Tiểu Ngũ mổ nhẹ vào nhúm tóc của Túc Bảo: “Thật ngọt ngào, chị vừa xuất hiện, không khí liền trở nên ngọt ngào!”
Túc Bảo “Ồ⊙⊙…”
Kỷ Trường dở khóc dở cười, nói: “Hôm qua mấy quỷ hồn đã bắt được quỷ ngụy thiện…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy quỷ xui xẻo lôi quỷ ngụy thiện đi vào, hưng phấn đòi công: “Túc Bảo! Chúng ta…”
Quỷ đào hoa trả lời: “Chúng ta đã bắt được quỷ ngụy thiện”.
Quỷ nhu nhược mỉm cười ấm áp: “Nó chống cự rất quyết liệt nên chúng ta đã tốn không ít công sức.”
Quỷ hồ đồ ló mặt ra nói: “Đúng vậy, nó còn móc cả con ngươi của ta ra.”
Quỷ ngụy thiện: “?”
Nó chưa từng phản kháng, bọn quỷ kia nói bậy mà không cắn rứt lương tâm hả?
Quỷ xui xẻo ngơ ngác: “Không, không phải các ngươi nói không cướp công của ta sao?”
Nói gì mà nhường hết công lao và cơ hội cho nó!
Nói gì mà cứ chém một đao nếu cướp công của nó!
Mẹ kiếp!
Túc Bảo vừa mới tỉnh lại, khẽ chớp đôi mắt to rồi nói nhẹ nhàng: “Các quỷ đã vất vả rồi!”
Cô bé leo lên đầu giường và nhấc chiếc gối lên.
Bên dưới có một gói kẹo mút mà hôm qua bé đã chuẩn bị sẵn, nhưng trước khi đám quỷ quay lại, bé đã ngủ quên.
Đôi mắt của quỷ xui xẻo sáng lên: “Của ta của ta!”
Túc Bảo ngồi xổm trên giường, đếm từng cái một như giáo viên mẫu giáo phát kẹo.
“Dì đào hoa có 8 cái.”
“Bác hồ đồ 8 cái.”
“Dì xấu xí 8 cái.”
“Anh Phan, 10 cái.”
“Tiểu Đinh Đang 8 cái.”
Tiểu Đinh Đang trong hồ lô mừng rơn, nó cũng có phần ư?
Túc Bảo đưa tám cái kẹo cuối cùng cho quỷ xui xẻo: “Chú xui xẻo 8 cái!”
Quỷ xui xẻo phản đối: “Sao quỷ nhu nhược được 10 cái?”
Đáy mắt quỷ nhu nhược lấp lánh ý cười, nó nói giọng êm tai: “Bởi vì ta là anh trai, còn các ngươi là cô chú, sao bậc cô chú lại so đo với một đứa trẻ chứ?”
Chúng quỷ: “…”
Lúc này ai lại không biết ngượng mà nhận mình là trẻ con chứ?
“Tiểu Đinh Đang còn trẻ hơn ngươi!” Quỷ xui xẻo chỉ vào lệ quỷ nhỏ.
Tiểu Đinh Đang lập tức che vội mấy cái kẹo rồi trốn vào hồ lô.
Thứ khác thì nó không biết.
Nhưng sau khi trở thành quỷ, nó không thể ăn được những món ngon của thế giới loài người.
/1260
|