"Sao anh biết hôm đó là..." Kiều Vi khó hiểu nghiêng đầu.
"Không phải lúc ngủ em cứ nắm tay tôi, đòi tôi tặng quà sinh nhật à?" Hoắc Hào Chi nhướng mày.
Thật sao?
Kiều Vi cố gắng nhớ lại, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ hôm đó trong mơ bản thân rốt cuộc đã làm gì.
Cô nhìn tay Hoắc Hào Chi một lát rồi dời mắt đi, vẫn không tin hôm đó bản thân lại nắm tay anh đòi quà.
...
Quán bar không làm ăn, ban nhạc tùy ý chơi nhạc cả đêm.
Trước đây Kiều Vi không tiếp xúc nhiều với dòng Rock and roll, cứ cảm thấy nó quá ồn ào, nhưng sau lần trước xem ban nhạc biểu diễn, ấn tượng trong đầu cô có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Có lẽ dù là người bình thản thế nào, trong lòng đều có một con mãnh thú.
Dòng nhạc hiện đại dễ giúp con người thể hiện nỗi đau và áp lực chân thật nhất, nhưng người nghe lại không vì mặt trái của cảm xúc mà sợ sệt, ngược lại, họ có thể tìm được sự an ủi, tìm được đồng minh, tìm được dũng khí.
Hoắc Hào Chi là trung tâm của dàn nhạc, cũng là người có hiểu biết về âm nhạc nhiều nhất.
Anh vừa am hiểu nhạc cổ điển và thể loại Rock and roll, cũng có thể dung hòa hai dòng nhạc có vẻ tương phản.
Khác với bản thân là người quy tắc, Kiều Vi phát hiện từ lúc sinh ra đến trưởng thành Hoắc Hào Chi luôn gắn liền với nhạc cổ điển, nhưng tính anh tự do phản loạn, lúc nào cũng muốn vượt qua giới hạn, do vậy mới có khả năng dung hòa thứ mình yêu thích với cuộc sống hiện tại.
Thật kỳ lạ, cách dung hoa như vậy không hề khiến người ta chán ghét, thậm chí còn mang lại bất ngờ vô tận.
Kiều Vi cất đàn, ngồi bên dưới nghiêm túc xem dàn nhạc biểu diễn, đột nhiên thấy Hoắc Hào Chi trên sân khấu dừng lại, cười hỏi cô: "Nhìn tôi chằm chằm như vậy, bị tài năng của tôi thuyết phục rồi đúng không?"
Sau lưng anh là tiếng trống mạnh mẽ như cùng nhịp với trái tim mình.
Cô nhìn anh.
Bình tĩnh nhận xét, thời điểm Hoắc Hào Chi đứng trên sân khẩu quả thật không ai sánh bằng.
Không nghe được câu trả lời, anh đặt guitar xuống, đi đến bên sân khấu ngồi xổm xuống nói chuyện với Kiều Vi: "Có muốn lên đây thử không?"
Giọng nói trầm thấp như tiếng ca, lại như đang dụ dỗ.
Kiều Vi im lặng.
"Nè, đây là lần đầu tiên tôi mời người khác đấy!" Hoắc Hào Chi không vui.
Tóc mái trên trán anh rũ xuống, khi đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú giống hệt một đầm nước sâu.
Cứ như không đồng ý Kiều Vi sẽ mang tội.
"Thử thế nào?" Kiều Vi cuối cùng cũng trả lời anh.
Hai mắt Hoắc Hào Chi lập tức sáng lên: "Guitar, bass, keyboard, trống... Em có cảm thấy bài này nên nâng lên một cao độ khác không?"
Kiều Vi nghiêng đầu, thử xây dựng trong đầu, bỗng phát hiện dù mình nghĩ thế nào cũng không ra.
Cảm giác này cứ như lúc nêm nếm đồ ăn, nếu không nếm thử, mãi mãi sẽ thể biết bản thân nấu thế nào.
Khiêu khích tràn ngập, vừa mở mẻ vừa kích thích.
"Thử bây giờ luôn à?" Cô mím môi, nâng cằm.
Hoắc Hào Chi trực tiếp duỗi tay xuống.
Lần này Kiều Vi không né tránh, cô cầm hộp đàn, nắm tay anh nhảy lên sân khấu.
Có người đưa bút, sau khi nhận lấy, Hoắc Hào Chi ném guitar cho cô, vùi đầu sửa nhạc khúc.
Guitar của Hoắc Hào Chi rất nặng, Kiều Vi cầm hơi khó khăn.
Khảy khảy vài cái, các nốt nhạc vang lên, âm sắc rất tuyệt.
Cô còn chưa kịp nghiên cứu xong cây guitar này, Hoắc Hào Chi đã sửa xong nhạc phổ, khoe với cô.
"Kéo thử đi."
Bản nhạc bị sửa đến lộn xộn giống hệt tính cách kiêu ngạo qua loa của Hoắc Hào Chi, nhưng may mà Kiều Vi vẫn đọc ra được.
Cô cầm bút, vừa nghiêm túc chép ra một tờ giấy khác, vừa ghi nhớ bản nhạc.
Thời điểm giai điệu vang lên, sự kỳ diệu của việc thay đổi lộ ra, Kiều Vi thử kéo hai lần, cảm thấy rất thú vị.
Anh cải biên khúc November rain từ dòng Rock and roll thành bài dành cho violin, bản nhạc mới vẫn giữ tiêu chuẩn của dòng Rock and roll, chẳng qua linh hồn lại thuộc về violin.
Đàn violin tiến vào, giống như giọng nữ cao linh hoạt kiều ảo.
Phía sau không còn kèn sáo, phần đệm của guitar và bass mang đến sự hùng vĩ và khuấy động tâm hồn khác.
Kiều Vi dừng cổ tay chặn âm cuối, ngước mắt nhìn Hoắc Hào Chi bên cạnh.
Anh hơi cúi người, đứng trước micro cất giọng hát.
"Don"t you think that you need someone. Everybody needs somebody."
Từ góc nhìn của Kiều Vi, dưới ánh đèn sân khấu, sườn mặt anh góc cạnh thanh tú, mái tóc đen nhánh rũ xuống sống mũi cao thẳng của anh, môi răng khẽ động, giọng hát trầm thấp như suối chảy xuôi ra, quanh quẩn bên tai.
Hình ảnh này cũng in sâu và không thể phai mờ trong lòng mọi người.
...
Kiều Vi vốn định kéo xong bài này sẽ đi, nhưng khi thật sự rời khỏi quán bar, xem đồng hồ mới biết đã gần mười hai giờ đêm.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, đèn đường sáng trưng.
Đến bãi đậu xe có một đoạn, Hoắc Hào Chi chậm rãi đi theo phía sau cô.
Gió thổi tới, thật kỳ lạ, Kiều Vi lại không hề cảm thấy lạnh.
"Cảm ơn anh." Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu cười với anh.
"Cảm ơn tôi cái gì?"
Kiều Vi không trả lời, xoay người đi, hai tay bỏ vào túi áo.
Cảm ơn gì sao?
Kiều Vi ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Hôm nay vốn nên là một ngày ảm đạm.
Nhưng cô rất vui.
Cứ như thứ mình luôn theo đuổi bỗng phát hiện đã nằm trong tay.
Bầu không khí tự do như bước lên mây, mềm mại lại vui sướng.
"Không phải lúc ngủ em cứ nắm tay tôi, đòi tôi tặng quà sinh nhật à?" Hoắc Hào Chi nhướng mày.
Thật sao?
Kiều Vi cố gắng nhớ lại, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ hôm đó trong mơ bản thân rốt cuộc đã làm gì.
Cô nhìn tay Hoắc Hào Chi một lát rồi dời mắt đi, vẫn không tin hôm đó bản thân lại nắm tay anh đòi quà.
...
Quán bar không làm ăn, ban nhạc tùy ý chơi nhạc cả đêm.
Trước đây Kiều Vi không tiếp xúc nhiều với dòng Rock and roll, cứ cảm thấy nó quá ồn ào, nhưng sau lần trước xem ban nhạc biểu diễn, ấn tượng trong đầu cô có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Có lẽ dù là người bình thản thế nào, trong lòng đều có một con mãnh thú.
Dòng nhạc hiện đại dễ giúp con người thể hiện nỗi đau và áp lực chân thật nhất, nhưng người nghe lại không vì mặt trái của cảm xúc mà sợ sệt, ngược lại, họ có thể tìm được sự an ủi, tìm được đồng minh, tìm được dũng khí.
Hoắc Hào Chi là trung tâm của dàn nhạc, cũng là người có hiểu biết về âm nhạc nhiều nhất.
Anh vừa am hiểu nhạc cổ điển và thể loại Rock and roll, cũng có thể dung hòa hai dòng nhạc có vẻ tương phản.
Khác với bản thân là người quy tắc, Kiều Vi phát hiện từ lúc sinh ra đến trưởng thành Hoắc Hào Chi luôn gắn liền với nhạc cổ điển, nhưng tính anh tự do phản loạn, lúc nào cũng muốn vượt qua giới hạn, do vậy mới có khả năng dung hòa thứ mình yêu thích với cuộc sống hiện tại.
Thật kỳ lạ, cách dung hoa như vậy không hề khiến người ta chán ghét, thậm chí còn mang lại bất ngờ vô tận.
Kiều Vi cất đàn, ngồi bên dưới nghiêm túc xem dàn nhạc biểu diễn, đột nhiên thấy Hoắc Hào Chi trên sân khấu dừng lại, cười hỏi cô: "Nhìn tôi chằm chằm như vậy, bị tài năng của tôi thuyết phục rồi đúng không?"
Sau lưng anh là tiếng trống mạnh mẽ như cùng nhịp với trái tim mình.
Cô nhìn anh.
Bình tĩnh nhận xét, thời điểm Hoắc Hào Chi đứng trên sân khẩu quả thật không ai sánh bằng.
Không nghe được câu trả lời, anh đặt guitar xuống, đi đến bên sân khấu ngồi xổm xuống nói chuyện với Kiều Vi: "Có muốn lên đây thử không?"
Giọng nói trầm thấp như tiếng ca, lại như đang dụ dỗ.
Kiều Vi im lặng.
"Nè, đây là lần đầu tiên tôi mời người khác đấy!" Hoắc Hào Chi không vui.
Tóc mái trên trán anh rũ xuống, khi đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú giống hệt một đầm nước sâu.
Cứ như không đồng ý Kiều Vi sẽ mang tội.
"Thử thế nào?" Kiều Vi cuối cùng cũng trả lời anh.
Hai mắt Hoắc Hào Chi lập tức sáng lên: "Guitar, bass, keyboard, trống... Em có cảm thấy bài này nên nâng lên một cao độ khác không?"
Kiều Vi nghiêng đầu, thử xây dựng trong đầu, bỗng phát hiện dù mình nghĩ thế nào cũng không ra.
Cảm giác này cứ như lúc nêm nếm đồ ăn, nếu không nếm thử, mãi mãi sẽ thể biết bản thân nấu thế nào.
Khiêu khích tràn ngập, vừa mở mẻ vừa kích thích.
"Thử bây giờ luôn à?" Cô mím môi, nâng cằm.
Hoắc Hào Chi trực tiếp duỗi tay xuống.
Lần này Kiều Vi không né tránh, cô cầm hộp đàn, nắm tay anh nhảy lên sân khấu.
Có người đưa bút, sau khi nhận lấy, Hoắc Hào Chi ném guitar cho cô, vùi đầu sửa nhạc khúc.
Guitar của Hoắc Hào Chi rất nặng, Kiều Vi cầm hơi khó khăn.
Khảy khảy vài cái, các nốt nhạc vang lên, âm sắc rất tuyệt.
Cô còn chưa kịp nghiên cứu xong cây guitar này, Hoắc Hào Chi đã sửa xong nhạc phổ, khoe với cô.
"Kéo thử đi."
Bản nhạc bị sửa đến lộn xộn giống hệt tính cách kiêu ngạo qua loa của Hoắc Hào Chi, nhưng may mà Kiều Vi vẫn đọc ra được.
Cô cầm bút, vừa nghiêm túc chép ra một tờ giấy khác, vừa ghi nhớ bản nhạc.
Thời điểm giai điệu vang lên, sự kỳ diệu của việc thay đổi lộ ra, Kiều Vi thử kéo hai lần, cảm thấy rất thú vị.
Anh cải biên khúc November rain từ dòng Rock and roll thành bài dành cho violin, bản nhạc mới vẫn giữ tiêu chuẩn của dòng Rock and roll, chẳng qua linh hồn lại thuộc về violin.
Đàn violin tiến vào, giống như giọng nữ cao linh hoạt kiều ảo.
Phía sau không còn kèn sáo, phần đệm của guitar và bass mang đến sự hùng vĩ và khuấy động tâm hồn khác.
Kiều Vi dừng cổ tay chặn âm cuối, ngước mắt nhìn Hoắc Hào Chi bên cạnh.
Anh hơi cúi người, đứng trước micro cất giọng hát.
"Don"t you think that you need someone. Everybody needs somebody."
Từ góc nhìn của Kiều Vi, dưới ánh đèn sân khấu, sườn mặt anh góc cạnh thanh tú, mái tóc đen nhánh rũ xuống sống mũi cao thẳng của anh, môi răng khẽ động, giọng hát trầm thấp như suối chảy xuôi ra, quanh quẩn bên tai.
Hình ảnh này cũng in sâu và không thể phai mờ trong lòng mọi người.
...
Kiều Vi vốn định kéo xong bài này sẽ đi, nhưng khi thật sự rời khỏi quán bar, xem đồng hồ mới biết đã gần mười hai giờ đêm.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, đèn đường sáng trưng.
Đến bãi đậu xe có một đoạn, Hoắc Hào Chi chậm rãi đi theo phía sau cô.
Gió thổi tới, thật kỳ lạ, Kiều Vi lại không hề cảm thấy lạnh.
"Cảm ơn anh." Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu cười với anh.
"Cảm ơn tôi cái gì?"
Kiều Vi không trả lời, xoay người đi, hai tay bỏ vào túi áo.
Cảm ơn gì sao?
Kiều Vi ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Hôm nay vốn nên là một ngày ảm đạm.
Nhưng cô rất vui.
Cứ như thứ mình luôn theo đuổi bỗng phát hiện đã nằm trong tay.
Bầu không khí tự do như bước lên mây, mềm mại lại vui sướng.
/100
|