Túc Bảo đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Đột nhiên, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, một bóng người lao vù ra, vẫn lộ một nửa cái mông…
Tiểu Túc Bảo: ∑(°Д°;
Thấy mặt Tô Tử Du tràn ngập nỗi sợ hãi, cô bé cũng vội vàng đuổi theo.
Tô Tử Du nào dám quay đầu, vì thế Túc Bảo đuổi theo chỉ khiến cậu tưởng nhầm ma quỷ mà sợ tới hồn bay phách tán.
Vừa chạy về phía phòng sách vừa hét lớn: “Ba ơi ba, cứu con!”
Ông cụ Tô với bà cụ Tô nghe tiếng kêu thì cuống quýt ra hỏi: “Sao vậy?”
Trong hành lang tầng hai, hai đứa trẻ đang điên cuồng rượt đuổi nhau.
Cậu bé chạy, cô bé đuổi theo.
Tô Tử Du có chạy đằng trời!
Tô Nhất Trần vừa ra khỏi phòng sách thì thấy Tô Tử Du đang xách quần chạy như bay, còn có Túc Bảo ở phía sau.
“Sao vậy?” Tô Nhất Trần đỡ Tô Tử Du vừa lao vào lòng anh ấy.
Chợt ngửi thấy một mùi hôi kỳ lạ.
Tô Nhất Trần: “…”
Đây là….
đi ị xong không lau mông hả?
Hồn vía Tô Tử Du còn chưa ổn định: “Có quỷ!”
Túc Bảo thở hổn hển đuổi đến, nói: “Anh ơi không có quỷ đâu!”
Cô bé là người, không phải quỷ nha.
Sao anh trai lại chạy như ma quỷ thế?
Túc Bảo hồ nghi ngoảnh đầu, dì xấu xí mới là quỷ, nhưng bình thường con người không thể trông thấy dì xấu xí.
Nữ quỷ bay phía sau, gương mặt cũng ngập tràn sự hồ nghi.
Gì cơ, cậu bé này có thể nhìn thấy dì sao? Bây giờ vẫn nhìn thấy dì ư?
Nữ quỷ sắp tới trước mặt Tô Tử Du, chỉ thấy cậu bé vẫn nhìn đăm đăm về phía sau.
“Ở đây thì không thấy được…”
Kỷ Trường hơi híp mắt.
Mọi chuyện mỗi lúc một quỷ dị nha.
Đầu tiên là Túc Bảo nhìn thấy tử hồn của bà lão kia trong mơ.
Tiếp đó, Tô Tử Du lại trông thấy nữ quỷ một cách khó hiểu.
Kỷ Trường cụp mi, nhìn Túc Bảo đăm đăm.
Tô Nhất Trần khẽ vỗ vai Tô Tử Du, nói: “Không có quỷ đâu con, là Túc Bảo!”
Tô Tử Du quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Túc Bảo đứng phía sau.
Phía sau Túc Bảo là ông bà nội, còn có Tô Tử Chiến đang ló đầu ra ở phòng mình.
Ngoài ra chẳng còn gì hết.
Gió nhẹ thổi qua, Tô Tử Du thấy mông hơi mát.
Túc Bảo vội che mắt, nói: “Sao anh không mặc quần đã chạy ra đây ạ?”
Tô Tử Du: “…”
Cậu vội xách quần lên, nhưng vẫn cảm thấy cả người khó chịu.
Lớn đến từng này rồi, cậu chưa bao giờ mất mặt như hôm nay đâu.
Nghĩ tới cái mông chưa rửa của mình, Tô Tử Du chỉ muốn lập tức đi tắm, nhưng nhớ tới cảnh tượng ban nãy….
.
Cậu nghiến răng: “Hồi nãy con thực sự trông thấy….
một nữ quỷ vô cùng vô cùng xấu xí.
”
Nữ quỷ vừa toan lên tiếng chợt cảm thấy cả người như bị điểm cả trăm ngàn cú đánh chí mạng.
Nó xấu thế thật hả?
Hoài nghi đời quỷ!
Kỷ Trường hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nữ quỷ lắc đầu: “Tôi biết gì đâu, vừa vào đã thấy cậu ta đang đi ị, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên là như kiểu mắt đối mắt với tôi ấy.
”
Một màn này ầm ĩ đến mức cả nhà họ Tô vừa kinh ngạc vừa ù ù cạc cạc, Tô Nhất Trần nói: “Tử Chiến, đi tắm trước đi.
”
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ.
Túc Bảo hỏi: “Anh ơi anh sợ phải không? Nếu anh sợ.
.
”
Túc Bảo còn chưa dứt lời, Tô Tử Du đã hừ một tiếng, nói: “Ai sợ.
”
Nói rồi cậu ấy bấm bụng đi về phòng.
Tô Nhất Trần chau mày: “Túc Bảo, con về phòng với bà ngoại trước đi.
”
Dứt lời, Tô Nhất Trần cũng đi theo Tô Tử Du về phòng cậu ấy.
Kỷ Trường nhướn mày, trong mắt đong đầy ẩn ý.
Rốt cuộc tại sao Tô Tử Du lại trông thấy nữ quỷ?
Kỷ Trường chợt lên tiếng: “Lí Mai, cô vào trong xem thử đi.
.
”
Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ không được sai khiến nha.
.
”
Kỷ Trường: “.
.
”
Túc Bảo nhìn bóng lưng khi rời đi của Tô Tử Du rồi lại nhìn bàn tay nhỏ của mình.
Hồi nãy cô bé không làm sai bước nào chứ?
Ừm, chắc không đâu.
Chắc chắn không sai đâu.
Trong phòng.
Thấy ba của mình bước vào, Tô Tử Du an tâm hơn nhiều.
Từ lúc đi tắm cho đến khi ra ngoài, Tô Tử Du không hề nhìn thấy quỷ nữa.
Tô Nhất Trần đang đọc cuốn sách toán học trên bàn Tô Tử Du, thấy cậu đi ra, hỏi: “Hồi nãy thấy thật hả?”
Tô Tử Du mím môi, nói nhỏ: “Chắc con nhìn nhầm rồi!”
Tô Nhất Trần vừa toan lên tiếng, nhưng nhớ ra điều gì đó lại nói: “Con nhớ rõ, dù gặp bất cứ tình huống gì cũng phải bảo vệ em gái con.
”
Tô Tử Du nói: “Nhưng em ấy nói ngày mai muốn theo con tới trường.
”
Tô Nhất Trần gần như không chần chừ, nói: “Vậy con đưa Túc Bảo đi!”
Túc Bảo không phải đứa bé vô cớ gây rối, cô bé muốn theo tới trường thì ắt có lý do riêng.
Tô Tử Du nói: “Ba ơi, ba không sợ chiều Túc Bảo quá lại nhõng nhẽo như Hân Hân à?”
Tô Nhất Trần đứng dậy, nói: “Không sợ.
”
Tô Tử Du dẩu môi, từ chối cho ý kiến.
Em gái gì gì đó quả nhiên đáng ghét nhất mà.
Tô Nhất Trần vừa về đến phòng đã gọi điện thoại: "Thông báo cho trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng gửi một bộ đồng phục học sinh và cặp đi học tới đây.
"
“Còn nữa, tăng cường an ninh trường học.
”
Ngày hôm sau.
Túc Bảo dậy sớm và đeo chiếc cặp sách nhỏ trên lưng.
Cục bột nhỏ mặc đồng phục học sinh tiểu học, vì là đồng phục được đặt may thống nhất được gửi gấp đến nên Túc Bảo mặc size nhỏ nhất vẫn hơi rộng.
Váy nhỏ buộc cao đến eo, mũ che khuất mặt, cục bột nhỏ cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn đám người từ dưới vành mũ.
ông cụ Tô đẩy vành mũ của cô bé lên, nói: "Đến trường nhất định phải chú ý an toàn.
"
bà cụ Tô không sao yên tâm được, càm ràm: “Hay là tôi đi theo Túc Bảo nha, ôi, bé thế này không có người lớn bên cạnh sao được?”
Tô Tử Tích đút một tay vào túi, chờ Tô Tử Lâm đưa cậu bé tới nhà trẻ.
Nghe thấy lời ông bà nội, cậu bé cười khẩy: “Tụi con đều đi được, sao em ấy không đi được?”
Mặt Tô Tử Tích không chút cảm xúc, cậu dứt khoát bước lên xe.
Chỉ biết nuông chiều em gái, khi cậu tầm tuổi Túc Bảo bây giờ, mẹ cũng chỉ chiều em Hân Hân.
Còn cậu thì sao?
Quăng cho cậu cái di động rồi kêu tự chơi một mình đi.
Khi cậu đòi ngủ cùng thì mẹ nói nào có đạo lý nam tử hán đại trượng phu bám mẹ bao giờ?
Dù đêm cậu choàng tỉnh sợ hãi thì mẹ cũng vô tình bảo cậu phải rèn luyện cho gan dạ lên.
Ngày ấy nhà họ Tô chẳng có người nào khác ngoài nhà cậu, khi bác cả đón hai anh trai về cũng chỉ bận bịu công việc riêng.
Chẳng phải hai anh trai kia cũng được đón về như Túc Bảo bây giờ sao.
Tô Tử Tích nhìn Túc Bảo đang được bao người nâng niu như trứng bên ngoài cửa xe, hừ một tiếng.
Trong mắt pha lẫn sự bất mãn và ngưỡng mộ.
Chỉ khi không có ai bên cạnh, cậu bé mới để lộ ra sự ngưỡng mộ từ đáy lòng mình.
Chợt Túc Bảo đang ở bên ngoài ngoảnh đầu nhìn về phía xe.
Tô Tử Tích lập tức dời mắt, lấy di động ra chơi game.
Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo lên xe đưa đón của trường.
“Có cần cậu cả đi cùng không con?” Tô Nhất Trần hỏi.
Túc Bảo khoát tay: “Không cần không cần nha.
”
Cô bé có thể nha.
“Đúng rồi cậu ơi, hôm nay cậu nhớ đưa Túc Bảo đi dạo phố đó!”
Hôm qua ăn no rồi nặng mí mắt ngủ quên ở buổi lễ cắt băng khánh thành nên quên béng chuyện đi dạo phố.
Cô bé phải mua kim bạc để chữa bệnh cho bà ngoại nữa.
Tô Nhất Trần dịu dọng nói: “Được, trưa nay cậu tới đón con.
”
Nói rồi anh ấy giao Túc Bảo cho Tô Tử Du và Tô Tử Chiến.
Cậu giống như một chiến sĩ nhỏ tuổi, không hề giống những bạn nhỏ đang lộn xộn kia, sống lưng thẳng tắp, trên gương mặt non nớt còn phảng phất sự vững vàng và kiên nghị.
Túc Bảo vừa ngẩng đầu đã trông thấy Tư Diệc Nhiên, lập tức nở nụ cười.
“Chào anh trai nhỏ!”
Tư Diệc Nhiên: “.
.
”
Sao được?
Hôm nay cậu không mang theo kẹo.
.
/1260
|