Ninh Ngộ Châu chỉ kể đơn giản những gì biết được từ Phong Tam Nương, vẫn khiến Thành Hạo Đế giật mình không thôi.
"Hóa ra là như vậy."
Thành Hạo Đế bừng tỉnh, cuối cùng đã rõ ràng vì sao lần này Lân Đài Liệp cốc xuất hiện nhiều người tu tiên từ bên ngoài đến như vậy, có thể nói, xem như người Đông Lăng gặp phải tai bay vạ gió, không may gặp lúc Thánh Võ Điện tìm kiếm thiên tuyển chi tử, bị những người tu tiên bên ngoài xem như bãi săn.
Có thể coi là như thế, bọn hắn có thể nói gì chứ? Chẳng lẽ muốn trách Thánh Võ Điện tìm kiếm thiên tuyển chi tử?
Xưa nay thiên tuyển chi tử can hệ trọng đại, liên quan đến toàn bộ Thánh Vũ đại lục, một cái nho nhỏ Đông Lăng không cách nào xen vào.
Huống hồ lấy Thánh Võ Điện địa vị, một Đông Lăng Quốc nho nhỏ, căn bản không người có thể chống lại, càng không cần phải nói Ninh Triết Châu còn là thiên tuyển chi tử người được chọn ghi trên bia thánh võ.
Nhớ lại cuộc trò chuyện lúc trước với sư huynh đệ Doãn Tinh Hành của Thánh Võ Điện, Thành Hạo Đế khe khẽ thở dài.
Chờ Thành Hạo Đế rốt cuộc thu thập xong tâm tình, thì thấy dáng vẻ Ninh Ngộ Châu như không có gì liên quan đến mình, đang dùng anh sa thạch đánh bóng linh thạch để khắc chậu hoa, mỗi một động tác, đều thanh tao lịch sự và ấm áp, giống như tất cả phiền nhiễu trên đời toàn bộ không còn.
Thành Hạo Đế bởi vì sự tình Thánh Võ Điện mà tâm tình nôn nóng phức tạp rất nhanh liền trầm tĩnh lại.
Ông cười hỏi: "Con dùng Linh Ngọc điêu chậu hoa làm gì vậy?"
"Dĩ nhiên là có tác dụng."
Lúc này Thành Hạo Đế mới chú ý tới chậu bạch ngọc trên bàn và thỏ yêu đang gặm linh đan, không khỏi sửng sốt một chút.
Mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc cố gắng làm bộ mình là một cây cỏ, lá cây đều không động đậy một chút, đóng vai vô cùng thật.
Thỏ yêu không có hứng thú với Thành Hạo Đế, nằm sát bên chậu bạch ngọc, vừa liếm linh đan, vừa nhìn mầm non nhỏ, bộ dáng ôn thuần vô hại, không người nào biết thỏ con này nhưng thật ra là thỏ yêu biến dị cấp sáu, rất là hung tàn.
Mặc kệ là mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc, vẫn là con thỏ yêu ôm linh đan gặm kia, hai cái này nhìn thật sự là quá bình thường, rất khó để người ta chú ý, Thành Hạo Đế không nhìn ra bọn chúng có cái gì đặc biệt.
Bất quá bây giờ bọn chúng ở chỗ này, hiển nhiên do Ninh Ngộ Châu nuôi.
Thành Hạo Đế chỉ nhìn một chút, không để trong lòng, hỏi: "Sao không thấy thê tử của con?"
"Chúng ta bị thất lạc." Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói.
Thành Hạo Đế sửng sốt lần nữa, "Chuyện xảy ra khi nào? Thất lạc ở đâu?" Sau khi hỏi xong, ông nhanh chóng kịp phản ứng, sắc mặt có chút vi diệu, nhịn không được nhìn về phía tiểu nhi tử, phát hiện thần sắc hắn lạnh nhạt, hai đầu lông mày vẫn là bộ dáng ôn hòa, không thấy lo nghĩ khổ sở.
Trong lúc nhất thời, Thành Hạo Đế có chút hoài nghi suy đoán của mình.
"Tiểu Thất, thê tử của con..." Ông muốn nói lại thôi, phảng phất sợ đâm trúng chuyện thương tâm của nhi tử.
Mặc dù Ninh Ngộ Châu không muốn giải thích thêm, nhưng cũng không tốt để lão phụ thân tùy ý suy đoán, không thể làm gì khác hơn nói: "Con và A Xúc bị lạc nhau ở động phủ của yêu tu trong Lân Đài Liệp cốc, bất quá con biết nàng còn sống, người không cần suy nghĩ nhiều đâu."
Văn Kiều nghe được Ninh Ngộ Châu, kém chút muốn động động lá cây biểu thị nàng thật còn sống, cha chồng cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Còn sống, nhưng không thấy bóng dáng, chẳng lẽ...
"Thê tử của con bị những người tu tiên bên ngoài bắt đi rồi?" Sắc mặt Thành Hạo Đế khó coi.
Lúc trước khi Ninh Hóa Nguyên phát hiện người tu tiên từ bên ngoài đến, có rất nhiều người chạy vào hướng núi Lân Đài, bởi vì có quá nhiều, bọn họ chỉ bắt được một số người, đa số đều đã trốn đi. Cũng không phải không phái người vào núi Lân Đài tìm kiếm, nhưng những người này có thể ở ngay dưới mắt nhiều người như vậy mà chạy trốn, tu vi tất nhiên không phải hạng tầm thường, chỉ sợ bây giờ đã thoát khỏi Đông Lăng.
Ninh Ngộ Châu không nghĩ tới ông ấy suy nghĩ được như vậy, ngược lại hắn đỡ phải kiếm cớ che giấu cho A Xúc, thế là cũng không tiếp tục giải thích nhiều thêm.
Thái độ trầm mặc này, cũng khiến Thành Hạo Đế càng khẳng định, không khỏi thở dài, trấn an nói: "Con yên tâm, ta sẽ phái người đi tìm, tin tưởng thê tử của con là người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ không gặp việc gì..."
Càng nói, Thành Hạo Đế càng không chắc.
Những người tu tiên bên ngoài đã chạy trốn có tu vi cực cao, Văn Kiều chỉ ở cảnh giới nhập nguyên cấp thấp, có thể may mắn sống sót sao? Coi như có thể may mắn sống sót, nhưng thân thể nàng không tốt, lại có thể chạy trốn tới chỗ nào? Bên ngoài Đông Lăng thế giới rộng lớn, có vô số người tu tiên, cường giả không biết bao nhiêu, Văn Kiều chỉ là một nữ tử yếu ớt có tu vi cực thấp gặp được sẽ có kết quả thế nào nghĩ cũng đã biết.
Ninh Ngộ Châu liếc nhìn ông, ánh mắt lấp lóe, nói ra: "Chính con đi tìm."
"Cái gì?" Thành Hạo Đế giật nảy mình, "Con quyết định tự mình đi? Không thể! Tiểu Thất, nhiều năm như vậy cũng đã trôi qua, cố gắng nhịn thêm một năm, chờ niêm phong trong cơ thể của con được giải trừ, con..."
"Đã giải trừ." Ninh Ngộ Châu nói.
Thành Hạo Đế mơ hồ, sau đó nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Giải trừ? Làm sao lại như vậy? Không phải còn một năm sao? Vậy thân thể của con..."
Ninh Ngộ Châu nhanh chóng làm dịu sự quan tâm của lão phụ thân, ấm giọng nói: "Phụ thân chớ có lo lắng, không có vấn đề gì, hiện tại con đã có thể tu tiên."
Đối với chuyện niêm phong trong cơ thể được giải trừ sớm một năm, Ninh Ngộ Châu đã nghĩ ra lý do từ sớm, chỉ nói tại động phủ yêu tu gặp được cơ duyên, để hắn có thể sớm tu tiên, không muốn cho người ta biết có quan hệ đến tinh huyết của Văn Kiều. Mặc dù tín nhiệm cha mình, nhưng tạm thời Ninh Ngộ Châu cũng không muốn để ai biết chuyện Văn Kiều mang thần dị huyết mạch.
Sau khi Thành Hạo Đế nghe xong, trong lòng yên tâm hơn, cực kì cao hứng.
Hắn vẫn cho là nhi tử phải chờ đến hai mươi tuổi mới có thể tu tiên, đến lúc đó thanh danh phế vật gì đó sẽ được hào quang rực rỡ rửa sạch, cớ cũng đã có sẵn, có thể nói là luyện đan sự của Ninh thị luyện ra linh đan giải độc, đã khôi phục căn nguyên linh lực là được.
Lúc trước cũng vì nghĩ đến điểm ấy, mới có thể nói với bên ngoài là trúng độc tổn hại căn nguyên linh lực.
"Đã như vậy, thế con về hoàng thành tu luyện trước, đợi đạt tới cảnh giới nguyên vũ lại đi." Thành Hạo Đế nói, lo lắng tu vi của hắn không đủ ở bên ngoài sẽ bị người khi dễ.
Tại Đông Lăng, hoàng tộc Ninh thị nói một không hai, cho dù nhiều năm nay Ninh Ngộ Châu không thể tu tiên, đối với bên ngoài là một phế vật, nhưng cũng không ai dám ức hiếp hắn. Nhưng bên ngoài thì không giống vậy, Ninh thị không đáng kể chút nào, nếu đệ tử Ninh thị đi ra ngoài, không cách nào cậy vào sự che chở của Ninh thị, chỉ có thể cố gắng tự dựa vào sức mình.
Đây cũng là lý do Thành Hạo Đế không nguyện ý để Ninh Ngộ Châu ra ngoài tìm người.
Ninh Ngộ Châu nói: "Con sẽ về hoàng thành trước, qua một đoạn thời gian mới đi."
Sau khi Thành Hạo Đế nghe xong, biết hắn sớm đã có an bài, nghĩ xưa nay con trai làm việc không bao giờ để ông lo lắng, rốt cục yên tâm rất nhiều, lần nữa an ủi nói: "Thê tử của con nhất định không có việc gì, chắc chắn đang chờ con đi tìm nàng, con yêu thích nàng như vậy, nàng cũng sẽ không nỡ bỏ ngươi..."
Văn Kiều khắc chế không được run run lá cây, kém chút cả cây mầm đều đỏ.
Trong lòng nàng hết sức khó xử, nào có người làm cha chồng nói như vậy trước mặt con dâu? Xưa nay nàng không biết, Thành Hạo Đế bên ngoài uy nghiêm, trước mặt Ninh Ngộ Châu lại là một phụ thân từ ái khoan dung, loại lời nói khó xử như vậy cũng nói được.
Càng làm cho nàng ngượng ngùng chính là, Ninh Ngộ Châu còn một bên nhìn nàng, một bên hùa theo, "Đúng vậy a, A Xúc nhất định không nỡ bỏ ta."
Văn Kiều: "..."
Tiếp theo, Thành Hạo Đế còn vui vẻ nói: "Cũng không uổng công con đợi nàng lâu như vậy, đợi từ khi nàng còn nhỏ đến cập kê, hối thúc ta hạ chỉ tứ hôn cho các con. Trước kia con luôn ở tại cấm địa bồi dưỡng luyện đan sư và chế phù sư vì Ninh thị, nếu không phải vì bảo vệ nàng, cũng không để nàng một mình cô đơn ở tại Văn gia, ta luôn cảm thấy có lỗi với Văn Bá Thanh, may mắn mặt ngoài Văn gia cũng không dám bạc đãi nàng..."
Văn Kiều: "..."
Tin tức quá lớn, Văn Kiều cảm thấy mình cần hoãn một chút.
Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng tươi cười ấm áp ôn hòa, đôi mắt ôn nhuận thú vị mà nhìn hai phiến lá cây mầm non nhỏ không tự giác cuốn lại, vẫn không ngại ngùng mà nói: "Phụ thân đừng nói nữa, việc này A Xúc còn không biết đâu."
Thành Hạo Đế cười đáp ừ, bưng trà trên bàn lên uống, đột nhiên ồ một tiếng, "Tiểu Thất, cây cỏ này có thể đổi màu sao?"
Vừa rồi vẫn là màu xanh nhạt, rõ ràng là một mầm non nhỏ mới mọc lên không lâu, nhưng bây giờ trong màu xanh nhạt còn có chút màu đỏ nhàn nhạt, nhìn xem có hơi quỷ dị.
Thành Hạo Đế nghĩ đến gì đó, cả kinh nói: "Chẳng lẽ là linh dược cao cấp?"
Văn Kiều: "..."
Một cử động Văn Kiều cũng không dám, tiếp tục làm bộ mình là một gốc cây cỏ dại, nhan sắc liền phai xuống rất nhanh.
Thành Hạo Đế: "Quả nhiên màu sắc lại thay đổi."
Văn Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trong lòng Ninh Ngộ Châu buồn cười, ngoài miệng nói: "Chắc là vậy, bây giờ con vẫn chưa biết được nàng là loại linh dược gì, bất quá nhất định không tầm thường."
Thành Hạo Đế có chút giật mình, ông vẫn biết ánh mắt của nhi tử nhà mình rất cao, cũng không phải vì xuất thân thanh cao tự ngạo mà mắt cao hơn đầu, mà là kiến thức rộng rãi, chướng mắt những thứ không đủ phân lượng. Cũng không thể trách hắn như thế, sau khi hắn thức tỉnh lực lượng huyết mạch, có được hoàn chỉnh huyết mạch truyền thừa, hiểu biết quá nhiều, sợ rằng đồ vậy trong những môn phái cao cấp của Thánh Vũ đại lục, còn không nhiều bằng truyền thừa của hắn.
Có thể để Ninh Ngộ Châu chắc chắn như thế, vậy gốc linh thảo này nhất định rất lợi hại.
Thành Hạo Đế lập tức cũng vô cùng coi trọng mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc, khi phát hiện con thỏ ngồi xổm trên bàn bình tĩnh gặm linh đan chính là một con thỏ yêu cấp sáu biến dị, ông đã hoàn toàn bình tĩnh.
Không hổ là con của hắn, mắt sáng biết linh vật, chính là lợi hại!
Thỏ yêu: ▼-▼ nó chỉ là bị linh đan và mầm non nhỏ hấp dẫn lại đây...
Nói xong việc này, Thành Hạo Đế nhắc đến chuyện sư huynh đệ Doãn Tinh Hành của Thánh Võ Điện.
"Theo như lời Doãn công tử nói, Triết Châu là thánh võ bia chọn trúng thiên tuyển chi tử người được chọn, ít ngày nữa sẽ theo sư huynh đệ Doãn công tử rời đi Đông Lăng, đi Thánh Võ Điện tiếp nhận khảo nghiệm, tương lai..." Nói đến đây, Thành Hạo Đế hơi nhíu mày.
Cách mỗi mười năm, thánh võ bia sẽ xuất hiện một cái tên, người này chính là thiên tuyển chi tử người được chọn, trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, nếu được thánh võ bia tán thành hoàn toàn, sẽ tiến vào một vùng đất thần bí. Nghe nói thiên tuyển chi tử là việc quan hệ đến sinh tử tồn vong của Thánh Vũ đại lục, phàm là người do thánh võ bia lựa chọn, sẽ không được cự tuyệt.
Về phần bọn hắn đi làm cái gì, bên ngoài không thể nào biết được, đây là bí mật của Thánh Võ Điện, những gì người ngoài có thể biết đều rất ít.
"Lần này tam ca của con đi chẳng biết lúc nào mới có thể trở về."
Thành Hạo Đế khẽ thở dài, Ninh Triết Châu là đệ tử tinh anh mà Ninh thị dốc sức bồi dưỡng, tương lai nếu ông lui xuống, Ninh Triết Châu chính là Ninh thị tộc trưởng. Nào biết lại phát sinh loại sự tình này, tuy nói thiên tuyển chi tử xác thực cực kì vinh quang, thế nhưng phải rời xa gia tộc, không biết năm tháng nào mới có thể về, lại càng không biết có thể toàn thân trở ra hay không.
Vinh quang cũng nguy hiểm.
Có thể nói, nếu Ninh Triết Châu theo sư huynh đệ Doãn thị rời đi, thì đã coi như không còn là người của Ninh thị.
Thành Hạo Đế nhìn Ninh Ngộ Châu, do dự một chút, đến cùng nhịn không được hỏi: "Tiểu Thất, đối với Thánh Võ Điện, con nghĩ như thế nào?"
Ninh Ngộ Châu nhạt tiếng nói: "Con cũng không biết, con chưa hề tiếp xúc qua Thánh Võ Điện, biết rất ít, cũng không biết thiên tuyển chi tử là chọn như thế nào, muốn làm gì." Ngừng một chút, tiếp tục nói, "Việc này đã quyết định là tam ca, Thánh Võ Điện sẽ có bồi thường, phụ thân không cần quá lo lắng, ngày khác nếu có cơ hội, con sẽ đi gặp tam ca xem thế nào."
Sau khi Thành Hạo Đế nghe xong, gánh nặng trong lòng liền được giải khai.
Thành Hạo Đế thoải mái tinh thần ngồi một hồi, thuận miệng hỏi thăm việc trước đó Ninh Ngộ Châu để tiềm lân vệ bắt giữ Tôn Hoằng Mậu.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Thành Hạo Đế khó mà nén giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Con làm rất đúng, Tôn Hoằng Mậu kia dám hại con và A Xúc như thế, nhất định không thể dễ dàng tha thứ. Còn Dao Châu, cũng khó thoát tội, sau khi trở về liền giao cho hình luật đường, phế tu vi luyện lại đi."
Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Bởi vì người Thánh Võ Điện vẫn ở đây, Thành Hạo Đế quan tâm xong chuyện của nhi tử, biết hắn không có sao, liền nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau đó, tiềm lân vệ cầm mấy cái túi không gian tiến đến, nghe nói bên trong là đồ mà Tôn gia đưa tới nhận lỗi.
Ninh Ngộ Châu tuỳ ý mở ra, chọn vài thứ mình cảm thấy hứng thú, còn lại đều đưa đi cho quản sự Ninh thị, sung làm của công.
***
Đêm nay sau khi đợt lịch luyện ở Lân Đài Liệp cốc kết thúc, có rất nhiều người tu tiên dừng chân trong núi Lân Đài vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Mặc kệ là lần này người tu tiên bên ngoài giết hại người Đông Lăng, hay là sư huynh đệ Doãn Tinh Hành đến, đều đắp lên trong lòng người tu tiên Đông Lăng một tầng bóng ma. Đáng tiếc cho đến khi nhổ trại rời khỏi núi Lân Đài, ngoại trừ Ninh thị và mấy gia tộc lớn cấp cao, vẫn không ai biết vì sao sư huynh đệ Doãn Tinh Hành lại tới đây.
Mặc dù Văn Mị là một trong những người biết chuyện, bởi vì can hệ trọng đại, không dám mạo hiểm nói ra.
Ngồi trong xe yêu thú, Văn Mị vén rèm xe lên, nhìn ra phía ngoài.
Tầm mắt của nàng rơi xuống xe yêu thú của Ninh thị phía trước, nghĩ đến gì đó, ánh mắt hơi u ám.
"A Mị, ngươi nói có phải A Xúc thật đã chết tại Lân Đài Liệp cốc hay không?" Văn Nhàn hỏi, "Lúc trước khi rời đi, Thất hoàng tử là một người lên xe, không có thấy bóng dáng A Xúc."
"Ta cũng không biết." Văn Mị thản nhiên nói, rõ ràng không muốn nhiều lời.
Văn Nhàn đảo tròng mắt, tiếp tục nói: "A Xúc cũng thật đáng thương, vừa mới thành thân, liền chết trong Lân Đài Liệp cốc, nàng ta không nên đi. Ta nghe nói Tôn gia vì muốn nhận lỗi với Ninh thị, đã xử trí Tôn Hoằng Mậu, ngay cả Cửu công chúa cũng bị tiềm lân vệ trông giữ..."
Văn Mị nhíu mày, cứng rắn nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghe Thất hoàng tử nói A Xúc chỉ là thất lạc thôi sao? Nhiều chuyện vậy làm gì?"
Văn Nhàn bị nàng quát lớn cứng cả gương mặt, sau đó ha ha cười, âm dương quái khí nói: "Không phải ta đang quan tâm A Xúc sao? Ngươi quát ta làm gì? Đúng rồi, nghe nói sư huynh đệ họ Doãn kia đến từ môn phái thần bí nào đó, lần này bọn hắn tới Đông Lăng, là vì chọn lựa đệ tử cho môn phái, Tam hoàng tử chính là bị bọn hắn chọn trúng, tối hôm qua đã rời đi cùng bọn hắn, không biết lúc nào mới có thể trở về, hôn ước của các ngươi..."
Văn Mị giả điếc, nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua lúc nửa đêm, nàng thu được truyền âm của Ninh Triết Châu, hẹn nàng đến rừng cây gần núi Lân Đài gặp mặt.
Văn Mị tự nhiên đi.
Ánh trăng soi vào khu rừng nhỏ không hề tăm tối, chiếu sáng lên thân nam tử anh tuấn, giống như một vòng trăng sáng bao bọc quanh thân hắn, mặt mày phảng phất trở nên nhu hòa hơn.
Hai người tuy là vị hôn phu hôn thê, nhưng bởi vì chênh lệch mười tuổi, tu vi cũng khác biệt, gặp mặt lẫn nhau không nhiều, hoàn toàn lạ lẫm.
Lần này Ninh Triết Châu hẹn nàng ra, là thương nghị chuyện giải trừ hôn ước.
Khi Văn Mị biết Ninh Triết Châu là thiên tuyển chi tử mà Thánh Võ Điện tìm kiếm, đã có dự cảm này, bây giờ nghe hắn nói ra, tâm tình của nàng hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí rất tự nhiên tiếp nhận.
Ninh Triết Châu cảm thấy áy náy, hắn nói: "Lần này ta rời đi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, tương lai có lẽ không cách nào... Việc hôn sự này là các trưởng bối quyết định cho chúng ta, nhưng vì nguyên nhân bất ngờ của ta mà trì hoãn Văn Tứ tiểu thư. Nếu sau này có thể gặp lại, lẫn nhau có lòng, nhưng vẫn có thể kết song tu minh ước."
Văn Mị hơi kinh ngạc, nàng hiểu lý do mà Ninh Triết Châu muốn giải trừ hôn ước, tiền đồ chưa biết, hôn ước này có cũng được mà không có cũng không sao, không cần lại tiếp tục. Nhưng không nghĩ rằng hắn còn có bổ sung, nghe giống như là một loại bồi thường.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy khi ở động phủ yêu tu, bởi vì hắn không có kịp thời cứu nàng, hại nàng kém chút mất mạng, cho nên trong lòng mang áy náy?
Bất quá Văn Mị cảm thấy hắn suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nói bọn họ có hôn ước, nhưng lại ít chung đụng, nào có tình cảm gì? Huống hồ, trải qua mấy lần sinh tử, nàng đã rõ ràng, so với dựa vào nam nhân, nàng càng muốn đi một con đường cường giả không bị ràng buộc, nhìn ra không gian bên ngoài rộng lớn hơn.
Hắn có con đường hắn chọn, nàng có con đường cường giả của mình.
Về sau, hai người vô cùng vui vẻ giải trừ hôn ước, cũng trả lại tín vật đính hôn.
Sau khi giải trừ hôn ước, trong đêm đó Ninh Triết Châu liền theo sư huynh đệ Doãn thị rời đi Đông Lăng.
"Hóa ra là như vậy."
Thành Hạo Đế bừng tỉnh, cuối cùng đã rõ ràng vì sao lần này Lân Đài Liệp cốc xuất hiện nhiều người tu tiên từ bên ngoài đến như vậy, có thể nói, xem như người Đông Lăng gặp phải tai bay vạ gió, không may gặp lúc Thánh Võ Điện tìm kiếm thiên tuyển chi tử, bị những người tu tiên bên ngoài xem như bãi săn.
Có thể coi là như thế, bọn hắn có thể nói gì chứ? Chẳng lẽ muốn trách Thánh Võ Điện tìm kiếm thiên tuyển chi tử?
Xưa nay thiên tuyển chi tử can hệ trọng đại, liên quan đến toàn bộ Thánh Vũ đại lục, một cái nho nhỏ Đông Lăng không cách nào xen vào.
Huống hồ lấy Thánh Võ Điện địa vị, một Đông Lăng Quốc nho nhỏ, căn bản không người có thể chống lại, càng không cần phải nói Ninh Triết Châu còn là thiên tuyển chi tử người được chọn ghi trên bia thánh võ.
Nhớ lại cuộc trò chuyện lúc trước với sư huynh đệ Doãn Tinh Hành của Thánh Võ Điện, Thành Hạo Đế khe khẽ thở dài.
Chờ Thành Hạo Đế rốt cuộc thu thập xong tâm tình, thì thấy dáng vẻ Ninh Ngộ Châu như không có gì liên quan đến mình, đang dùng anh sa thạch đánh bóng linh thạch để khắc chậu hoa, mỗi một động tác, đều thanh tao lịch sự và ấm áp, giống như tất cả phiền nhiễu trên đời toàn bộ không còn.
Thành Hạo Đế bởi vì sự tình Thánh Võ Điện mà tâm tình nôn nóng phức tạp rất nhanh liền trầm tĩnh lại.
Ông cười hỏi: "Con dùng Linh Ngọc điêu chậu hoa làm gì vậy?"
"Dĩ nhiên là có tác dụng."
Lúc này Thành Hạo Đế mới chú ý tới chậu bạch ngọc trên bàn và thỏ yêu đang gặm linh đan, không khỏi sửng sốt một chút.
Mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc cố gắng làm bộ mình là một cây cỏ, lá cây đều không động đậy một chút, đóng vai vô cùng thật.
Thỏ yêu không có hứng thú với Thành Hạo Đế, nằm sát bên chậu bạch ngọc, vừa liếm linh đan, vừa nhìn mầm non nhỏ, bộ dáng ôn thuần vô hại, không người nào biết thỏ con này nhưng thật ra là thỏ yêu biến dị cấp sáu, rất là hung tàn.
Mặc kệ là mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc, vẫn là con thỏ yêu ôm linh đan gặm kia, hai cái này nhìn thật sự là quá bình thường, rất khó để người ta chú ý, Thành Hạo Đế không nhìn ra bọn chúng có cái gì đặc biệt.
Bất quá bây giờ bọn chúng ở chỗ này, hiển nhiên do Ninh Ngộ Châu nuôi.
Thành Hạo Đế chỉ nhìn một chút, không để trong lòng, hỏi: "Sao không thấy thê tử của con?"
"Chúng ta bị thất lạc." Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói.
Thành Hạo Đế sửng sốt lần nữa, "Chuyện xảy ra khi nào? Thất lạc ở đâu?" Sau khi hỏi xong, ông nhanh chóng kịp phản ứng, sắc mặt có chút vi diệu, nhịn không được nhìn về phía tiểu nhi tử, phát hiện thần sắc hắn lạnh nhạt, hai đầu lông mày vẫn là bộ dáng ôn hòa, không thấy lo nghĩ khổ sở.
Trong lúc nhất thời, Thành Hạo Đế có chút hoài nghi suy đoán của mình.
"Tiểu Thất, thê tử của con..." Ông muốn nói lại thôi, phảng phất sợ đâm trúng chuyện thương tâm của nhi tử.
Mặc dù Ninh Ngộ Châu không muốn giải thích thêm, nhưng cũng không tốt để lão phụ thân tùy ý suy đoán, không thể làm gì khác hơn nói: "Con và A Xúc bị lạc nhau ở động phủ của yêu tu trong Lân Đài Liệp cốc, bất quá con biết nàng còn sống, người không cần suy nghĩ nhiều đâu."
Văn Kiều nghe được Ninh Ngộ Châu, kém chút muốn động động lá cây biểu thị nàng thật còn sống, cha chồng cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Còn sống, nhưng không thấy bóng dáng, chẳng lẽ...
"Thê tử của con bị những người tu tiên bên ngoài bắt đi rồi?" Sắc mặt Thành Hạo Đế khó coi.
Lúc trước khi Ninh Hóa Nguyên phát hiện người tu tiên từ bên ngoài đến, có rất nhiều người chạy vào hướng núi Lân Đài, bởi vì có quá nhiều, bọn họ chỉ bắt được một số người, đa số đều đã trốn đi. Cũng không phải không phái người vào núi Lân Đài tìm kiếm, nhưng những người này có thể ở ngay dưới mắt nhiều người như vậy mà chạy trốn, tu vi tất nhiên không phải hạng tầm thường, chỉ sợ bây giờ đã thoát khỏi Đông Lăng.
Ninh Ngộ Châu không nghĩ tới ông ấy suy nghĩ được như vậy, ngược lại hắn đỡ phải kiếm cớ che giấu cho A Xúc, thế là cũng không tiếp tục giải thích nhiều thêm.
Thái độ trầm mặc này, cũng khiến Thành Hạo Đế càng khẳng định, không khỏi thở dài, trấn an nói: "Con yên tâm, ta sẽ phái người đi tìm, tin tưởng thê tử của con là người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ không gặp việc gì..."
Càng nói, Thành Hạo Đế càng không chắc.
Những người tu tiên bên ngoài đã chạy trốn có tu vi cực cao, Văn Kiều chỉ ở cảnh giới nhập nguyên cấp thấp, có thể may mắn sống sót sao? Coi như có thể may mắn sống sót, nhưng thân thể nàng không tốt, lại có thể chạy trốn tới chỗ nào? Bên ngoài Đông Lăng thế giới rộng lớn, có vô số người tu tiên, cường giả không biết bao nhiêu, Văn Kiều chỉ là một nữ tử yếu ớt có tu vi cực thấp gặp được sẽ có kết quả thế nào nghĩ cũng đã biết.
Ninh Ngộ Châu liếc nhìn ông, ánh mắt lấp lóe, nói ra: "Chính con đi tìm."
"Cái gì?" Thành Hạo Đế giật nảy mình, "Con quyết định tự mình đi? Không thể! Tiểu Thất, nhiều năm như vậy cũng đã trôi qua, cố gắng nhịn thêm một năm, chờ niêm phong trong cơ thể của con được giải trừ, con..."
"Đã giải trừ." Ninh Ngộ Châu nói.
Thành Hạo Đế mơ hồ, sau đó nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Giải trừ? Làm sao lại như vậy? Không phải còn một năm sao? Vậy thân thể của con..."
Ninh Ngộ Châu nhanh chóng làm dịu sự quan tâm của lão phụ thân, ấm giọng nói: "Phụ thân chớ có lo lắng, không có vấn đề gì, hiện tại con đã có thể tu tiên."
Đối với chuyện niêm phong trong cơ thể được giải trừ sớm một năm, Ninh Ngộ Châu đã nghĩ ra lý do từ sớm, chỉ nói tại động phủ yêu tu gặp được cơ duyên, để hắn có thể sớm tu tiên, không muốn cho người ta biết có quan hệ đến tinh huyết của Văn Kiều. Mặc dù tín nhiệm cha mình, nhưng tạm thời Ninh Ngộ Châu cũng không muốn để ai biết chuyện Văn Kiều mang thần dị huyết mạch.
Sau khi Thành Hạo Đế nghe xong, trong lòng yên tâm hơn, cực kì cao hứng.
Hắn vẫn cho là nhi tử phải chờ đến hai mươi tuổi mới có thể tu tiên, đến lúc đó thanh danh phế vật gì đó sẽ được hào quang rực rỡ rửa sạch, cớ cũng đã có sẵn, có thể nói là luyện đan sự của Ninh thị luyện ra linh đan giải độc, đã khôi phục căn nguyên linh lực là được.
Lúc trước cũng vì nghĩ đến điểm ấy, mới có thể nói với bên ngoài là trúng độc tổn hại căn nguyên linh lực.
"Đã như vậy, thế con về hoàng thành tu luyện trước, đợi đạt tới cảnh giới nguyên vũ lại đi." Thành Hạo Đế nói, lo lắng tu vi của hắn không đủ ở bên ngoài sẽ bị người khi dễ.
Tại Đông Lăng, hoàng tộc Ninh thị nói một không hai, cho dù nhiều năm nay Ninh Ngộ Châu không thể tu tiên, đối với bên ngoài là một phế vật, nhưng cũng không ai dám ức hiếp hắn. Nhưng bên ngoài thì không giống vậy, Ninh thị không đáng kể chút nào, nếu đệ tử Ninh thị đi ra ngoài, không cách nào cậy vào sự che chở của Ninh thị, chỉ có thể cố gắng tự dựa vào sức mình.
Đây cũng là lý do Thành Hạo Đế không nguyện ý để Ninh Ngộ Châu ra ngoài tìm người.
Ninh Ngộ Châu nói: "Con sẽ về hoàng thành trước, qua một đoạn thời gian mới đi."
Sau khi Thành Hạo Đế nghe xong, biết hắn sớm đã có an bài, nghĩ xưa nay con trai làm việc không bao giờ để ông lo lắng, rốt cục yên tâm rất nhiều, lần nữa an ủi nói: "Thê tử của con nhất định không có việc gì, chắc chắn đang chờ con đi tìm nàng, con yêu thích nàng như vậy, nàng cũng sẽ không nỡ bỏ ngươi..."
Văn Kiều khắc chế không được run run lá cây, kém chút cả cây mầm đều đỏ.
Trong lòng nàng hết sức khó xử, nào có người làm cha chồng nói như vậy trước mặt con dâu? Xưa nay nàng không biết, Thành Hạo Đế bên ngoài uy nghiêm, trước mặt Ninh Ngộ Châu lại là một phụ thân từ ái khoan dung, loại lời nói khó xử như vậy cũng nói được.
Càng làm cho nàng ngượng ngùng chính là, Ninh Ngộ Châu còn một bên nhìn nàng, một bên hùa theo, "Đúng vậy a, A Xúc nhất định không nỡ bỏ ta."
Văn Kiều: "..."
Tiếp theo, Thành Hạo Đế còn vui vẻ nói: "Cũng không uổng công con đợi nàng lâu như vậy, đợi từ khi nàng còn nhỏ đến cập kê, hối thúc ta hạ chỉ tứ hôn cho các con. Trước kia con luôn ở tại cấm địa bồi dưỡng luyện đan sư và chế phù sư vì Ninh thị, nếu không phải vì bảo vệ nàng, cũng không để nàng một mình cô đơn ở tại Văn gia, ta luôn cảm thấy có lỗi với Văn Bá Thanh, may mắn mặt ngoài Văn gia cũng không dám bạc đãi nàng..."
Văn Kiều: "..."
Tin tức quá lớn, Văn Kiều cảm thấy mình cần hoãn một chút.
Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng tươi cười ấm áp ôn hòa, đôi mắt ôn nhuận thú vị mà nhìn hai phiến lá cây mầm non nhỏ không tự giác cuốn lại, vẫn không ngại ngùng mà nói: "Phụ thân đừng nói nữa, việc này A Xúc còn không biết đâu."
Thành Hạo Đế cười đáp ừ, bưng trà trên bàn lên uống, đột nhiên ồ một tiếng, "Tiểu Thất, cây cỏ này có thể đổi màu sao?"
Vừa rồi vẫn là màu xanh nhạt, rõ ràng là một mầm non nhỏ mới mọc lên không lâu, nhưng bây giờ trong màu xanh nhạt còn có chút màu đỏ nhàn nhạt, nhìn xem có hơi quỷ dị.
Thành Hạo Đế nghĩ đến gì đó, cả kinh nói: "Chẳng lẽ là linh dược cao cấp?"
Văn Kiều: "..."
Một cử động Văn Kiều cũng không dám, tiếp tục làm bộ mình là một gốc cây cỏ dại, nhan sắc liền phai xuống rất nhanh.
Thành Hạo Đế: "Quả nhiên màu sắc lại thay đổi."
Văn Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trong lòng Ninh Ngộ Châu buồn cười, ngoài miệng nói: "Chắc là vậy, bây giờ con vẫn chưa biết được nàng là loại linh dược gì, bất quá nhất định không tầm thường."
Thành Hạo Đế có chút giật mình, ông vẫn biết ánh mắt của nhi tử nhà mình rất cao, cũng không phải vì xuất thân thanh cao tự ngạo mà mắt cao hơn đầu, mà là kiến thức rộng rãi, chướng mắt những thứ không đủ phân lượng. Cũng không thể trách hắn như thế, sau khi hắn thức tỉnh lực lượng huyết mạch, có được hoàn chỉnh huyết mạch truyền thừa, hiểu biết quá nhiều, sợ rằng đồ vậy trong những môn phái cao cấp của Thánh Vũ đại lục, còn không nhiều bằng truyền thừa của hắn.
Có thể để Ninh Ngộ Châu chắc chắn như thế, vậy gốc linh thảo này nhất định rất lợi hại.
Thành Hạo Đế lập tức cũng vô cùng coi trọng mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc, khi phát hiện con thỏ ngồi xổm trên bàn bình tĩnh gặm linh đan chính là một con thỏ yêu cấp sáu biến dị, ông đã hoàn toàn bình tĩnh.
Không hổ là con của hắn, mắt sáng biết linh vật, chính là lợi hại!
Thỏ yêu: ▼-▼ nó chỉ là bị linh đan và mầm non nhỏ hấp dẫn lại đây...
Nói xong việc này, Thành Hạo Đế nhắc đến chuyện sư huynh đệ Doãn Tinh Hành của Thánh Võ Điện.
"Theo như lời Doãn công tử nói, Triết Châu là thánh võ bia chọn trúng thiên tuyển chi tử người được chọn, ít ngày nữa sẽ theo sư huynh đệ Doãn công tử rời đi Đông Lăng, đi Thánh Võ Điện tiếp nhận khảo nghiệm, tương lai..." Nói đến đây, Thành Hạo Đế hơi nhíu mày.
Cách mỗi mười năm, thánh võ bia sẽ xuất hiện một cái tên, người này chính là thiên tuyển chi tử người được chọn, trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, nếu được thánh võ bia tán thành hoàn toàn, sẽ tiến vào một vùng đất thần bí. Nghe nói thiên tuyển chi tử là việc quan hệ đến sinh tử tồn vong của Thánh Vũ đại lục, phàm là người do thánh võ bia lựa chọn, sẽ không được cự tuyệt.
Về phần bọn hắn đi làm cái gì, bên ngoài không thể nào biết được, đây là bí mật của Thánh Võ Điện, những gì người ngoài có thể biết đều rất ít.
"Lần này tam ca của con đi chẳng biết lúc nào mới có thể trở về."
Thành Hạo Đế khẽ thở dài, Ninh Triết Châu là đệ tử tinh anh mà Ninh thị dốc sức bồi dưỡng, tương lai nếu ông lui xuống, Ninh Triết Châu chính là Ninh thị tộc trưởng. Nào biết lại phát sinh loại sự tình này, tuy nói thiên tuyển chi tử xác thực cực kì vinh quang, thế nhưng phải rời xa gia tộc, không biết năm tháng nào mới có thể về, lại càng không biết có thể toàn thân trở ra hay không.
Vinh quang cũng nguy hiểm.
Có thể nói, nếu Ninh Triết Châu theo sư huynh đệ Doãn thị rời đi, thì đã coi như không còn là người của Ninh thị.
Thành Hạo Đế nhìn Ninh Ngộ Châu, do dự một chút, đến cùng nhịn không được hỏi: "Tiểu Thất, đối với Thánh Võ Điện, con nghĩ như thế nào?"
Ninh Ngộ Châu nhạt tiếng nói: "Con cũng không biết, con chưa hề tiếp xúc qua Thánh Võ Điện, biết rất ít, cũng không biết thiên tuyển chi tử là chọn như thế nào, muốn làm gì." Ngừng một chút, tiếp tục nói, "Việc này đã quyết định là tam ca, Thánh Võ Điện sẽ có bồi thường, phụ thân không cần quá lo lắng, ngày khác nếu có cơ hội, con sẽ đi gặp tam ca xem thế nào."
Sau khi Thành Hạo Đế nghe xong, gánh nặng trong lòng liền được giải khai.
Thành Hạo Đế thoải mái tinh thần ngồi một hồi, thuận miệng hỏi thăm việc trước đó Ninh Ngộ Châu để tiềm lân vệ bắt giữ Tôn Hoằng Mậu.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Thành Hạo Đế khó mà nén giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Con làm rất đúng, Tôn Hoằng Mậu kia dám hại con và A Xúc như thế, nhất định không thể dễ dàng tha thứ. Còn Dao Châu, cũng khó thoát tội, sau khi trở về liền giao cho hình luật đường, phế tu vi luyện lại đi."
Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Bởi vì người Thánh Võ Điện vẫn ở đây, Thành Hạo Đế quan tâm xong chuyện của nhi tử, biết hắn không có sao, liền nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau đó, tiềm lân vệ cầm mấy cái túi không gian tiến đến, nghe nói bên trong là đồ mà Tôn gia đưa tới nhận lỗi.
Ninh Ngộ Châu tuỳ ý mở ra, chọn vài thứ mình cảm thấy hứng thú, còn lại đều đưa đi cho quản sự Ninh thị, sung làm của công.
***
Đêm nay sau khi đợt lịch luyện ở Lân Đài Liệp cốc kết thúc, có rất nhiều người tu tiên dừng chân trong núi Lân Đài vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Mặc kệ là lần này người tu tiên bên ngoài giết hại người Đông Lăng, hay là sư huynh đệ Doãn Tinh Hành đến, đều đắp lên trong lòng người tu tiên Đông Lăng một tầng bóng ma. Đáng tiếc cho đến khi nhổ trại rời khỏi núi Lân Đài, ngoại trừ Ninh thị và mấy gia tộc lớn cấp cao, vẫn không ai biết vì sao sư huynh đệ Doãn Tinh Hành lại tới đây.
Mặc dù Văn Mị là một trong những người biết chuyện, bởi vì can hệ trọng đại, không dám mạo hiểm nói ra.
Ngồi trong xe yêu thú, Văn Mị vén rèm xe lên, nhìn ra phía ngoài.
Tầm mắt của nàng rơi xuống xe yêu thú của Ninh thị phía trước, nghĩ đến gì đó, ánh mắt hơi u ám.
"A Mị, ngươi nói có phải A Xúc thật đã chết tại Lân Đài Liệp cốc hay không?" Văn Nhàn hỏi, "Lúc trước khi rời đi, Thất hoàng tử là một người lên xe, không có thấy bóng dáng A Xúc."
"Ta cũng không biết." Văn Mị thản nhiên nói, rõ ràng không muốn nhiều lời.
Văn Nhàn đảo tròng mắt, tiếp tục nói: "A Xúc cũng thật đáng thương, vừa mới thành thân, liền chết trong Lân Đài Liệp cốc, nàng ta không nên đi. Ta nghe nói Tôn gia vì muốn nhận lỗi với Ninh thị, đã xử trí Tôn Hoằng Mậu, ngay cả Cửu công chúa cũng bị tiềm lân vệ trông giữ..."
Văn Mị nhíu mày, cứng rắn nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghe Thất hoàng tử nói A Xúc chỉ là thất lạc thôi sao? Nhiều chuyện vậy làm gì?"
Văn Nhàn bị nàng quát lớn cứng cả gương mặt, sau đó ha ha cười, âm dương quái khí nói: "Không phải ta đang quan tâm A Xúc sao? Ngươi quát ta làm gì? Đúng rồi, nghe nói sư huynh đệ họ Doãn kia đến từ môn phái thần bí nào đó, lần này bọn hắn tới Đông Lăng, là vì chọn lựa đệ tử cho môn phái, Tam hoàng tử chính là bị bọn hắn chọn trúng, tối hôm qua đã rời đi cùng bọn hắn, không biết lúc nào mới có thể trở về, hôn ước của các ngươi..."
Văn Mị giả điếc, nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua lúc nửa đêm, nàng thu được truyền âm của Ninh Triết Châu, hẹn nàng đến rừng cây gần núi Lân Đài gặp mặt.
Văn Mị tự nhiên đi.
Ánh trăng soi vào khu rừng nhỏ không hề tăm tối, chiếu sáng lên thân nam tử anh tuấn, giống như một vòng trăng sáng bao bọc quanh thân hắn, mặt mày phảng phất trở nên nhu hòa hơn.
Hai người tuy là vị hôn phu hôn thê, nhưng bởi vì chênh lệch mười tuổi, tu vi cũng khác biệt, gặp mặt lẫn nhau không nhiều, hoàn toàn lạ lẫm.
Lần này Ninh Triết Châu hẹn nàng ra, là thương nghị chuyện giải trừ hôn ước.
Khi Văn Mị biết Ninh Triết Châu là thiên tuyển chi tử mà Thánh Võ Điện tìm kiếm, đã có dự cảm này, bây giờ nghe hắn nói ra, tâm tình của nàng hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí rất tự nhiên tiếp nhận.
Ninh Triết Châu cảm thấy áy náy, hắn nói: "Lần này ta rời đi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, tương lai có lẽ không cách nào... Việc hôn sự này là các trưởng bối quyết định cho chúng ta, nhưng vì nguyên nhân bất ngờ của ta mà trì hoãn Văn Tứ tiểu thư. Nếu sau này có thể gặp lại, lẫn nhau có lòng, nhưng vẫn có thể kết song tu minh ước."
Văn Mị hơi kinh ngạc, nàng hiểu lý do mà Ninh Triết Châu muốn giải trừ hôn ước, tiền đồ chưa biết, hôn ước này có cũng được mà không có cũng không sao, không cần lại tiếp tục. Nhưng không nghĩ rằng hắn còn có bổ sung, nghe giống như là một loại bồi thường.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy khi ở động phủ yêu tu, bởi vì hắn không có kịp thời cứu nàng, hại nàng kém chút mất mạng, cho nên trong lòng mang áy náy?
Bất quá Văn Mị cảm thấy hắn suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nói bọn họ có hôn ước, nhưng lại ít chung đụng, nào có tình cảm gì? Huống hồ, trải qua mấy lần sinh tử, nàng đã rõ ràng, so với dựa vào nam nhân, nàng càng muốn đi một con đường cường giả không bị ràng buộc, nhìn ra không gian bên ngoài rộng lớn hơn.
Hắn có con đường hắn chọn, nàng có con đường cường giả của mình.
Về sau, hai người vô cùng vui vẻ giải trừ hôn ước, cũng trả lại tín vật đính hôn.
Sau khi giải trừ hôn ước, trong đêm đó Ninh Triết Châu liền theo sư huynh đệ Doãn thị rời đi Đông Lăng.
/53
|