Ngày thứ ba sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc, làn sóng chỉ trích bị đẩy lên tận đỉnh núi thì một phương tiện truyền thông tiết lộ bước ngoặt gây sốc trong vụ án ma túy của ban nhạc.
Kiều Vi vừa thức dậy mở tin tức ra xem, liền thấy bản tin đài đế đô đưa tin trợ lý của cậu cả nhà họ Hoắc dùng tên thật tố cáo ông chủ của mình. Vụ án hiếp dân lần trước bị viện kiểm sát đế đô hủy bỏ do không đủ chứng cứ, sự việc đã qua nửa năm, lần này người bổ sung chứng cứ cho cảnh sát lại là tâm phúc của chính Hoắc Trọng Anh.
Ông ta lấy ra rất nhiều đoạn ghi âm và tư liệu, ngoại trừ tội hiếp dâm, Hoắc Trọng Anh còn dính dán tới rất nhiều phi vụ phạm pháp, ngay cả người cậu đang ở trong tù của hắn cũng bị lên án tội cố ý giết người.
Từng chuyện Hoắc Trọng Anh làm đều bị phanh phui. Báo cáo thử nghiệm dự án ở thành phố G có sai phạm rất lớn, hắn thay thế mẫu xi măng bằng gạch xi măng cường lực, đút lót nhân viên kỹ thuật, trốn thuế, thậm chí còn thuê sát thủ giết em trai mình.
Hoắc Trọng Anh hoàn toàn không ngờ người phản bội hắn lại là con chó trung thành với hắn nhất, hắn tự nhận bình thường đối xử với ông ta không tệ, mãi đến rạng sáng khi bị bắt, hắn vẫn chưa hoàn hồn, không biết sai sót xảy ra ở đâu.
Bên kia, Quý Viên và Lăng Lâm cũng khởi tố người báo cảnh sát buổi diễn ra nhạc hội, tố cáo đối phương tội vu khống, tình nguyện viên thay nước không thấy tung tích là hiềm nghi lớn nhất đã bị cảnh sát bắt điều tra.
Ban đầu người này một mực không chịu mở miệng, mãi đến khi cảnh sát lập án mới hoảng sợ khai ra.
Nếu hắn không thẳng thắn, tội vu khống rất có khả năng sẽ rơi vào đầu hắn, rõ ràng hắn không làm gì cả, chỉ nhận tiền, hỗ trợ mật báo với người yêu cầu mà thôi.
Điều tra theo số điện thoại hắn cung cấp, quả nhiên cảnh sát lại tìm ra rất nhiều manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, kẻ đứng sau cuối cùng cũng lộ diện.
Người nọ là thuộc hạ của Hoắc Trọng Anh thời đại học, mấy năm nay đi theo hắn làm không ít chuyện xấu, hưởng không ít lợi lộc. Vừa nghe tin Hoắc Trọng Anh bị bắt, hắn lập tức thu dọn hành lý cùng gia đình trốn ra nước ngoài, bị cảnh sát nằm vùng bắt ngay sân bay.
Đến tận đây, Từ Tây Bốc bị nghi tàng trữ ma túy phi pháp cuối cùng cũng được rửa sạch hàm oan.
Ngày cảnh sát công bố kết quả điều tra, dư luận trên mạng thay đổi 360 độ.
Đối với quần chúng ăn dưa mà nói thì đây chỉ là một trận nội đâu của hào môn mà thôi, chỉ có người trong cuộc mới hiểu sự tình trong đó.
"Lúc không thích thì gọi người ta là tội phạm sử dụng ma túy, lúc thích lại gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, cư dân mạng đúng là..." Đọc bình luận trên mạng, Quý Viên khinh thường.
Lăng Lâm lột tép quýt đưa cho cô: "Không thích xem thì đừng xem, sao cứ phải tự tìm phiền phức cho mình chứ!"
"Không." Cô cắn tép quýt trong tay Lăng Lâm, "Em cứ xem đấy, để xem ông trời cho hắn gặp quả báo gì."
Lăng Lâm gác phần quýt còn lại lên bàn, trầm mặc một lúc mới thử hỏi: "Em định ở mãi trong ban nhạc à?"
Vấn đề này thật ra bọn họ đều biết rõ.
Sức khỏe của Kiều Vi như một quả bom hẹn giờ, cậu thiếu gia Hoắc Hào Chi sớm muộn gì cũng trở về thừa kế gia nghiệp, Từ Tây Bốc còn phải học đại học... Không ai biết ban nhạc này có thể đi bao xa."
"Tuyển sinh mùa thu sắp bắt đầu rồi." Anh nhẹ nhàng bổ sung.
Chuyện này chỉ có hai người họ biết, Quý Viên thậm chí còn chưa kể với gia đình.
Hôm học viện tuyển chọn, vì Kiều Vi bỗng nhập viện, mọi người đều không còn ôm hy vọng, nhưng sau này Quý Viên vẫn nhận được đề nghị học lên như mình mơ ước, ở cùng thành phố với Lăng Lâm.
Nghe vậy, Quý Viên lập tức buông di động, bực bội đứng dậy: "Thời điểm này anh đừng nhắc tới việc đó được không?"
"Anh không có nói, không có nghĩa việc đó không tồn tại, sớm muộn gì em cũng phải đưa ra lựa chọn."
"Em có thể làm gì?" Cô đột nhiên bật khóc, "Kiều Vi là người bạn thân nhất của em, là người bạn tốt nhất của em! Anh không biết trước đây cô ấy sống vất vả thế nào đâu, em không thể để cô ấy tiếp tục chịu đựng nữa. Em không đi, mình anh đi đi. Em không đi."
...
Hoắc Hào Chi tới cửa liền dừng bước, không mở cửa đi vào.
Di động trong tay đổ chuông, anh quay lại cuối hành lang, bắt máy.
"Con về đây."
Giọng bên kia không còn thái độ giương cung bạt kiếm như ngày xưa, nghe qua lại có cảm giác như mặt trời sắp lặn.
Hoắc Trọng Anh vừa gặp chuyện, một số nhân viên cấp cao của Hoắc thị cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng, đợt sóng lần trước còn chưa dừng lại thêm đợt sóng khác, Hoắc thị tổn thương nguyên khí cực nặng.
Tuy đế đô là cố hương nhưng Hoắc Hào Chi chẳng có bao nhiêu tình cảm và ký ức với thành phố này.
Không mang theo tài xế, anh lái xe quanh thành phố một vòng mới về nhà.
Không có gì bất ngờ khi thấy Vu Mạn ngồi ở sô pha khóc sướt mướt, thấy Hoắc Hào Chi bước vào, bà ta mới dừng khóc dựa vào ông già bên cạnh, nhìn dáng vẻ đương nhiên là cầu xin cho Hoắc Trọng Anh.
Hoắc Hào Chi chậm rãi ngồi xuống, vắt chân, bình thản nói: "Nói đi, gọi tôi về có chuyện gì!"
"Tên trợ lý kia, con thuyết phục ông ta bằng cách nào?"
"Còn cần tôi thuyết phục à? Ông ta sớm đã giác ngộ rồi." Hoắc Hào Chi nhếch mép, "Ngủ với vợ của người khác còn muốn người ta đội nón xanh làm việc chăm chỉ cho mình hả?"
Tên trợ lý kia đã oán hận từ lâu, trước đây không dám, bây giờ được lợi ích, còn có cơ hội báo thù, sao lại không làm, chỉ cần nói chuyện một chút, ông ta liền đồng ý.
Quan trọng nhất là tình hình của Lâm Dĩ Thâm thật sự khiến người ta phải thả lỏng cảnh sát, cậu Lâm và Hoắc Trọng Anh là kẻ thù không đội trời chung, có lẽ ông ta cảm thấy cả hai khá đồng bệnh tương liên.
Mãi đến khi xuống nước, ông ta mới biết thì ra cậu hai cũng ở trên thuyền, ông ta sớm đã bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai anh em, không thể thoát ra được.
Ba Hoắc thở hồng hộc, suýt chút không thở nổi.
Ông sớm đã biết con cả khó làm việc lớn, dù thế nào cũng không ngờ hắn tệ như vậy, liên tục làm lật thuyền vì những sai lầm tương tự.
"Hào Chi, anh trai con vụng về, sao nó dám làm ra những chuyện đó, khẳng định là bị kẻ xấu xúi giục." Vu Mạn vỗ lưng ông già, la lên, "Nó không đấu lại con con cũng biết, con tha cho nó lần này đi..."
"Tôi không có người anh trai muốn giết mình." Hoắc Hào Chi hất cằm, "Có bị xúi giục hay không không phải bà biết rất rõ sao!"
"Hào Chi!" Ông già ngắt lời, "Ba biết con tức giận, nhưng con đá Trọng Anh ra khỏi hội đồng quản trị, còn mua lại mấy công ty nhỏ của nó với giá thấp, bây giờ nó chẳng còn gì cả, làm đến nước này đã đủ lắm rồi. Cả nhà họ Hoắc chúng ta một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, con nên hiểu đạo lý này mới đúng. Thu tay đi."
Hoắc Hào Chi ngồi thẳng dậy, thật ra giờ phút này lòng anh không hề dao động, thậm chí còn thấy buồn cười.
Anh biết ai đúng ai sai đối với lão già này không quan trọng, trong mắt ông ta, lợi ích của gia tộc quan trọng hơn cả.
"Những lời này ông nên sớm nói với Hoắc Trọng Anh. Bây giờ muộn rồi."
Anh đứng dậy, cầm áo khoác phía sau, bỏ đi không chút lưu luyến.
...
Dù nhà họ Hoắc có làm gì, chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, cộng thêm truyền thông liên tục chú ý, tới tháng sau, cơ quan công tố cuối cùng cũng nhận thụ lý vụ án của Hoắc Trọng Anh.
Luật sư Vu Mạn mời biện hộ cho con trai mình từ kiên quyết vô tội biến thành tội nhẹ.
Hoắc Trọng Anh cũng coi như đã nếm hậu quả xấu mình tự gieo, nếu không phải hắn quạt gió thêm củi khiến vụ sử dụng ma túy bị truyền thông xen vào thì chính vụ án của hắn căn bản đã không bị chú ý đến thế.
Có người đào lại thân phận con ngoài giá thú của Hoắc Trọng Anh, xuất thân mà hắn để ý nhất vẫn bị thế giới biết.
Ban nhạc vượt qua khó khăn lần này, thanh danh ngày càng truyền xa, liên tiếp giành được giải Ban nhạc xuất sắc nhất và Bài hát hay nhất của năm của liên hoan âm nhạc.
Sóng gió đi qua, những nhà phê bình ban đầu còn ngại lên tiếng cũng nhất trí khen ngợi. Nói thẳng ra, Chuông và tường vi là ban nhạc rock and roll có tiềm năng nhất trong những năm gần đây.
Âm nhạc của họ không ồn ào, không sến súa, từng lời bài hát đều thực tế, cộng thêm giai điệu xuất sắc, đây là điều một ban nhạc trẻ rất khó có được.
Ca sĩ chính có giọng hát cuốn hút kết hợp với phần trình diễn độc đáo của violin mang đến hiệu quả ngoài mong đợi.
Mỗi một thành viên trong ban nhạc đều có nền tảng âm nhạc vững chắc, dù là guitar hay ngẫu hứng organ, tiếng trống sôi trào, không có chỗ nào không phải là hình tượng mà các nhóm nhạc hướng đến.
Quan trọng nhất là bọn họ có nhan sắc, khí chất độc đáo và bản sắc riêng, giá trị thương mại cũng đáng kinh ngạc. Điều này có thấy từ các sản phẩm âm nhạc mới phát hành của họ đều cháy hàng ngay khi vừa tung ra thị trường trong thời đại băng đĩa đang suy thoái.
Đạt được thành tích như vậy đủ để bất kỳ ban nhạc trẻ nào nổi lên, nhưng qua một lần sóng gió, mọi người dường như đều nhận ra một điều gì đó.
Ngay cả Từ Tây Bốc cũng bình tĩnh hơn, thậm chí hủy tài khoản xã hội hơn mấy triệu người theo dõi của mình.
"Giành được giải này không dễ, em phải về thành phố G luyện tập thêm, chuẩn bị thu album mới." Cậu vui vẻ nghịch với chiếc cúp mới nhận được, "Nói thật, ngay cả đồ ăn của thành phố G cũng ngon hơn đế đô, từ lúc đến đây em đã sụt 2kg rồi."
Trong nhóm, Từ Tây Bốc là người ở trong tù lâu nhất, Quý Viên đau lòng xoa đầu cậu: "Để chị kêu mẹ chị nấu thêm canh gà cho cậu."
"Cho thêm nấm nữa!"
"Được." Cô sảng khoái đồng ý.
Mẹ Quý Viên thường xuyên đưa đồ ăn tới cho ban nhạc, canh gà vốn làm riêng cho Kiều Vi, nhưng Kiều Vi không thể ăn hết, cho nên hời cho hai cậu bạn trong ban nhạc.
...
Trong lúc mọi người thảo luận việc về thành phố G, Hoắc Hào Chi và Kiều Vi đã ở trên tàu cao tốc đến Bắc Hà.
Ngồi tàu mấy tiếng, đến trạm, trời cũng tối.
Trời cao biển rộng, gió biển trong lành.
Nơi này không có mùa hè oi bức, không có mùa đông khắc nghiệt, đường bờ biển uốn lượn thẳng hàng với đường chân trời, cát mềm, thủy triều phẳng lặng.
Bọn họ dừng chân ở một khách sạn nhỏ ven biển, lúc ăn cơm vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào bên ngoài.
Kiều Vi là một cô bé lớn lên ở gần biển, cô chợt hiểu tại sao ba mình lại chọn sống ở đây những ngày cuối đời, bởi vì nơi này cực kỳ giống thành phố G.
Khách sạn không quá lớn nhưng rất có phong cách.
Trên tường dán đầy card khách du lịch từng đến và đi, có một cái đèn lồng cổ điển được thắp sáng, ánh sáng mờ nhạt nhuộm vàng cả đại sảnh.
Kiều Vi cầm máy ảnh, định chụp hình bức tường, nhưng vừa giơ lên liền thấy Hoắc Hào Chi thò đầu qua.
Tiếng chụp ảnh vang lên, cô bất ngờ bị hôn một cái.
"Sao anh không thể chụp một tấm nghiêm túc thế..."
Kiều Vi vừa thức dậy mở tin tức ra xem, liền thấy bản tin đài đế đô đưa tin trợ lý của cậu cả nhà họ Hoắc dùng tên thật tố cáo ông chủ của mình. Vụ án hiếp dân lần trước bị viện kiểm sát đế đô hủy bỏ do không đủ chứng cứ, sự việc đã qua nửa năm, lần này người bổ sung chứng cứ cho cảnh sát lại là tâm phúc của chính Hoắc Trọng Anh.
Ông ta lấy ra rất nhiều đoạn ghi âm và tư liệu, ngoại trừ tội hiếp dâm, Hoắc Trọng Anh còn dính dán tới rất nhiều phi vụ phạm pháp, ngay cả người cậu đang ở trong tù của hắn cũng bị lên án tội cố ý giết người.
Từng chuyện Hoắc Trọng Anh làm đều bị phanh phui. Báo cáo thử nghiệm dự án ở thành phố G có sai phạm rất lớn, hắn thay thế mẫu xi măng bằng gạch xi măng cường lực, đút lót nhân viên kỹ thuật, trốn thuế, thậm chí còn thuê sát thủ giết em trai mình.
Hoắc Trọng Anh hoàn toàn không ngờ người phản bội hắn lại là con chó trung thành với hắn nhất, hắn tự nhận bình thường đối xử với ông ta không tệ, mãi đến rạng sáng khi bị bắt, hắn vẫn chưa hoàn hồn, không biết sai sót xảy ra ở đâu.
Bên kia, Quý Viên và Lăng Lâm cũng khởi tố người báo cảnh sát buổi diễn ra nhạc hội, tố cáo đối phương tội vu khống, tình nguyện viên thay nước không thấy tung tích là hiềm nghi lớn nhất đã bị cảnh sát bắt điều tra.
Ban đầu người này một mực không chịu mở miệng, mãi đến khi cảnh sát lập án mới hoảng sợ khai ra.
Nếu hắn không thẳng thắn, tội vu khống rất có khả năng sẽ rơi vào đầu hắn, rõ ràng hắn không làm gì cả, chỉ nhận tiền, hỗ trợ mật báo với người yêu cầu mà thôi.
Điều tra theo số điện thoại hắn cung cấp, quả nhiên cảnh sát lại tìm ra rất nhiều manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, kẻ đứng sau cuối cùng cũng lộ diện.
Người nọ là thuộc hạ của Hoắc Trọng Anh thời đại học, mấy năm nay đi theo hắn làm không ít chuyện xấu, hưởng không ít lợi lộc. Vừa nghe tin Hoắc Trọng Anh bị bắt, hắn lập tức thu dọn hành lý cùng gia đình trốn ra nước ngoài, bị cảnh sát nằm vùng bắt ngay sân bay.
Đến tận đây, Từ Tây Bốc bị nghi tàng trữ ma túy phi pháp cuối cùng cũng được rửa sạch hàm oan.
Ngày cảnh sát công bố kết quả điều tra, dư luận trên mạng thay đổi 360 độ.
Đối với quần chúng ăn dưa mà nói thì đây chỉ là một trận nội đâu của hào môn mà thôi, chỉ có người trong cuộc mới hiểu sự tình trong đó.
"Lúc không thích thì gọi người ta là tội phạm sử dụng ma túy, lúc thích lại gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, cư dân mạng đúng là..." Đọc bình luận trên mạng, Quý Viên khinh thường.
Lăng Lâm lột tép quýt đưa cho cô: "Không thích xem thì đừng xem, sao cứ phải tự tìm phiền phức cho mình chứ!"
"Không." Cô cắn tép quýt trong tay Lăng Lâm, "Em cứ xem đấy, để xem ông trời cho hắn gặp quả báo gì."
Lăng Lâm gác phần quýt còn lại lên bàn, trầm mặc một lúc mới thử hỏi: "Em định ở mãi trong ban nhạc à?"
Vấn đề này thật ra bọn họ đều biết rõ.
Sức khỏe của Kiều Vi như một quả bom hẹn giờ, cậu thiếu gia Hoắc Hào Chi sớm muộn gì cũng trở về thừa kế gia nghiệp, Từ Tây Bốc còn phải học đại học... Không ai biết ban nhạc này có thể đi bao xa."
"Tuyển sinh mùa thu sắp bắt đầu rồi." Anh nhẹ nhàng bổ sung.
Chuyện này chỉ có hai người họ biết, Quý Viên thậm chí còn chưa kể với gia đình.
Hôm học viện tuyển chọn, vì Kiều Vi bỗng nhập viện, mọi người đều không còn ôm hy vọng, nhưng sau này Quý Viên vẫn nhận được đề nghị học lên như mình mơ ước, ở cùng thành phố với Lăng Lâm.
Nghe vậy, Quý Viên lập tức buông di động, bực bội đứng dậy: "Thời điểm này anh đừng nhắc tới việc đó được không?"
"Anh không có nói, không có nghĩa việc đó không tồn tại, sớm muộn gì em cũng phải đưa ra lựa chọn."
"Em có thể làm gì?" Cô đột nhiên bật khóc, "Kiều Vi là người bạn thân nhất của em, là người bạn tốt nhất của em! Anh không biết trước đây cô ấy sống vất vả thế nào đâu, em không thể để cô ấy tiếp tục chịu đựng nữa. Em không đi, mình anh đi đi. Em không đi."
...
Hoắc Hào Chi tới cửa liền dừng bước, không mở cửa đi vào.
Di động trong tay đổ chuông, anh quay lại cuối hành lang, bắt máy.
"Con về đây."
Giọng bên kia không còn thái độ giương cung bạt kiếm như ngày xưa, nghe qua lại có cảm giác như mặt trời sắp lặn.
Hoắc Trọng Anh vừa gặp chuyện, một số nhân viên cấp cao của Hoắc thị cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng, đợt sóng lần trước còn chưa dừng lại thêm đợt sóng khác, Hoắc thị tổn thương nguyên khí cực nặng.
Tuy đế đô là cố hương nhưng Hoắc Hào Chi chẳng có bao nhiêu tình cảm và ký ức với thành phố này.
Không mang theo tài xế, anh lái xe quanh thành phố một vòng mới về nhà.
Không có gì bất ngờ khi thấy Vu Mạn ngồi ở sô pha khóc sướt mướt, thấy Hoắc Hào Chi bước vào, bà ta mới dừng khóc dựa vào ông già bên cạnh, nhìn dáng vẻ đương nhiên là cầu xin cho Hoắc Trọng Anh.
Hoắc Hào Chi chậm rãi ngồi xuống, vắt chân, bình thản nói: "Nói đi, gọi tôi về có chuyện gì!"
"Tên trợ lý kia, con thuyết phục ông ta bằng cách nào?"
"Còn cần tôi thuyết phục à? Ông ta sớm đã giác ngộ rồi." Hoắc Hào Chi nhếch mép, "Ngủ với vợ của người khác còn muốn người ta đội nón xanh làm việc chăm chỉ cho mình hả?"
Tên trợ lý kia đã oán hận từ lâu, trước đây không dám, bây giờ được lợi ích, còn có cơ hội báo thù, sao lại không làm, chỉ cần nói chuyện một chút, ông ta liền đồng ý.
Quan trọng nhất là tình hình của Lâm Dĩ Thâm thật sự khiến người ta phải thả lỏng cảnh sát, cậu Lâm và Hoắc Trọng Anh là kẻ thù không đội trời chung, có lẽ ông ta cảm thấy cả hai khá đồng bệnh tương liên.
Mãi đến khi xuống nước, ông ta mới biết thì ra cậu hai cũng ở trên thuyền, ông ta sớm đã bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai anh em, không thể thoát ra được.
Ba Hoắc thở hồng hộc, suýt chút không thở nổi.
Ông sớm đã biết con cả khó làm việc lớn, dù thế nào cũng không ngờ hắn tệ như vậy, liên tục làm lật thuyền vì những sai lầm tương tự.
"Hào Chi, anh trai con vụng về, sao nó dám làm ra những chuyện đó, khẳng định là bị kẻ xấu xúi giục." Vu Mạn vỗ lưng ông già, la lên, "Nó không đấu lại con con cũng biết, con tha cho nó lần này đi..."
"Tôi không có người anh trai muốn giết mình." Hoắc Hào Chi hất cằm, "Có bị xúi giục hay không không phải bà biết rất rõ sao!"
"Hào Chi!" Ông già ngắt lời, "Ba biết con tức giận, nhưng con đá Trọng Anh ra khỏi hội đồng quản trị, còn mua lại mấy công ty nhỏ của nó với giá thấp, bây giờ nó chẳng còn gì cả, làm đến nước này đã đủ lắm rồi. Cả nhà họ Hoắc chúng ta một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, con nên hiểu đạo lý này mới đúng. Thu tay đi."
Hoắc Hào Chi ngồi thẳng dậy, thật ra giờ phút này lòng anh không hề dao động, thậm chí còn thấy buồn cười.
Anh biết ai đúng ai sai đối với lão già này không quan trọng, trong mắt ông ta, lợi ích của gia tộc quan trọng hơn cả.
"Những lời này ông nên sớm nói với Hoắc Trọng Anh. Bây giờ muộn rồi."
Anh đứng dậy, cầm áo khoác phía sau, bỏ đi không chút lưu luyến.
...
Dù nhà họ Hoắc có làm gì, chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, cộng thêm truyền thông liên tục chú ý, tới tháng sau, cơ quan công tố cuối cùng cũng nhận thụ lý vụ án của Hoắc Trọng Anh.
Luật sư Vu Mạn mời biện hộ cho con trai mình từ kiên quyết vô tội biến thành tội nhẹ.
Hoắc Trọng Anh cũng coi như đã nếm hậu quả xấu mình tự gieo, nếu không phải hắn quạt gió thêm củi khiến vụ sử dụng ma túy bị truyền thông xen vào thì chính vụ án của hắn căn bản đã không bị chú ý đến thế.
Có người đào lại thân phận con ngoài giá thú của Hoắc Trọng Anh, xuất thân mà hắn để ý nhất vẫn bị thế giới biết.
Ban nhạc vượt qua khó khăn lần này, thanh danh ngày càng truyền xa, liên tiếp giành được giải Ban nhạc xuất sắc nhất và Bài hát hay nhất của năm của liên hoan âm nhạc.
Sóng gió đi qua, những nhà phê bình ban đầu còn ngại lên tiếng cũng nhất trí khen ngợi. Nói thẳng ra, Chuông và tường vi là ban nhạc rock and roll có tiềm năng nhất trong những năm gần đây.
Âm nhạc của họ không ồn ào, không sến súa, từng lời bài hát đều thực tế, cộng thêm giai điệu xuất sắc, đây là điều một ban nhạc trẻ rất khó có được.
Ca sĩ chính có giọng hát cuốn hút kết hợp với phần trình diễn độc đáo của violin mang đến hiệu quả ngoài mong đợi.
Mỗi một thành viên trong ban nhạc đều có nền tảng âm nhạc vững chắc, dù là guitar hay ngẫu hứng organ, tiếng trống sôi trào, không có chỗ nào không phải là hình tượng mà các nhóm nhạc hướng đến.
Quan trọng nhất là bọn họ có nhan sắc, khí chất độc đáo và bản sắc riêng, giá trị thương mại cũng đáng kinh ngạc. Điều này có thấy từ các sản phẩm âm nhạc mới phát hành của họ đều cháy hàng ngay khi vừa tung ra thị trường trong thời đại băng đĩa đang suy thoái.
Đạt được thành tích như vậy đủ để bất kỳ ban nhạc trẻ nào nổi lên, nhưng qua một lần sóng gió, mọi người dường như đều nhận ra một điều gì đó.
Ngay cả Từ Tây Bốc cũng bình tĩnh hơn, thậm chí hủy tài khoản xã hội hơn mấy triệu người theo dõi của mình.
"Giành được giải này không dễ, em phải về thành phố G luyện tập thêm, chuẩn bị thu album mới." Cậu vui vẻ nghịch với chiếc cúp mới nhận được, "Nói thật, ngay cả đồ ăn của thành phố G cũng ngon hơn đế đô, từ lúc đến đây em đã sụt 2kg rồi."
Trong nhóm, Từ Tây Bốc là người ở trong tù lâu nhất, Quý Viên đau lòng xoa đầu cậu: "Để chị kêu mẹ chị nấu thêm canh gà cho cậu."
"Cho thêm nấm nữa!"
"Được." Cô sảng khoái đồng ý.
Mẹ Quý Viên thường xuyên đưa đồ ăn tới cho ban nhạc, canh gà vốn làm riêng cho Kiều Vi, nhưng Kiều Vi không thể ăn hết, cho nên hời cho hai cậu bạn trong ban nhạc.
...
Trong lúc mọi người thảo luận việc về thành phố G, Hoắc Hào Chi và Kiều Vi đã ở trên tàu cao tốc đến Bắc Hà.
Ngồi tàu mấy tiếng, đến trạm, trời cũng tối.
Trời cao biển rộng, gió biển trong lành.
Nơi này không có mùa hè oi bức, không có mùa đông khắc nghiệt, đường bờ biển uốn lượn thẳng hàng với đường chân trời, cát mềm, thủy triều phẳng lặng.
Bọn họ dừng chân ở một khách sạn nhỏ ven biển, lúc ăn cơm vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào bên ngoài.
Kiều Vi là một cô bé lớn lên ở gần biển, cô chợt hiểu tại sao ba mình lại chọn sống ở đây những ngày cuối đời, bởi vì nơi này cực kỳ giống thành phố G.
Khách sạn không quá lớn nhưng rất có phong cách.
Trên tường dán đầy card khách du lịch từng đến và đi, có một cái đèn lồng cổ điển được thắp sáng, ánh sáng mờ nhạt nhuộm vàng cả đại sảnh.
Kiều Vi cầm máy ảnh, định chụp hình bức tường, nhưng vừa giơ lên liền thấy Hoắc Hào Chi thò đầu qua.
Tiếng chụp ảnh vang lên, cô bất ngờ bị hôn một cái.
"Sao anh không thể chụp một tấm nghiêm túc thế..."
/100
|