Editor: Tử Diệp
Nam Cung Vân hưng phấn đứng lên, hô to: “Nhị tẩu, quá tuyệt vời, quá dễ nghe.”
Ngải Vi nhìn thần thái sáng láng của Nam Cung vân, cũng nhìn về phía Nam Cung Dục, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng cũng có một tia nhợt nhạt ý cười. Nàng nghịch ngợm hướng phía hắn chớp chớp mắt, tạm dừng một hồi, lại đột nhiên chuyển thành một loại âm điệu khác, diễn tấu ca khúc hiện đại《 mang theo mộng tưởng đi lữ hành 》, tiếng hát thanh thúy và tiếng đàn êm tai phiêu nhiên cất lên:
Bao lâu không thấy trống không quá xa đầy sao
Bao lâu chưa từng nghe qua thanh âm hoa nở
Mỗi ngày giống như đồng hồ chuyển động không ngừng
Thời gian sinh mệnh rồi đi lặp lại.
Hay không còn nhớ rõ thuở ban đầu ước định
Hay không còn hoài niệm đã từng bỏ qua
Sấn cồn còn không có đem thanh xuân hao hết
Nhanh lên đi tìm cảnh mất đi trong mơ
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Ba lô chỉ trang khát khao
So ánh mặt trời thuần tịnh, so con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng
Đi qua bóng dáng là phong cảnh khác
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Tâm nếu có mộng vĩnh viễn tuổi trẻ
Mặc kệ âm hoặc tình không hỏi xa cùng gần
Tương lai không xác định mới càng đáng giá đi tới
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Ba lô chỉ trang khát khao
So ánh mặt trời thuần tịnh so con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng
Đi qua bóng dáng là phong cảnh khác
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Tâm nếu có mộng vĩnh viễn tuổi trẻ
Mặc kệ âm hoặc tình không hỏi xa cùng gần
Tương lai không xác định mới càng đáng giá đi tới
……
Tiết tấu nhẹ nhàng, tiếng ca êm tai, nhất thời phảng phất dẫn đường mọi người tiến vào một không gian, tìm được mộng tưởng tuổi trẻ, biểu tình mọi người chuyên chú nghe, hưởng thụ!
Lúc này, Thái Tử Nam Cung Thần lại dùng ánh mắt thực phức tạp nhìn về phía Thượng Quan Ngải Vi, nghe một câu “Hay không còn nhớ rõ thuở ban đầu ước định, hay không còn hoài niệm đã từng bỏ qua.” Tâm thế nhưng một chút một chút co rút đau đớn, hình như vì hắn mà hát, bọn họ vẽ ứic mơ, bọn họ đã từng có mộng tưởng, có ước định, nhưng bởi vì hắn lùi bước, bỏ lỡ lẫn nhau.
Nam Cung Thần hiển nhiên không biết lúc này Thượng Quan Ngải Vi sớm đã thay đổi linh hồn, không phải hát vì hắn chỉ là Ngải Vi tùy ý lựa chọn, cũng không có ý tứ gì. Cho nên hắn hiện tại hối hận thống khổ, đương nhiên không ảnh hưởng Thượng Quan Ngải Vi.
Ngải Vi chỉ lo đàn tấu ca hát, không chú ý quá nhiều, bởi vậy cũng không phát hiện Nam Cung Thần, mà Nam Cung Dục cùng Mục Nguyệt Nhi lại phát hiện, Nam Cung Dục nhìn thần sắc Thái Tử, sắc mặt đột biến, chẳng lẽ Ngải Vi thật sự cùng Thái Tử nhận thức, thậm chí có giao tình? Mục Nguyệt Nhi ngoài mặt không có bất luận biểu tình nào, trong lòng lại cao hứng, xem ra Thượng Quan Ngải Vi cùng Thái Tử có tư tình, hảo hảo lợi dụng, nói không chừng về sau nàng còn có thể lên làm Dục Vương Phi…
Mà Tuyên vương Nam Cung Tuyên lúc này sắc mặt ám trầm, tâm tư quỷ dị, trầm mặc.
Nam Cung Triệt cùng Nam Cung Vân đối với Ngải Vi càng thêm sùng bái, thưởng thức!
Lịch vương Nam Cung Lịch trên mặt cũng xuất hiện biểu tình khiếp sợ…
Tren mặt mi người cũng xuất hiện đủ loại biểu tình, cảm thấy không thể tưởng tượng, có thưởng thức, có hưng phấn, có trầm mê ở tiếng ca mỹ diệu… Rốt cuộc ca khúc này bọn họ chưa bao giờ nghe qua, gặp qua. Đặc biệt là nữ tử, giờ phút này, hy vọng cỡ nào ngồi ở kia là chính mình…
“Ha ha, không tồi không tồi, không hổ là Tả tướng chi nữ, có thưởng.” Lời nói Nam Cung Bá Thiên trầm thấp hữu lực vang vọng toàn bộ đại điện, biểu tình càng vừa lòng.
Một hồi cung yến sau, các đại gia lần lượt ra về…
Trên xe ngựa, Nam Cung Dục vẫn luôn nhìn không chớp mắt Ngải Vi, nhìn chằm chằm làm Ngải Vi không thể hiểu được, da đầu tê dại, không thể nhịn được nữa, đành phải ra tiếng: “Ngươi làm sao vậy, làm gì nhìn ta?”
“Ngươi xác định ngươi thật sự không quen biết Thái Tử sao?” Thần sắc Nam Cung Dục không rõ trả lời, trong lòng kỳ thật buồn bực thật sự, hắn phi thường không thích ánh mắt Thái Tử xem Ngải Vi, hai người thật giống như có tư tình, khiến trong lòng hắn nghẹn muốn chết.
“A? Thái Tử, ta thật sự không quen biết nha?” Ngải Vi bị Nam Cung Dục nói, có điểm mờ mịt, càng có điểm không hiểu, nàng tuy rằng cảm thấy Thái Tử quen mắt, có lẽ cùng thân thể nguyên chủ có nhận thức, nhưng nàng lại không quen biết hắn nha. Vì sao Nam Cung Dục sẽ hỏi? Hiển nhiên nàng không chú ý tới tình huống ở trong cung…
“Ta mặc kệ, ngươi là của ta, ta không cho phép ngươi đi trêu chọc Thái Tử, biết không?” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi mê mang, cảm thấy nàng thật sự không quen biết Thái Tử, nhưng vì sao Thái Tử sẽ có biểu hiện thâm tình, thống khổ, lại ẩn ẩn có hối hận nhìn Ngải Vi?
“A, ta đâu làm gì mà đi trêu chọc hắn?” Ngải Vi buồn cười nhìn Nam Cung Dục, tròng mắt xoay chuyển, giống phát hiện tân đại lục, cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, bẹp bẹp cười nói: “Dục, ngươi có phải đang ghen?”
“Ta chính là ghen, thế nào? Ngươi là của ta, ai cũng đừng nghĩ.” Nam Cung Dục trên má xuất hiện một tia đỏ ửng, nhưng vẫn thực thản nhiên thừa nhận, duỗi tay ôm nàng ngồi ở trong lòng ngực, ôm sát eo thon, bá đạo nói.
“A, ta mới không phải của ngươi đâu? Ta là của ta.” Ngải Vi nghịch ngợm một chút, trêu đùa Nam Cung Dục, nhưng nhìn đến Nam Cung Dục nghe được lời nàng, sắc mặt trở nên âm trầm lên, thậm chí xuất hiện giận dữ, nhanh rụt rụt thân mình, tay vòng lên cổ hắn, ở bên tai hắn nói “Bất quá, ta thích ngươi, Dục.”
Quả nhiên, Nam Cung Dục vừa nghe đến Ngải Vi nói thích hắn, tức khắc trở nên dị thường vui sướng, khóe miệng rộ ra tà mị tươi cười, thanh âm trầm thấp mị hoặc “Vi Nhi, nói thật?”
“Ách, ta chưa nói qua?” Ngải Vi mặt đỏ hồng, căm giận nói. Đầu thiên hướng xe ngựa ngoài cửa sổ, tức chết nàng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên mở miệng nói thích hắn, cư nhiên còn bị hắn hoài nghi? Vậy làm như chưa nói.
“Khó mà làm được, ngươi nói thích phải vĩnh viễn thích, không được chơi xấu, cũng không cho đối bỏ ta.” Nam Cung Dục mang theo chút uy hiếp và bá đạo nói.
“Dựa vào cái gì? Vậy còn ngươi? Ngươi có thể nha?” Sắc mặt Ngải Vi không công bằng, bất mãn nói. Người này như thế nào bá đạo như vậy! Vì sao nàng cũng chỉ có thể thích hắn, mà hắn lại một câu cũng không tỏ vẻ, còn hỏi có phải thật? Thật là buồn bực…
“A, Vi Nhi chính cảm thấy không công bằng?” Nam Cung Dục đột nhiên cảm thấy buồn cười, nha đầu này cư nhiên ở tức giận bất bình nguyên nhân này, nhìn nàng đang bất mãn, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói “Ta thích ngươi, thích ngươi đến chết, không thể mất đi ngươi, tự nhiên không thể cho ngươi bị người khác nhìn trộm, cái đáp án này ngươi vừa lòng?”
“Ha hả!” Ngải Vi nghe được Nam Cung Dục nói, cư nhiên chỉ ngây ngốc cười. Qua một hồi lâu, mặt đỏ bừng bá đạo mà ôm cổ hắn nói: “Ngươi là của một mình ta, không được trêu chọc nữ nhân, không thể làm bất cứ chuyện gì khiến nữ nhân mơ ước ngươi.”
“Ha ha… Hảo” Nam Cung Dục nghe được Ngải Vi nói, chẳng những không có sinh khí, ngược lại cười ha ha lên, cũng hứa hẹn, trên mặt tràn ngập sung sướng.
Nhoài xe thị vệ và Phong cũng âm thầm kinh ngạc, Vương phi này có mị lực cũng thật lớn, cư nhiên có thể khiến Vương gia cười ha ha . Tuy rằng không biết Vương gia cười cái gì, bất quá nghe, hẳn tâm tình không tồi nha, bọn họ tự nhiên cũng bị chuyện này khiến vui sướng!
Nam Cung Vân hưng phấn đứng lên, hô to: “Nhị tẩu, quá tuyệt vời, quá dễ nghe.”
Ngải Vi nhìn thần thái sáng láng của Nam Cung vân, cũng nhìn về phía Nam Cung Dục, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng cũng có một tia nhợt nhạt ý cười. Nàng nghịch ngợm hướng phía hắn chớp chớp mắt, tạm dừng một hồi, lại đột nhiên chuyển thành một loại âm điệu khác, diễn tấu ca khúc hiện đại《 mang theo mộng tưởng đi lữ hành 》, tiếng hát thanh thúy và tiếng đàn êm tai phiêu nhiên cất lên:
Bao lâu không thấy trống không quá xa đầy sao
Bao lâu chưa từng nghe qua thanh âm hoa nở
Mỗi ngày giống như đồng hồ chuyển động không ngừng
Thời gian sinh mệnh rồi đi lặp lại.
Hay không còn nhớ rõ thuở ban đầu ước định
Hay không còn hoài niệm đã từng bỏ qua
Sấn cồn còn không có đem thanh xuân hao hết
Nhanh lên đi tìm cảnh mất đi trong mơ
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Ba lô chỉ trang khát khao
So ánh mặt trời thuần tịnh, so con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng
Đi qua bóng dáng là phong cảnh khác
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Tâm nếu có mộng vĩnh viễn tuổi trẻ
Mặc kệ âm hoặc tình không hỏi xa cùng gần
Tương lai không xác định mới càng đáng giá đi tới
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Ba lô chỉ trang khát khao
So ánh mặt trời thuần tịnh so con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng
Đi qua bóng dáng là phong cảnh khác
Liền mang theo mộng tưởng đi lữ hành
Tâm nếu có mộng vĩnh viễn tuổi trẻ
Mặc kệ âm hoặc tình không hỏi xa cùng gần
Tương lai không xác định mới càng đáng giá đi tới
……
Tiết tấu nhẹ nhàng, tiếng ca êm tai, nhất thời phảng phất dẫn đường mọi người tiến vào một không gian, tìm được mộng tưởng tuổi trẻ, biểu tình mọi người chuyên chú nghe, hưởng thụ!
Lúc này, Thái Tử Nam Cung Thần lại dùng ánh mắt thực phức tạp nhìn về phía Thượng Quan Ngải Vi, nghe một câu “Hay không còn nhớ rõ thuở ban đầu ước định, hay không còn hoài niệm đã từng bỏ qua.” Tâm thế nhưng một chút một chút co rút đau đớn, hình như vì hắn mà hát, bọn họ vẽ ứic mơ, bọn họ đã từng có mộng tưởng, có ước định, nhưng bởi vì hắn lùi bước, bỏ lỡ lẫn nhau.
Nam Cung Thần hiển nhiên không biết lúc này Thượng Quan Ngải Vi sớm đã thay đổi linh hồn, không phải hát vì hắn chỉ là Ngải Vi tùy ý lựa chọn, cũng không có ý tứ gì. Cho nên hắn hiện tại hối hận thống khổ, đương nhiên không ảnh hưởng Thượng Quan Ngải Vi.
Ngải Vi chỉ lo đàn tấu ca hát, không chú ý quá nhiều, bởi vậy cũng không phát hiện Nam Cung Thần, mà Nam Cung Dục cùng Mục Nguyệt Nhi lại phát hiện, Nam Cung Dục nhìn thần sắc Thái Tử, sắc mặt đột biến, chẳng lẽ Ngải Vi thật sự cùng Thái Tử nhận thức, thậm chí có giao tình? Mục Nguyệt Nhi ngoài mặt không có bất luận biểu tình nào, trong lòng lại cao hứng, xem ra Thượng Quan Ngải Vi cùng Thái Tử có tư tình, hảo hảo lợi dụng, nói không chừng về sau nàng còn có thể lên làm Dục Vương Phi…
Mà Tuyên vương Nam Cung Tuyên lúc này sắc mặt ám trầm, tâm tư quỷ dị, trầm mặc.
Nam Cung Triệt cùng Nam Cung Vân đối với Ngải Vi càng thêm sùng bái, thưởng thức!
Lịch vương Nam Cung Lịch trên mặt cũng xuất hiện biểu tình khiếp sợ…
Tren mặt mi người cũng xuất hiện đủ loại biểu tình, cảm thấy không thể tưởng tượng, có thưởng thức, có hưng phấn, có trầm mê ở tiếng ca mỹ diệu… Rốt cuộc ca khúc này bọn họ chưa bao giờ nghe qua, gặp qua. Đặc biệt là nữ tử, giờ phút này, hy vọng cỡ nào ngồi ở kia là chính mình…
“Ha ha, không tồi không tồi, không hổ là Tả tướng chi nữ, có thưởng.” Lời nói Nam Cung Bá Thiên trầm thấp hữu lực vang vọng toàn bộ đại điện, biểu tình càng vừa lòng.
Một hồi cung yến sau, các đại gia lần lượt ra về…
Trên xe ngựa, Nam Cung Dục vẫn luôn nhìn không chớp mắt Ngải Vi, nhìn chằm chằm làm Ngải Vi không thể hiểu được, da đầu tê dại, không thể nhịn được nữa, đành phải ra tiếng: “Ngươi làm sao vậy, làm gì nhìn ta?”
“Ngươi xác định ngươi thật sự không quen biết Thái Tử sao?” Thần sắc Nam Cung Dục không rõ trả lời, trong lòng kỳ thật buồn bực thật sự, hắn phi thường không thích ánh mắt Thái Tử xem Ngải Vi, hai người thật giống như có tư tình, khiến trong lòng hắn nghẹn muốn chết.
“A? Thái Tử, ta thật sự không quen biết nha?” Ngải Vi bị Nam Cung Dục nói, có điểm mờ mịt, càng có điểm không hiểu, nàng tuy rằng cảm thấy Thái Tử quen mắt, có lẽ cùng thân thể nguyên chủ có nhận thức, nhưng nàng lại không quen biết hắn nha. Vì sao Nam Cung Dục sẽ hỏi? Hiển nhiên nàng không chú ý tới tình huống ở trong cung…
“Ta mặc kệ, ngươi là của ta, ta không cho phép ngươi đi trêu chọc Thái Tử, biết không?” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi mê mang, cảm thấy nàng thật sự không quen biết Thái Tử, nhưng vì sao Thái Tử sẽ có biểu hiện thâm tình, thống khổ, lại ẩn ẩn có hối hận nhìn Ngải Vi?
“A, ta đâu làm gì mà đi trêu chọc hắn?” Ngải Vi buồn cười nhìn Nam Cung Dục, tròng mắt xoay chuyển, giống phát hiện tân đại lục, cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, bẹp bẹp cười nói: “Dục, ngươi có phải đang ghen?”
“Ta chính là ghen, thế nào? Ngươi là của ta, ai cũng đừng nghĩ.” Nam Cung Dục trên má xuất hiện một tia đỏ ửng, nhưng vẫn thực thản nhiên thừa nhận, duỗi tay ôm nàng ngồi ở trong lòng ngực, ôm sát eo thon, bá đạo nói.
“A, ta mới không phải của ngươi đâu? Ta là của ta.” Ngải Vi nghịch ngợm một chút, trêu đùa Nam Cung Dục, nhưng nhìn đến Nam Cung Dục nghe được lời nàng, sắc mặt trở nên âm trầm lên, thậm chí xuất hiện giận dữ, nhanh rụt rụt thân mình, tay vòng lên cổ hắn, ở bên tai hắn nói “Bất quá, ta thích ngươi, Dục.”
Quả nhiên, Nam Cung Dục vừa nghe đến Ngải Vi nói thích hắn, tức khắc trở nên dị thường vui sướng, khóe miệng rộ ra tà mị tươi cười, thanh âm trầm thấp mị hoặc “Vi Nhi, nói thật?”
“Ách, ta chưa nói qua?” Ngải Vi mặt đỏ hồng, căm giận nói. Đầu thiên hướng xe ngựa ngoài cửa sổ, tức chết nàng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên mở miệng nói thích hắn, cư nhiên còn bị hắn hoài nghi? Vậy làm như chưa nói.
“Khó mà làm được, ngươi nói thích phải vĩnh viễn thích, không được chơi xấu, cũng không cho đối bỏ ta.” Nam Cung Dục mang theo chút uy hiếp và bá đạo nói.
“Dựa vào cái gì? Vậy còn ngươi? Ngươi có thể nha?” Sắc mặt Ngải Vi không công bằng, bất mãn nói. Người này như thế nào bá đạo như vậy! Vì sao nàng cũng chỉ có thể thích hắn, mà hắn lại một câu cũng không tỏ vẻ, còn hỏi có phải thật? Thật là buồn bực…
“A, Vi Nhi chính cảm thấy không công bằng?” Nam Cung Dục đột nhiên cảm thấy buồn cười, nha đầu này cư nhiên ở tức giận bất bình nguyên nhân này, nhìn nàng đang bất mãn, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói “Ta thích ngươi, thích ngươi đến chết, không thể mất đi ngươi, tự nhiên không thể cho ngươi bị người khác nhìn trộm, cái đáp án này ngươi vừa lòng?”
“Ha hả!” Ngải Vi nghe được Nam Cung Dục nói, cư nhiên chỉ ngây ngốc cười. Qua một hồi lâu, mặt đỏ bừng bá đạo mà ôm cổ hắn nói: “Ngươi là của một mình ta, không được trêu chọc nữ nhân, không thể làm bất cứ chuyện gì khiến nữ nhân mơ ước ngươi.”
“Ha ha… Hảo” Nam Cung Dục nghe được Ngải Vi nói, chẳng những không có sinh khí, ngược lại cười ha ha lên, cũng hứa hẹn, trên mặt tràn ngập sung sướng.
Nhoài xe thị vệ và Phong cũng âm thầm kinh ngạc, Vương phi này có mị lực cũng thật lớn, cư nhiên có thể khiến Vương gia cười ha ha . Tuy rằng không biết Vương gia cười cái gì, bất quá nghe, hẳn tâm tình không tồi nha, bọn họ tự nhiên cũng bị chuyện này khiến vui sướng!
/74
|