Hai người phụ nữ và hai người đàn ông.
Một ‘người’ phụ nữ ăn mặc thời trang, nhưng quần áo chắc chắn là kiểu dáng hơn mười năm trước, ‘người’ phụ nữ còn lại mặc quần áo bình thường nhưng trông rất xấu, xấu đến mức không ai có thể không đưa mắt nhìn ‘cô ấy’.
Còn có hai ‘người’ đàn ông khác, một người trông khoảng ba – bốn mươi tuổi, người kia như học sinh, mặc áo phông trắng và quần jean, trông rất vui tươi và cởi mở.
Đột nhiên, dì xấu xí mê mẩn nói: “Này anh chàng đẹp trai, anh có thể trông thấy tôi đúng không?”
Quỷ đào hoa cũng nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần: “Đã lâu không gặp. Tô tổng càng ngày càng đẹp trai. A~ Tôi muốn có một tình yêu ngọt ngào với Tô tổng.”
Tô Nhất Trần: “…”
Thấy quỷ rồi!
Anh cứng ngắc bước vào, làm bộ không nhìn thấy rồi đặt cà vạt lên giường.
Quỷ hồ đồ hồ nghi: “Không nhìn thấy à?”
Đáy mắt quỷ nhu nhược hơi lóe lên, nó dịu dàng nói: “Không thể nào, hồi nãy Tô tổng còn sững sờ một chốc mà.”
Cà vạt được đặt trên giường thay vì để trong tủ, chi tiết này cho thấy anh thật sự đã nhìn thấy chúng.
Làm quỷ lâu ngày hơi vô vị, nhiều lúc thật muốn hù dọa người khác làm trò vui.
Nhưng đây là cậu cả của Túc Bảo Bảo, ôi… quên đi.
Dì xấu xí: “Để ta thử xem. Xấu như ta chẳng mấy ai có thể chịu nổi đâu.”
Dì xấu xí đánh võng trước mặt Tô Nhất Trần.
Quỷ nhu nhược do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Chúng ta là quỷ binh quỷ tướng dưới quyền Túc Bảo, đừng làm chuyện ấu trĩ như vậy.”
Những lời này dường như đang nhắc nhở dì xấu xí, nhưng thực ra quỷ nhu nhược đang nói với Tô Nhất Trần rằng bốn quỷ trong phòng chính là thuộc hạ của Túc Bảo và là những quỷ hồn tốt…
Tô Nhất Trần chăm chú nhìn, tháo đồng hồ ra và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ.
Sau đó anh bước vào phòng thay đồ, c ởi thắt lưng và treo lên kệ.
Biết đây là hồn ma của Túc Bảo, anh bình tĩnh hơn đôi chút, kiềm chế ý định đi tìm Túc Bảo.
Cô bé con đang ngủ rất ngon, anh không muốn đánh thức bé.
Anh chỉ cần lo việc của mình thôi, lát nữa những quỷ hồn này chắc chắn sẽ tự mình rời đi sau khi chơi chán.
Quỷ đào hoa thất vọng nói: “Bình tĩnh như vậy chắc chắn không nhìn thấy ta rồi. Ôi, làm ta mừng hụt một phen rồi…”
Đàn ông nhà họ Tô đều là mỹ nam trong thiên hạ.
Nếu Tô tổng nhìn thấy nó, ít nhiều gì nó cũng phải quấy rầy anh suốt đêm.
Nếu không thể có được một tình yêu ngọt ngào thì có thể có tình một đêm sốc nổi giữa quỷ và người mà.
Tô Nhất Trần làm bộ như không nghe thấy, vốn định cởi áo sơ mi trong phòng thay đồ theo thói quen, nhưng anh dừng lại, cầm lấy bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm.
Có tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.
Dì xấu xí mở to mắt: “Haha, này, chúng ta đi nhìn trộm nhé.”
Quỷ đào hoa trợn ngược mắt: “Ta không phải ngươi, cái thứ cuồng xem trộm! Nghe nói trước khi Túc Bảo bắt được ngươi, thỉnh thoảng ngươi sẽ nằm ở cửa sổ phòng Tô tổng để ngắm anh ấy, phải không?”
/1260
|