Hôm nay tan học thấy nhóc đáng thương này… Bên ngoài mưa to gió lớn, không nhịn được mà mang nó về nhà…”
Tô Tử Du nói: “Đều là cứu chó cứu mèo nha…”
Đều là chuyện tốt.
Xem ra lần này chắc là không liên quan đến quỷ…
Cậu vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm về…
Tô Tử Du nhớ lúc chiều mình về em gái mang về hai con chó với dượng, một con đã chết, nghe nói là bị xe đâm.
Lúc đầu em gái muốn chôn con chó chết kia ở rừng cây nhỏ phía sau vườn, bà lo sau này thi thể chó hư thối sẽ có mùi, lúc đầu không sao, nhưng bây giờ trong nhà có một cô cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu, bà làm gì cũng rất chú ý.
Lại sợ lỡ như Túc Bảo đi chơi rồi ngửi thấy mùi, hoặc Huyền Linh đi đào hố rồi nhiễm virus gì đó, hoặc có thể Tiểu Ngũ cũng nghịch ngợm, lỡ như tha cái gì về thì sao? Nhiễm cho Túc Bảo thì sao bây giờ?
Ông nói, trước kia cũng không thấy bà cẩn thận như vậy, bà nói, đó là do trước kia trong nhà không có trẻ con.
Lúc này Tô Tử Du không nhịn được nữa, bọn họ không phải trẻ con sao?
Kết quả bà nội nói hai anh em Tử Chiến Tử Du là con trai, da dày thịt béo. Mặc dù Hân Hân là bé gái nhưng cũng da dày thịt béo.
Túc Bảo không giống vậy, mềm mại non nớt, lỡ như sinh bệnh thì sao… Cuối cùng cậu, anh trai và Hân Hân đều cảm thấy có lí.
Thế là dượng mang con chó kia đi hỏa thiêu, nói là sau khi hỏa táng sẽ mang tro cốt về.
“Em gái, em nói muốn đào hố chôn chó ở rừng cây nhỏ phía sau sao? Anh đào giúp em!”
Túc Bảo đang chăm chú lướt video, nghe vậy thì xua tay: “Không cần nha, ba em đào, một xẻng của ba đã thành một cái hố, rất lợi hại đó.”
Tô Tử Du cảm thấy không vui, ý là cậu không lợi hại?
“Không được, cái hố này nhất định phải do anh đào!” Tô Tử Du nói rồi đi ra ngoài.
Túc Bảo: “Hả?”
Bé tạm thời cất điện thoại, cũng đi ra ngoài.
Phòng Hân Hân đang mở hé cửa, cô nhóc đột nhiên thò đầu ra: “Cái gì? Muốn đào hố sao? Chị cũng đi!”
Nói xong nhân lúc Tô Tử Chiến không chú ý, lập tức chạy xuống tầng!
Tô Tử Chiến: “Em đứng lại!”
Hân Hân chạy càng nhanh hơn.
Trong tay Mộc Quy Phàm cầm một hũ tro cốt, anh vừa vào định gọi Túc Bảo thì thấy mấy đứa nhỏ Tô Tử Du, Hân Hân và Túc Bảo lao từ trên tầng xuống.
Anh vội vàng giang tay ra, Tô Tử Du và Hân Hân không dừng lại kịp, một trái một phải lao vào ngực Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm đỡ được hai đứa, đang định buông ra thì thấy Túc Bảo cuối cùng cũng chạy đến, Mộc Quy Phàm lập tức đẩy Hân Hân và Tô Tử Du ra, đón được Túc Bảo.
/1260
|