ngưng Sơ như rơm rạ được cứu mạng ôm chặt lấy cái duy nhất ấm áp kia không dám buông ra, trước mắt cảnh vật vẫn hỗn độn vặn vẹo, đầu đau nhức như muốn nổ tung.
Mở miệng, không ngờ từ cổ họng phát ra đều chỉ có thể là tiếng rên rỉ đau đớn. Ngay lúc nàng cho rằng mình sẽ đau đến chết, một hơi thở ấm đột nhiên phả vào mặt ngăn trở sự khó thở trên môi nàng, tiếp theo dường như còn có một dòng nước nồng vị thuốc đông y đưa vào miệng nàng.
Dùng sức giày vò môi nàng, như cố ý muốn làm nàng đau, đầu lưỡi quấn quanh, răng môi va chạm. Mặc Ngưng Sơ theo không kịp tiết tấu làm người ta sợ hãi kia, nàng chỉ cảm thấy miệng mình như sắp hỏng mất, ra sức vùng vẫy, nước thuốc nóng bỏng được chuyển vào miệng như đang xâm nhập vào tứ chi thân thể của nàng, làm thân nàng nóng rực từng mảng.
"Đợi..." Nàng nâng gương mặt đang ép sát mặt nàng lên, cố gắng tách ra một khoảng nho nhỏ, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, môi nàng lại một lần nữa bị bịt lại, thừa dịp nàng há miệng, cái lưỡi kia nhanh chóng len lỏi đi vào công thành đoạt đất.
Dục vọng hung mãnh dây dưa quấn lấy môi nàng, như là muốn ăn sạch nàng, lại mơ hồ như có chút tức giận, mãnh liệt muốn nhấn chìm nàng.
"Mở mắt ra!"
Đôi môi kia bỗng nhiên rời khỏi môi nàng, dùng giọng điệu rất hung dữ, vương giả ra lệnh.
Mặc Ngưng Sơ lập tức mở mắt, ánh mặt trời chói chang làm nàng bị lóa mắt, khi mắt nàng đã thích nghi được với ánh sáng mở ra lần nữa, Lân Xuyên đang ôm nàng, sắc mặt bình tĩnh nhuộm chút lo lắng.
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, đôi môi mỏng vì nụ hôn mà ướt át, chậm rãi cong thành một vòng cung lạnh lùng "Ngươi trúng ảo thuật."
/276
|