Tô Việt Phi nói ra quyết định hối hận nhất đời này: “Đừng sợ, cậu ba qua đó xem thử.”
Nếu không phải quỷ thì tốt rồi – trên đời này làm sao có thể có nhiều quỷ như vậy…
Túc Bảo vội vàng kéo anh lại: “Cậu ba, để bé đi.”
Tô Việt Phi xoa xoa đầu bé, anh là người lớn, làm sao có thể để bé đi được.
Nói sao đây?
“Không sao, cậu ba không sợ.”
Vừa rồi chỉ là quá bất ngờ nên mới bị dọa thôi.
Túc Bảo lo lắng hỏi: “Thật sự không sợ sao?”
Tô Việt Phi buồn cười: “Ừ.”
Ít nhiều gì anh cũng là một người lớn, không phải như Tô Tử Du và Hân Hân, sợ tới mức trốn sau lưng Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu, cảm thấy cậu ba thật dũng cảm, dũng cảm hơn cậu tư nhiều!
“Cậu ba cẩn thận nha!” Túc Bảo nói: “Chúng ta đi theo phía sau.”
Tô Việt Phi: “Không cần đâu, mọi người ở đây đi, ngăn cái cánh cửa này lại.”
Bọn họ chỉ mới vào nhị tiến viện, còn chưa kiểm tra qua những gian phòng kia.
Nếu áo cưới là nhân viên công tác cố ý đặt ở cửa chính phòng để dụ bọn họ đi qua đó thì sao?
Thừa dịp bọn họ chỉ chú ý đến bên kia, sau đó lặng lẽ chạy đến tiền viện, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tìm thấy cái gì ở đây cả.
Túc Bảo nói nho nhỏ: “Chúng ta có thể khóa nhị tiến môn lại.”
Nhưng Tô Việt Phi đã đi về phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, từng bước tới gần áo cưới, thậm chí còn đánh giá một chút.
Áo cưới màu đỏ thẫm tươi đẹp, còn có nếp gấp, giống như mới làm ra.
Trên áo cưới có thêu hoa tinh xảo, mũ phượng khăn quàng vai, rất là đẹp.
Hai tay áo xếp ở phía trước bụng, xem ra hẳn là dùng dây thừng nhỏ hoặc là nút áo gì đó cố định lại.
Tô Việt Phi không khỏi nghĩ năng lực nghiệp vụ của nhà ma không tệ, làm đạo cụ rất là có tâm.
Anh đã đi tới trước mặt áo cưới, cách áo cưới chỉ có một cánh tay, Tô Việt Phi đánh giá áo cưới, chuẩn bị đi quanh một vòng xem có manh mối gì không.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy áo cưới cử động một chút.
Giống hệt như áo cưới đang cúi người, hành lễ chào với anh vậy.
Tô Việt Phi sửng sốt, nhìn áo cưới còn chưa đứng lên, thầm nghĩ làm sao làm được?
Sau khi nhìn gần anh mới phát hiện chung quanh áo cưới này không có giá áo chống đỡ, sau lưng cũng không có gì treo nó, dây thép hay dây cáp gì đó, không có gì cả.
Tô Việt Phi suy đoán trong áo cưới hẳn là có một cái giá treo quần áo gì đó, tuyệt đối không nghĩ tới nó còn có thể cúi người chào.
Lúc áo cưới cúi chào, sau lưng hơi cong, độ cong giống như người bình thường khom lưng, bên trong hoàn toàn không có giá phơi quần áo gì.
Lúc này, Tô Việt Phi nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà xa xôi: “Tướng công…”
/1260
|