Cuối tuần, công viên vịnh nước ngập.
Công viên vịnh nước ngập kia ở bên ngoài tỉnh thành, lái xe phải mất bốn, năm tiếng, nhưng nhà họ Tô trực tiếp lái máy bay trực thăng qua, còn chưa tới một tiếng.
Đó là một cảnh quan rừng rậm tự nhiên, địa điểm cắm trại được chọn ở bãi cỏ trước mặt, giương mắt có thể trông thích hồ nước tự nhiên xanh như ngọc.
"Oa! Đẹp quá đi!" Túc Bảo thán phục.
Tiểu Ngũ đứng trên bả vai cô bé, cạc cạc kêu theo: "Oa oa, thật xinh đẹp!"
Mấy người ông cụ Tô và Tô Nhất Trần không nhịn được cười.
Bà cụ Tô nhìn một vòng, tám đứa con trai của mình đều có mặt, đứa thì dựng lều, đứa thì múc nước, ấm áp mỹ mãn một cách khó hiểu.
Bà ấy không khỏi then nhẹ, nếu không phải Túc Bảo trở về, có lẽ nhà họ Tô mãi mãi không thể nào sum họp như vậy.
Bà cụ Tô ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn Túc Bảo.
Bé con đuổi theo bươm bướm, vẹt ở phía sau cô bé, bước chữ bát chạy theo, vừa chạy vừa cạc cạc cạc.
Hân Hân vốn đang không vui chạy theo, đuổi theo phía sau một hồi thì bắt đầu từ từ vui vẻ, trên bãi cỏ toàn là tiếng cười của hai cô bé.
Bỗng nhiên Túc Bảo chạy tới, trong tay cầm một bông hoa màu tím, cỏ may mắn màu tím.
"Bà ngoại tặng bà! Đây là hoa cầu nguyện đó!"
Hai đứa bé trai Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn vẫn không thân với Túc Bảo và Hân Hân, Tô Tử Tích vắt chân nằm trên nệm hơi, phì cười một tiếng: "Ngây thơ.
"
Bên kia, Tô Doanh Nhĩ và Tô Tử Lâm đang kéo lều đóng cọc, sau khi cắm cọc xuống đất một đoạn thì khó có thể đè xuống nữa.
Tô Nhạc Phi hỏi: "Búa của anh đâu?"
Tô Tử Lâm cạn lời: "Cắm trại dã ngoại còn mang theo một thùng búa, anh là người đầu tiên đấy.
"
Chỉ thấy Túc Bảo cầm theo thùng dụng cụ, hò dô hò dô chạy tới: "Tới rồi tới rồi, búa ở đây!"
Thùng dụng cụ của Tô Nhạc Phi rất lớn, gần như đã cao bằng một nửa Túc Bảo.
Bé con liều mạng giơ thùng dụng cụ lên cao, không cho nó chạm đất.
Nhìn có vẻ rất trầy trật, nhưng lại chạy rất nhanh.
Tô Nhạc Phi vội vàng nói: "Đưa cậu năm, cậu năm tự lấy.
"
Túc Bảo xua tay: "Không cần, để Túc Bảo!"
Cô bé mở thùng dụng cụ ra, nhìn một loạt búa hai mắt sáng lên.
Tô Nhạc Phi ngồi xuống, hưng phấn nói: "Sao, có phải búa của cậu năm đều rất lợi hại không!"
Túc Bảo gật đầu thật mạnh: "Ừm ừm! Gà rán* lợi hại!"
*Túc Bảo nói ngọng: chuizi (cây búa) thành chaozi (gà rán)
Tô Nhạc Phi càng vui vẻ: "Vậy Túc Bảo có thích không?"
Túc Bảo lại gật đầu: "Ừm ừm! Thích gà rán lắm ạ!"
Tô Ý Thâm cách đó không xa giật giật khóe miệng, cảm thấy đứa cháu gái nhỏ đáng yêu của mình bị nuôi lệch rồi!
Một đứa bé gái lại đi thích búa.
Tô Tử Lâm thẳng chân cho Tô Nhạc Phi một cú.
Túc Bảo cầm một cái búa lên hỏi: "Muốn gõ ở đâu ạ? Cậu hai cháu tới giúp cậu!"
Tô Tử Lâm thành thật ít lời vô thức nói: "Ở đây, phải đóng cọc xuống.
"
Túc Bảo: "Được ạ!"
Bé con cầm một cây búa còn thô hơn cánh tay mình, cộp một tiếng, cái cọc thoáng cái đã chui xuống một nửa.
"Hây da! Hây da!"
Túc Bảo vừa gõ vừa hô.
Giống như một cô thợ mộc nhỏ tuổi, đóng xong một cái cọc thì chạy sang bên kia.
Trong từng tiếng “hây da”, cọc lều vải bốn người đều cắm sâu xuống đất.
Khóe miệng người nhà họ Tô khẽ co giật.
Khi Túc Bảo trả búa, phía xa xa, một chiếc xe dừng lại trước khu vực cắm trại của bọn họ.
Mẹ con Tuyết Nhi xuống xe, ngạc nhiên nói: “Ủa, tổng giám đốc Tô, mọi người cũng ở đây à!”
Tuyết Nhi vừa ló đầu ra đã thấy Tô Tử Chiến đang im lặng đọc sách bên bờ sông, hai mắt cô bé lập tức sáng ngời.
Cô bé xách váy, vô cùng thục nữ xuống xe, hếch hếch khuôn mặt trong sáng: “Mẹ ơi, chúng ta cắm trại ở đây được không ạ? Tuyết Nhi muốn chơi với Túc Bảo!”
Vừa khéo mẹ Tuyết Nhi cũng muốn trò chuyện lôi kéo quan hệ.
Tô Nhất Trần lạnh nhạt bảo: “Chúng tôi hơi nhiều người.
”
Ý là hai người đừng cắm trại ở đây.
Mẹ Tuyết Nhi xấu hổ, cô ta lúng túng nhìn khu đất trống cách đó không xa, cười giả lã: “Không sao, chúng tôi qua kia.
”
Dù sao cũng sát ngay bên cạnh, qua lại cũng tiện.
Bố Tuyết Nhi cười sang sảng: “Vậy anh đi dựng lều vải trước.
”
Tuyết Nhi ra vẻ người lớn, nhảy nhót đi qua, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, nghiêng đầu hỏi: “Túc Bảo, em đang chơi gì đó?”
Mặc dù cũng là bé gái năm, sáu tuổi nhưng dáng vẻ vờ đáng yêu chọc trúng trái tim của người lớn.
Túc Bảo không hiểu rõ quanh co khúc chiết bên trong nhưng bé cảm thấy Tuyết Nhi càng ngày càng giống mẹ Mục Thấm Tâm của mình.
Bé không nói lời nào, loay hoay đậy nắp bút, đóng thùng dụng cụ vẽ một cái xoạch.
Tuyết Nhi liếc trộm Tô Tử Chiến, hỏi: “Chúng ta qua kia chơi nhé? Đi, chị dẫn em đi chơi.
”
Túc Bảo lùi về sau một bước, mếu máo: “Em không muốn chơi với chị đâu.
”
Sắc mặt Tuyết Nhi cứng đờ, vô cùng uất ức!
Cô bé đã rộng lượng như vậy rồi, không thèm tính toán chuyện Túc Bảo cướp mất thân phận học trò viện sĩ Lào nữa!
Sao Túc Bảo lại đối xử với cô bé như vậy chứ!
Tuyết Nhi bối rối nhìn sang Hân Hân, xấu hổ cười nói: “Vậy tớ chơi với cậu nha! Bên kia có cây thông, rất có thể có sóc con đó!”
Ấn tượng về Hân Hân của cô bé vẫn dừng lại cảnh Hân Hân cướp váy với Túc Bảo.
Tuyết Nhi cảm thấy Hân Hân không thích Túc Bảo, vậy nên kéo cô nhóc qua, muốn cô lập Túc Bảo!
Hừ, để xem con nhóc đó làm sao bây giờ!
Nào ngờ Hân Hân lại khinh thường nói: “Ai muốn chơi với cậu, cậu là cái thá gì!”
Nói xong cũng chạy đi mất, đuổi theo sau Túc Bảo.
Viền mắt Tuyết Nhi lập tức đỏ ửng.
Cô bé dụi mắt, đành phải đi tới bờ sông ngồi bên cạnh Tô Tử Chiến.
“Anh Tử Chiến…” Cô bé tủi thân dẩu môi: “Tuyết Nhi đã làm sai gì ạ? Túc Bảo và Hân Hân đều không muốn chơi với Tuyết Nhi.
”
Tô Tử Chiến không thèm ngẩng đầu lên: “Cách xa một chút, đừng làm phiền tớ.
”
Tuyết Nhi: “! ”
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm, sáu tuổi, thiếu kiên nhẫn.
Cô bé thốt lên: “Có phải Túc Bảo nói xấu Tuyết Nhi với anh trai không? Tuyết Nhi không có…”
Vừa nói, nước mặt lập tức rơi lộp bộp.
Đây là chiêu mẹ dạy cô bé, con gái phải biết cách yếu thế, như vậy thì người khách mới thương hoa tiếc ngọc.
Vệ Uyển cười nói: “Tuyết Nhi, dì và bà nội Tô cãi nhau, cháu có thể gọi Hân Hân đến giúp dì được không? Lặng lẽ một chút.
”
Tuyết Nhi gật đầu: “Có thể ạ!”
Nói xong, cô bé chạy đi tìm Hân Hân.
Hân Hân đang ngồi cách Túc Bảo không xa, cầm cành cây đánh lộn với Tiểu Ngũ.
Tuyết Nhi chạy tới thì thầm mấy câu, Hân Hân tò mò quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy mẹ đứng ở rừng cây vẫy tay với mình.
Hân Hân vứt cành cây, chạy tới.
.
/1260
|