Editor: Tử Diệp
Trở lại Dục Vương phủ, Ngải Vi mệt đến nỗi nằm sấp xuống, dường như chạy trên đường, nàng biết Nam Cung Dục tức giận cho nên cũng không dám chậm bước chân, chỉ có thể tuỳ hắn nắm.
"Dục, đừng tức giận. Ta không cố ý gạt chàng đi gặp hắn." Ngải Vi nhìn mặt hắn đạm nhiên cùng âm trầm, nói.
"Nàng nói không quen biết hắn sao? Vì sao hắn nói nàng yêu hắn?"Ánh mắt Nam Cung Dục thâm thúy nhìn Ngải Vi, ngữ khí mang theo lửa giận ẩn nhẫn cùng hơi thở cáu giận, nhàn nhạt hỏi.
"Cái kia... Ta... Chàng tin tưởng ta được không, ta hiện tại chỉ yêu chàng." Ngải Vi duỗi tay gãi gãi đầu tóc, nàng sắp điên rồi, việc này rốt cuộc nên giải thích ra sao? Chẳng lẽ nói với hắn, nguyên chủ đã chết, nàng xuyên không qua. Không chừng khi nói như vậy, sẽ thành người thần kinh, nói hươu nói vượn.
"Hiện tại. Nghĩa là nói trước kia nàng yêu hắn, hắn nói sự thật?" Nam Cung Dục biến sắc, dung nhan yêu nghiệt tà tứ ám trầm như sắt, con ngươi chặt chẽ khóa Ngải Vi, ý đồ nhìn ra thật giả, hùng hồn khí thế, phong thái khí phách làm người nể sợ.
"Ách, cái kia... Ta không có ý này, cái này ta nói cũng không hiểu." Ngải Vi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, lanh mồm lanh miệng làm gì? Hiện tại lại không biết giải thích? Tuyệt nhiên bị hắn tìm ra...
"Nàng còn muốn giấu ta bao lâu? Chẳng lẽ đùa giỡn vui sao?" Mặt Nam Cung Dục đầy vẻ đau xót nhìn Ngải Vi, trong lòng có một tia nhàn nhạt thất vọng, vì sao nàng liền không thể nói thật, vì sao còn muốn gạt ta? Đến tột cùng trong lòng nàng, ta là gì?
"Ta không có giấu chàng, thật sự không biết nói như thế nào? Ta đi gặp hắn, chỉ muốn cùng hắn nói rõ ràng, không nghĩ làm chàng hiểu lầm, huống chi hiện tại chúng ta không hề liên quan." Ngải Vi mặt rối rắm, muốn nàng giải thích? Sắp điên rồi, nàng rốt cuộc nên nói như thế nào?
"Không hề liên quan? Vậy nàng ở trong lòng ngực hắn." Nam Cung Dục tức giận, hắn kỳ thật nhất để ý là cái này, mở cửa nhìn đến bọn họ ái muội ôm nhau, trong phút chốc đột nhiên có loại xúc động bùng nổ muốn giết người. Nếu không phải sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm tới nàng, hắn đã sớm vung một chưởng đánh bay Thái Tử.
"Cái kia là hiểu lầm, ta căn bản không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ôm ta, đang muốn đẩy ra, chàng liền vào." Ngải Vi vội vàng nắm ống tay áo hắn giải thích, trong lòng như người câm ăn hoàng liên, khổ nói không nên lời.
Nàng chọc tới ai, giờ ở đây chịu tội?
"Phải không? Nếu ta không vào, có phải hay không bị hắn hôn?" Con ngươi Nam Cung Dục mang tia phẫn nộ, khiến ngươi ta kinh hoảng, không vui mà nói.
"Chàng... Chàng không nói lý, cũng không phải do ngươi ta nguyện ý, vì sao chàng nhất định cho rằng ta dan díu với hắn?" Ngải Vi đột nhiên cảm thấy tức giận, tuy nói nàng tự đi gặp Thái Tử là không đúng, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ, chỉ muốn nói với hắn rõ ràng cũng không tới sẽ phát sinh sự việc phía sau. Huống chi, nàng cũng tránh đi không phải sao?
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Đây không phải đã rõ ràng?" Nam Cung Dục lạnh nhạt nói, hắn chỉ biết nháy mắt có khung cảnh ái muội,m làm hắn có ý nghĩ phát cuồng xúc động muốn giết người. Trong lòng tuy biết rõ Ngải Vi không có khả năng làm như vậy, nhưng nhịn không được muốn tức giận. Giận nàng giấu giếm, giận nàng coi hắn như người ngoài, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không cho hắn biết.
"Cái kia... Dục, chàng có thể dừng đề tài này, ta bảo đảm về sau nhất định sẽ duy trì khoảng cách được không?" Ngải Vi biết hắn ghen, tức giận trong lòng cũng tiêu tan, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, mặt dán ở trên lưng bất đắc dĩ nói.
"Thật ra đúng như theo lời hắn, trước thành thân nàng yêu hắn?" Nam Cung Dục tựa hồ còn để ý vấn đề này, ánh mắt nhìn thẳng, cứng đờ, tùy ý Ngải Vi ôm, nhàn nhạt hỏi.
"Cái kia... Ta..." Ngải Vi thật không biết trả lời hắn ra sao, nói phải thì nàng lại không phải nguyên chủ; nói không phải, nàng lại không biết giải thích lý do? Chỉ có thể ôm hắn, bất đắc dĩ duy trì trầm mặc...
Nhưng mà, Ngải Vi trầm mặc, trong mắt hắn tự nhiên trở thành cam chịu, mặt thất vọng, một cổ chua xót nhu tình dưới lòng tràn ngập ùa ra, cuối cùng nhẹ kéo đôi tay nàng, nhàn nhạt nói: "Ta mệt mỏi, muốn yên lặng một chút."
Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục muốn nói lại thôi, trong lòng cũng bất đắc dĩ, cuối cùng lựa chọn buông tay, cho hắn chút không gian. Nàng không biết như thế nào giải thích mới tốt nhất? Có lẽ thời gian có thể xử lí tất cả đi? Trong lòng nghĩ chờ thêm mấy ngày, lại làm nũng, nói lời hay, hẳn qua đi? Liền nhẹ nhàng nói: "Vậy được rồi? Ta đi ra ngoài..."
Tùy biết vậy, mới vừa ra cửa thư phòng, liền nghe bên trong "Phanh" vang lên, hình như có thứ gì bị rách tả tơi và ngã nát. Ngải Vi bất đắc dĩ dừng bước chân dừng lại một hồi lại xoay người rời đi, nàng biết hiện tại đi vào cũng không giải quyết được chuyện gì, hắn có lẽ cũng chỉ phát tiết một chút cảm xúc mà thôi, tuỳ hắn.
Môi mỏng Nam Cung Dục mím thành một đường, ánh mắt thâm thuý u ám nhìn chằm chằm Ngải Vi, trong lòng phi thường mâu thuẫn và thất vọng, nàng thản nhiên rời đi? Không giải thích cho hắn, không nói với hắn yêu hắn? Trong lòng không thoải mái, không nghĩ nàng sẽ coi mình là người ngoài, vì sao nàng không để bụng cảm giác hắn? Đột nhiên cảm thấy trong lòng tức giận khó có thể chịu đựng muốn phát tiết, tay nhẹ nhàng vung lên, trong phòng toàn bộ đồ vật trên bàn rơi xuống trên mặt đất, theo đó vỡ vụn...
Ngày sáng sớm, Ngải Vi sáng sớm liền đi phòng bếp làm một chén cháo trắng cùng một ít màn thầu, định đi thư phòng cho Nam Cung Dục. Nàng biết hắn hiện tại còn sinh khí, tối hôm qua có người báo cho nàng có chuyện gấp, sợ quá muộn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, liền trực tiếp ở thư phòng nghỉ ngơi. Mặc kệ trước đây hắn bận bao nhiêu, đều sẽ chạy tới nàng, sự thật chứng minh hắn thật sự sinh khí mới cố ý tránh nàng.
"Dục, ta làm đồ ăn sáng cho chàng, ăn đi." Ngải Vi đẩy cửa, liền thấy Nam Cung Dục ngồi ở án thư nhíu mày không biết viết cái gì.
"Đặt ở kia đi." Nam Cung Dục thấy Ngải Vi, con ngươi hiện lên tia kinh ngạc sau lại khôi phục, lạnh nhạt nói.
"Vậy, chàng hiện tại không ăn sao?" Khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia thất vọng, dù sao nàng lần đầu tiên làm đồ ăn sáng cho hắn, không nghĩ tới hắn sẽ lãnh đạm. Chỉ là nàng biết hắn hiện tại đang giận nàng, dù sao nàng sai, cho nên liền không so đo nhiều như vậy, nhẹ nhàng hỏi.
"Ân!" Nam Cung Dục cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lời, sau đó là trầm mặc...
Dừng lại một hồi, Ngải Vi lựa chọn rời đi, nàng biết nếu còn ngốc nghếch chờ đợi, hắn cũng sẽ không ăn, hơn nữa mình cũng dần dần mất đi nhẫn nại, sợ sẽ nhịn không được phát hỏa. Bọn họ đều cần thời gian, liền mở miệng nói: "Chàng cứ từ từ, ta ra ngoài."
Nam Cung Dục ngẩng đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, trong lòng cũng có nỗi buồn. Hắn không muốn đối xử với nàng như vậy, nhưng tưởng tượng đến nàng đối đãi mình như người xa lạ, nhịn không được sinh ra khó chịu, muốn nàng tới lấy lòng hắn hoặc dỗ hắn. Có lẽ hắn quá ngây thơ, nhưng hắn để ý nàng. Hắn muốn nàng học cùng hắn quan tâm đối phương...
Ngay sau đó, tay nhẹ nhàng bưng lên chén cháo trắng, nghe mùi hương nhàn nhạt, tức khắc cảm thấy đói bụng, cầm lấy cái muỗng mặt đầy hưởng thụ mà ăn. Nghĩ thầm, lần đầu tiên nàng làm đồ ăn sáng cho hắn.
Ngải Vi từ thư phòng đi ra có chút buồn, nàng không nghĩ tới Thái Tử sẽ thâm tình với nguyên chủ, nhưng mọi thứ nàng hiện tại không có khả năng khống chế. Nàng thật sự không biết nên giải thích như thế nào, nhưng nếu còn như vậy, trừ phi Dục nghĩ thông, nguyện ý tin tưởng nàng, nếu không vĩnh viễn sẽ là một cái mương không thể bước qua.
Đi qua đi lại, bất tri bất giác tới đình hóng gió, gió nhẹ thổi vào, cảm giác thanh tân lạnh lẽo, cảm giác thoải mái. Ngải Vi nhắm hai mắt hít sâu, lẩm bẩm: "Ngải Vi, tin tưởng bản thân, cố lên."
Cứ như vậy, Ngải Vi tựa hồ không quan tâm, mỗi ngày tới thời gian dùng bữa, sẽ tự mình động thủ làm một ít đồ ăn Nam Cung Dục thích, mà phản ứng hắn chỉ nhàn nhạt, không mừng không buồn, sau đó chờ Ngải Vi rời đi mới bắt đầu dùng bữa, chậm rãi hưởng thụ đồ ăn tình yêu...
"Ngươi xác định? Bọn họ thật sự có mâu thuẫn?" Khuôn mặt Mục Nguyệt Nhi xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng vậy, tiểu thư, ta nghe rõ ràng, nghe nói mấy ngày nay dục vương lạnh nhạt Dục Vương Phi, tin tưởng không lâu nàng ta sẽ thất sủng. " Tiểu nha hoàn đắc ý ở trước mặt Mục Nguyệt Nhi tranh công, hưng phấn nói không nên lời.
"Tốt, cơ hội tới, ngày mai qua nhìn xem." Khuôn mặt nhỏ của Mục Nguyệt Nhi xuất hiện tia hưng phấn, trong lòng càng sung sướng không thôi, nghĩ tới ngày lành của Thượng Quan Ngải Vi nhanh như vậy kết thúc. Song lại nghĩ cách khiến nàng bị Dục vương hưu, liền đại công cáo thành...
Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp, tâm lình Ngải Vi hôm nay không tồi, ngồi ở bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa.
"Vương phi, tâm tình người hôm nay tốt như vậy?" Tiểu Tĩnh có chút tò mò nhìn Ngải Vi nói.
"Ân, chờ ta ra ngoài mua chút đồ ăn về, làm chút đồ cho các ngươi thử xem." Ngải Vi sung sướng nói. Nàng cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy tâm tình không tồi a. Mấy ngày nay vì chuyện lần trước, buồn bực vài ngày, hôm nay cuối cùng khôi phục bình thường, tên kia cũng nên khôi phục bình thường?
"Vương phi muốn mua cái gì, sai người đi mua là được." Tiểu Tĩnh nghi hoặc hỏi. Vì sao nhất định tự mình đi ra ngoài?
"Không cần, ta ra ngoài mua, các ngươi không biết ta muốn thứ gì." Ngải Vi lắc đầu, cười nói. Nàng cũng có thể ra ngoài đi dạo, nhìn xem có chuyện gì mới mẻ?
" Nô tì thu thập một chút sẽ bồi người đi ra ngoài." Tiểu Tĩnh nghĩ nghĩ nói.
"Ân, ngươi đi đi, ta đi hỏi Dục xem hắn có gì muốn mua, đợi lát nữa lại đến tìm ngươi." Ngải Vi cười khẽ nói, nghĩ thầm đều qua mấy ngày rồi, hắn hẳn là cũng không sai biệt lắm đi?
Thư phòng
"Vương gia, muội có việc cùng huynh nói, muội..." Mục Nguyệt Nhi còn chưa nói xong, liền bị ánh mắt lạnh băng của Nam Cung Dục ngăn lại, thân mình không khỏi rụt.
"Không có việc gì cút cho ta, đừng nói lời vô nghĩa." Nam Cung Dục lạnh lùng nói, cũng không ngẩng đầu lên trực tiếp đuổi người.
"Nhưng muội muốn nói về Vương phi, Vương gia chẳng lẽ không muốn biết sao?" Mục Nguyệt Nhi cố ý nhắc tới Thượng Quan Ngải Vi, thần sắc hiện lên một đắc ý cùng trào phúng.
"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Muốn bị quăng ra ngoài?" Âm thanh Nam Cung Dục lạnh lẽo, lạnh đến xương, không có một chút cảm tình.
"Muội... A..." Mục Nguyệt Nhi vẫn không cam lòng muốn nói gì đó, đột nhiên Nam Cung Dục phi thân đứng trước mặt, nàng lảo đảo một bước sắp bị ngã, mắt thấy muốn té ngã, bị hắn một phen kéo lại trong lòng ngực hắn.
Ngải Vi sung sướng vào thư phòng phương, cách đó không xa thấy cửa thư phòng không đóng, trong lòng có điểm tò mò, sao hôm nay sẽ mở cửa? Đến gần thì sửng sốt, mơ hồ thấy Nam Cung Dục có nhìn nàng đi tới, nhưng hắn lại ở trước mặt nàng ôm nữ nhân khác cho nàng xem, cố ý chọc tức nàng sao? Hừ, mới mặc kệ ngươi ôm ai, muốn ôm liền đi ôm cho đủ, bổn tiểu thư không phụng bồi, mấy ngày nay cũng chịu đủ rồi, mới mặc kệ ngươi. Nghĩ xong, xoay người trở về...
Nam Cung Dục hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới Ngải Vi nhìn hắn ôm nữ nhân khác lại quay đầu không phản ứng, không để bụng? Mà ngay cả hỏi cũng không hỏi liền rời đi? Hắn phát hiện nàng tới nơi này, mới cố ý chạm vào nữ nhân kia, muốn cho nàng ăn dấm, nhưng không nghĩ tới lại có kết quả này.
Khuôn mặt trở nên lạnh hơn băng sương, tâm tình mù mịt nổi lên, gắt gao nắm chặt tay, dường như ẩn nhẫn cái gì.
"A..." Mục Nguyệt Nhi còn ngây người, chìm đắm trong vui sướng, Nam Cung Dục sợ nàng té ngã mà ôm nàng. Chỉ là nàng còn không có kịp cao hứng, cũng chưa kịp liếc mắt đưa tình biểu đạt tình ý lại bị Nam Cung Dục đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất.
"Cút, đừng để ta thấy ngươi." Thanh âm Nam Cung Dục trong phút chốc như la sát trong địa ngục, lạnh như băng, hàn khí tăng lên, con ngươi trong mắt trở nên quỷ quyệt, hơi thở lạnh lẽo.
Con ngươi Nam Cung Dục xuất hiện một tia chán ghét và không kiên nhẫn, nhíu mày, vung tay lên, áo ngoài trên người theo đó rách nát vứt trên mặt đất, thay một áo ngoài khác màu tím, nhàn nhạt nhìn lướt qua Mục Nguyệt Nhi, trong mắt sát khí chợt lóe rồi biến mất, cả người đều tản ra đến hơi thở lạnh lẽo. "Muội... Muội lập tức đi."
Mục Nguyệt Nhi không rõ Nam Cung Dục vì sao lập tức trở nên đáng sợ, sợ tới mức run run, nàng phát hiện hắn còn ghét bỏ nàng, thế nhưng áo ngoài tiếp xúc nàng cũng xé nát, trên mặt cũng đỏ lên, ủy khuất, lệ rơi đầy mặt, thân thể lảo đảo chạy ra ngoài.
Trở lại Dục Vương phủ, Ngải Vi mệt đến nỗi nằm sấp xuống, dường như chạy trên đường, nàng biết Nam Cung Dục tức giận cho nên cũng không dám chậm bước chân, chỉ có thể tuỳ hắn nắm.
"Dục, đừng tức giận. Ta không cố ý gạt chàng đi gặp hắn." Ngải Vi nhìn mặt hắn đạm nhiên cùng âm trầm, nói.
"Nàng nói không quen biết hắn sao? Vì sao hắn nói nàng yêu hắn?"Ánh mắt Nam Cung Dục thâm thúy nhìn Ngải Vi, ngữ khí mang theo lửa giận ẩn nhẫn cùng hơi thở cáu giận, nhàn nhạt hỏi.
"Cái kia... Ta... Chàng tin tưởng ta được không, ta hiện tại chỉ yêu chàng." Ngải Vi duỗi tay gãi gãi đầu tóc, nàng sắp điên rồi, việc này rốt cuộc nên giải thích ra sao? Chẳng lẽ nói với hắn, nguyên chủ đã chết, nàng xuyên không qua. Không chừng khi nói như vậy, sẽ thành người thần kinh, nói hươu nói vượn.
"Hiện tại. Nghĩa là nói trước kia nàng yêu hắn, hắn nói sự thật?" Nam Cung Dục biến sắc, dung nhan yêu nghiệt tà tứ ám trầm như sắt, con ngươi chặt chẽ khóa Ngải Vi, ý đồ nhìn ra thật giả, hùng hồn khí thế, phong thái khí phách làm người nể sợ.
"Ách, cái kia... Ta không có ý này, cái này ta nói cũng không hiểu." Ngải Vi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, lanh mồm lanh miệng làm gì? Hiện tại lại không biết giải thích? Tuyệt nhiên bị hắn tìm ra...
"Nàng còn muốn giấu ta bao lâu? Chẳng lẽ đùa giỡn vui sao?" Mặt Nam Cung Dục đầy vẻ đau xót nhìn Ngải Vi, trong lòng có một tia nhàn nhạt thất vọng, vì sao nàng liền không thể nói thật, vì sao còn muốn gạt ta? Đến tột cùng trong lòng nàng, ta là gì?
"Ta không có giấu chàng, thật sự không biết nói như thế nào? Ta đi gặp hắn, chỉ muốn cùng hắn nói rõ ràng, không nghĩ làm chàng hiểu lầm, huống chi hiện tại chúng ta không hề liên quan." Ngải Vi mặt rối rắm, muốn nàng giải thích? Sắp điên rồi, nàng rốt cuộc nên nói như thế nào?
"Không hề liên quan? Vậy nàng ở trong lòng ngực hắn." Nam Cung Dục tức giận, hắn kỳ thật nhất để ý là cái này, mở cửa nhìn đến bọn họ ái muội ôm nhau, trong phút chốc đột nhiên có loại xúc động bùng nổ muốn giết người. Nếu không phải sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm tới nàng, hắn đã sớm vung một chưởng đánh bay Thái Tử.
"Cái kia là hiểu lầm, ta căn bản không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ôm ta, đang muốn đẩy ra, chàng liền vào." Ngải Vi vội vàng nắm ống tay áo hắn giải thích, trong lòng như người câm ăn hoàng liên, khổ nói không nên lời.
Nàng chọc tới ai, giờ ở đây chịu tội?
"Phải không? Nếu ta không vào, có phải hay không bị hắn hôn?" Con ngươi Nam Cung Dục mang tia phẫn nộ, khiến ngươi ta kinh hoảng, không vui mà nói.
"Chàng... Chàng không nói lý, cũng không phải do ngươi ta nguyện ý, vì sao chàng nhất định cho rằng ta dan díu với hắn?" Ngải Vi đột nhiên cảm thấy tức giận, tuy nói nàng tự đi gặp Thái Tử là không đúng, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ, chỉ muốn nói với hắn rõ ràng cũng không tới sẽ phát sinh sự việc phía sau. Huống chi, nàng cũng tránh đi không phải sao?
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Đây không phải đã rõ ràng?" Nam Cung Dục lạnh nhạt nói, hắn chỉ biết nháy mắt có khung cảnh ái muội,m làm hắn có ý nghĩ phát cuồng xúc động muốn giết người. Trong lòng tuy biết rõ Ngải Vi không có khả năng làm như vậy, nhưng nhịn không được muốn tức giận. Giận nàng giấu giếm, giận nàng coi hắn như người ngoài, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không cho hắn biết.
"Cái kia... Dục, chàng có thể dừng đề tài này, ta bảo đảm về sau nhất định sẽ duy trì khoảng cách được không?" Ngải Vi biết hắn ghen, tức giận trong lòng cũng tiêu tan, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, mặt dán ở trên lưng bất đắc dĩ nói.
"Thật ra đúng như theo lời hắn, trước thành thân nàng yêu hắn?" Nam Cung Dục tựa hồ còn để ý vấn đề này, ánh mắt nhìn thẳng, cứng đờ, tùy ý Ngải Vi ôm, nhàn nhạt hỏi.
"Cái kia... Ta..." Ngải Vi thật không biết trả lời hắn ra sao, nói phải thì nàng lại không phải nguyên chủ; nói không phải, nàng lại không biết giải thích lý do? Chỉ có thể ôm hắn, bất đắc dĩ duy trì trầm mặc...
Nhưng mà, Ngải Vi trầm mặc, trong mắt hắn tự nhiên trở thành cam chịu, mặt thất vọng, một cổ chua xót nhu tình dưới lòng tràn ngập ùa ra, cuối cùng nhẹ kéo đôi tay nàng, nhàn nhạt nói: "Ta mệt mỏi, muốn yên lặng một chút."
Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục muốn nói lại thôi, trong lòng cũng bất đắc dĩ, cuối cùng lựa chọn buông tay, cho hắn chút không gian. Nàng không biết như thế nào giải thích mới tốt nhất? Có lẽ thời gian có thể xử lí tất cả đi? Trong lòng nghĩ chờ thêm mấy ngày, lại làm nũng, nói lời hay, hẳn qua đi? Liền nhẹ nhàng nói: "Vậy được rồi? Ta đi ra ngoài..."
Tùy biết vậy, mới vừa ra cửa thư phòng, liền nghe bên trong "Phanh" vang lên, hình như có thứ gì bị rách tả tơi và ngã nát. Ngải Vi bất đắc dĩ dừng bước chân dừng lại một hồi lại xoay người rời đi, nàng biết hiện tại đi vào cũng không giải quyết được chuyện gì, hắn có lẽ cũng chỉ phát tiết một chút cảm xúc mà thôi, tuỳ hắn.
Môi mỏng Nam Cung Dục mím thành một đường, ánh mắt thâm thuý u ám nhìn chằm chằm Ngải Vi, trong lòng phi thường mâu thuẫn và thất vọng, nàng thản nhiên rời đi? Không giải thích cho hắn, không nói với hắn yêu hắn? Trong lòng không thoải mái, không nghĩ nàng sẽ coi mình là người ngoài, vì sao nàng không để bụng cảm giác hắn? Đột nhiên cảm thấy trong lòng tức giận khó có thể chịu đựng muốn phát tiết, tay nhẹ nhàng vung lên, trong phòng toàn bộ đồ vật trên bàn rơi xuống trên mặt đất, theo đó vỡ vụn...
Ngày sáng sớm, Ngải Vi sáng sớm liền đi phòng bếp làm một chén cháo trắng cùng một ít màn thầu, định đi thư phòng cho Nam Cung Dục. Nàng biết hắn hiện tại còn sinh khí, tối hôm qua có người báo cho nàng có chuyện gấp, sợ quá muộn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, liền trực tiếp ở thư phòng nghỉ ngơi. Mặc kệ trước đây hắn bận bao nhiêu, đều sẽ chạy tới nàng, sự thật chứng minh hắn thật sự sinh khí mới cố ý tránh nàng.
"Dục, ta làm đồ ăn sáng cho chàng, ăn đi." Ngải Vi đẩy cửa, liền thấy Nam Cung Dục ngồi ở án thư nhíu mày không biết viết cái gì.
"Đặt ở kia đi." Nam Cung Dục thấy Ngải Vi, con ngươi hiện lên tia kinh ngạc sau lại khôi phục, lạnh nhạt nói.
"Vậy, chàng hiện tại không ăn sao?" Khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia thất vọng, dù sao nàng lần đầu tiên làm đồ ăn sáng cho hắn, không nghĩ tới hắn sẽ lãnh đạm. Chỉ là nàng biết hắn hiện tại đang giận nàng, dù sao nàng sai, cho nên liền không so đo nhiều như vậy, nhẹ nhàng hỏi.
"Ân!" Nam Cung Dục cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lời, sau đó là trầm mặc...
Dừng lại một hồi, Ngải Vi lựa chọn rời đi, nàng biết nếu còn ngốc nghếch chờ đợi, hắn cũng sẽ không ăn, hơn nữa mình cũng dần dần mất đi nhẫn nại, sợ sẽ nhịn không được phát hỏa. Bọn họ đều cần thời gian, liền mở miệng nói: "Chàng cứ từ từ, ta ra ngoài."
Nam Cung Dục ngẩng đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, trong lòng cũng có nỗi buồn. Hắn không muốn đối xử với nàng như vậy, nhưng tưởng tượng đến nàng đối đãi mình như người xa lạ, nhịn không được sinh ra khó chịu, muốn nàng tới lấy lòng hắn hoặc dỗ hắn. Có lẽ hắn quá ngây thơ, nhưng hắn để ý nàng. Hắn muốn nàng học cùng hắn quan tâm đối phương...
Ngay sau đó, tay nhẹ nhàng bưng lên chén cháo trắng, nghe mùi hương nhàn nhạt, tức khắc cảm thấy đói bụng, cầm lấy cái muỗng mặt đầy hưởng thụ mà ăn. Nghĩ thầm, lần đầu tiên nàng làm đồ ăn sáng cho hắn.
Ngải Vi từ thư phòng đi ra có chút buồn, nàng không nghĩ tới Thái Tử sẽ thâm tình với nguyên chủ, nhưng mọi thứ nàng hiện tại không có khả năng khống chế. Nàng thật sự không biết nên giải thích như thế nào, nhưng nếu còn như vậy, trừ phi Dục nghĩ thông, nguyện ý tin tưởng nàng, nếu không vĩnh viễn sẽ là một cái mương không thể bước qua.
Đi qua đi lại, bất tri bất giác tới đình hóng gió, gió nhẹ thổi vào, cảm giác thanh tân lạnh lẽo, cảm giác thoải mái. Ngải Vi nhắm hai mắt hít sâu, lẩm bẩm: "Ngải Vi, tin tưởng bản thân, cố lên."
Cứ như vậy, Ngải Vi tựa hồ không quan tâm, mỗi ngày tới thời gian dùng bữa, sẽ tự mình động thủ làm một ít đồ ăn Nam Cung Dục thích, mà phản ứng hắn chỉ nhàn nhạt, không mừng không buồn, sau đó chờ Ngải Vi rời đi mới bắt đầu dùng bữa, chậm rãi hưởng thụ đồ ăn tình yêu...
"Ngươi xác định? Bọn họ thật sự có mâu thuẫn?" Khuôn mặt Mục Nguyệt Nhi xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng vậy, tiểu thư, ta nghe rõ ràng, nghe nói mấy ngày nay dục vương lạnh nhạt Dục Vương Phi, tin tưởng không lâu nàng ta sẽ thất sủng. " Tiểu nha hoàn đắc ý ở trước mặt Mục Nguyệt Nhi tranh công, hưng phấn nói không nên lời.
"Tốt, cơ hội tới, ngày mai qua nhìn xem." Khuôn mặt nhỏ của Mục Nguyệt Nhi xuất hiện tia hưng phấn, trong lòng càng sung sướng không thôi, nghĩ tới ngày lành của Thượng Quan Ngải Vi nhanh như vậy kết thúc. Song lại nghĩ cách khiến nàng bị Dục vương hưu, liền đại công cáo thành...
Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp, tâm lình Ngải Vi hôm nay không tồi, ngồi ở bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa.
"Vương phi, tâm tình người hôm nay tốt như vậy?" Tiểu Tĩnh có chút tò mò nhìn Ngải Vi nói.
"Ân, chờ ta ra ngoài mua chút đồ ăn về, làm chút đồ cho các ngươi thử xem." Ngải Vi sung sướng nói. Nàng cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy tâm tình không tồi a. Mấy ngày nay vì chuyện lần trước, buồn bực vài ngày, hôm nay cuối cùng khôi phục bình thường, tên kia cũng nên khôi phục bình thường?
"Vương phi muốn mua cái gì, sai người đi mua là được." Tiểu Tĩnh nghi hoặc hỏi. Vì sao nhất định tự mình đi ra ngoài?
"Không cần, ta ra ngoài mua, các ngươi không biết ta muốn thứ gì." Ngải Vi lắc đầu, cười nói. Nàng cũng có thể ra ngoài đi dạo, nhìn xem có chuyện gì mới mẻ?
" Nô tì thu thập một chút sẽ bồi người đi ra ngoài." Tiểu Tĩnh nghĩ nghĩ nói.
"Ân, ngươi đi đi, ta đi hỏi Dục xem hắn có gì muốn mua, đợi lát nữa lại đến tìm ngươi." Ngải Vi cười khẽ nói, nghĩ thầm đều qua mấy ngày rồi, hắn hẳn là cũng không sai biệt lắm đi?
Thư phòng
"Vương gia, muội có việc cùng huynh nói, muội..." Mục Nguyệt Nhi còn chưa nói xong, liền bị ánh mắt lạnh băng của Nam Cung Dục ngăn lại, thân mình không khỏi rụt.
"Không có việc gì cút cho ta, đừng nói lời vô nghĩa." Nam Cung Dục lạnh lùng nói, cũng không ngẩng đầu lên trực tiếp đuổi người.
"Nhưng muội muốn nói về Vương phi, Vương gia chẳng lẽ không muốn biết sao?" Mục Nguyệt Nhi cố ý nhắc tới Thượng Quan Ngải Vi, thần sắc hiện lên một đắc ý cùng trào phúng.
"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Muốn bị quăng ra ngoài?" Âm thanh Nam Cung Dục lạnh lẽo, lạnh đến xương, không có một chút cảm tình.
"Muội... A..." Mục Nguyệt Nhi vẫn không cam lòng muốn nói gì đó, đột nhiên Nam Cung Dục phi thân đứng trước mặt, nàng lảo đảo một bước sắp bị ngã, mắt thấy muốn té ngã, bị hắn một phen kéo lại trong lòng ngực hắn.
Ngải Vi sung sướng vào thư phòng phương, cách đó không xa thấy cửa thư phòng không đóng, trong lòng có điểm tò mò, sao hôm nay sẽ mở cửa? Đến gần thì sửng sốt, mơ hồ thấy Nam Cung Dục có nhìn nàng đi tới, nhưng hắn lại ở trước mặt nàng ôm nữ nhân khác cho nàng xem, cố ý chọc tức nàng sao? Hừ, mới mặc kệ ngươi ôm ai, muốn ôm liền đi ôm cho đủ, bổn tiểu thư không phụng bồi, mấy ngày nay cũng chịu đủ rồi, mới mặc kệ ngươi. Nghĩ xong, xoay người trở về...
Nam Cung Dục hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới Ngải Vi nhìn hắn ôm nữ nhân khác lại quay đầu không phản ứng, không để bụng? Mà ngay cả hỏi cũng không hỏi liền rời đi? Hắn phát hiện nàng tới nơi này, mới cố ý chạm vào nữ nhân kia, muốn cho nàng ăn dấm, nhưng không nghĩ tới lại có kết quả này.
Khuôn mặt trở nên lạnh hơn băng sương, tâm tình mù mịt nổi lên, gắt gao nắm chặt tay, dường như ẩn nhẫn cái gì.
"A..." Mục Nguyệt Nhi còn ngây người, chìm đắm trong vui sướng, Nam Cung Dục sợ nàng té ngã mà ôm nàng. Chỉ là nàng còn không có kịp cao hứng, cũng chưa kịp liếc mắt đưa tình biểu đạt tình ý lại bị Nam Cung Dục đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất.
"Cút, đừng để ta thấy ngươi." Thanh âm Nam Cung Dục trong phút chốc như la sát trong địa ngục, lạnh như băng, hàn khí tăng lên, con ngươi trong mắt trở nên quỷ quyệt, hơi thở lạnh lẽo.
Con ngươi Nam Cung Dục xuất hiện một tia chán ghét và không kiên nhẫn, nhíu mày, vung tay lên, áo ngoài trên người theo đó rách nát vứt trên mặt đất, thay một áo ngoài khác màu tím, nhàn nhạt nhìn lướt qua Mục Nguyệt Nhi, trong mắt sát khí chợt lóe rồi biến mất, cả người đều tản ra đến hơi thở lạnh lẽo. "Muội... Muội lập tức đi."
Mục Nguyệt Nhi không rõ Nam Cung Dục vì sao lập tức trở nên đáng sợ, sợ tới mức run run, nàng phát hiện hắn còn ghét bỏ nàng, thế nhưng áo ngoài tiếp xúc nàng cũng xé nát, trên mặt cũng đỏ lên, ủy khuất, lệ rơi đầy mặt, thân thể lảo đảo chạy ra ngoài.
/74
|