Mặt Bối Thần Vũ sưng lên, cô ta vội ôm mặt, nước mắt lại rơi lã chã.
Ba mẹ cô ta cuống quýt đi tới, lóng ngóng tay chân lau mặt và tóc cho cô ta.
“Sao bà lại bất cẩn thế hả, đổ cả súp lên đầu con gái mình!” Ba Bối Thần Vũ tức giận mắng vợ.
"Ông còn nói tôi nữa à? Không phải ông cũng lỡ đá cột quần áo đập vào mặt con gái mình sao? Mặt nó đỏ bừng rồi kìa!" Mẹ Bối Thần Vũ cũng tức giận nói.
Bối Thần Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: "Ba mẹ đừng cãi nhau nữa...!Con đi tắm đây."
Ba mẹ cô ta nhanh chóng đỡ cô ta dậy, nhưng nước súp đổ dưới nền ban nãy khiế nền trơn nên cả ba người đều té dập mông.
Bối Thần Vũ chỉ cảm thấy xương cụt như sắp nứt ra, thấy ba mẹ vẫn muốn dìu cô ta đứng dậy, cô ta vội vàng nói: "Ba mẹ, con tự làm được!"
Bối Thần Vũ vịn bàn ghế đi vào phòng tắm, càng nghĩ càng tủi thân, vừa phải chịu ấm ức ở nhà họ Tô xong thì về đến nhà mất luôn tiền cho khoản thuê phòng, bây giờ còn xui xẻo như vậy.
Bối Thần Vũ vừa mở vòi sen vừa suy nghĩ, nhưng vòi hoa sen bỗng như gầm lên, đuổi theo cô ta một cách quái dị!
Cô ta sợ hãi hét lên và trượt chân, lần này cô ta rơi vào nhà vệ sinh.
Chân Bối Thần Vũ giẫm vào hố của bồn ngồi xổm, rắc một tiếng, chân gãy xương luôn.
Nghe thấy tiếng hét của Bối Thần Vũ, mẹ cô ta nhanh chóng mở cửa bước vào.
Nhà tắm bừa bộn khủng khiếp, vòi hoa sen nhảy múa như một con rắn Ai Cập, Bối Thần Vũ thì nằm cạnh bồn cầu ngồi xổm.
"Cái này, cái này, cái này, chuyện gì đã xảy ra thế!"
Mẹ của Bối Thần Vũ vội đỡ cô ta dậy.
Ba của Bối Thần Vũ lơ mơ: "Không phải con luôn nói áp lực nước trong vòi sen quá nhỏ sao? Sáng nay ba...!đã đổi sang vòi sen tăng áp lực nước..."
Mẹ của Bối Thần Vũ: “…”
Bối Thần Vũ: "..."
Cuối cùng, Bối Thần Vũ không nhớ cô ta đã về phòng như thế nào.
Lúc gội đầu ban nãy, cô ta bị nước tràn vào mũi, bọt dầu gội cũng bắn vào mắt, bây giờ vừa nằm xuống giường đã bị cụng đầu.
Bối Thần Vũ thực sự hoài nghi cuộc đời!!
Cô ta nằm trên giường, xương cụt đau, chân bị trật khớp đau, vừa sờ tay lên trán thì phát hiện ra mình đang bị sốt.
Bối Thần Vũ không khỏi rơi lệ, chỉ cảm thấy mình quá thảm hại.
Sao Tô Cẩm Ngọc có thể sinh ra trong gia đình giàu có như thế, đã chết rồi còn bá chiếm vị trí tốt dường ấy, còn nhà cô ta thì nghèo khổ quá đỗi, cô ta cố gắng vượt qua bệnh tật để sống sót nhưng chẳng hề thấy cầu vồng sau giông tố!!
Tại sao thế giới này lại bất công như vậy, tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn dường ấy, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như này….
Bối Thần Vũ càng nghĩ càng đau lòng, bật khóc.
Điều cô ta không biết là, có hai quỷ hồn đang lơ lửng bên cạnh cô ta..
Tô Cẩm Ngọc thở dài cảm khái: “Chị phục em thật đấy! Sau khi kiểm chứng khoa học, chị rút ra kết luận là, em thực sự là cái đồ xui xẻo, hễ đụng vào ai thì người đó chỉ có nước xui tận mạng!!”
Quỷ xui xẻo ai oán: “Nếu không thì sao em lại có cái tên quỷ xui xẻo chứ?”
Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt: “Thế nên lúc đầu em muốn tiếp cận với chị vì dòm ngó tới vận khí may mắn của chị đúng không?”
Quỷ xui xẻo: “…”
Nó dám nói đúng ư?
Vận may của Tô Cẩm Ngọc đè bẹp vận rủi của nó, nó chỉ có nước bị Tô Cẩm Ngọc trấn áp, đừng nói tới chuyện hi vọng được Tô Cẩm Ngọc chia cho một chút vận khí may mắn, chỉ cần nó đừng đen đủi hơn là tốt lắm rồi.
“Đi, đi tìm tiểu Túc Bảo của chị!” Tô Cẩm Ngọc thoải mái bay đi.
Ở một tòa nhà khác trong chung cư.
Tòa nhà này nằm ở một vị trí hẻo lánh, tồi tàn và thấp hơn những tòa nhà khác, có một căn phòng đổ nát ở góc Tây Bắc của tầng sáu, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Trên ô cửa có một cái lỗ lớn được quấn bằng những sợi chỉ đỏ lộn xộn, trên những sợi chỉ đỏ treo rất nhiều lá bùa màu vàng, mũi dao, xương gà...
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã trông thấy nhiều xương trắng và lưỡi dao sắc lạnh, khó có thể tưởng tượng trong khu chung cư này lại có một căn phòng như vậy.
Trước căn phòng có mấy đứa trẻ đang đứng, chính là Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.
Ba nhóc kia theo Túc Bảo và Kỷ Trường tới đây.
Hân Hân tưởng có gì thú vị nên đòi đi theo, nào ngờ xe dừng ở một chung cư cũ nát, cô bé chỉ cảm thấy khó hiểu.
“Đây là đâu?” Hân Hân hỏi.
Tô Tử Du hồi hộp cầm một tấm lưới trong tay.
Tay Tô Tử Tích đang cầm cái máy quay có thể nhìn thấy quỷ của Tô Tử Du, cậu chán nản đứng nhìn.
“Sư phụ ơi, đây là đâu?” Túc Bảo tò mò nhìn cảnh vật trước mắt.
Tô Tử Du nhìn số nhà phía trên rồi thì thầm: "Tòa nhà 7, phòng 602..."
“Con đi kiểm tra thử xem!” Kỷ Trường nói.
Tuy hắn có thể điều tra rất nhanh, nhưng điều hắn cần bây giờ là để Túc Bảo tự mình làm việc đó.
Túc Bảo nói "Được" rồi chạy nhanh xuống lầu.
Tô Tử Du: “Hả? Đi đâu rồi?” Cậu mới bắt đầu mà.
Tô Tử Du nhìn theo Túc Bảo rồi lại nhìn lưới bắt quỷ trong tay mình, để nghiệm chứng khả năng bắt quỷ của tấm lưới, cậu nghiến răng nghiến lợi quăng lưới vào trong căn phòng bí ẩn rồi hét lên: “Chạy mau!”
Tô Tử Du chạy theo Túc Bảo xuống dưới lầu.
Hân Hân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mình bỗng vô cớ hồi hộp và lo lắng.
Hân Hân nói: “Chờ em với!”
Tô Tử Tích quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đổ nát, bên trong tối tăm...
Mãi đến lúc này, cậu mới cảm thấy căn phòng trước mắt hơi đáng sợ, lập tức vội vàng bỏ chạy.
Bây giờ đã là khoảng sáu giờ chiều, có rất nhiều bà cụ đang chơi đùa với cháu ở quảng trường nhỏ.
Vừa xuống lầu, một luồng khí nóng ập vào mặt, giống như bước qua hai thế giới, không gian trước mắt sáng bừng lên.
Túc Bảo nhìn lại tòa nhà cũ mờ mịt, càng thêm hồ nghi.
Tô Tử Du căng thẳng hỏi: “Tòa nhà này có quỷ à em?”
Hân Hân: “??”
Quỷ, quỷ gì thế?
Túc Bảo lắc đầu: “Còn chưa biết ạ!”
“Túc Bảo, đi đâu thế?” Tô Cẩm Ngọc cùng quỷ xui xẻo xuống lầu thì vừa hay trông thấy Túc Bảo.
“Mẹ ơi, con phải đi hỏi chút chuyện.” Túc Bảo nói cho Tô Cẩm Ngọc biết căn phòng kỳ lạ ở tầng sáu.
Tô Cẩm Ngọc nói: “Con chỉ là một đứa trẻ, có đi hỏi cũng đâu thể hỏi được thông tin về những chuyện thế này.”
Đâu có người lớn nào đi tán dóc mấy chuyện như vậy với trẻ con bao giờ.
Túc Bảo kéo tay Tô Cẩm Ngọc: “Vậy mẹ đi với con nha!”
Tô Cẩm Ngọc: “Ừm.”
Tô Tử Du và Tô Tử Tích không hỏi han gì mà tự động đi theo Túc Bảo, chỉ có Hân Hân chưa từng có kinh nghiệm gì về chuyện gặp ma quỷ thì ù ù cạc cạc.
“???”
Gì thế? Chuyện gì thế nhỉ??
Khi đến quảng trường nhỏ, Túc Bảo đi về phía một bà cụ mặc váy hoa màu xanh lá cây, thoạt nhìn bà cụ có vẻ là người thích nói nhiều.
“Xin chào cụ!”
Bà cụ nhìn Túc Bảo rồi nhìn Tô Cẩm Ngọc, hỏi: “Có chuyện gì à? Hai đứa là con cái nhà ai thế? Sao bà chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Bà cụ hoàn toàn không biết rằng bà đang trông thấy quỷ….
Lúc này Tô Cẩm Ngọc mới ý thức được, bà cụ có thể nhìn thấy cô.
“Woa, trông bà khỏe mạnh thật đó, bà ăn cơm chưa ạ?” Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt rồi chỉ tay về phía hai tòa nhà: “Anh cả con đang ở đó.”
Cô cũng không nói dối, đúng là xe của Tô Nhất Trần đang đỗ phía đó.
Bà cụ liếc nhìn một cái, tưởng Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc đến thăm họ hàng nên bắt đầu nói chuyện thân mật: "Ồ, họ hàng của con sống ở đây à, bà ăn rồi, con ăn chưa?"
Túc Bảo ngây thơ gật đầu: “Ăn rồi ạ, cảm ơn cụ ạ!”
Tô Tử Du cũng nói theo: “Cảm ơn cụ..”
Tô Tử Tích: “….”
Hân Hân: “??”
Tô Cẩm Ngọc ngồi xổm rồi bắt đầu tán dóc với bà cụ, chẳng mấy chốc hai người liền như người quen đã lâu.
“Đúng rồi bà ơi!” Tô Cẩm Ngọc sáp tới gần, hỏi nhỏ: “Hồi nãy con dẫn con gái con qua bên kia chơi, phát hiện một căn phòng kỳ lạ treo dây đỏ, lá bùa vàng và xương móng gà.
Đó là gì ạ?"
Sắc mặt bà cụ hơi thay đổi, bà vỗ đùi nhỏ giọng nói: "Sao con lại chạy tới đó!?".
/1260
|