Quỷ hồ đồ: “??” Vô thức bay theo đám ác quỷ.
Bốn con ác quỷ bắn lên không trung như bốn mũi tên đen sắc nhọn.
Bản mặt cười nhăn nhở của chúng đều trở nên nghiêm trọng ——
Điều chúng không biết là, trận chiến này sẽ chính thức thay đổi thân phận của chúng thành âm binh quỷ tướng!
Dì xấu xí không đuổi kịp, hét lên từ phía sau: “Này… này…đợi ta với… những lúc như thế này ta chỉ hóng hớt chuyện vui và vẫy cờ thôi đúng không?”
Người giấy bị đốt thành tro, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Túc Bảo bận rộn dùng ngọn lửa tinh thần thắp lại những cây nến.
Chẳng mấy chốc căn phòng sáng lên, một cái bóng bám theo sau Túc Bảo…
Tô Tử Du vô thức nhìn lên, chỉ trông thấy tân nương đang treo trên xà nhà, chiếc váy cưới trống rỗng, chỉ còn cái đầu.
Cậu sợ đến độ suýt tè ra quần.
“Ta chết thảm quá…” Tân nương thút thít, chiếc váy cưới màu đỏ tung bay trong gió: “Cứu ta…cứu ta…”
Mọi người: “…”
Túc Bảo: “Tự mình xuống đi.”
Nữ quỷ im lặng rồi tự mình trôi xuống.
“Ta nhớ ra rồi.” Nó nhìn chằm chằm đống tro tàn trên mặt đất: “Trong đám cưới, phu quân của ta vô tình chạm vào ngọn nến, người chàng lập tức bị bỏng…”
Tô Tử Du căng thẳng, vừa rồi nữ quỷ đã nói lời này, nhưng lúc đó cậu không để ý.
“Thoáng chốc, phu quân ta đã bốc cháy, chàng tức giận ném cây nến xuống”.
“Nhưng rất nhanh, thân thể chàng đã bị thiêu đốt rồi hóa thành một người giấy tái nhợt…”
Bị ngọn lửa thiêu rụi, tân lang kêu thảm thiết, kèm theo đó là tiếng tanh tách, rất nhiều người giấy đột nhiên xuất hiện xung quanh chàng ta.
Tân nương bị người giấy gặm và ăn mất, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu treo trên xà nhà.
Nghe xong lời miêu tả này, mọi người chỉ cảm thấy lạnh buốt, da đầu cũng tê dại.
“Người giấy…” Tô Tử Du nghĩ tới căn phòng có người giấy ở sân sau.
Vậy là ban nãy trong bóng tối vừa rồi, những người giấy kia đang muốn ăn thịt người ư?
Quan phủ, nhà gái và tất cả người giúp việc đến điều tra cũng đều biến mất, chẳng lẽ họ cũng bị ăn thịt sao…
Túc Bảo nhìn chân gà mới nằm trên mặt đất.
“Sư phụ nói, quỷ ăn thịt người không đáng sợ, người ăn thịt người mới đáng sợ.”
Tô Dĩnh Nhạc bế Hân Hân từ trên mặt đất lên, môi anh hơi run rẩy: “Vậy… rốt cuộc có chuyện gì?”
Túc Bảo chỉ vào đống tro tàn mới trên mặt đất: “Kẻ bái đường cùng tân nương không phải người, mà là người giấy.”
“Tức là không có tân lang, cho nên khi mọi người đến nơi mới phát hiện tân lang đã biến mất.”
Tô Tử Du chỉ cảm thấy quỷ dị và đáng sợ, cậu hỏi: “Nhưng người giấy vừa rồi cũng là tân lang…”
Túc Bảo lắc đầu: “Không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta phải đợi sư phụ trở về.”
/1260
|