1.
10:00,
Việt Nam,
Đứng giữa sân bay Nội Bài, cô khẩn trương nắm chặt tay cầm vali, không ngừng hít sâu tự trấn an mình. Nói thật sống đến 20 tuổi đầu rồi nhưng định nghĩa cuộc sống của cô vẫn dừng lại ở ăn + ngủ + gây chuyện. Cho nên, có thể nói đây là lần đầu tiên cô hi sinh bản thân đi làm việc lớn, đương nhiên không thể tránh khỏi bối rối cùng lo lắng. Ây da… ây da… quả thật làm người có ích thật mệt mỏi nha, còn chưa động thủ mà cô đã cảm thấy bản thân dường như bị rút hết sức lực, tứ chi mềm nhũn. Thật thảm a!!!!!
Không được không được, hiện tại phải tìm chỗ tốt tốt 1 chút nạp năng lượng, nếu không cô e là mình sẽ ngã gục trước khi xuất trận mất. Vậy thế này đi, hiện tại đi ăn, sau đó sẽ tìm đường đến nhà bệnh nhân, rồi từ từ chẩn bệnh điều trị sau. Ha ha… tốt tốt, kế hoạch thật là tốt quá.
Vừa nghĩ có thể ăn ngon, toàn thân cô liền sảng khoái, tinh thần tăng vọt. Nhưng.. tại sao cái số cô nó lại long đong lận đận như thế này? Tất cả đều tại cái lão anh họ ki bo kẹt xỉ kia, đưa cô nhiều thêm một ít thì lão sẽ chết đói sao? Hiện tại thì hay rồi, ăn uống no nê mới phát hiện mình không đủ tiền trả, mà đau khổ hơn nữa chính là… cô chỉ thiếu 5 nghìn đồng mà thôi. Thật là… huhu làm sao bây giờ đây?
A… hay là… không nên không nên…
Ă… hoặc là… không được không được…
Â… Có cách rồi. Tuy là nó có hơi… nhưng mà không sao cả. Cô là ai cơ chứ? Chính là Chu Khả Di không ai sánh bằng nha!!
Nhìn quanh quất một hồi, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở tấm lưng to lớn của một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua cũng có vẻ sang trọng giàu có. Hít sâu một hơi, cô lò dò bước đến, bàn tay chậm rãi đưa ra nhè nhẹ chọc chọc.
- Anh gì ơi!!
- ??? – Người đàn ông hơi giật mình, vừa quay đầu đã bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người.
Một cô gái nhỏ bé trong chiếc váy đỏ rực rỡ mềm mại đang cúi đầu đứng chếch phía sau anh, mái tóc dài để xoã phủ lên bờ vai, hai bàn tay xoắn lại với nhau. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi lay động cùng đôi môi nhỏ xinh mím lại lộ vẻ bối rối.
- Chúng ta… có quen nhau không? – Người đàn ông nghi hoặc nhíu mày. Anh xác định trong cuộc đời có thể nói là nhàm chán và máy móc này của mình chưa từng xuất hiện cô gái này.
- Không không không – Cô lắc lắc đầu, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. – Tôi… tôi muốn hỏi… anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không?
- … - Đôi mắt sắc bén chăm chú quan sát cô. Anh hẳn là nên nghĩ cô là kẻ lừa đảo phải không? Nhưng mà… nhìn thế nào cũng không giống. Có lẽ cô thật sự gặp khó khăn?? Được rồi, coi như anh phá lệ tin người một lần đi. – Cô cần bao nhiêu?
- 5… 5 nghìn đồng. – Cô lí nhí.
- 5 nghìn đồng? – Người đàn ông ngạc nhiên thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng. Cô gái này… đầu óc hình như có chút… – Cô xác định cô không nói nhầm? Cô thật sự cần… ừm… 5 nghìn đồng?
- Đúng vậy đúng vậy. – Cô nhắm mắt nhắm mũi gật đến sắp gãy cả cổ.
- Của cô đây. – Người đàn ông dứt khoát rút tiền đưa cho cô, khoé môi khẽ gợi lên ý cười. – Cô…
- A cám ơn cám ơn. – Cầm tiền trên tay, cô nhanh nhanh chóng chóng chạy biến. Tuy rằng cô rất thích gây chuyện nhưng mà nhưng mà… từ nhỏ đến lớn bố mẹ dều bao bọc cô rất tốt, cho nên cái việc xin tiền mất mặt này trước giờ cô chưa từng làm nha. Việc này… so với gây chuyện quả là khó khăn hơn rất nhiều.
- … - Người đàn ông nhìn cô chạy trốn như chú thỏ con bị sói đuổi giết thì dở khóc dở cười. Là cô đột nhiên chạy đến chỗ anh, anh cũng đâu có ép buộc cô? Anh còn rất tốt bụng cho cô mượn tiền, vậy mà cô lại dùng thái độ này đối với anh? Đúng là một cô gái không biết điều chút nào.
- Giám đốc! – Trần Huyền Chi ngồi đối diện nhíu mày gọi. Cô là thư kí của vị giám đốc này đã hai năm, chưa từng thấy anh vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm.
- Tiếp tục đi. – Anh hắng giọng vài cái lấy lại tinh thần, chăm chú lắng nghe thư kí thông báo lịch trình tiếp theo.
…
Bên trong, anh bình thản lắng nghe báo cáo. Còn bên ngoài…
- Sao mình có thể ngu ngốc như thế chứ???? – Cô vò đầu bứt tai, khóc không ra nước mắt.
Ngu ngốc!
Quá là ngu ngốc!!!!
Hết sức ngu ngốc!!!!!!!!!!!
Tại sao cô không thể suy nghĩ sâu xa hơn một chút chứ? Tiền cơm trả xong rồi nhưng mà nhưng mà… hiện tại cô đi cái gì đến nhà bệnh nhân kia bây giờ? Tiền không có, đường không biết, lại còn… ai oán nhìn cái va li to uỵch bên chân, thật sự không chịu nổi sự ngu dốt của bản thân mà.
Hiện tại làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Quay trở lại đó mặt dày tiếp tục xin xỏ? Không không không… chuyện mất mặt như vậy một lần là quá đủ. Nhưng mà… ngoài cách đó ra cô còn lựa chọn khác ư? Huhuhu… giờ mà mò mặt đi xin tiền người khác có khi người ta lại tưởng cô là kẻ lừa đảo cũng nên. Huhuhu… thật xin lỗi bản thân, cũng xin lỗi anh chàng trẻ tuổi, cô thật sự không còn cách nào khác cho nên mới…
Lọc cọc lọc cọc chạy vào, được vài bước như chợt nhớ ra cái gì, lại lọc cọc lọc cọc chạy ra vẫy vẫy một cái taxi.
- Cô…
- Anh à, từ đây đến địa chỉ này hết bao nhiêu tiền? – Chưa đợi người lái xe nói gì, cô đã cúi người hỏi.
- Cái này… - Người lái xe nhìn dòng địa chỉ một chút, lại lôi bản đồ ra nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi, mới nói. – Khoảng 100 nghìn.
- Được, anh đợi tôi một chút. – Cô gật đầu, nhanh như chớp lao vào trong.
Vừa bước vào nhà hàng, đập vào mắt cô chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi đang vui vẻ trò chuyện cùng một cô gái xinh đẹp duyên dáng trong bộ váy công sở thanh lịch. Á… người ta đang tâm tình cùng bạn gái, cô… cô lại vô duyên phá ngang, thật sự là không được tốt lắm. Nhưng mà, nhưng mà, cô cần tiền nha. Được rồi, mặt dày một chút đi, dù sao cũng không phải lần đầu, hơn nữa sau này cũng đâu có gặp lại anh ta?
Thế là…
…
Đang nghiêm túc sắp xếp lại một vài cuộc hẹn thì bên vai anh lại có cảm giác bị vật nhỏ bé gì đó chọc chọc.
- Anh gì ơi! – Tiếng muỗi kêu chắc chắn cũng to hơn giọng cô lúc này.
- Cô… - Anh ngạc nhiên quay đầu, còn chưa kịp nói gì đã nghe cô tuôn một tràng.
- Tôi biết là không nên quấy rầy anh và bạn gái nói chuyện tâm tình, nhưng mà… hiện tại tôi thật sự đang rất thê thảm. Vừa rồi tôi mượn anh 5 nghìn đồng để trả tiền cơm trưa, nhưng mà… tôi lại quên mất mình cần phải đi taxi đến nhà bệnh nhân. Cho nên… anh gì ơi, anh có thể cho tôi mượn thêm 100 nghìn đồng được không?
- #-# - Cô nói quá nhanh, lại lí nhí như ruồi muỗi vo ve, anh căn bản là không nghe được bao nhiêu. Nhưng anh quả thật rất bất mãn. Con mắt nào của cô nhìn thấy người đối diện là bạn gái của anh vậy???? Còn nữa, cái tai nào của cô nghe thấy anh đang nói chuyện tâm tình chứ????? Cô gái này không những không biết điều, lại còn ăn nói hết sức hàm hồ.
- Làm sao tôi biết được là cô có phải đang nói thật hay không? – Huyền Chi cau mày lên tiếng, giọng nói trầm ổn nghiêm túc.
- Chị xinh đẹp à, em thật sự đang gặp khó khăn mà. – Cô rưng rưng.
- Cô lấy cái gì để chứng minh toàn bộ lời cô nói đều là sự thật? – Huyền Chi cao giọng. Cô vốn là người cẩn trọng, đương nhiên không thể dễ dàng tin người thế được. Lừa tiền là một chuyện, nhưng… tìm cách quyến rũ đàn ông giàu có lại là chuyện khác vô cùng nghiêm trọng. Cô gái trước mặt xinh đẹp yêu kiều như vậy, thân là thư kí, cô không thể để giám đốc của mình sa lưới được.
- Đây này, chị nhìn đi, ví của em trống huơ trống hoác đến thảm hại đây nè. – Cô đau khổ rút cái ví đáng thương ra. Cô đúng là quá mức thê thảm, đã mặt dày đi xin tiền lại còn bị người ta coi là kẻ lừa đảo. Trời ơi, cô biết làm thế nào bây giờ? Cô nào có kinh nghiệm gì trong chuyện này đâu?
- Điều này cũng chẳng nói lên cái gì cả.
- Em… - Cô ủ rũ cúi đầu, tủi thân đến phát khóc. Cô đường đường là tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, tuy rằng đã từng nhận không biết bao nhiêu ánh mắt đao kiếm này nọ, nhưng chưa từng, chưa từng bị người ta kinh thường thế này. Huhu… trái tim bé bỏng tội nghiệp của cô…
- Được rồi, cũng chỉ có 100 nghìn đồng, cô đừng lằng nhằng nữa. – Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng. Không phải chỉ có chút tiền lẻ thôi ư, cần gì nhiều chuyện như vậy nha?
- Híc… - Cô cắn môi, cúi gằm mặt xoay người. Người ta đã nói như vậy, cô làm sao còn trơ mặt chìa tay ra được chứ? Đúng là quá mức nhục nhã. Cái tên anh họ đáng chết, đều là tại anh, còn có lão bệnh nhân tâm sinh lí không được bình thường kia nữa. Thật là đáng ghét!! Các người đều là đồ đáng ghét!!!!!!
- Này cô! – Anh khó hiểu kéo tay cô lại. – Số tiền cô cần đây.
- Không cần. – Cô hung hăng hất tay anh ta, sụt sịt. Bực cả mình! Anh ta coi cô là ăn xin chắc? Hừ, không có tiền thì cô đi bộ. Ai sợ ai chứ? Hừ hừ hừ… cái đồ đáng ghét!
- Cô bé ngốc!! – Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt giận dỗi của cô, vừa buồn cười vừa thương thương.
- Ai ngốc nha? – Cô nổi khùng, ngước đôi mắt ầng ậng nước trừng trừng nhìn anh. – Anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt nhá. Có tiền thì giỏi lắm sao? Tôi cũng chỉ mượn anh có chút tiền lẻ thôi, có cần keo kiệt vậy không? Hừ hừ hừ… Tôi không cần tiền của anh nữa. Tôi đi bộ. Hừ!!?
- Tôi cũng không nói là không cho cô. – Anh cười cười nhìn bộ dáng như con nhím con xù lông của cô, khoé môi cong lên. Cô bé này không những không biết điều, ăn nói hàm hồ mà còn vô cùng nóng nảy nữa. Anh cũng đâu có làm gì cô đâu? Anh có ý tốt đưa tiền cho cô mượn, cô lại kêu anh keo kiệt. Được, được lắm, cái cô gái này!
- Không cần. Buông ra. Tôi không cần. – Cô giằng khỏi tay anh, lớn tiếng.
- Đừng trẻ con nữa, cầm đi. – Anh nhét tiền vào tay cô, mỉm cười.
- … - Cô khụt khịt mũi, cơn tủi thân cũng vì câu nói dịu dàng kia mà tiêu tan gần hết. Cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt cương nghị hoàn toàn không có chút gì gọi là khinh thường hay thương hại. Được rồi, được rồi… là do cô quá nóng nảy. – Tôi… tôi… xin lỗi. – Cô đỏ mặt lí nhí.
- Không sao. – Anh rất rộng lượng lên tiếng.
- Còn có… cám ơn. – Cô nói xong liền chạy bạt mạng lao vào taxi.
Thật là mất mặt, quá mất mặt. Đã đi xin tiền người ta, bị bạn gái người ta coi là kẻ lừa đảo, lại còn làm ầm lên quát mắng người ta. Trời ạ trời ạ cô muốn chết quách đi cho rồi. Sau này, sau này nhất định cô sẽ không bén mảng đến gần cái cửa hàng Cầu Vồng gì gì kia nữa. Đúng là xui xẻo quá mà!
---------------------------------------
2.
Anh quay trở lại chỗ ngồi, khoé môi vẫn không kìm nén được mà khe khẽ cong lên, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hai chứ: đáng yêu. Đúng vậy, cô gái này thật đáng yêu!!
- Giám đốc, anh không nên dễ dàng tin người như thế. – Huyền Chi tốt bụng khuyên nhủ.
- Làm việc với nhau hai năm, chẳng lẽ cô không biết tôi rất ghét bị người ta lên giọng dạy dỗ? – Anh không hài lòng.
- Tôi xin lỗi. – Huyền Chi cúi đầu. Cô là có ý tốt mà? Đúng là làm ơn mắc oán.
- Được rồi, cũng sắp đến giờ họp, trở về thôi.
- Vâng.
…
- Tan họp! – Giọng nói nghiêm nghị dứt khoát vừa vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều thở phào một hơi, lục tục kéo nhau ra ngoài.
Công ti của bọn họ chiều thứ 2 tuần nào cũng họp giao ban một lần, mà mỗi lần đều giống như tra tấn vậy. Haizzzza… ai bảo vị giám đốc này quá nghiêm khắc làm chi? Hại bọn họ cứ đến thứ hai là lại lên cơn đau dạ dày. Tuy vậy nhưng mà đãi ngộ của công ti rất tốt, không những người lập công được thưởng, mà tất cả các nhân viên chăm chỉ siêng năng đều không phải chịu thiệt bao giờ, cho nên ngoài việc bấm bụng chịu đựng ra thì bọn họ cũng đâu còn cách nào khác đâu?
- Chị Huyền Chi, giám đốc hôm nay dường như không được tập trung lắm thì phải. Có chuyện gì thế ạ? – Đinh Tố Tố, cô bé sinh viên thực tập xuất sắc được cho phép tham dự buổi họp giao ban hàng tuần, tò mò sán đến hỏi.
- Đừng lắm chuyện nữa, mau trở về làm việc đi, nếu không Giám đốc sẽ phạt em đấy. – Huyền Chi đẩy đẩy cái tay đang bám lấy mình ra, thở dài về chỗ. Giám đốc không tập trung, cô đương nhiên nhận ra. Nhưng mà… về lí do… làm sao mà cô biết được chứ?
- Rõ ràng là có chuyện gì đó mà. – Tố Tố trề môi chép miệng, thắc mắc không được giải đáp khiến toàn thân cô đều ngứa ngáy khó chịu.
…
Trong văn phòng,
Gạt đống tài liệu hợp đồng gì gì đó sang một bên, anh lấy tay day day thái dương, mệt mỏi ngả người trên ghế. Cả buổi chiều anh không thể nào tập trung được vào công việc, trong đầu toàn là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tủi thân cùng tức giận kia. Có lẽ 25 năm nay anh sống quá ư nhàm chán, cho nên chỉ một việc hết sức bình thường cũng có thể khiến tinh thần anh bị xáo động mạnh. Được rồi, anh rốt cuộc cũng hiểu sự lo lắng của hai thằng bạn thân rồi.
Hiện tại tâm trạng anh vô cùng bất ổn. Lần đầu tiên gặp phải tình huống dở khóc dở cười thế này, cũng là lần đầu tiên trước mắt anh xuất hiện một cô gái thú vị như thế. Tuy rằng cô có một chút… ừm… không được bình thường cho lắm, nhưng mà… chính vì thế mà cô thật đáng yêu. Ô… hình như anh đã quên hỏi tên tuổi địa chỉ của cô rồi? Ầyy… anh đúng là vô dụng. Hình như… hình như cô nói cô cần đến nhà bệnh nhân? Như vậy, cô là bác sĩ ư?? Ách… bác sĩ như vậy, bệnh nhân của cô sẽ bình an chứ? Thật đáng lo ngại à nha. Mà… cô làm bác sĩ hay không thì liên quan gì đến anh? Còn có… biết tên của cô rồi thì như thế nào? Biết địa chỉ của cô thì lại làm sao?? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, giữa ban ngày ban mặt anh lại ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ cái gì? Tốn thời gian chết đi được. Nhưng mà… cô có vẻ rất thú vị á. Nếu như có thể làm quen với cô, cuộc đời sau này của anh chắc chắn sẽ không lo nhàm chán nữa. Aaaaa… anh đang nghĩ linh tinh gì thế này? Làm quen cái gì? Ở bên cái gì? Trời ạ trời ạ, gặp quỷ rồi, không đâu lại sinh ra ý nghĩ quái gở với người con gái vừa mới gặp có một lần???
Nhưng mà…
Không nghĩ nữa.
Có điều…
Không được nghĩ.
Cô gái kia…
Đã bảo là không cho phép nghĩ cơ mà.
Còn có…
Haizzzz… đúng là một cô gái phiền phức!
...
Thật lâu thật lâu sau anh mới có thể bình tĩnh một chút, cố ép bản thân tập trung vào công việc dang dở.
…
Không biết giờ tan tầm đã qua từ bao giờ, anh vẫn như con robot ngồi im trên ghế xem tài liệu, hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Cốc cốc cốc…
- Vào đi! – Thậm chí đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ có giọng nói lành lạnh vang vọng trong không gian chứng tỏ anh không phải cái xác không hồn.
- Giám đốc, đã 7 giờ tối rồi, anh cũng nên về đi thôi. – Huyền Chi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Cô về trước đi.
- Giám đốc… - Còn định nói thêm vài câu, nhưng nghĩ lại khuôn mặt lạnh như tiền buổi trưa, Huyền Chi lại chỉ cúi đầu. – Vâng. – Cô đã làm hết phận sự của một thư kí rồi nha, nhưng mà cái người kia cứng đầu không chịu nghe đấy thôi. Không phải tại cô. Không phải tại cô.
…
Ở một nơi khác,
Quân ngồi bó gối bên sofa, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của mình, vẻ mặt nghi hoặc.
- Vỹ, tại sao tên đó còn chưa gọi tới?
- … - Vỹ ôm một chồng hồ sơ này nọ xem tới xem lui, chỉ thờ ơ lắc đầu.
- Không đúng, với tình cách của cậu ta, nhất định phải lập tức gọi đến quạt cho tôi một trận, sau đó đùng đùng tức giận đá bay con nhóc kia ra khỏi cửa chứ nhỉ? – Quân nhíu mày, nhíu đến đau cả cơ rồi mà vẫn không nghĩ ra được cái gì.
- Có lẽ bọn họ chưa gặp nhau.
- Làm sao có thể? – Quân nhìn đồng hồ, lại chống cằm lẩm bẩm. – Tôi đã nhắn địa chỉ cho con bé rồi, không thể có chuyện lạc đường được. Còn có… tuy là con nhóc kia rất ham chơi, nhưng mà số tiền tôi chuyển cho nó cũng không quá nhiều, chắc chắn không đủ cho nó bay nhảy chỗ này chỗ kia được. Hay là… không đúng… Chẳng lẽ… không thể… Có khi nào… không có khả năng…
- ^.= - Vỹ liếc mắt nhìn thằng bạn một cái, lắc đầu. – Cậu đừng có lảm nhảm nữa được không? Muốn nói thì biến về phòng mà nói, đừng làm ảnh hưởng tôi làm việc.
- Cậu không thể như vậy? Tên Hạo Trạch chết bầm kia đâu phải chỉ là bạn của một mình tôi? Cậu sao có thể bỏ mặc chuyện của cậu ta không lo chứ?
- Muốn lo cũng đâu đến lượt tôi? – Vỹ nhún nhún vai. – Em gái là của cậu, do cậu gọi tới, mệnh lệnh của bác gái cũng là do cậu nhận.
- Nhưng mà… nhưng mà… - Quân trợn mắt tức giận. – Cậu đã nói sẽ cùng tôi tác chiến.
- Tôi rất bận.
- Cậu không thể không giữ lời như thế được.
- Là ai nói không giữ lời là quyền của mỗi người? – Vỹ liếc mắt khinh thường. – Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, hiểu chưa?
- OxO – Quân cứng họng. Đúng là anh đã nói, nhưng cũng không phải do anh nghĩ ra mà. Trời ơi, Tiểu yêu tinh, em hại anh rồi.
---------------------------------------
3.
Bịch… bịch… bịch…
Bước chân chậm rãi vang vọng nơi hành lang. Hầu như ngày nào cũng vậy, khi bầu trời còn chưa tối mịt thì anh còn chưa chịu rời công ti. Không phải do anh quá yêu công việc này như mọi người vẫn nghĩ, mà bởi vì ngoài công việc ra thì anh hoàn toàn không có gì để làm nữa.
Chơi bời? Vô nghĩ.
Xem mặt? Nhàm chán.
Yêu đương? Nhạt nhẽo.
Đối với phụ nữ anh hoàn toàn không có bất kì hứng thú nào. Đột nhiên trong đầu lại hiên lên khuôn mặt xinh xắn bối rối kia. Được rồi, được rồi, cũng không hẳn là không có hứng thú, chỉ là… vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Vừa đến gần căn hộ, ánh mắt anh đã chạm phải… 1 cục tròn tròn, không phải, thực ra thì cũng không tròn lắm.
Chậm rãi đến gần mới phát hiện ra là một cô gái đang cuộn người ngủ ngon lành bên cửa nhà anh, toàn thân được bao bọc bởi một cái áo khoác dài, chỉ hở mỗi cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh với những lọn tóc vàng hoe xoã tung.
- Cô bé! – Anh lay nhẹ người cô.
- =.=
- Dậy! Dậy đi!!! – Anh kéo kéo áo khoác của cô.
- =.=
- Này! Này cô bé!! Mau tỉnh dậy! – Anh đập đập vào vai cô.
- =.= - Mặc kệ anh giở trò gì, cô vẫn cứ ngủ say như chết, không động cũng chẳng cựa lấy nửa cái.
- … - Anh trợn tròn mắt, trên đời lại có người ngồi trước cửa nhà người ta mà ngủ say đến bất tỉnh nhân sự như thế này sao? Nếu như anh mà đem cô đi bán thì sao nhỉ?
Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải anh bảo cô ngủ ở đây. Anh đứng dậy lưu loát mở cửa.
Cạchhh…
Cánh cửa vừa động, cả người cô liền đổ nghiêng, chiếc áo trên người trượt xuống, để lộ ra bộ váy mỏng manh đỏ rực cùng làn da trắng hồng mịn màng.
Anh giật mình, đôi mắt mở to nhìn cô chằm chằm. Là cô? Chính là cái cô gái phiền phức cứ thích nhảy tưng tưng trong đầu anh kia ư?
Vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống giữ lấy cơ thể mềm mại ngả nghiêng như sắp đổ kia, bàn tay to lớn vén lên mấy lọn tóc ánh vàng xoà xuống che khuất khuôn mặt của cô. Hàng mi dày đen nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng…
Quả nhiên là cô!!!!
- Cô bé! Cô bé!! Mau dậy đi!!!! Dậy! Dậy nào!!! – Anh nắm chặt vai cô lay lay không ngừng đến nỗi chiếc áo khoác dài cũng bị rơi xuống đất. Nhưng…
- =.= - Toàn thân cô vẫn mềm oặt, đôi mắt nhắm nghiền, không có bất cứ một phản ứng nào.
Anh trợn mắt nhìn cái cô gái kì quái này. Tại sao cô lại không thể giống người bình thường một chút được nhỉ? Nếu như không phải hơi thở của cô vẫn đều đều, thân nhiệt hoàn toàn bình thường, có khi anh còn tưởng cô bị làm sao rồi đấy.
Thử lay lay cô thêm lần nữa, nhưng vẫn vô tác dụng. Dù sao cũng không thể để cô ngủ ở đây suốt đêm thế này được. Haizzz… đúng là phiền phức mà.
Anh thở dài, đem áo khoác trùm kín lấy cơ thể mỏng manh kia, nhấc bổng lên.
- Ưm… - Dường như cảm nhận được hơi ấm, cô rúc sâu vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ một hồi, khoé môi nở nụ cười thoả mãn.
- Đúng là một cô gái ngốc! – Anh lắc lắc đầu bế cô vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt lên giường. Thực ra căn hộ của anh có ba phòng ngủ, nhưng hai phòng kia đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, chỉ e là đã trở trành vương quốc bụi mất rồi. Thôi thì cứ để cô ngủ tạm ở đây một đêm vậy.
Vừa được thả xuống giường, cô liền xoay một vòng, thoải mái nằm chềnh ềnh trên chiếc đệm êm ái, chân tay vung loạn xạ tạo thành hình dáng vô cùng kì dị.
- Ha ha… - Anh nhịn không được bật cười to, hoàn toàn không lo lắng sẽ đánh thức cô dậy. Cho dù anh có la hét bên tai cô e là cũng không thể tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào với cô được. Có lẽ đây cũng là một điểu tốt?!?
Lịch kịch kéo cái vali của cô vào trong phòng, lại nhìn cô một cái, xác định cô vẫn thoải mái lăn quay ra ngủ, anh mới yên tâm phủi phủi tay lấy đồ đi tắm rửa.
…
Có lẽ là do hôm qua ngủ sớm nên mới 5 giờ sáng cô đã lờ đờ tỉnh dậy. Hai tay sờ soạng lung tung tìm kiếm gì đó, nhưng mà… hoàn toàn trống rỗng. Trườn sang bên một chút, vẫn không thấy, thêm một chút nữa…
Bịchhhhh…
- Aaaaaaaaa… - Cô kêu toáng lên, lồm cồm bò dậy.
- Làm sao thế? – Nghe tiếng động, anh giật mình tỉnh giấc, vội vội vàng vàng chạy vào, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp lung linh ngày hôm qua giờ đây mang trên mình bộ dáng ngây ngô như chú thỏ con đi lạc. Mái tóc vàng óng có chút hỗn loạn, đôi mắt to tròn ngơ ngơ ngác ngác, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên bất mãn, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
- Không có gì. Không có gì. Chỉ là… á á á… - Cô đang xua xua tay, bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa, kinh hãi lắp bắp. – Anh anh anh anh anh…
- Đây là nhà của tôi. – Anh nhịn cười lên tiếng.
- Á? – Cô hoảng hốt nhìn xung quanh.
- Phòng ngủ của tôi.
- Hơ? – Cô sợ hãi lùi lại phía sau túm lấy ga giường.
- Giường của tôi.
- A a a a a a a… - Cô kinh hoàng đứng bật dậy, chân tay luống cuống. – Tôi… tôi… tôi… thật xin lỗi… thật xin lỗi… đã chiếm giường của anh suốt một đêm. Xin lỗi, xin lỗi!!!
- Này… - Còn chưa kịp nói gì đã bị cô xô sang một bên lao ra ngoài.
Anh cau mày, mệt mỏi vươn vai một cái. Vẫn còn sớm, anh nên ngủ thêm một chút nữa. Vừa ngồi xuống mép giường thì lại thấy một con thỏ nào đó mặt mày đỏ bừng tông cửa chạy vào.
Rầmmmm…
- À… tôi… tôi quên hành lí… anh… anh… anh… ngủ ngon! - Cô cuống quít túm lấy cái vali lôi xềnh xệch ra ngoài.
- O.o – Cô gái này hình như không có việc gì là làm xong trong một lần thì phải. Được rồi, người đi rồi, hành lí cũng lấy rồi, chắc anh có thể ngủ được rồi chứ?
Rầmmmm…
Cái lưng vừa đặt xuống giường bên tai đã lại nghe tiếng động kinh thiên động địa.
- Cô quên cái gì nữa à? – Anh nhìn dọc nhìn ngang, tốt bụng hỏi.
- Không không không. – Cô lắc đầu nguầy nguậy, đứng chôn chân ở cửa phòng nhìn anh bằng ánh mắt kì dị.
- Có chuyện gì sao? – Anh ngồi bật dậy, rợn cả tóc gáy.
- O.O
- Ừm… tối hôm qua, tôi thấy cô ngủ ở trước cửa nên có ý tốt đưa cô vào nhà thôi. Tôi không có làm gì cô cả. – Anh thấy mình nên giải thích một chút, tránh cho cô gái kì quặc này hiểu lầm lại la lối om sòm thì khốn.
- O.O
- Tôi thật sự không làm gì mà? – Anh nhăn mặt. Trời ạ, làm ơn đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ đó nữa mà. Lông tơ của anh dựng đứng hết cả lên rồi đây này.
- Anh… anh chính là cái người tâm sinh lí không được bình thường kia sao? – Nhìn chán chê, cô mới e dè mở miệng hỏi.
- Cái gì??? – Anh thiếu chút rơi từ trên giường xuống. Này nha, anh hào phòng cho cô mượn tiền, lại tốt bụng nhường phòng của mình cho cô một đêm, vậy mà cô lại dám nói tâm sinh lí của anh không được bình thường? Đây là cái logic quái quỷ gì vậy?
- Anh là chủ nhân của căn hộ này? – Cô chỉ chỉ xung quanh, nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy. – ‘Thì làm sao?’
- Vậy thì đúng rồi. – Cô vỗ tay cái bốp, nhanh chóng sửa sang lại trang phục đầu tóc, tiến đến bên giường cười nói. – Xin chào, rất vui được gặp anh. Tôi là Chu Khả Di, hiện đang là sinh viên năm thứ ba khoa tâm lí của trường đại học Y ở Mỹ. Tôi được anh họ là Chu Minh Quân ĐẶC BIỆT mời về đây để giúp anh chữa trị trứng mất cân bằng giới tính của mình.
------------------------------------------------------------------
10:00,
Việt Nam,
Đứng giữa sân bay Nội Bài, cô khẩn trương nắm chặt tay cầm vali, không ngừng hít sâu tự trấn an mình. Nói thật sống đến 20 tuổi đầu rồi nhưng định nghĩa cuộc sống của cô vẫn dừng lại ở ăn + ngủ + gây chuyện. Cho nên, có thể nói đây là lần đầu tiên cô hi sinh bản thân đi làm việc lớn, đương nhiên không thể tránh khỏi bối rối cùng lo lắng. Ây da… ây da… quả thật làm người có ích thật mệt mỏi nha, còn chưa động thủ mà cô đã cảm thấy bản thân dường như bị rút hết sức lực, tứ chi mềm nhũn. Thật thảm a!!!!!
Không được không được, hiện tại phải tìm chỗ tốt tốt 1 chút nạp năng lượng, nếu không cô e là mình sẽ ngã gục trước khi xuất trận mất. Vậy thế này đi, hiện tại đi ăn, sau đó sẽ tìm đường đến nhà bệnh nhân, rồi từ từ chẩn bệnh điều trị sau. Ha ha… tốt tốt, kế hoạch thật là tốt quá.
Vừa nghĩ có thể ăn ngon, toàn thân cô liền sảng khoái, tinh thần tăng vọt. Nhưng.. tại sao cái số cô nó lại long đong lận đận như thế này? Tất cả đều tại cái lão anh họ ki bo kẹt xỉ kia, đưa cô nhiều thêm một ít thì lão sẽ chết đói sao? Hiện tại thì hay rồi, ăn uống no nê mới phát hiện mình không đủ tiền trả, mà đau khổ hơn nữa chính là… cô chỉ thiếu 5 nghìn đồng mà thôi. Thật là… huhu làm sao bây giờ đây?
A… hay là… không nên không nên…
Ă… hoặc là… không được không được…
Â… Có cách rồi. Tuy là nó có hơi… nhưng mà không sao cả. Cô là ai cơ chứ? Chính là Chu Khả Di không ai sánh bằng nha!!
Nhìn quanh quất một hồi, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở tấm lưng to lớn của một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua cũng có vẻ sang trọng giàu có. Hít sâu một hơi, cô lò dò bước đến, bàn tay chậm rãi đưa ra nhè nhẹ chọc chọc.
- Anh gì ơi!!
- ??? – Người đàn ông hơi giật mình, vừa quay đầu đã bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người.
Một cô gái nhỏ bé trong chiếc váy đỏ rực rỡ mềm mại đang cúi đầu đứng chếch phía sau anh, mái tóc dài để xoã phủ lên bờ vai, hai bàn tay xoắn lại với nhau. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi lay động cùng đôi môi nhỏ xinh mím lại lộ vẻ bối rối.
- Chúng ta… có quen nhau không? – Người đàn ông nghi hoặc nhíu mày. Anh xác định trong cuộc đời có thể nói là nhàm chán và máy móc này của mình chưa từng xuất hiện cô gái này.
- Không không không – Cô lắc lắc đầu, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. – Tôi… tôi muốn hỏi… anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không?
- … - Đôi mắt sắc bén chăm chú quan sát cô. Anh hẳn là nên nghĩ cô là kẻ lừa đảo phải không? Nhưng mà… nhìn thế nào cũng không giống. Có lẽ cô thật sự gặp khó khăn?? Được rồi, coi như anh phá lệ tin người một lần đi. – Cô cần bao nhiêu?
- 5… 5 nghìn đồng. – Cô lí nhí.
- 5 nghìn đồng? – Người đàn ông ngạc nhiên thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng. Cô gái này… đầu óc hình như có chút… – Cô xác định cô không nói nhầm? Cô thật sự cần… ừm… 5 nghìn đồng?
- Đúng vậy đúng vậy. – Cô nhắm mắt nhắm mũi gật đến sắp gãy cả cổ.
- Của cô đây. – Người đàn ông dứt khoát rút tiền đưa cho cô, khoé môi khẽ gợi lên ý cười. – Cô…
- A cám ơn cám ơn. – Cầm tiền trên tay, cô nhanh nhanh chóng chóng chạy biến. Tuy rằng cô rất thích gây chuyện nhưng mà nhưng mà… từ nhỏ đến lớn bố mẹ dều bao bọc cô rất tốt, cho nên cái việc xin tiền mất mặt này trước giờ cô chưa từng làm nha. Việc này… so với gây chuyện quả là khó khăn hơn rất nhiều.
- … - Người đàn ông nhìn cô chạy trốn như chú thỏ con bị sói đuổi giết thì dở khóc dở cười. Là cô đột nhiên chạy đến chỗ anh, anh cũng đâu có ép buộc cô? Anh còn rất tốt bụng cho cô mượn tiền, vậy mà cô lại dùng thái độ này đối với anh? Đúng là một cô gái không biết điều chút nào.
- Giám đốc! – Trần Huyền Chi ngồi đối diện nhíu mày gọi. Cô là thư kí của vị giám đốc này đã hai năm, chưa từng thấy anh vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm.
- Tiếp tục đi. – Anh hắng giọng vài cái lấy lại tinh thần, chăm chú lắng nghe thư kí thông báo lịch trình tiếp theo.
…
Bên trong, anh bình thản lắng nghe báo cáo. Còn bên ngoài…
- Sao mình có thể ngu ngốc như thế chứ???? – Cô vò đầu bứt tai, khóc không ra nước mắt.
Ngu ngốc!
Quá là ngu ngốc!!!!
Hết sức ngu ngốc!!!!!!!!!!!
Tại sao cô không thể suy nghĩ sâu xa hơn một chút chứ? Tiền cơm trả xong rồi nhưng mà nhưng mà… hiện tại cô đi cái gì đến nhà bệnh nhân kia bây giờ? Tiền không có, đường không biết, lại còn… ai oán nhìn cái va li to uỵch bên chân, thật sự không chịu nổi sự ngu dốt của bản thân mà.
Hiện tại làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Quay trở lại đó mặt dày tiếp tục xin xỏ? Không không không… chuyện mất mặt như vậy một lần là quá đủ. Nhưng mà… ngoài cách đó ra cô còn lựa chọn khác ư? Huhuhu… giờ mà mò mặt đi xin tiền người khác có khi người ta lại tưởng cô là kẻ lừa đảo cũng nên. Huhuhu… thật xin lỗi bản thân, cũng xin lỗi anh chàng trẻ tuổi, cô thật sự không còn cách nào khác cho nên mới…
Lọc cọc lọc cọc chạy vào, được vài bước như chợt nhớ ra cái gì, lại lọc cọc lọc cọc chạy ra vẫy vẫy một cái taxi.
- Cô…
- Anh à, từ đây đến địa chỉ này hết bao nhiêu tiền? – Chưa đợi người lái xe nói gì, cô đã cúi người hỏi.
- Cái này… - Người lái xe nhìn dòng địa chỉ một chút, lại lôi bản đồ ra nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi, mới nói. – Khoảng 100 nghìn.
- Được, anh đợi tôi một chút. – Cô gật đầu, nhanh như chớp lao vào trong.
Vừa bước vào nhà hàng, đập vào mắt cô chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi đang vui vẻ trò chuyện cùng một cô gái xinh đẹp duyên dáng trong bộ váy công sở thanh lịch. Á… người ta đang tâm tình cùng bạn gái, cô… cô lại vô duyên phá ngang, thật sự là không được tốt lắm. Nhưng mà, nhưng mà, cô cần tiền nha. Được rồi, mặt dày một chút đi, dù sao cũng không phải lần đầu, hơn nữa sau này cũng đâu có gặp lại anh ta?
Thế là…
…
Đang nghiêm túc sắp xếp lại một vài cuộc hẹn thì bên vai anh lại có cảm giác bị vật nhỏ bé gì đó chọc chọc.
- Anh gì ơi! – Tiếng muỗi kêu chắc chắn cũng to hơn giọng cô lúc này.
- Cô… - Anh ngạc nhiên quay đầu, còn chưa kịp nói gì đã nghe cô tuôn một tràng.
- Tôi biết là không nên quấy rầy anh và bạn gái nói chuyện tâm tình, nhưng mà… hiện tại tôi thật sự đang rất thê thảm. Vừa rồi tôi mượn anh 5 nghìn đồng để trả tiền cơm trưa, nhưng mà… tôi lại quên mất mình cần phải đi taxi đến nhà bệnh nhân. Cho nên… anh gì ơi, anh có thể cho tôi mượn thêm 100 nghìn đồng được không?
- #-# - Cô nói quá nhanh, lại lí nhí như ruồi muỗi vo ve, anh căn bản là không nghe được bao nhiêu. Nhưng anh quả thật rất bất mãn. Con mắt nào của cô nhìn thấy người đối diện là bạn gái của anh vậy???? Còn nữa, cái tai nào của cô nghe thấy anh đang nói chuyện tâm tình chứ????? Cô gái này không những không biết điều, lại còn ăn nói hết sức hàm hồ.
- Làm sao tôi biết được là cô có phải đang nói thật hay không? – Huyền Chi cau mày lên tiếng, giọng nói trầm ổn nghiêm túc.
- Chị xinh đẹp à, em thật sự đang gặp khó khăn mà. – Cô rưng rưng.
- Cô lấy cái gì để chứng minh toàn bộ lời cô nói đều là sự thật? – Huyền Chi cao giọng. Cô vốn là người cẩn trọng, đương nhiên không thể dễ dàng tin người thế được. Lừa tiền là một chuyện, nhưng… tìm cách quyến rũ đàn ông giàu có lại là chuyện khác vô cùng nghiêm trọng. Cô gái trước mặt xinh đẹp yêu kiều như vậy, thân là thư kí, cô không thể để giám đốc của mình sa lưới được.
- Đây này, chị nhìn đi, ví của em trống huơ trống hoác đến thảm hại đây nè. – Cô đau khổ rút cái ví đáng thương ra. Cô đúng là quá mức thê thảm, đã mặt dày đi xin tiền lại còn bị người ta coi là kẻ lừa đảo. Trời ơi, cô biết làm thế nào bây giờ? Cô nào có kinh nghiệm gì trong chuyện này đâu?
- Điều này cũng chẳng nói lên cái gì cả.
- Em… - Cô ủ rũ cúi đầu, tủi thân đến phát khóc. Cô đường đường là tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, tuy rằng đã từng nhận không biết bao nhiêu ánh mắt đao kiếm này nọ, nhưng chưa từng, chưa từng bị người ta kinh thường thế này. Huhu… trái tim bé bỏng tội nghiệp của cô…
- Được rồi, cũng chỉ có 100 nghìn đồng, cô đừng lằng nhằng nữa. – Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng. Không phải chỉ có chút tiền lẻ thôi ư, cần gì nhiều chuyện như vậy nha?
- Híc… - Cô cắn môi, cúi gằm mặt xoay người. Người ta đã nói như vậy, cô làm sao còn trơ mặt chìa tay ra được chứ? Đúng là quá mức nhục nhã. Cái tên anh họ đáng chết, đều là tại anh, còn có lão bệnh nhân tâm sinh lí không được bình thường kia nữa. Thật là đáng ghét!! Các người đều là đồ đáng ghét!!!!!!
- Này cô! – Anh khó hiểu kéo tay cô lại. – Số tiền cô cần đây.
- Không cần. – Cô hung hăng hất tay anh ta, sụt sịt. Bực cả mình! Anh ta coi cô là ăn xin chắc? Hừ, không có tiền thì cô đi bộ. Ai sợ ai chứ? Hừ hừ hừ… cái đồ đáng ghét!
- Cô bé ngốc!! – Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt giận dỗi của cô, vừa buồn cười vừa thương thương.
- Ai ngốc nha? – Cô nổi khùng, ngước đôi mắt ầng ậng nước trừng trừng nhìn anh. – Anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt nhá. Có tiền thì giỏi lắm sao? Tôi cũng chỉ mượn anh có chút tiền lẻ thôi, có cần keo kiệt vậy không? Hừ hừ hừ… Tôi không cần tiền của anh nữa. Tôi đi bộ. Hừ!!?
- Tôi cũng không nói là không cho cô. – Anh cười cười nhìn bộ dáng như con nhím con xù lông của cô, khoé môi cong lên. Cô bé này không những không biết điều, ăn nói hàm hồ mà còn vô cùng nóng nảy nữa. Anh cũng đâu có làm gì cô đâu? Anh có ý tốt đưa tiền cho cô mượn, cô lại kêu anh keo kiệt. Được, được lắm, cái cô gái này!
- Không cần. Buông ra. Tôi không cần. – Cô giằng khỏi tay anh, lớn tiếng.
- Đừng trẻ con nữa, cầm đi. – Anh nhét tiền vào tay cô, mỉm cười.
- … - Cô khụt khịt mũi, cơn tủi thân cũng vì câu nói dịu dàng kia mà tiêu tan gần hết. Cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt cương nghị hoàn toàn không có chút gì gọi là khinh thường hay thương hại. Được rồi, được rồi… là do cô quá nóng nảy. – Tôi… tôi… xin lỗi. – Cô đỏ mặt lí nhí.
- Không sao. – Anh rất rộng lượng lên tiếng.
- Còn có… cám ơn. – Cô nói xong liền chạy bạt mạng lao vào taxi.
Thật là mất mặt, quá mất mặt. Đã đi xin tiền người ta, bị bạn gái người ta coi là kẻ lừa đảo, lại còn làm ầm lên quát mắng người ta. Trời ạ trời ạ cô muốn chết quách đi cho rồi. Sau này, sau này nhất định cô sẽ không bén mảng đến gần cái cửa hàng Cầu Vồng gì gì kia nữa. Đúng là xui xẻo quá mà!
---------------------------------------
2.
Anh quay trở lại chỗ ngồi, khoé môi vẫn không kìm nén được mà khe khẽ cong lên, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hai chứ: đáng yêu. Đúng vậy, cô gái này thật đáng yêu!!
- Giám đốc, anh không nên dễ dàng tin người như thế. – Huyền Chi tốt bụng khuyên nhủ.
- Làm việc với nhau hai năm, chẳng lẽ cô không biết tôi rất ghét bị người ta lên giọng dạy dỗ? – Anh không hài lòng.
- Tôi xin lỗi. – Huyền Chi cúi đầu. Cô là có ý tốt mà? Đúng là làm ơn mắc oán.
- Được rồi, cũng sắp đến giờ họp, trở về thôi.
- Vâng.
…
- Tan họp! – Giọng nói nghiêm nghị dứt khoát vừa vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều thở phào một hơi, lục tục kéo nhau ra ngoài.
Công ti của bọn họ chiều thứ 2 tuần nào cũng họp giao ban một lần, mà mỗi lần đều giống như tra tấn vậy. Haizzzza… ai bảo vị giám đốc này quá nghiêm khắc làm chi? Hại bọn họ cứ đến thứ hai là lại lên cơn đau dạ dày. Tuy vậy nhưng mà đãi ngộ của công ti rất tốt, không những người lập công được thưởng, mà tất cả các nhân viên chăm chỉ siêng năng đều không phải chịu thiệt bao giờ, cho nên ngoài việc bấm bụng chịu đựng ra thì bọn họ cũng đâu còn cách nào khác đâu?
- Chị Huyền Chi, giám đốc hôm nay dường như không được tập trung lắm thì phải. Có chuyện gì thế ạ? – Đinh Tố Tố, cô bé sinh viên thực tập xuất sắc được cho phép tham dự buổi họp giao ban hàng tuần, tò mò sán đến hỏi.
- Đừng lắm chuyện nữa, mau trở về làm việc đi, nếu không Giám đốc sẽ phạt em đấy. – Huyền Chi đẩy đẩy cái tay đang bám lấy mình ra, thở dài về chỗ. Giám đốc không tập trung, cô đương nhiên nhận ra. Nhưng mà… về lí do… làm sao mà cô biết được chứ?
- Rõ ràng là có chuyện gì đó mà. – Tố Tố trề môi chép miệng, thắc mắc không được giải đáp khiến toàn thân cô đều ngứa ngáy khó chịu.
…
Trong văn phòng,
Gạt đống tài liệu hợp đồng gì gì đó sang một bên, anh lấy tay day day thái dương, mệt mỏi ngả người trên ghế. Cả buổi chiều anh không thể nào tập trung được vào công việc, trong đầu toàn là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tủi thân cùng tức giận kia. Có lẽ 25 năm nay anh sống quá ư nhàm chán, cho nên chỉ một việc hết sức bình thường cũng có thể khiến tinh thần anh bị xáo động mạnh. Được rồi, anh rốt cuộc cũng hiểu sự lo lắng của hai thằng bạn thân rồi.
Hiện tại tâm trạng anh vô cùng bất ổn. Lần đầu tiên gặp phải tình huống dở khóc dở cười thế này, cũng là lần đầu tiên trước mắt anh xuất hiện một cô gái thú vị như thế. Tuy rằng cô có một chút… ừm… không được bình thường cho lắm, nhưng mà… chính vì thế mà cô thật đáng yêu. Ô… hình như anh đã quên hỏi tên tuổi địa chỉ của cô rồi? Ầyy… anh đúng là vô dụng. Hình như… hình như cô nói cô cần đến nhà bệnh nhân? Như vậy, cô là bác sĩ ư?? Ách… bác sĩ như vậy, bệnh nhân của cô sẽ bình an chứ? Thật đáng lo ngại à nha. Mà… cô làm bác sĩ hay không thì liên quan gì đến anh? Còn có… biết tên của cô rồi thì như thế nào? Biết địa chỉ của cô thì lại làm sao?? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, giữa ban ngày ban mặt anh lại ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ cái gì? Tốn thời gian chết đi được. Nhưng mà… cô có vẻ rất thú vị á. Nếu như có thể làm quen với cô, cuộc đời sau này của anh chắc chắn sẽ không lo nhàm chán nữa. Aaaaa… anh đang nghĩ linh tinh gì thế này? Làm quen cái gì? Ở bên cái gì? Trời ạ trời ạ, gặp quỷ rồi, không đâu lại sinh ra ý nghĩ quái gở với người con gái vừa mới gặp có một lần???
Nhưng mà…
Không nghĩ nữa.
Có điều…
Không được nghĩ.
Cô gái kia…
Đã bảo là không cho phép nghĩ cơ mà.
Còn có…
Haizzzz… đúng là một cô gái phiền phức!
...
Thật lâu thật lâu sau anh mới có thể bình tĩnh một chút, cố ép bản thân tập trung vào công việc dang dở.
…
Không biết giờ tan tầm đã qua từ bao giờ, anh vẫn như con robot ngồi im trên ghế xem tài liệu, hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Cốc cốc cốc…
- Vào đi! – Thậm chí đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ có giọng nói lành lạnh vang vọng trong không gian chứng tỏ anh không phải cái xác không hồn.
- Giám đốc, đã 7 giờ tối rồi, anh cũng nên về đi thôi. – Huyền Chi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Cô về trước đi.
- Giám đốc… - Còn định nói thêm vài câu, nhưng nghĩ lại khuôn mặt lạnh như tiền buổi trưa, Huyền Chi lại chỉ cúi đầu. – Vâng. – Cô đã làm hết phận sự của một thư kí rồi nha, nhưng mà cái người kia cứng đầu không chịu nghe đấy thôi. Không phải tại cô. Không phải tại cô.
…
Ở một nơi khác,
Quân ngồi bó gối bên sofa, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của mình, vẻ mặt nghi hoặc.
- Vỹ, tại sao tên đó còn chưa gọi tới?
- … - Vỹ ôm một chồng hồ sơ này nọ xem tới xem lui, chỉ thờ ơ lắc đầu.
- Không đúng, với tình cách của cậu ta, nhất định phải lập tức gọi đến quạt cho tôi một trận, sau đó đùng đùng tức giận đá bay con nhóc kia ra khỏi cửa chứ nhỉ? – Quân nhíu mày, nhíu đến đau cả cơ rồi mà vẫn không nghĩ ra được cái gì.
- Có lẽ bọn họ chưa gặp nhau.
- Làm sao có thể? – Quân nhìn đồng hồ, lại chống cằm lẩm bẩm. – Tôi đã nhắn địa chỉ cho con bé rồi, không thể có chuyện lạc đường được. Còn có… tuy là con nhóc kia rất ham chơi, nhưng mà số tiền tôi chuyển cho nó cũng không quá nhiều, chắc chắn không đủ cho nó bay nhảy chỗ này chỗ kia được. Hay là… không đúng… Chẳng lẽ… không thể… Có khi nào… không có khả năng…
- ^.= - Vỹ liếc mắt nhìn thằng bạn một cái, lắc đầu. – Cậu đừng có lảm nhảm nữa được không? Muốn nói thì biến về phòng mà nói, đừng làm ảnh hưởng tôi làm việc.
- Cậu không thể như vậy? Tên Hạo Trạch chết bầm kia đâu phải chỉ là bạn của một mình tôi? Cậu sao có thể bỏ mặc chuyện của cậu ta không lo chứ?
- Muốn lo cũng đâu đến lượt tôi? – Vỹ nhún nhún vai. – Em gái là của cậu, do cậu gọi tới, mệnh lệnh của bác gái cũng là do cậu nhận.
- Nhưng mà… nhưng mà… - Quân trợn mắt tức giận. – Cậu đã nói sẽ cùng tôi tác chiến.
- Tôi rất bận.
- Cậu không thể không giữ lời như thế được.
- Là ai nói không giữ lời là quyền của mỗi người? – Vỹ liếc mắt khinh thường. – Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, hiểu chưa?
- OxO – Quân cứng họng. Đúng là anh đã nói, nhưng cũng không phải do anh nghĩ ra mà. Trời ơi, Tiểu yêu tinh, em hại anh rồi.
---------------------------------------
3.
Bịch… bịch… bịch…
Bước chân chậm rãi vang vọng nơi hành lang. Hầu như ngày nào cũng vậy, khi bầu trời còn chưa tối mịt thì anh còn chưa chịu rời công ti. Không phải do anh quá yêu công việc này như mọi người vẫn nghĩ, mà bởi vì ngoài công việc ra thì anh hoàn toàn không có gì để làm nữa.
Chơi bời? Vô nghĩ.
Xem mặt? Nhàm chán.
Yêu đương? Nhạt nhẽo.
Đối với phụ nữ anh hoàn toàn không có bất kì hứng thú nào. Đột nhiên trong đầu lại hiên lên khuôn mặt xinh xắn bối rối kia. Được rồi, được rồi, cũng không hẳn là không có hứng thú, chỉ là… vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Vừa đến gần căn hộ, ánh mắt anh đã chạm phải… 1 cục tròn tròn, không phải, thực ra thì cũng không tròn lắm.
Chậm rãi đến gần mới phát hiện ra là một cô gái đang cuộn người ngủ ngon lành bên cửa nhà anh, toàn thân được bao bọc bởi một cái áo khoác dài, chỉ hở mỗi cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh với những lọn tóc vàng hoe xoã tung.
- Cô bé! – Anh lay nhẹ người cô.
- =.=
- Dậy! Dậy đi!!! – Anh kéo kéo áo khoác của cô.
- =.=
- Này! Này cô bé!! Mau tỉnh dậy! – Anh đập đập vào vai cô.
- =.= - Mặc kệ anh giở trò gì, cô vẫn cứ ngủ say như chết, không động cũng chẳng cựa lấy nửa cái.
- … - Anh trợn tròn mắt, trên đời lại có người ngồi trước cửa nhà người ta mà ngủ say đến bất tỉnh nhân sự như thế này sao? Nếu như anh mà đem cô đi bán thì sao nhỉ?
Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải anh bảo cô ngủ ở đây. Anh đứng dậy lưu loát mở cửa.
Cạchhh…
Cánh cửa vừa động, cả người cô liền đổ nghiêng, chiếc áo trên người trượt xuống, để lộ ra bộ váy mỏng manh đỏ rực cùng làn da trắng hồng mịn màng.
Anh giật mình, đôi mắt mở to nhìn cô chằm chằm. Là cô? Chính là cái cô gái phiền phức cứ thích nhảy tưng tưng trong đầu anh kia ư?
Vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống giữ lấy cơ thể mềm mại ngả nghiêng như sắp đổ kia, bàn tay to lớn vén lên mấy lọn tóc ánh vàng xoà xuống che khuất khuôn mặt của cô. Hàng mi dày đen nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng…
Quả nhiên là cô!!!!
- Cô bé! Cô bé!! Mau dậy đi!!!! Dậy! Dậy nào!!! – Anh nắm chặt vai cô lay lay không ngừng đến nỗi chiếc áo khoác dài cũng bị rơi xuống đất. Nhưng…
- =.= - Toàn thân cô vẫn mềm oặt, đôi mắt nhắm nghiền, không có bất cứ một phản ứng nào.
Anh trợn mắt nhìn cái cô gái kì quái này. Tại sao cô lại không thể giống người bình thường một chút được nhỉ? Nếu như không phải hơi thở của cô vẫn đều đều, thân nhiệt hoàn toàn bình thường, có khi anh còn tưởng cô bị làm sao rồi đấy.
Thử lay lay cô thêm lần nữa, nhưng vẫn vô tác dụng. Dù sao cũng không thể để cô ngủ ở đây suốt đêm thế này được. Haizzz… đúng là phiền phức mà.
Anh thở dài, đem áo khoác trùm kín lấy cơ thể mỏng manh kia, nhấc bổng lên.
- Ưm… - Dường như cảm nhận được hơi ấm, cô rúc sâu vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ một hồi, khoé môi nở nụ cười thoả mãn.
- Đúng là một cô gái ngốc! – Anh lắc lắc đầu bế cô vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt lên giường. Thực ra căn hộ của anh có ba phòng ngủ, nhưng hai phòng kia đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, chỉ e là đã trở trành vương quốc bụi mất rồi. Thôi thì cứ để cô ngủ tạm ở đây một đêm vậy.
Vừa được thả xuống giường, cô liền xoay một vòng, thoải mái nằm chềnh ềnh trên chiếc đệm êm ái, chân tay vung loạn xạ tạo thành hình dáng vô cùng kì dị.
- Ha ha… - Anh nhịn không được bật cười to, hoàn toàn không lo lắng sẽ đánh thức cô dậy. Cho dù anh có la hét bên tai cô e là cũng không thể tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào với cô được. Có lẽ đây cũng là một điểu tốt?!?
Lịch kịch kéo cái vali của cô vào trong phòng, lại nhìn cô một cái, xác định cô vẫn thoải mái lăn quay ra ngủ, anh mới yên tâm phủi phủi tay lấy đồ đi tắm rửa.
…
Có lẽ là do hôm qua ngủ sớm nên mới 5 giờ sáng cô đã lờ đờ tỉnh dậy. Hai tay sờ soạng lung tung tìm kiếm gì đó, nhưng mà… hoàn toàn trống rỗng. Trườn sang bên một chút, vẫn không thấy, thêm một chút nữa…
Bịchhhhh…
- Aaaaaaaaa… - Cô kêu toáng lên, lồm cồm bò dậy.
- Làm sao thế? – Nghe tiếng động, anh giật mình tỉnh giấc, vội vội vàng vàng chạy vào, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp lung linh ngày hôm qua giờ đây mang trên mình bộ dáng ngây ngô như chú thỏ con đi lạc. Mái tóc vàng óng có chút hỗn loạn, đôi mắt to tròn ngơ ngơ ngác ngác, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên bất mãn, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
- Không có gì. Không có gì. Chỉ là… á á á… - Cô đang xua xua tay, bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa, kinh hãi lắp bắp. – Anh anh anh anh anh…
- Đây là nhà của tôi. – Anh nhịn cười lên tiếng.
- Á? – Cô hoảng hốt nhìn xung quanh.
- Phòng ngủ của tôi.
- Hơ? – Cô sợ hãi lùi lại phía sau túm lấy ga giường.
- Giường của tôi.
- A a a a a a a… - Cô kinh hoàng đứng bật dậy, chân tay luống cuống. – Tôi… tôi… tôi… thật xin lỗi… thật xin lỗi… đã chiếm giường của anh suốt một đêm. Xin lỗi, xin lỗi!!!
- Này… - Còn chưa kịp nói gì đã bị cô xô sang một bên lao ra ngoài.
Anh cau mày, mệt mỏi vươn vai một cái. Vẫn còn sớm, anh nên ngủ thêm một chút nữa. Vừa ngồi xuống mép giường thì lại thấy một con thỏ nào đó mặt mày đỏ bừng tông cửa chạy vào.
Rầmmmm…
- À… tôi… tôi quên hành lí… anh… anh… anh… ngủ ngon! - Cô cuống quít túm lấy cái vali lôi xềnh xệch ra ngoài.
- O.o – Cô gái này hình như không có việc gì là làm xong trong một lần thì phải. Được rồi, người đi rồi, hành lí cũng lấy rồi, chắc anh có thể ngủ được rồi chứ?
Rầmmmm…
Cái lưng vừa đặt xuống giường bên tai đã lại nghe tiếng động kinh thiên động địa.
- Cô quên cái gì nữa à? – Anh nhìn dọc nhìn ngang, tốt bụng hỏi.
- Không không không. – Cô lắc đầu nguầy nguậy, đứng chôn chân ở cửa phòng nhìn anh bằng ánh mắt kì dị.
- Có chuyện gì sao? – Anh ngồi bật dậy, rợn cả tóc gáy.
- O.O
- Ừm… tối hôm qua, tôi thấy cô ngủ ở trước cửa nên có ý tốt đưa cô vào nhà thôi. Tôi không có làm gì cô cả. – Anh thấy mình nên giải thích một chút, tránh cho cô gái kì quặc này hiểu lầm lại la lối om sòm thì khốn.
- O.O
- Tôi thật sự không làm gì mà? – Anh nhăn mặt. Trời ạ, làm ơn đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ đó nữa mà. Lông tơ của anh dựng đứng hết cả lên rồi đây này.
- Anh… anh chính là cái người tâm sinh lí không được bình thường kia sao? – Nhìn chán chê, cô mới e dè mở miệng hỏi.
- Cái gì??? – Anh thiếu chút rơi từ trên giường xuống. Này nha, anh hào phòng cho cô mượn tiền, lại tốt bụng nhường phòng của mình cho cô một đêm, vậy mà cô lại dám nói tâm sinh lí của anh không được bình thường? Đây là cái logic quái quỷ gì vậy?
- Anh là chủ nhân của căn hộ này? – Cô chỉ chỉ xung quanh, nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy. – ‘Thì làm sao?’
- Vậy thì đúng rồi. – Cô vỗ tay cái bốp, nhanh chóng sửa sang lại trang phục đầu tóc, tiến đến bên giường cười nói. – Xin chào, rất vui được gặp anh. Tôi là Chu Khả Di, hiện đang là sinh viên năm thứ ba khoa tâm lí của trường đại học Y ở Mỹ. Tôi được anh họ là Chu Minh Quân ĐẶC BIỆT mời về đây để giúp anh chữa trị trứng mất cân bằng giới tính của mình.
------------------------------------------------------------------
/20
|