Editor: Tử Diệp
"Cũng không có gì, chỉ là nhìn họ thật đáng thương! Không biết sẽ có bao nhiêu người như vậy?" Ngải Vi nhẹ thở dài, giọng điệu có chút đau thương.
"Được rồi, chuyện của họ nàng không cần phiền não, giải quyết trong khả năng cho phép thôi." Nam Cung Dục ôm eo nàng, giọng ôn nhu như nước mà trấn an, con ngươi lại hiện lên một tia tinh quang cùng suy nghĩ sâu xa.
"Ân, ta đã biết, mệt mỏi quá!" Ngải Vi ở trong lòng ngực Nam Cung Dục tìm nơi thoải mái dựa vào, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một sự mỏi mệt.
"Chúng ta đi nghỉ ngơi đi?" Nam Cung Dục nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngải Vi cũng luyến tiếc rồi dỗ nàng, liền ôm nàng đi vào phòng.
Ngày sáng sớm, Ngải Vi thoải mái duỗi duỗi người, xoa xoa mắt, vẻ mặt mờ mịt ghé vào trên giường nhìn Nam Cung Dục. Tay nhẹ nhàng vuốt ve môi như nữ nhân, da mặt như ngưng chi (1). Trong lòng không khỏi cảm thán, yêu nghiệt nam nhân này thật sự quá dụ hoặc, hại mình như hoa si.
"Vi Nhi, nàng nhìn đủ chưa?" Nam Cung Dục mở mắt liền thấy vẻ mặt hoa si của Ngải Vi đang nhìn chằm chằm hắn, biểu tình ngẩn người, tức khắc trên mặt tuấn mỹ liền nở nụ cười như không cười, khóe miệng hơi hơi kéo lên một độ cong, mắt tràn đầy hứng thú nhìn, hỏi nàng.
"Á, nhìn cái gì?" Ngải Vi nhất thời phản ứng không kịp, có chút buồn bực nghe phục Nam Cung Dục nói. Ánh mắt mê ly, khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, cái miệng nhỉ hơi đô tựa như tiểu anh đào, thực sự mê người.
"Đương nhiên là ta, nàng không phải đang nhìn chằm chằm ta sao?" Khoé môi Nam Cung Dục câu lên, lộ ra nụ cười yêu nghiệt tà tứ. Ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng.
"Nào... Nào có? Mới không có." Ngải Vi ngượng ngùng phủ nhận, trong lòng lại thầm nghĩ, ngươi nha, quá mất mặt, không phải chưa thấy bao giờ, sao còn hoa si?
"Không có sao? Chẳng lẽ ta nhìn lầm!" Nam Cung Dục giả vờ mê hoặc, cười như không cười nhìn Ngải Vi.
"Đúng, nhất định ngươi nhìn lầm." Ngải Vi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói. Biểu tình lại không biết có bao nhiêu buồn cười...
"Nga, như vậy, ta đây bồi thường ngươi." Nam Cung Dục rất có thành ý nhận sai, gật đầu nói. Đột nhiên, nghiêng người đè Ngải Vi dưới thân, khi nàng còn không kịp phản ứng mà thâm tình hôn nàng, trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ toàn bộ thời gian đều ngừng lại...
"Vương phi, đây là thư ở bên ngoài mà một tiểu hài tử đưa, nói của người." Từ cửa lớn thị vệ cầm bức thư đưa cho Ngải Vi, cung kính nói.
"Cho ta? Thật sự không đưa nhầm?" Ngải Vi nghi hoặc hỏi, nàng nhớ rõ không cùng người nào có thư từ qua lại? Vì sao sẽ có thư cho nàng?
"Không sai, tiểu hài tử đích xác nói cho người." Thị vệ nghiêm túc gật đầu xác nhận, hắn mờ mịt, không rõ vì sao có tiểu hài tử đưa thư, lại còn luôn nhìn chằm chằm dặn hắn nhất định phải đích thân giao cho Vương phi.
"Ân, ngươi lui ra." Ngải Vi xác nhận hắn không đưa nhầm, liền nhận thư, bảo hắn trở về.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Thị vệ hành lễ, xoay người rời đi.
Ngải Vi cầm thư, trong lòng có cảm giác khó hiểu, vì sao luôn có loại cảm giác quen thuộc? Chẳng lẽ là kí ức nguyên chủ lưu lại? Nàng không chút nghĩ ngợi mở phong thư, chỉ thấy trên giấy viết thư có dấu ấn quen thuộc viết mấy chữ: "Buổi chiều ở tửu lầu, sương phòng!"
Ngải Vi nhìn nét chữ, có ý gì? Chẳng lẽ Nam Cung Thần viết cho nàng? Vì sao lại xuất hiện ý nghĩ này? Mà nàng rốt cuộc có nên đi gặp hắn không? Lúc này, có chút rối rắm...
Cuối cùng, Ngải Vi quyết định gặp hắn, thuận tiện nói rõ ràng, miễn cho về sau dây dưa không rõ, cũng sẽ không để Nam Cung Dục luôn nghi ngờ hắn. Chỉ là nàng nghĩ quá đơn giản, chuyện cũng ngoài ý muốn xuất hiện...
"Thượng Quan cô nương, ngài đã tới, chủ tử ở sương phòng chờ ngài." Ngải Vi vừa bước vào tửu lầu, liền có người chào đón tiếp đãi nàng. Hiển nhiên sớm giao phó chờ nàng xuất hiện, trong lòng có chút kinh ngạc, cũng chưa nói gì đi theo hắn lên lầu hai vào sương phòng.
"Chủ tử, Thượng Quan cô nương tới." Đưa nàng đi lên thị vệ gõ cửa, cung kính nói.
"Tiến vào!"Thanh âm trầm thấp từ tính từ trong sương phòng truyền ra, ngữ khí tựa hồ cũng mang theo chút kích động.
Ngải Vi đẩy cửa, liền thấy Nam Cung Thần một bộ áo ngoài màu đen, ngũ quan tuấn mỹ, cái mũi cao thẳng, mày rậm bắt mắt, dáng người ưu nhã tôn quý mang vẻ mặt vui sướng nhìn nàng.
"Thái Tử, ngài sai người truyền tin cho ta sao? Không biết tìm ta có chuyện gì?" Ngải Vi trực tiếp vào chủ đề, không để ý tới hắn tựa hồ kích động.
"Vi Nhi, muội nhất định phải đối xử với huynh xa lạ như vậy? Làm thế nào muội mới bằng lòng tha thứ cho huynh?" Vẻ mặt Nam Cung Thần bất đắc dĩ cùng hối hận, ngữ khí tràn ngập nhàn nhạt ưu thương.
"Tha thứ? Thái Tử, ta không biết ngươi đang nói cái gì? Ta hôm nay tới chỉ muốn cùng ngươi nói rõ ràng, miễn cho về sau người ta hiểu lầm." Ngải Vi mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nói. Trong lòng lại bất đắc dĩ, nàng nên nói gì a? Người đã chết mới hối hận hữu. Nhưng mà, hiện tại nàng thật không biết giải thích những việc này.
"Vi Nhi, huynh biết lúc trước huynh không đủ quyết đoán, quá do dự, hiện giờ huynh nghĩ thông suốt, muội tha thứ ta, lại cho huynh thêm một cơ hội được không?" Nam Cung Thần cho rằng Ngải Vi giận mới nói lời này, vẻ mặt cầu xin.
"Ta... Thái Tử, ngươi không cảm thấy hiện tại đã quá muộn sao? Ta đã là Dục Vương Phi." Ngải Vi vô ngữ vỗ trán, tính cái gì a?
Nàng nên giải thích thế nào đây?+
(1) ngưng chi: dầu mỡ đông, ám chỉ da thịt trắng trẻo, mịn màng.
"Cũng không có gì, chỉ là nhìn họ thật đáng thương! Không biết sẽ có bao nhiêu người như vậy?" Ngải Vi nhẹ thở dài, giọng điệu có chút đau thương.
"Được rồi, chuyện của họ nàng không cần phiền não, giải quyết trong khả năng cho phép thôi." Nam Cung Dục ôm eo nàng, giọng ôn nhu như nước mà trấn an, con ngươi lại hiện lên một tia tinh quang cùng suy nghĩ sâu xa.
"Ân, ta đã biết, mệt mỏi quá!" Ngải Vi ở trong lòng ngực Nam Cung Dục tìm nơi thoải mái dựa vào, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một sự mỏi mệt.
"Chúng ta đi nghỉ ngơi đi?" Nam Cung Dục nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngải Vi cũng luyến tiếc rồi dỗ nàng, liền ôm nàng đi vào phòng.
Ngày sáng sớm, Ngải Vi thoải mái duỗi duỗi người, xoa xoa mắt, vẻ mặt mờ mịt ghé vào trên giường nhìn Nam Cung Dục. Tay nhẹ nhàng vuốt ve môi như nữ nhân, da mặt như ngưng chi (1). Trong lòng không khỏi cảm thán, yêu nghiệt nam nhân này thật sự quá dụ hoặc, hại mình như hoa si.
"Vi Nhi, nàng nhìn đủ chưa?" Nam Cung Dục mở mắt liền thấy vẻ mặt hoa si của Ngải Vi đang nhìn chằm chằm hắn, biểu tình ngẩn người, tức khắc trên mặt tuấn mỹ liền nở nụ cười như không cười, khóe miệng hơi hơi kéo lên một độ cong, mắt tràn đầy hứng thú nhìn, hỏi nàng.
"Á, nhìn cái gì?" Ngải Vi nhất thời phản ứng không kịp, có chút buồn bực nghe phục Nam Cung Dục nói. Ánh mắt mê ly, khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, cái miệng nhỉ hơi đô tựa như tiểu anh đào, thực sự mê người.
"Đương nhiên là ta, nàng không phải đang nhìn chằm chằm ta sao?" Khoé môi Nam Cung Dục câu lên, lộ ra nụ cười yêu nghiệt tà tứ. Ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng.
"Nào... Nào có? Mới không có." Ngải Vi ngượng ngùng phủ nhận, trong lòng lại thầm nghĩ, ngươi nha, quá mất mặt, không phải chưa thấy bao giờ, sao còn hoa si?
"Không có sao? Chẳng lẽ ta nhìn lầm!" Nam Cung Dục giả vờ mê hoặc, cười như không cười nhìn Ngải Vi.
"Đúng, nhất định ngươi nhìn lầm." Ngải Vi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói. Biểu tình lại không biết có bao nhiêu buồn cười...
"Nga, như vậy, ta đây bồi thường ngươi." Nam Cung Dục rất có thành ý nhận sai, gật đầu nói. Đột nhiên, nghiêng người đè Ngải Vi dưới thân, khi nàng còn không kịp phản ứng mà thâm tình hôn nàng, trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ toàn bộ thời gian đều ngừng lại...
"Vương phi, đây là thư ở bên ngoài mà một tiểu hài tử đưa, nói của người." Từ cửa lớn thị vệ cầm bức thư đưa cho Ngải Vi, cung kính nói.
"Cho ta? Thật sự không đưa nhầm?" Ngải Vi nghi hoặc hỏi, nàng nhớ rõ không cùng người nào có thư từ qua lại? Vì sao sẽ có thư cho nàng?
"Không sai, tiểu hài tử đích xác nói cho người." Thị vệ nghiêm túc gật đầu xác nhận, hắn mờ mịt, không rõ vì sao có tiểu hài tử đưa thư, lại còn luôn nhìn chằm chằm dặn hắn nhất định phải đích thân giao cho Vương phi.
"Ân, ngươi lui ra." Ngải Vi xác nhận hắn không đưa nhầm, liền nhận thư, bảo hắn trở về.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Thị vệ hành lễ, xoay người rời đi.
Ngải Vi cầm thư, trong lòng có cảm giác khó hiểu, vì sao luôn có loại cảm giác quen thuộc? Chẳng lẽ là kí ức nguyên chủ lưu lại? Nàng không chút nghĩ ngợi mở phong thư, chỉ thấy trên giấy viết thư có dấu ấn quen thuộc viết mấy chữ: "Buổi chiều ở tửu lầu, sương phòng!"
Ngải Vi nhìn nét chữ, có ý gì? Chẳng lẽ Nam Cung Thần viết cho nàng? Vì sao lại xuất hiện ý nghĩ này? Mà nàng rốt cuộc có nên đi gặp hắn không? Lúc này, có chút rối rắm...
Cuối cùng, Ngải Vi quyết định gặp hắn, thuận tiện nói rõ ràng, miễn cho về sau dây dưa không rõ, cũng sẽ không để Nam Cung Dục luôn nghi ngờ hắn. Chỉ là nàng nghĩ quá đơn giản, chuyện cũng ngoài ý muốn xuất hiện...
"Thượng Quan cô nương, ngài đã tới, chủ tử ở sương phòng chờ ngài." Ngải Vi vừa bước vào tửu lầu, liền có người chào đón tiếp đãi nàng. Hiển nhiên sớm giao phó chờ nàng xuất hiện, trong lòng có chút kinh ngạc, cũng chưa nói gì đi theo hắn lên lầu hai vào sương phòng.
"Chủ tử, Thượng Quan cô nương tới." Đưa nàng đi lên thị vệ gõ cửa, cung kính nói.
"Tiến vào!"Thanh âm trầm thấp từ tính từ trong sương phòng truyền ra, ngữ khí tựa hồ cũng mang theo chút kích động.
Ngải Vi đẩy cửa, liền thấy Nam Cung Thần một bộ áo ngoài màu đen, ngũ quan tuấn mỹ, cái mũi cao thẳng, mày rậm bắt mắt, dáng người ưu nhã tôn quý mang vẻ mặt vui sướng nhìn nàng.
"Thái Tử, ngài sai người truyền tin cho ta sao? Không biết tìm ta có chuyện gì?" Ngải Vi trực tiếp vào chủ đề, không để ý tới hắn tựa hồ kích động.
"Vi Nhi, muội nhất định phải đối xử với huynh xa lạ như vậy? Làm thế nào muội mới bằng lòng tha thứ cho huynh?" Vẻ mặt Nam Cung Thần bất đắc dĩ cùng hối hận, ngữ khí tràn ngập nhàn nhạt ưu thương.
"Tha thứ? Thái Tử, ta không biết ngươi đang nói cái gì? Ta hôm nay tới chỉ muốn cùng ngươi nói rõ ràng, miễn cho về sau người ta hiểu lầm." Ngải Vi mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nói. Trong lòng lại bất đắc dĩ, nàng nên nói gì a? Người đã chết mới hối hận hữu. Nhưng mà, hiện tại nàng thật không biết giải thích những việc này.
"Vi Nhi, huynh biết lúc trước huynh không đủ quyết đoán, quá do dự, hiện giờ huynh nghĩ thông suốt, muội tha thứ ta, lại cho huynh thêm một cơ hội được không?" Nam Cung Thần cho rằng Ngải Vi giận mới nói lời này, vẻ mặt cầu xin.
"Ta... Thái Tử, ngươi không cảm thấy hiện tại đã quá muộn sao? Ta đã là Dục Vương Phi." Ngải Vi vô ngữ vỗ trán, tính cái gì a?
Nàng nên giải thích thế nào đây?+
(1) ngưng chi: dầu mỡ đông, ám chỉ da thịt trắng trẻo, mịn màng.
/74
|