Quả nhiên đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước khi họ vào nhà ma.
“Không có một nhân viên nào sao?” Tô Dĩnh Nhạc vẫn gặng hỏi.
Tô Nhất Trần: “Không.”
Tô Dĩnh Nhạc: “Đạo cụ cũng không có ư?”
Tô Nhất Trần: “Không.”
Tô Dĩnh Nhạc: “…”
Anh há hốc miệng, không thể không thừa nhận thế giới quan đã bị lật đổ.
“Anh cả, tụi em vừa thấy quỷ trong nhà ma.” Tô Dĩnh Nhạc đi tới một chỗ ít người, nghiêm túc nói.
Tô Nhất Trần: “Bình thường mà.”
Tô Dĩnh Nhạc nghẹn họng.
Gặp quỷ đấy, thế mà cũng bình thường hả?
Tô Dĩnh Nhạc còn muốn nói gì nữa, nhưng Tô Nhất Trần phải họp nên chỉ dặn về nhà nói chuyện rồi cúp điện thoại.
Tô Dĩnh Nhạc cầm điện thoại di động ngơ ngẩn.
Ở phía xa, Túc Bảo đang đứng trước vòng quay ngựa gỗ, hỏi Tô Tử Chiến: “Anh, anh không muốn chơi phải không?”
Cô bé đưa tiền lẻ đưa cho người soát vé, không yên tâm xác nhận lại: “Vậy em sẽ không mua vé của anh!”
Tô Tử Chiến: “…”
Trước khi vào nhà ma cậu đã kiên quyết không chơi vòng quay ngựa gỗ – loại trò chơi màu hồng dịu dàng của con gái.
Bây giờ cậu lại cảm thấy đây là thứ mà con trai nên chơi…
Tô Tử Chiến ho khan, lạnh lùng nói: “Em không cần mua vé, anh tự mua.”
Cậu lấy chiếc ví trong tay Túc Bảo nhét vào ngực bé, sau đó giơ điện thoại lên nói: “Bốn vé.”
Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du: “??”
Chẳng phải anh ấy không muốn chơi ư?
Tô Tử Chiến mặt không đổi sắc: “Anh mua cho chú ba.”
Cậu thầm nghĩ: Chú ba là người lớn, chắc chắn không chơi.
Đợi chú ba từ chối, cậu sẽ ‘miễn cưỡng’ đi chơi cùng đám Túc Bảo.
Túc Bảo ồ một tiếng, nói với Tô Dĩnh Nhạc: “Cậu ba, chúng ta cùng chơi vòng quay ngựa gỗ nhé! Anh cả đã mua vé rồi!”
Tô Dĩnh Nhạc tao nhã gật đầu: “Được.”
Anh cần bay trên vòng quay ngựa gỗ để bình ổn lại nội tâm sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà ma.
Thế là, cậu ba ôm Túc Bảo ngồi lên con ngựa lớn nhất, Tô Tử Du và Hân Hân ngồi con ngựa bên cạnh và ngựa phía sau.
Khi ngựa gỗ quay và tiếng nhạc nổi lên, tiếng cười vui vẻ của Túc Bảo vang lên, Tô Dĩnh Nhạc dần thả lỏng và mỉm cười, Tô Tử Du và Hân Hân cũng rất vẻ.
/1260
|