Sau khi Mộc Quy Phàm trở lại và điều Vạn Bát Thực đi, cuối cùng Túc Bảo cũng có một cuộc sống học đường bình thường.
Trần Thương Vũ gặp người đàn ông đầu trọc ở Mộc gia sơn trang, người đàn ông đầu trọc vừa nhìn thấy ông ta, gã cúi đầu nghẹn ngào: “Sư phụ, xin lỗi! Con không thể chịu được…”
Trần Thương Vũ cười lạnh, gã không chịu được nên khai hết rồi hả?
Nếu là ông ta thì chắc chắn không bao giờ có chuyện đó!
Ba ngày sau.
Hai má của Trần Thương Vũ hóp lại.
Ông ta không thể chịu đựng được nữa.
Bình thường thì không sao cả, không động đậy thì không động đậy thôi. Ông ta khoanh chân tu luyện, ngồi thiền.
Nhưng mà ai cũng phải ngủ mà phải không?
Khi ngủ vô thức di chuyển cũng bình thường mà?
Ba ngày nay ông ta ngủ không ngon giấc!
Ông ta đang ngủ say thì bất ngờ bị đánh thức bởi một phát súng, ông ta giật mình trở mình đứng lên lại thêm một phát súng.
Thức như vậy ba ngày, không có cơ hội chợp mắt, không ngủ được khiến người ta rất có thể sẽ mất khống chế, Trần Thương Vũ ngồi xếp bằng cũng không thể ngồi yên, vì vậy càng ngày ông ta ăn càng nhiều đạn hơn.
Bây giờ đang trên đà cáu kỉnh, ông ta nhìn chằm chằm vào Vạn Bát Thực, thấy tinh thần hắn vẫn hăng hái như trước, đúng là tuyệt vời.
Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ nói…! Mấy người muốn biết điều gì? Nói đi!”
Người đàn ông đầu trọc ở hố bên cạnh: “…”
Lúc này, gã đầu trọc cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, vô thức rụt cổ lại, nhìn lại phía sau…
Không có gì cả.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Vào thứ bảy, Mộc Quy Phàm nghe nói Trần Thương Vũ đã chấp nhận nói nên anh dẫn Túc Bảo về Mộc gia sơn trang.
Túc Bảo tuy là cô cả của Mộc gia sơn trang nhưng lại hiếm khi trở về…
Mọi người rất nhớ Túc Bảo, một đám người lớn vây quanh sau lưng Túc Bảo, một người nói muốn dạy bé đánh đấm, một người nói muốn dạy bé bắn súng… Náo nhiệt quá.
Lúc này Vạn Bát Thực vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống kêu lên, hai mắt đỏ bừng: “Gia chủ…!”
Mộc Quy Phàm rất ngạc nhiên khi Vạn Bát Thực thực thi sai mệnh lệnh của anh, nếu không có lệnh của anh, anh ta sẽ không đột nhiên rời khỏi Trần Thương Vũ và tự mình đến đây.
Trần Thương Vũ chắc chắn đã bỏ chạy.
Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo đang ăn thạch dâu vào lòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Túc Bảo: “??”
Mộc Quy Phàm hỏi: “Ông ta chạy trốn như thế nào?”
Hai mắt Vạn Bát Thực đỏ đến mức như sắp chảy máu, anh ta mím môi nói: “Thuộc hạ đã theo dõi ông ta ba ngày ba đêm, hôm nay ông ta nói sẽ nói, thuốc hạ cũng nghe rằng gia chủ và cô chủ đã đến…”
/1260
|