Anh theo thường lệ hỏi vài câu công viên trò chơi có vui hay không, Túc Bảo hưng phấn nói: “Chơi rất vui ạ! Nhưng quá nhiều người, thời gian tụi con xếp hàng ngồi đu quay ngựa còn lâu hơn cả thời gian đi chơi đó!”
Vốn còn muốn chơi những trò khác nhưng trò nào cũng có rất nhiều người.
Phải xếp hàng nhưng lúc đó lại không còn sớm nên họ đành quay về.
Tô Nhất Trần gật đầu: “Con thích công viên trò chơi sao?”
Túc Bảo đói bụng, cô bé vừa gặm đùi gà vừa nói: “Thích ạ~”
Tô Nhất Trần: “Được.”
Hòn đảo muốn mua tặng em gái Tô Cẩm Ngọc nhưng rồi lại bỏ qua một bên.
Bây giờ có thể bắt đầu lại, mua rồi tạo một công viên trò chơi cho Túc Bảo.
Túc Bảo muốn chơi lúc nào thì sẽ tập trung vào cô bé, chỉ mở bán một số lượng vé vào cửa nhất định.
Lúc Túc Bảo không chơi có thể mở cửa đón khách, thuận tiện kiếm tiền.
Cậu cả Tô tổng lập tức tính toán rõ ràng hạng mục công viên trò chơi này.
Túc Bảo không biết cậu cả vì một câu của mình mà tập đoàn Tô thị sẽ có thêm một hạng mục lớn, bé vẫn vui vẻ chia sẻ với cậu cả những thứ mình thấy chơi vui ở công viên trò chơi.
Cô bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm người không?”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Được.”
Bà cụ Tô hỏi: “Tìm ai?”
Vẻ mặt Túc Bảo thần bí: “Suỵt, đây là bí mật của chúng con!”
Bà cụ Tô chỉ có thể cười, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi.
Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói, Mộc Quy Phàm hỏi: “Cậu cả của con không biết tìm đâu, sao không tìm ba, quên ba làm gì rồi sao?”
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé cất tiếng nói giòn giã: “Ba!”
Cô bé cầm một cái chân giò muối tiêu, vừa chạy về phía Mộc Quy Phàm vừa nói: “Không có quên nha! Ba quá bận, bà ngoại nói không thể quấy rầy ba, công việc của ba rất quan trọng!”
Mộc Quy Phàm không nhịn nổi mà bật cười.
Anh nhìn chân giò muối tiêu đứa nhỏ đang cầm trong tay: “Ba cắn một miếng rồi đi rửa tay nha!”
Mộc Quy Phàm cúi người, đang chuẩn bị nhận đồ từ tay con gái mình thì thấy Túc Bảo chân trái vấp chân phải, té ngã rầm một cái, chân giò muối tiêu cũng bay xa nửa mét.
Mọi người giật mình, bà cụ Tô vội vàng đứng lên muốn ôm cô bé.
Túc Bảo lồm cồm bò dậy, bé nhanh nhẹn nói: “Không sao không sao!”
Sau đó còn không quên cái chân giò kia của mình, bé nhặt chân giò lên thổi phù phù mấy cái.
“Còn chưa đến ba giây, nhặt lên vẫn ăn được!” Đứa nhỏ giơ chân giò đến trước miệng Mộc Quy Phàm, ánh mắt vừa chân thành vừa vui vẻ: “Ba, ba ăn đi!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Khóe miệng anh giật giật, nên ăn hay không ăn đây?
Bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười, nên ăn!!!
Cho anh dạy đứa nhỏ mấy thứ linh tinh, bây giờ báo ứng đến rồi đấy.
/1260
|