Hóa ra, Tôn Trường Sinh sống và làm kinh doanh ở thời dân quốc.
Một ngày nọ, nó đi ngang qua một cửa hàng gạo và ‘chấm’ luôn vị hôn thê của ông chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng gạo là một thanh niên có đầu óc kinh doanh.
Chưa đầy ba tháng, cửa hàng của anh ta đã nổi tiếng nhất vùng, vì quá bận nên vị hôn thê chủ động đến giúp đỡ anh ta.
“Anh ta và vị hôn thê kia là thanh mai trúc mã, không cần phải tránh tị hiềm điều tiếng gì nên cô gái kia đã đến giúp đỡ.
Lần đầu nhìn thấy cô ấy, ta đã bị thu hút…”
Cô gái nhỏ quá xinh đẹp, khí chất trong sáng và vô cùng thuần khiết.
Tôn Trường Sinh lập tức nảy sinh ý đồ với cô gái đó.
Nó vốn là người làm kinh doanh nên không thiếu thủ đoạn dơ bẩn.
Tối hôm đó, Tôn Trường Sinh tìm bọn côn đồ trèo vào quán gạo và trộn thuốc diệt chuột vào mỗi bao gạo.
Tô Tử Du kinh hãi hỏi: “Cho thuốc chuột vào gạo ư??”
Đúng là dồ dại đến mất trí mà!!
Xét theo lịch sử mà cậu được biết, thời dân quốc có rất nhiều người nghèo phải làm việc vất vả cả tháng trời để đổi lấy nửa bao gạo, cả gia đình đều dựa vào bao gạo này để sống lay lắt.
Chẳng ngờ Tôn Trường Sinh lại trộn thuốc chuột vào gạo!!
Phải biết rằng mỗi ngày cửa hàng gạo bán ra rất nhiều gạo, hơn nữa Tôn Trường Sinh còn nói cửa hàng gạo mà nó hãm hại kinh doanh rất tấp nập, trộn thuốc chuột như vậy chẳng phải giết người hay sao??
Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, cô bé hỏi: “Chú làm vậy là hại chết vô số người, lẽ nào chú không biết ư??”
Tôn Trường Sinh đáp: “Ta biết, nhưng thế thì đã sao? Thời đó sống vất vả biết chừng nào, bao người muốn tự vẫn đấy thôi, ta làm vậy chẳng tính là gì to tát hết!!”
Túc Bảo và mọi người: “….”
Tôn Trường Sinh thật sự chẳng bận tâm.
Đối với nó, sinh mệnh của người khác chỉ giống như sinh mệnh con kiến hôi mà thôi.
Ngày hôm sau, quả nhiên đã có gia đình từ già tới trẻ phải bỏ mạng vì ăn trúng gạo trộn thuốc chuột.
Không chỉ một hai gia đình, nhiều gia đình bị hại chết, nôn mửa hoặc bị thương.
Người của đồn cảnh sát đã lần theo manh mối để tìm ra chủ quán gạo và bắt giữ ông chủ trẻ.
Vì không tìm được bằng chứng nên ông chủ cửa hàng gạo tạm thời được thả về.
Nhưng, người nhà những gia đình ăn gạo bị ngộ độc chết đều đến tận cửa tìm anh ta.
Chủ quán gạo sứt đầu mẻ trán….
“Anh ta đang cần tiền gấp, nhưng không có người nào dám mua gạo của anh ta nữa.
Lúc này ta nghĩ ra một kế khác…” Tôn Trường Sinh nói: “Ta thuê hai người giả làm thương nhân đi mua gạo, sau đó kéo ông chủ quán gạo đi ăn tối và bàn chuyện làm ăn…”
Trong bữa tối, hai người nọ chuốc rượu cho ông chủ quán gạo say đến bất tỉnh nhân sự, tiếp theo Tôn Trường Sinh lấy bản hợp đồng đã viết sẵn và nắm lấy ngón tay của ông chủ cửa hàng gạo để ấn lấy vân tay.
Tô Tử Du chau mày hỏi: "Hợp đồng viết gì thế?”
Tôn Trường Sinh đáp: “Trong hợp đồng viết anh ta tự nguyện chuyển nhượng cửa hàng gạo cho ta, đồng thời bán luôn A Hoa cho ta để trả nợ.”
A Hoa là vợ sắp cưới của ông chủ cửa hàng gạo.
Dù sao ông chủ cửa hàng gạo cũng đang thiếu tiền, phải bồi thường tiền cho những người đã chết sau khi ăn gạo trộn thuốc chuột khiến anh ta lo lắng tới độ miệng cũng phồng rộp lên.
Vì vậy, việc anh ta bán cửa hàng và vị hôn thê để trả nợ cũng là điều hợp lý!
Mãi đến khi Tôn Trường Sinh kéo người tìm đến cửa, ông chủ cửa hàng gạo mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Túc Bảo càng nghe càng tức giận, bóp nát chiếc bánh sukem trong tay, nói: “Sau đó thì sao?”
Tôn Trường Sinh: “Ta đã cầu được ước thấy.”
Cửa hàng gạo đổi chủ, A Hoa cũng được đưa vào phòng của Tôn Trường Sinh.
Ông chủ kia còn muốn liều mạng đánh nhau với Tôn Trường Sinh nhưng bị người của nó lén bắt, đánh gần chết rồi ném xuống sông.
Sau khi biết chuyện, A Hoa đau khổ treo cổ tự tử.
Tôn Trường Sinh nói: “Ta tưởng ông chủ kia đã chết dưới sông, nhưng anh ta không chết.
Nửa đêm anh ta lẻn vào nhà ta và bắt ta đi.”
Nói đến đây, trong mắt Tôn Trường Sinh hiện lên oán hận, sát khí khắp người nó bốc lên ngùn ngụt.
“Tên dân đen đáng chết đó không biết lấy đâu ra năm con ngựa khỏe mạnh, buộc vào năm hướng…”
“Sau đó, anh ta trói đầu, tay và chân ta vào từng con ngựa.
Khi anh ta ném pháo vào giữa, con ngựa sợ hãi phi nước đại về năm hướng.”
Lực kéo khủng khiếp của năm con ngựa đã giết chết Tôn Trường Sinh.
“Ta chết thảm quá! Chết không toàn thây! Quả pháo kia ném trúng người ta, khiến linh hồn ta bị đóng đinh tại chỗ..."
Sau khi chết, quả tim của Tôn Trường Sinh cũng bị chủ quán gạo moi ra, cho vào lọ chứa đầy than đen rồi thả xuống hố phân, để lại màu đen và bốc mùi hôi thối.
Cứ như vậy, Tôn Trường Sinh phải chịu đựng quá trình chết chóc bị ngũ mã phanh thây từ ngày này qua ngày khác.
Nó chết đi chết lại trong nỗi tuyệt vọng và kinh hãi, cuối cùng trở thành ác quỷ--- Quỷ ác tâm.
Tô Tử Tích khoanh tay, hừ lạnh nói: “Chết chưa hết tội!”
Tô Tử Du cũng nói: “Đúng là đáng chết!”
Quỷ ác tâm hỏi: "Những gì cần nói ta đã nói rồi.
Ngươi nói ta đáng chết, ta cũng thừa nhận! Bây giờ nói xong, ta có thể xuống địa ngục được không?"
Túc Bảo cầm túi bánh sukem, tức giận đáp: “Ai nói cho chú xuống địa ngục hả?”
Quỷ ác tâm sững sờ, vui mừng hỏi: “Thật à? Không phải ở lại địa ngục thì có thể đầu thai à?”
Kỷ Trường lấy bút viết gì đó vào cuốn sổ.
Nghe vậy, hắn cười khẩy: "Đầu thai? Ác quỷ không thể đầu thai."
Cũng không cần phải xuống địa ngục.
Sau khi chịu sự trừng phạt ở địa ngục, quỷ hồn vẫn có cơ hội đầu thai, nhưng kẻ độc ác như quỷ ác tâm thì không đáng nhận được cơ hội đó.
Quỷ ác tâm oán giận nói: “Vậy các ngươi muốn gì? Ta đã nói hết rồi mà các ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta ư?”
Túc Bảo tức giận, hừ một tiếng rồi nói: “Sư phụ và con từng hứa chú khai ra thì sẽ thả chú sao??”
Quỷ ác tâm nghẹn họng, nói: “Không hề…”
Túc Bảo: “Biết thế là được rồi!”
Tiểu Ngũ đang chải lông trên ban công đột nhiên nói xen vào: “Ngu quá đi mất!”
Quỷ ác tâm: “…”
Con nhóc này, không coi trọng đạo đức gì cả!!
Quỷ ác tâm tức điên, cứ ngỡ trình bày rõ một năm một mười thì sẽ được lợi lộc gì cơ.
Chẳng ngờ nó lại bị đùa bỡn như con khỉ!!
“Ta phải nuốt sống ngươi!” Tôn Trường Sinh tức giận bay lên, hung hăng lao vào Túc Bảo.
Nhưng, nó còn chưa kịp phá rách lưới trói buộc linh hồn thì đã bị Kỷ Trường đánh bật lại!
Quỷ ác tâm bị đập thành một khối sát khí rồi bị hồ lô linh hồn hấp thu!
Túc Bảo ngẩn người, hồ nghi hỏi: “Sư phụ, chẳng phải người nói phải do con đích thân bắt quỷ thì sát khí lấp đầy hồ lô mới được tính sao?”
Kỷ Trường nhướn mày: “Ừm…Quỷ ác tâm chết trong lưới Phược Linh phải không?"
Túc Bảo gật đầu như thỏ trắng: “Dạ.”
Kỷ Trường: “Lưới Phược Linh này do con tạo ra đúng không?”
Túc Bảo: “Dạ…” Hình như cô bé hiểu sư phụ muốn nói gì rồi.
Quả nhiên, Kỷ Trường nói: “Cho nên, quỷ ác tâm được tính là do con tiêu diệt, đúng không nào?”
Hắn vỗ vào lưới chứ đâu có vỗ vào quỷ ác tâm…
Túc Bảo: “…”
Khóe miệng Tô Cẩm Ngọc khẽ giật.
Thật hồ nghi người sư phụ như này sẽ dạy hư con gái của cô!
**
Lúc này, cảnh sát cũng đang thẩm vấn y tá Lý.
“Lý Tố Nga, những cụ già kia chẳng có thù oán gì với cô, tại sao cô lại giết chết họ?”
Y tá Lý uể oải, một năm một mười giải thích: “Cuộc sống quá vô vị nhàm chán, đám người kia lại ngày ngày sai khiến tôi làm việc này việc kia, như thể tôi sinh ra là để họ sai khiến vậy.”
“Đều là con người, sao họ có nhiều tiền ăn trên ngồi trước, còn tôi lại phải ở phía sau hầu hạ họ.
Tôi thấy cuộc sống này không công bằng, cũng chẳng có thú vui gì nên bắt đầu ra tay giết cụ già đầu tiên…..”.
/1260
|