Hơn nữa, còn là quần áo ở nhà!
Bà cụ Tô nói: “Được rồi, chúng ta đi chọn quần áo đi! Ngày mai đi học rồi.”
Túc Bảo và Hân Hân vui vẻ đi thử quần áo.
Vạn Bát Thực theo sát Túc Bảo, Cố Tiểu Bát khoanh tay ngồi ở một bên cũng bị Túc Bảo kéo theo.
Tô Tử Du và Tô Tử Chiến: “…”
Hai anh em đồng thời lấy điện thoại di động ra và chọn mua sắm trực tuyến.
Thực ra, số quần áo trước đó còn có thể mặc thêm được vài ngày…
Buổi chiều.
Tô Dĩnh Nhạc thu dọn đồ đạc, kỳ nghỉ kết thúc, anh chuẩn bị quay lại làm việc.
Anh đi tới cửa phòng Túc Bảo, gõ cửa.
Túc Bảo thò nửa đầu ra ngoài, nhìn thấy Tô Dĩnh Nhạc ăn mặc chỉnh tề, kinh ngạc nói: “Cậu ba, cậu đi làm à?”
Bé và cậu ba chưa thân thiết được mấy ngày!
Ấn tượng sâu sắc nhất là lần đi đến ngôi nhà ma.
Tô Dĩnh Nhạc nói: “Cậu ba hết kỳ nghỉ rồi, cậu phải đi làm thôi.”
Anh ngồi xổm, nhẹ nhàng chạm vào tóc Túc Bảo, nói: “Cậu ba sẽ về vào dịp Tết Nguyên đán.”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ!”
Tô Dĩnh Nhạc xấu hổ nói: “Vừa rồi bao lì xì đỏ quá nhỏ, đến Tết Nguyên Đán, cậu ba sẽ cho con một phong bao lớn nha.”
Túc Bảo: “Được ạ, cậu ba mau đi đi!”
Tô Dĩnh Nhạc nghẹn ngào, cô bé con vô tâm này.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn thời gian, tuy chỉ có mấy ngày nhưng có nhiều chuyện còn ly kỳ hơn những gì anh đã trải qua trong nửa đời người trước đó.
Vô hình chung, anh ngày càng không nỡ xa Túc Bảo.
“Cậu ba đi nhé.”
Túc Bảo đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Tô Dĩnh Nhạc: “Hả? ’ Cô bé con không đành lòng rời xa anh ư?
Túc Bảo chạy vào phòng lấy ra một chồng bùa, đắc ý nói: “Cậu ba, cầm đi!”
Tô Dĩnh Nhạc: “Đây là cái gì?”
Túc Bảo nói: “Bùa hộ mệnh! cậu ba, nếu cậu mang theo bên mình, không ai có thể động vào cậu!”
Tô Dĩnh Nhạc giật mình, sau đó mỉm cười: “Được rồi. Cảm ơn Túc Bảo nha!”
Túc Bảo xua tay, nhìn cậu ba đi xuống lầu ra cửa, bé vội vàng đi ra ban công, nhoài người trên bậu cửa sổ nhìn cậu ba rời đi.
Ở nước ngoài.
Trần Thương Vũ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào quẻ bói trước mặt, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng ngờ mình lại không bói được?…”
/1260
|