Editor: Tử Diệp
Thế nào, đã tra được chưa? Dương Quý hỏi nam tử đứng ở trước mặt hắn.
Hồi tướng quân, tại hạ đi theo sau bọn họ, phát hiện bọn họ cuối cùng hướng cửa sau của phủ Vương gia đi vào Nam tử cẩn thận mà đáp lại.
Cái gì, vương phủ? Vương phủ nào? Xác định không sai? Dương Quý không thể tin tưởng.
Thuộc hạ không nhìn sai, là Dục Vương phủ, bọn họ hai người vội vã từ cửa sau đi vào, nhìn dáng vẻ, rất quen thuộc lộ trình, không giống như là người bên ngoài. Nam tử khẳng định mà nói.
Phải không? Nói Dục tra tra xét, khi nào bên cạnh chính mình có người hiểu y còn không biết? Ngươi đi xuống đi Dương Quý đối với nam tử xua xua tay, xem ra chuyện có điểm ý tứ...
Vương gia, nô tài có việc bẩm báo Dục Vương phủ, trong thư phòng, quản gia Lý Hoài đối diện Nam Cung Dục cung kính mà nói.
Chuyện gì, nói đi Nam Cung Dục híp mắt đáp lời.
Nô tài vừa rồi đi Vương phi bên kia, tính toán hỏi nàng hay không cần thứ gì? Nhưng phát hiện, tìm một vòng lớn đều không thấy bóng người, ngài nói có thể hay không đã xảy ra chuyện? Lý Hoài có điểm lo lắngnói. Rốt cuộc vẫn là Vương phi, tuy rằng Vương gia hiện tại không thích, nhưng tốt xấu nàng cũng là chi nữ tả tướng! Cũng không thể có nửa điểm sai lầm nha...
Phải không? Nha hoàn bên người nàng đâu, cũng không thấy bóng người? Nam Cung Dục mắt mở nói. Thành thân lâu như vậy, nói thật, hắn thật đúng không đi chú ý tới Vương phi trên danh nghĩa đâu!
Đúng vậy, cũng không thấy bóng người, phỏng chừng cùng nhau không thấy. Lý Hoài khẳng định.
Đi thôi, đi xem Nam Cung Dục cất bước hướng cửa đi đến!
Nhanh lên, nhanh lên, chậm sợ sẽ bị người khác phát hiện. Ngải Vi cũng không quay đầu lại mà vừa chạy vừa nói với Tiểu Tĩnh.
Ai da, đau Ngải Vi đột nhiên đụng vào ngực người nào đó, lại còn không xem là ai, liền nghe được Tiểu Tĩnh phía sau nói.
Tiểu thư, chậm một chút, chậm một chút, a... Quản gia... Vương... Gia... Tiểu Tĩnh chạy vào, nhìn đến quản gia đứng ở cửa, còn có bên cạnh Nam Cung Dục, hiện tại ôm lấy eo Ngải Vi, dọa nhảy dựng, nói năng lộn xộn.
Vương cái gì gia nha, đừng nói hươu nói vượn, hắn sao lại đến nơi này? Chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi thay quần áo đi, đừng quên, hắn không thích chúng ta. Ngải Vi sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra, một chút không phát hiện mình hiện tại còn bị ôm ở trong lòng ngực hắn đâu. Tự nhiên cũng xem nhẹ lời Tiểu Tĩnh nói Quản gia , mà lúc này bên cạnh cũng dần dần tản ra khí lạnh, khiến Ngải Vi rùng mình một cái, nghĩ thời tiết trở lạnh, nhưng mà.....
Tiểu... Thư, liền... Ở... Bên cạnh..... Ngươi nha Tiểu Tĩnh nói lắp nói.
Nói cái gì đâu, như thế nào lại nói lắp, ai bên cạnh người nha? Ngải Vi lúc này mới phát giác bên cạnh có người, trên eo mình cũng có tay. Vì thế, ngửa đầu vừa thấy, ngây dại...
Ngươi... Ngươi... Là... Ngươi Ngải Vi phát hiện hắn là nam tử đêm đó, hơn nữa nhìn trên mặt yêu nghiệt của hắn mặt không biểu tình, còn trên người hắn tản mát ra khí chất cao quý cùng hơi thở thanh lãnh, trong lúc nhất thời cũng cạn lời!
Sao, ngươi gặp qua ta? Lời nói thanh lãnh ở bên tai Ngải Vi vang lên. Nam Cung Dục cũng có chút mê hoặc, này hẳn là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng vì sao ngửi trên người nàng U Hương, có điểm quen thuộc đâu.
Đương nhiên hắn cũng nhất thời không nghĩ, Ngải Vi sẽ là nữ tử đêm đó. Rốt cuộc nàng hiện tại mặc nam trang, hơn nữa lúc ấy căn bản không thấy rõ là ai?
Ách, không... Có... Chỉ là có điều... Ngoài ý muốn ngươi ở chỗ này. Ngải Vi bỗng nhiên thanh tỉnh, nhanh rời khỏi lồng ngực hắn, cũng lui vài bước, duy trì khoảng cách. Hiển nhiên, đêm đó ánh trăng mông lung, do độc phát ra, căn bản không có tâm tư cũng không thấy rõ đêm đó nàng đã nơi đó!
Ta đáng sợ sao? Khiếm ngươi kinh ngạc, còn kết ba nói chuyện? Anh mắt Nam Cung Dục thâm trầm nhìn nàng rời khỏi cái ôm ấp của hắn cũng duy trì khoảng cách, trong lòng bỗng có điểm trống trơn, không nghĩ nàng sợ hắn, thế nhưng bật thốt lên liền nói ra những lời này, bỏ đi, chính mình cũng cảm thấy không thể hiểu được!
Ha hả, không... Có... Chỉ là ngài như thế nào ở chỗ này, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Ngải Vi vẫn ngây ngô cười cũng xua xua tay, khách khí mà nói năng lộn xộn!
Gặp qua Vương phi
Gặp qua Vương gia
Quản gia cùng Tiểu Tĩnh lúc này mới trăm miệng một lời, hiển nhiên bọn họ cũng bị tình huống nhất thời dọa tới rồi. Ngải Vi cũng mới phát hiện, nguyên lai quản gia Lý Hoài cũng ở chỗ này, ánh mắt tự nhiên mà hướng về phía Tiểu Tĩnh, ý nghĩa: Như thế nào hắn cũng ở chỗ này, ngươi không nói cho ta?
Cau mày, nghĩ thầm: Nếu biết quản gia ở đây, bằng cách hắn đối Nam Cung Dục cung kính thái độ, tự nhiên mà cũng sẽ khiến nàng cảnh giác, sẽ không đánh vào người nào đó trong lòng ngực đi? Hiển nhiên Ngải Vi cũng đã quên chính mình đấu đá trước lung tung, căn bản không chú ý tới Tiểu Tĩnh kêu sợ hãi! Tiểu thư sao lại nhìn nàng? Nàng không nghe được đi? Tiểu Tĩnh trong lòng nói thầm!
Đứng dậy đi, nói đây là có chuyện gì? Thanh âm thanh lãnh lại lần nữa vang lên, cũng có chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên thấy được biểu tình nàng, đương nhiên một câu cuối cùng là nói với Thượng Quan Ngải Vi!
Thế nào, đã tra được chưa? Dương Quý hỏi nam tử đứng ở trước mặt hắn.
Hồi tướng quân, tại hạ đi theo sau bọn họ, phát hiện bọn họ cuối cùng hướng cửa sau của phủ Vương gia đi vào Nam tử cẩn thận mà đáp lại.
Cái gì, vương phủ? Vương phủ nào? Xác định không sai? Dương Quý không thể tin tưởng.
Thuộc hạ không nhìn sai, là Dục Vương phủ, bọn họ hai người vội vã từ cửa sau đi vào, nhìn dáng vẻ, rất quen thuộc lộ trình, không giống như là người bên ngoài. Nam tử khẳng định mà nói.
Phải không? Nói Dục tra tra xét, khi nào bên cạnh chính mình có người hiểu y còn không biết? Ngươi đi xuống đi Dương Quý đối với nam tử xua xua tay, xem ra chuyện có điểm ý tứ...
Vương gia, nô tài có việc bẩm báo Dục Vương phủ, trong thư phòng, quản gia Lý Hoài đối diện Nam Cung Dục cung kính mà nói.
Chuyện gì, nói đi Nam Cung Dục híp mắt đáp lời.
Nô tài vừa rồi đi Vương phi bên kia, tính toán hỏi nàng hay không cần thứ gì? Nhưng phát hiện, tìm một vòng lớn đều không thấy bóng người, ngài nói có thể hay không đã xảy ra chuyện? Lý Hoài có điểm lo lắngnói. Rốt cuộc vẫn là Vương phi, tuy rằng Vương gia hiện tại không thích, nhưng tốt xấu nàng cũng là chi nữ tả tướng! Cũng không thể có nửa điểm sai lầm nha...
Phải không? Nha hoàn bên người nàng đâu, cũng không thấy bóng người? Nam Cung Dục mắt mở nói. Thành thân lâu như vậy, nói thật, hắn thật đúng không đi chú ý tới Vương phi trên danh nghĩa đâu!
Đúng vậy, cũng không thấy bóng người, phỏng chừng cùng nhau không thấy. Lý Hoài khẳng định.
Đi thôi, đi xem Nam Cung Dục cất bước hướng cửa đi đến!
Nhanh lên, nhanh lên, chậm sợ sẽ bị người khác phát hiện. Ngải Vi cũng không quay đầu lại mà vừa chạy vừa nói với Tiểu Tĩnh.
Ai da, đau Ngải Vi đột nhiên đụng vào ngực người nào đó, lại còn không xem là ai, liền nghe được Tiểu Tĩnh phía sau nói.
Tiểu thư, chậm một chút, chậm một chút, a... Quản gia... Vương... Gia... Tiểu Tĩnh chạy vào, nhìn đến quản gia đứng ở cửa, còn có bên cạnh Nam Cung Dục, hiện tại ôm lấy eo Ngải Vi, dọa nhảy dựng, nói năng lộn xộn.
Vương cái gì gia nha, đừng nói hươu nói vượn, hắn sao lại đến nơi này? Chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi thay quần áo đi, đừng quên, hắn không thích chúng ta. Ngải Vi sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra, một chút không phát hiện mình hiện tại còn bị ôm ở trong lòng ngực hắn đâu. Tự nhiên cũng xem nhẹ lời Tiểu Tĩnh nói Quản gia , mà lúc này bên cạnh cũng dần dần tản ra khí lạnh, khiến Ngải Vi rùng mình một cái, nghĩ thời tiết trở lạnh, nhưng mà.....
Tiểu... Thư, liền... Ở... Bên cạnh..... Ngươi nha Tiểu Tĩnh nói lắp nói.
Nói cái gì đâu, như thế nào lại nói lắp, ai bên cạnh người nha? Ngải Vi lúc này mới phát giác bên cạnh có người, trên eo mình cũng có tay. Vì thế, ngửa đầu vừa thấy, ngây dại...
Ngươi... Ngươi... Là... Ngươi Ngải Vi phát hiện hắn là nam tử đêm đó, hơn nữa nhìn trên mặt yêu nghiệt của hắn mặt không biểu tình, còn trên người hắn tản mát ra khí chất cao quý cùng hơi thở thanh lãnh, trong lúc nhất thời cũng cạn lời!
Sao, ngươi gặp qua ta? Lời nói thanh lãnh ở bên tai Ngải Vi vang lên. Nam Cung Dục cũng có chút mê hoặc, này hẳn là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng vì sao ngửi trên người nàng U Hương, có điểm quen thuộc đâu.
Đương nhiên hắn cũng nhất thời không nghĩ, Ngải Vi sẽ là nữ tử đêm đó. Rốt cuộc nàng hiện tại mặc nam trang, hơn nữa lúc ấy căn bản không thấy rõ là ai?
Ách, không... Có... Chỉ là có điều... Ngoài ý muốn ngươi ở chỗ này. Ngải Vi bỗng nhiên thanh tỉnh, nhanh rời khỏi lồng ngực hắn, cũng lui vài bước, duy trì khoảng cách. Hiển nhiên, đêm đó ánh trăng mông lung, do độc phát ra, căn bản không có tâm tư cũng không thấy rõ đêm đó nàng đã nơi đó!
Ta đáng sợ sao? Khiếm ngươi kinh ngạc, còn kết ba nói chuyện? Anh mắt Nam Cung Dục thâm trầm nhìn nàng rời khỏi cái ôm ấp của hắn cũng duy trì khoảng cách, trong lòng bỗng có điểm trống trơn, không nghĩ nàng sợ hắn, thế nhưng bật thốt lên liền nói ra những lời này, bỏ đi, chính mình cũng cảm thấy không thể hiểu được!
Ha hả, không... Có... Chỉ là ngài như thế nào ở chỗ này, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Ngải Vi vẫn ngây ngô cười cũng xua xua tay, khách khí mà nói năng lộn xộn!
Gặp qua Vương phi
Gặp qua Vương gia
Quản gia cùng Tiểu Tĩnh lúc này mới trăm miệng một lời, hiển nhiên bọn họ cũng bị tình huống nhất thời dọa tới rồi. Ngải Vi cũng mới phát hiện, nguyên lai quản gia Lý Hoài cũng ở chỗ này, ánh mắt tự nhiên mà hướng về phía Tiểu Tĩnh, ý nghĩa: Như thế nào hắn cũng ở chỗ này, ngươi không nói cho ta?
Cau mày, nghĩ thầm: Nếu biết quản gia ở đây, bằng cách hắn đối Nam Cung Dục cung kính thái độ, tự nhiên mà cũng sẽ khiến nàng cảnh giác, sẽ không đánh vào người nào đó trong lòng ngực đi? Hiển nhiên Ngải Vi cũng đã quên chính mình đấu đá trước lung tung, căn bản không chú ý tới Tiểu Tĩnh kêu sợ hãi! Tiểu thư sao lại nhìn nàng? Nàng không nghe được đi? Tiểu Tĩnh trong lòng nói thầm!
Đứng dậy đi, nói đây là có chuyện gì? Thanh âm thanh lãnh lại lần nữa vang lên, cũng có chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên thấy được biểu tình nàng, đương nhiên một câu cuối cùng là nói với Thượng Quan Ngải Vi!
/74
|