Sáng sớm, Văn Kiều bị Liên Nguyệt đánh thức, một đám người vây quanh nàng, trang điểm cho nàng.
Hạ nhân trong Cấp Thủy viện rất ít, ngoại trừ thiếp thân nha hoàn là Liên Nguyệt ra, chỉ có bầu ngực già phụ trách làm công việc nặng, bởi vì trời sinh tính cách Văn Kiều chỉ thích yên tĩnh, những vú già này ngoại trừ quét dọn bên ngoài, cũng không thế xuất hiện trước mặt chủ nhân, có thể nói đây là nơi thanh tịnh nhất trong Văn gia.
Nhị phu nhân sợ Cấp Thủy viện chuẩn bị không kịp, hôm đó đặc biệt đưa tới vài người hổ trợ.
Se mặt, bới tóc, trang điểm, mặc áo cưới...Tất cả đều được tiến hành đâu ra đấy.
Văn Kiều mặc bộ áo cưới nặng nề ngồi trên giường, trong lòng ôm một pháp khí hình gậy như ý, chờ giờ lành đến.
"Tiểu thư, người đói không?" Liên Nguyệt hỏi.
Hỉ nương đứng bên cạnh nói: "Tam tiểu thư ráng nhịn một chút, trước khi ra cửa tốt nhất đừng nên ăn nhiều, để tránh bất tiện."
Liên Nguyệt không vui, "Thân thể tiểu thư không tốt, sao có thể để người bị đói? Nếu Thất hoàng tử biết, cũng sẽ đau lòng."
Hỉ nương nghe vậy khóe miệng giật giật, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của Liên Nguyệt, dựa vào hành động của Thất hoàng tử trong một tháng qua có thể thấy được, hắn cực kì để ý vị hôn thê này.
Cuối cùng Liên Nguyệt bưng tới một chén cháo linh nấu với bách hợp để Văn Kiều ăn dằn bụng.
Hỉ nương yên lặng tránh qua một bên, nhắm mắt làm ngơ, quy củ gì chứ, trước mặt những người tu tiên này chẳng thể dùng được.
Chỉ là hôn lễ hôm nay, cũng không phải là đại điển song tu, mà theo cách thức của người phàm tổ chức một hôn lễ phổ thông, chủ yếu là ăn mừng. Hỉ nương đã được dặn dò, tự nhiên muốn tuân theo quy củ, nhưng tân nương tử không muốn thì bà có thể làm sao?
Mấy vị phu nhân Văn gia tới, nhìn thấy Văn Kiều mặc giá y đang ngồi ăn cháo, tất cả đều im lặng. (Giá y: áo cưới)
Hỉ nương cười ngượng ngùng, hổ thẹn với sự dặn dò của chủ nhân, thực sự không biết nói gì.
May mắn người tu tiên không câu nệ tiểu tiết, Nhị phu nhân và mấy vị khác cũng không tức giận, chỉ ngồi sang một bên trò chuyện với Văn Kiều, nói một ít điều cần chú ý trong hôn lễ, cũng như quy củ và sự tình vụn vặt của hoàng tộc Ninh thị, để Văn Kiều hiểu được rõ ràng, tránh việc gả đi mà cái gì cũng không biết.
Nhưng điều này vốn nên do mẫu thân của nàng nói với nàng, đáng tiếc đích phòng không còn vị trưởng bối nào, Nhị phu nhân đành phải nhận làm việc này, hôm nay nhân cơ hội nói một chút.
Ăn xong cháo bách hợp, Liên Nguyệt sửa soạn lại cho Văn Kiều.
Giới tu tiên khác với giới người phàm, cho dù nữ tử thế gia cũng rất ít khi tô son điểm phấn, bọn họ hấp thụ linh khí thiên địa để dưỡng cơ thể, trời sinh đoan trang, tuy để mặt mộc cũng mỹ lệ xuất trần hơn so với những nữ tử người phàm tỉ mỉ ăn mặc, chỉ có ở những trường hợp đặc biệt mới trang điểm, khiến mình càng tỏa sáng hơn.
Hôm nay Văn Kiều cũng trang điểm, son phấn tỉ mỉ tinh tế che đi màu da trắng bệch trở nên hồng hào trắng mịn, trên người mặc bộ giá y màu đỏ thêu chim phượng hoàng tinh xảo, dung mạo xuất chúng, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra.
Cho đến khi khăn trùm đầu được phủ xuống che đi gương mặt kia, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Bọn họ đều từng nghe qua danh tiếng của hai vị mỹ nhân Văn thị, nghe nói họ là những cô nương xuất sắc nhất thuộc thế hệ này của Văn gia, dung mạo xuất chúng, trời sinh tư chất kì diệu. Nhưng sau khi nhìn thấy Tam tiểu thư, bọn họ mới hiểu được, so với hai vị mỹ nhân Văn thị có danh tiếng bên ngoài thì Tam tiểu thư Văn gia không có tiếng tăm mới càng không tầm thường, chỉ vì hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác nên mọi người mới không biết tới.
Giờ lành đến, âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên bên ngoài.
Mấy vị phu nhân Văn gia cùng đi theo vội vàng đứng dậy, Nhị phu nhân nói: "Thất hoàng tử sẽ tới đón tân nương tử ngay thôi, mau chóng chuẩn bị kỹ càng."
Cấp Thủy viện lại trở nên bận rộn.
Thất hoàng tử Ninh Ngộ Châu cưỡi một con yêu mã cao lớn đến Văn phủ đón dâu. (Yêu mã: loại ngựa thuộc dòng yêu thú)
Hắn xoay người xuống ngựa, nhanh chóng đi vào Văn gia, trên người mặc bộ trường bào tân lang quân màu đỏ thiếp vàng, thân cao như ngọc, tuấn tú sạch sẽ, một đường đi tới, rực rỡ chói mắt, cả căn phòng sáng hẳn lên.
Người người nhao nhao tán thưởng, trong lòng tiếc nuối, nam tử xuất sắc như thế vậy mà không thể tu tiên.
Cho dù có đẹp đẽ, khí phách có xuất chúng thì trăm năm sau cũng chỉ là một bộ xương trắng dưới đất vàng mà thôi.
Ninh Ngộ Châu đi vào Cấp Thủy viện, nhìn thấy tân nương tử đang ngồi ngay ngắn bên trong, bước tới trước, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp nhẹ nhàng.
Ninh Ngộ Châu chắp tay chào mấy vị phu nhân Văn gia đứng bên cạnh, liền tiến lên bế lấy tân nương tử của hắn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Văn Kiều cũng bị hành động của Ninh Ngộ Châu làm bất ngờ.
Tiếp đến liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của nam tử đang bế nàng vang lên bên tai: "Đừng sợ, ta tới đón nàng."
Văn Kiều muốn nói gì đó, nhưng tiếng chiêng trống chung quanh quá ồn, cuối cùng đành phải thuận theo hành động của hắn.
Người trong lòng rất nhẹ, Ninh Ngộ Châu bế rất thoải mái, cũng không thấy mệt mỏi, lịch sự nói với Nhị phu nhân bọn họ: "Thân thể Tam tiểu thư không tốt, ta bế nàng ra ngoài là được."
Các vị phu nhân: "..."
Dù không tốt cũng là người tu tiên, thế nào cũng khá hơn so với một phế vật không thể tu luyện chứ nhỉ?
Mọi người im lặng nhìn Ninh Ngộ Châu bế tân nương tử ra khỏi Cấp Thủy viện, sau đó đi đến đại sảnh bái biệt người nhà tân nương tử.
Mặc dù lấy quy cách người phàm làm hôn lễ, nhưng phần lớn trưởng bối Văn gia đều vô cùng nể mặt tham dự.
Văn Trọng Thanh dẫn đầu trưởng bối Văn gia đợi ở đại sảnh.
Ninh Ngộ Châu dắt tân nương tử theo đến bái biệt người nhà mẹ đẻ.
Văn Trọng Thanh không có tình cảm gì với cháu gái này, thậm chí có thể nói là xa lạ, hiện tại nàng xuất giá tự nhiên cũng không có cảm giác không nỡ, chỉ theo thường lệ nói vài câu đưa tiễn, căn dặn đôi phu thê về sau phải đồng tâm hiệp lực, hòa thuận này nọ.
Những trưởng bối Văn gia khác cũng giống vậy.
Sau khi bái biệt trưởng bối, Ninh Ngộ Châu tự mình bế tân nương tử vào kiệu hoa, sau đó hắn cũng xoay người lên yêu mã, đội ngũ đón dâu tưng bừng náo nhiệt rời đi Văn phủ.
Nhìn theo bọn họ rời đi, người của Văn gia không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đội ngũ đón dâu dạo một vòng quanh hoàng thành, cuối cùng tiến vào phủ Thất hoàng tử bên cạnh hoàng cung.
Sau khi Thất hoàng tử thành niên liền xuất cung xây phủ, Thành Hạo Đế vì an toàn của tiểu nhi tử, không chỉ xây phủ Thất hoàng tử ở bên cạnh hoàng cung, mà còn phái những đệ tử của hoàng tộc Ninh thị đã được bồi dưỡng tỉ mỉ đến làm thị vệ, bảo vệ phủ Thất hoàng tử giống như thùng sắt.
Thành Hạo Đế đã đến phủ Thất hoàng tử từ sớm, vì muốn đích thân chủ trì hôn lễ cho tiểu nhi tử.
Những trưởng bối khác của Ninh thị cũng có mặt.
Bởi vì Ninh thị coi trọng, tất nhiên mấy thế gia khác cũng đặc biệt nể tình, không chỉ tặng lễ mà người cũng đến dự, đứng ở ngoài xem hôn lễ tổ chức theo cách thức người phàm này.
"Thì ra hôn lễ của giới người phàm là như vậy, càng rườm rà khác biệt với đại điển song tu của người tu tiên chúng ta." Thiếu nữ trắng trẻo dễ thương mặc váy lụa màu xanh lục ngạc nhiên, giọng nói ngây thơ: "Ngũ ca, phụ hoàng thật thương yêu Thất ca, cứ để mặc hắn chơi đùa.”
Ngũ hoàng tử Ninh Bình Châu lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng tự có lý do của người."
Thiếu nữ đảo hai mắt vòng vòng, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng lại chiều hắn, còn không phải chỉ là một phế vật, đến nỗi còn thành thân sớm, ngay cả hôn lễ cũng làm theo người phàm. Bọn hắn một phế vật, một ma bệnh quả thật xứng đôi."
"Chớ nói bậy." Tuy Ninh Bình Châu khiển trách, nhưng trong giọng nói lại không có ý trách cứ.
Thiếu nữ thè lưỡi, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.
Sau khi phu thê bái đường xong, Văn Kiều được đưa vào tân phòng.
Khăn hỉ trùm đầu được một bàn tay thon dài như ngọc vén lên.
Văn Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu đỏ thiếp vàng, tóc buộc kim quan, vẫn là gương mặt tuấn mỹ giống một tháng trước, ấm áp ôn nhu, khiến người khác vô cùng có hảo cảm.
Ninh Ngộ Châu nhìn nàng một hồi, ấm giọng nói: "Ta còn phải ra ngoài tiễn đưa phụ hoàng và mọi người, nàng hãy ngồi đây, nếu đói thì cứ ăn vài thứ."
Văn Kiều đáp dạ, vẻ mặt không thay đổi, cũng không tỏ ra khẩn trương.
Ninh Ngộ Châu lại nhìn nàng thêm một chút mới quay người rời đi.
Ninh Ngộ Châu rời đi không lâu, có vài thị nữ tiến vào hầu hạ Văn Kiều rửa mặt thay y phục, tháo mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh được búi lên và xuyên bằng một cây trâm bạch ngọc, sau đó thay bộ y phục bằng lụa mềm mại, rồi hầu hạ nàng rửa mặt.
Liên Nguyệt ngây ngốc đứng im một chỗ, nhìn xem động tác được huấn luyện nghiêm chỉnh của những thị nữ hoàng tộc mà có chút tự ti.
Lúc này liền nghe Văn Kiều hỏi: "Liên Nguyệt, chậu hoa đâu?"
Liên Nguyệt tỉnh táo lại, vội vàng đáp: "Ở bên ngoài, tiểu thư muốn đem vào đây sao?"
Văn Kiều đáp ừ.
Bọn thị nữ đang bưng những món ăn nóng hổi đi vào hiếu kì nhìn thoáng qua, đến khi nhìn thấy Liên Nguyệt ôm một chậu hoa gốm sứ thô ráp, bên trong chỉ chứa đất đi vào, không khỏi có hơi nghẹn ngào.
Đột nhiên ôm chậu hoa vào đây làm gì?
Văn Kiều ngồi trước bàn ăn, không để ý đến ánh mắt của những thị nữ, sau khi nhận lấy chậu hoa, ngón tay trắng nõn mềm mại sờ lên thành chậu hoa, rồi để nó bên cạnh trên bàn, nhận đũa từ thị nữ đưa tới, Văn Kiều chậm rãi dùng cơm.
Những món ăn linh thực tinh xảo ngon miệng bày cùng chậu hoa thô ráp ở trên bàn, giống như sự so sánh giữa cuộc sống phú quý cẩm tú xa hoa và nông gia gạch đen ngói đất, vô cùng bắt mắt.
Chẳng lẽ vì gả cho Thất hoàng tử nên vị Thất hoàng tử phi này cam chịu lạc hậu, học theo phong cách của người phàm?
Chỉ có Liên Nguyệt biết tiểu thư nhà mình xem hạt giống bên trong chậu hoa như bảo bối, mặc dù nó vẫn luôn không nảy mầm, nhưng đây là của Thất hoàng tử tặng, tiểu thư nhà nàng rất xem trọng.
Dường như nghe được lời Liên Nguyệt vô ý thức nói ra, người hầu phủ Thất hoàng tử mới hiểu rõ, hoá ra thứ đồ vật xấu xí này là Thất hoàng tử của bọn họ tặng.
Bọn thị nữ đã biết nên không còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chậu hoa nữa mà ngược lại càng trân trọng nó hơn.
Sau khi Ninh Ngộ Châu tiễn hết khách xong quay về, đón hắn chính là tân nương tử vừa mới tắm xong, cả người nàng trắng trong sạch sẽ, trong lòng còn ôm một chậu hoa thô ráp.
Hạ nhân trong Cấp Thủy viện rất ít, ngoại trừ thiếp thân nha hoàn là Liên Nguyệt ra, chỉ có bầu ngực già phụ trách làm công việc nặng, bởi vì trời sinh tính cách Văn Kiều chỉ thích yên tĩnh, những vú già này ngoại trừ quét dọn bên ngoài, cũng không thế xuất hiện trước mặt chủ nhân, có thể nói đây là nơi thanh tịnh nhất trong Văn gia.
Nhị phu nhân sợ Cấp Thủy viện chuẩn bị không kịp, hôm đó đặc biệt đưa tới vài người hổ trợ.
Se mặt, bới tóc, trang điểm, mặc áo cưới...Tất cả đều được tiến hành đâu ra đấy.
Văn Kiều mặc bộ áo cưới nặng nề ngồi trên giường, trong lòng ôm một pháp khí hình gậy như ý, chờ giờ lành đến.
"Tiểu thư, người đói không?" Liên Nguyệt hỏi.
Hỉ nương đứng bên cạnh nói: "Tam tiểu thư ráng nhịn một chút, trước khi ra cửa tốt nhất đừng nên ăn nhiều, để tránh bất tiện."
Liên Nguyệt không vui, "Thân thể tiểu thư không tốt, sao có thể để người bị đói? Nếu Thất hoàng tử biết, cũng sẽ đau lòng."
Hỉ nương nghe vậy khóe miệng giật giật, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của Liên Nguyệt, dựa vào hành động của Thất hoàng tử trong một tháng qua có thể thấy được, hắn cực kì để ý vị hôn thê này.
Cuối cùng Liên Nguyệt bưng tới một chén cháo linh nấu với bách hợp để Văn Kiều ăn dằn bụng.
Hỉ nương yên lặng tránh qua một bên, nhắm mắt làm ngơ, quy củ gì chứ, trước mặt những người tu tiên này chẳng thể dùng được.
Chỉ là hôn lễ hôm nay, cũng không phải là đại điển song tu, mà theo cách thức của người phàm tổ chức một hôn lễ phổ thông, chủ yếu là ăn mừng. Hỉ nương đã được dặn dò, tự nhiên muốn tuân theo quy củ, nhưng tân nương tử không muốn thì bà có thể làm sao?
Mấy vị phu nhân Văn gia tới, nhìn thấy Văn Kiều mặc giá y đang ngồi ăn cháo, tất cả đều im lặng. (Giá y: áo cưới)
Hỉ nương cười ngượng ngùng, hổ thẹn với sự dặn dò của chủ nhân, thực sự không biết nói gì.
May mắn người tu tiên không câu nệ tiểu tiết, Nhị phu nhân và mấy vị khác cũng không tức giận, chỉ ngồi sang một bên trò chuyện với Văn Kiều, nói một ít điều cần chú ý trong hôn lễ, cũng như quy củ và sự tình vụn vặt của hoàng tộc Ninh thị, để Văn Kiều hiểu được rõ ràng, tránh việc gả đi mà cái gì cũng không biết.
Nhưng điều này vốn nên do mẫu thân của nàng nói với nàng, đáng tiếc đích phòng không còn vị trưởng bối nào, Nhị phu nhân đành phải nhận làm việc này, hôm nay nhân cơ hội nói một chút.
Ăn xong cháo bách hợp, Liên Nguyệt sửa soạn lại cho Văn Kiều.
Giới tu tiên khác với giới người phàm, cho dù nữ tử thế gia cũng rất ít khi tô son điểm phấn, bọn họ hấp thụ linh khí thiên địa để dưỡng cơ thể, trời sinh đoan trang, tuy để mặt mộc cũng mỹ lệ xuất trần hơn so với những nữ tử người phàm tỉ mỉ ăn mặc, chỉ có ở những trường hợp đặc biệt mới trang điểm, khiến mình càng tỏa sáng hơn.
Hôm nay Văn Kiều cũng trang điểm, son phấn tỉ mỉ tinh tế che đi màu da trắng bệch trở nên hồng hào trắng mịn, trên người mặc bộ giá y màu đỏ thêu chim phượng hoàng tinh xảo, dung mạo xuất chúng, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra.
Cho đến khi khăn trùm đầu được phủ xuống che đi gương mặt kia, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Bọn họ đều từng nghe qua danh tiếng của hai vị mỹ nhân Văn thị, nghe nói họ là những cô nương xuất sắc nhất thuộc thế hệ này của Văn gia, dung mạo xuất chúng, trời sinh tư chất kì diệu. Nhưng sau khi nhìn thấy Tam tiểu thư, bọn họ mới hiểu được, so với hai vị mỹ nhân Văn thị có danh tiếng bên ngoài thì Tam tiểu thư Văn gia không có tiếng tăm mới càng không tầm thường, chỉ vì hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác nên mọi người mới không biết tới.
Giờ lành đến, âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên bên ngoài.
Mấy vị phu nhân Văn gia cùng đi theo vội vàng đứng dậy, Nhị phu nhân nói: "Thất hoàng tử sẽ tới đón tân nương tử ngay thôi, mau chóng chuẩn bị kỹ càng."
Cấp Thủy viện lại trở nên bận rộn.
Thất hoàng tử Ninh Ngộ Châu cưỡi một con yêu mã cao lớn đến Văn phủ đón dâu. (Yêu mã: loại ngựa thuộc dòng yêu thú)
Hắn xoay người xuống ngựa, nhanh chóng đi vào Văn gia, trên người mặc bộ trường bào tân lang quân màu đỏ thiếp vàng, thân cao như ngọc, tuấn tú sạch sẽ, một đường đi tới, rực rỡ chói mắt, cả căn phòng sáng hẳn lên.
Người người nhao nhao tán thưởng, trong lòng tiếc nuối, nam tử xuất sắc như thế vậy mà không thể tu tiên.
Cho dù có đẹp đẽ, khí phách có xuất chúng thì trăm năm sau cũng chỉ là một bộ xương trắng dưới đất vàng mà thôi.
Ninh Ngộ Châu đi vào Cấp Thủy viện, nhìn thấy tân nương tử đang ngồi ngay ngắn bên trong, bước tới trước, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp nhẹ nhàng.
Ninh Ngộ Châu chắp tay chào mấy vị phu nhân Văn gia đứng bên cạnh, liền tiến lên bế lấy tân nương tử của hắn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Văn Kiều cũng bị hành động của Ninh Ngộ Châu làm bất ngờ.
Tiếp đến liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của nam tử đang bế nàng vang lên bên tai: "Đừng sợ, ta tới đón nàng."
Văn Kiều muốn nói gì đó, nhưng tiếng chiêng trống chung quanh quá ồn, cuối cùng đành phải thuận theo hành động của hắn.
Người trong lòng rất nhẹ, Ninh Ngộ Châu bế rất thoải mái, cũng không thấy mệt mỏi, lịch sự nói với Nhị phu nhân bọn họ: "Thân thể Tam tiểu thư không tốt, ta bế nàng ra ngoài là được."
Các vị phu nhân: "..."
Dù không tốt cũng là người tu tiên, thế nào cũng khá hơn so với một phế vật không thể tu luyện chứ nhỉ?
Mọi người im lặng nhìn Ninh Ngộ Châu bế tân nương tử ra khỏi Cấp Thủy viện, sau đó đi đến đại sảnh bái biệt người nhà tân nương tử.
Mặc dù lấy quy cách người phàm làm hôn lễ, nhưng phần lớn trưởng bối Văn gia đều vô cùng nể mặt tham dự.
Văn Trọng Thanh dẫn đầu trưởng bối Văn gia đợi ở đại sảnh.
Ninh Ngộ Châu dắt tân nương tử theo đến bái biệt người nhà mẹ đẻ.
Văn Trọng Thanh không có tình cảm gì với cháu gái này, thậm chí có thể nói là xa lạ, hiện tại nàng xuất giá tự nhiên cũng không có cảm giác không nỡ, chỉ theo thường lệ nói vài câu đưa tiễn, căn dặn đôi phu thê về sau phải đồng tâm hiệp lực, hòa thuận này nọ.
Những trưởng bối Văn gia khác cũng giống vậy.
Sau khi bái biệt trưởng bối, Ninh Ngộ Châu tự mình bế tân nương tử vào kiệu hoa, sau đó hắn cũng xoay người lên yêu mã, đội ngũ đón dâu tưng bừng náo nhiệt rời đi Văn phủ.
Nhìn theo bọn họ rời đi, người của Văn gia không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đội ngũ đón dâu dạo một vòng quanh hoàng thành, cuối cùng tiến vào phủ Thất hoàng tử bên cạnh hoàng cung.
Sau khi Thất hoàng tử thành niên liền xuất cung xây phủ, Thành Hạo Đế vì an toàn của tiểu nhi tử, không chỉ xây phủ Thất hoàng tử ở bên cạnh hoàng cung, mà còn phái những đệ tử của hoàng tộc Ninh thị đã được bồi dưỡng tỉ mỉ đến làm thị vệ, bảo vệ phủ Thất hoàng tử giống như thùng sắt.
Thành Hạo Đế đã đến phủ Thất hoàng tử từ sớm, vì muốn đích thân chủ trì hôn lễ cho tiểu nhi tử.
Những trưởng bối khác của Ninh thị cũng có mặt.
Bởi vì Ninh thị coi trọng, tất nhiên mấy thế gia khác cũng đặc biệt nể tình, không chỉ tặng lễ mà người cũng đến dự, đứng ở ngoài xem hôn lễ tổ chức theo cách thức người phàm này.
"Thì ra hôn lễ của giới người phàm là như vậy, càng rườm rà khác biệt với đại điển song tu của người tu tiên chúng ta." Thiếu nữ trắng trẻo dễ thương mặc váy lụa màu xanh lục ngạc nhiên, giọng nói ngây thơ: "Ngũ ca, phụ hoàng thật thương yêu Thất ca, cứ để mặc hắn chơi đùa.”
Ngũ hoàng tử Ninh Bình Châu lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng tự có lý do của người."
Thiếu nữ đảo hai mắt vòng vòng, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng lại chiều hắn, còn không phải chỉ là một phế vật, đến nỗi còn thành thân sớm, ngay cả hôn lễ cũng làm theo người phàm. Bọn hắn một phế vật, một ma bệnh quả thật xứng đôi."
"Chớ nói bậy." Tuy Ninh Bình Châu khiển trách, nhưng trong giọng nói lại không có ý trách cứ.
Thiếu nữ thè lưỡi, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.
Sau khi phu thê bái đường xong, Văn Kiều được đưa vào tân phòng.
Khăn hỉ trùm đầu được một bàn tay thon dài như ngọc vén lên.
Văn Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu đỏ thiếp vàng, tóc buộc kim quan, vẫn là gương mặt tuấn mỹ giống một tháng trước, ấm áp ôn nhu, khiến người khác vô cùng có hảo cảm.
Ninh Ngộ Châu nhìn nàng một hồi, ấm giọng nói: "Ta còn phải ra ngoài tiễn đưa phụ hoàng và mọi người, nàng hãy ngồi đây, nếu đói thì cứ ăn vài thứ."
Văn Kiều đáp dạ, vẻ mặt không thay đổi, cũng không tỏ ra khẩn trương.
Ninh Ngộ Châu lại nhìn nàng thêm một chút mới quay người rời đi.
Ninh Ngộ Châu rời đi không lâu, có vài thị nữ tiến vào hầu hạ Văn Kiều rửa mặt thay y phục, tháo mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh được búi lên và xuyên bằng một cây trâm bạch ngọc, sau đó thay bộ y phục bằng lụa mềm mại, rồi hầu hạ nàng rửa mặt.
Liên Nguyệt ngây ngốc đứng im một chỗ, nhìn xem động tác được huấn luyện nghiêm chỉnh của những thị nữ hoàng tộc mà có chút tự ti.
Lúc này liền nghe Văn Kiều hỏi: "Liên Nguyệt, chậu hoa đâu?"
Liên Nguyệt tỉnh táo lại, vội vàng đáp: "Ở bên ngoài, tiểu thư muốn đem vào đây sao?"
Văn Kiều đáp ừ.
Bọn thị nữ đang bưng những món ăn nóng hổi đi vào hiếu kì nhìn thoáng qua, đến khi nhìn thấy Liên Nguyệt ôm một chậu hoa gốm sứ thô ráp, bên trong chỉ chứa đất đi vào, không khỏi có hơi nghẹn ngào.
Đột nhiên ôm chậu hoa vào đây làm gì?
Văn Kiều ngồi trước bàn ăn, không để ý đến ánh mắt của những thị nữ, sau khi nhận lấy chậu hoa, ngón tay trắng nõn mềm mại sờ lên thành chậu hoa, rồi để nó bên cạnh trên bàn, nhận đũa từ thị nữ đưa tới, Văn Kiều chậm rãi dùng cơm.
Những món ăn linh thực tinh xảo ngon miệng bày cùng chậu hoa thô ráp ở trên bàn, giống như sự so sánh giữa cuộc sống phú quý cẩm tú xa hoa và nông gia gạch đen ngói đất, vô cùng bắt mắt.
Chẳng lẽ vì gả cho Thất hoàng tử nên vị Thất hoàng tử phi này cam chịu lạc hậu, học theo phong cách của người phàm?
Chỉ có Liên Nguyệt biết tiểu thư nhà mình xem hạt giống bên trong chậu hoa như bảo bối, mặc dù nó vẫn luôn không nảy mầm, nhưng đây là của Thất hoàng tử tặng, tiểu thư nhà nàng rất xem trọng.
Dường như nghe được lời Liên Nguyệt vô ý thức nói ra, người hầu phủ Thất hoàng tử mới hiểu rõ, hoá ra thứ đồ vật xấu xí này là Thất hoàng tử của bọn họ tặng.
Bọn thị nữ đã biết nên không còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chậu hoa nữa mà ngược lại càng trân trọng nó hơn.
Sau khi Ninh Ngộ Châu tiễn hết khách xong quay về, đón hắn chính là tân nương tử vừa mới tắm xong, cả người nàng trắng trong sạch sẽ, trong lòng còn ôm một chậu hoa thô ráp.
/53
|