Túc Bảo buồn cười nói: “Ba, làm sao có thể có sinh ra con được? Ba là đàn ông, đàn ông không sinh con được đâu!”
Mộc Quy Phàm: “Ừ,… Ý là cũng gần giống nhau.”
Sắc mặt Kỷ Trường tối sầm, sao gần giống được mà gần, khác xa.
Đang nói chuyện, đồng hồ điện thoại của Túc Bảo vang lên.
“Alo, ồ chị Thất Thất?” Túc Bảo sửng sốt một chút, gần đây chị Thất Thất hình như đã đi với cậu tư sang tỉnh bên cạnh để quay phim rồi mà, sao giờ lại gọi điện thoại cho bé.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Cố Thất Thất vang lên: “Túc Bảo, em đến nhà chị được không? Cố Tiểu Bát hình như bị bệnh rồi, hôn mê bất tỉnh!”
Trong lòng Túc Bảo không khỏi thắt lại: “Hả? Chú thím đâu rồi?”
Vừa nói, bé vừa nhanh chóng xỏ giày vào, cầm túi xách nhét Tiểu Ngũ đang ăn vào trong túi thú cưng.
Tiểu Ngũ: “?” .
/1260
|