Chương 393
“Nói xin lỗi.” Anh nói.
Bà lão: “???”
Không phải chứ, anh đánh bà ta, còn muốn bà ta nói xin lỗi nữa à?
Mộc Quy Phàm nhìn về phía Dương Dương, nhàn nhạt nói: “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, làm sai chính là làm sai, lúc cần xin lỗi thì nên nói xin lỗi.”
Dương Dương sợ tới mức nắm chặt gậy chống của bà nội mình.
Sắc mặt Mộc Quy Phàm lạnh như băng: “Hôm nay tôi vẫn cho nhóc một cơ hội, nếu nhóc không tự nhận ra được lỗi lầm của mình, sau này ra ngoài xã hội rồi, sẽ có nhiều chuyện tàn khốc hơn khiến nhóc phải tự nhận sai.”
Không biết tại sao mà Dương Dương lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Trong lòng nặng nề, thở không nổi, nhóc ta đang định nói ‘xin lỗi’ theo bản năng…
Lúc này bà lão kéo mạnh Dương Dương lại, ôm chặt lấy nhóc ta.
Bà ta tức giận mắng: “Anh có còn là con người nữa không hả! Sao lại quá đáng với một đứa trẻ như vậy chứ?! Dương Dương cũng đâu có làm gì sai, anh đe dọa một đứa trẻ như vậy, có còn là con người nữa không!”
Dương Dương lại lập tức cảm thấy đúng lý hợp tình.
Đúng vậy, nhóc đâu có làm gì sai, sao lại phải xin lỗi chứ, nhóc không cần phải xin lỗi nhá!
Hai bà cháu cứ hùng hổ rời đi như vậy.
Hiệu trưởng muốn khóc, nhưng lại không thể không rặn ra nụ cười: “Xin lỗi, anh Tô, anh Mộc, đều là do trường chúng tôi quản lý không tốt…”
…
Ngoài cửa, cô giáo Anh Đào đứng ngồi không yên.
Ban nãy cô nàng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, nhưng cô nàng đã nhìn thấy hết những chuyện vừa xảy ra.
Trông thấy cô giáo Hoa đi ra, vẻ mặt cô nàng như đưa đám nói: “Cô giáo Hoa, xin lỗi! Đều là do tôi, rõ ràng là tôi đứng gần Túc Bảo và Dương Dương nhất, chỉ là do tôi nhất thời sợ ngây người, không kịp ngăn cản…”
“Nếu hai đứa nhỏ không đánh nhau, sẽ không xảy nha những chuyện này… Hu hu!”
Cô giáo Hoa mệt lòng, không muốn nói chuyện.
Cô giáo Anh Đào lại hỏi: “Đúng rồi… cô giáo Hoa, phụ huynh của Túc Bảo đều lợi hại lắm hả? Hình như tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ trên tạp chí bao giờ…”
Cô giáo Hoa chỉ đăm đăm rời đi, để lại một câu: “Trên tạp chí đều là các ông lớn, nhưng không có trong tạp chí, có đôi khi mới là ông lớn thật sự.”
Trong mắt cô giáo Anh Đào loé lên tia sáng.
Cô nàng lặng lẽ nhìn về phía Mộc Quy Phàm, người đàn ông này thật là cao lớn, lại còn rất đẹp trai nữa.
Quan trọng nhất chính là, vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng trên người anh, khiến người ta không nhịn được mà tim đập thình thịch…
Cô giáo Anh Đào lén nhìn một chốc, trái tim không nghe lời cứ đập loạn nhịp.
Ba của Túc Bảo thật sự quá mê người, cô nàng không sao thoát ra khỏi cảm giác ngất ngây…..
/1260
|