Cậu ba quay đầu nhìn thoáng qua, đúng thật là không có cái rèm cửa nào ở đây cả, không có cái gì cả.
Vừa mới bị dọa nhảy dựng hết cả lên nhưng cũng không chú ý “rèm cửa” kia màu gì.
Vẻ mặt của cậu ba dần dần mất khống chế.
Không phải đại ca đã dọn dẹp rồi sao?
Không phải đã bỏ hết những thứ đóng vai quỷ và những đồ vật đáng sợ dọa người đi hết rồi sao?
Trước mắt đang xảy ra chuyện gì vậy…
Mọi người vừa đi vừa nghĩ mà đã đi ra tới bên ngoài tiểu viện.
Tô Việt Phi miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, duy trì hình tượng ôn nhuận như ngọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Tô Tử Du càng căng thẳng hơn.
Tô Tử Du và một tấc tóc vừa mới mọc ra được của Hân Hân đều dựng thẳng lên.
Túc Bảo thở hổn hển một hơi, hỏi: “Anh nhỏ, tam tiến tứ hợp viện rất lớn sao?”
Tô Tử Du mở bản đồ địa hình sau lưng ra nói:
“Tiểu viện này tổng cộng có hai mươi tám gian phòng, nhưng nếu chia theo hướng lớn, cũng chỉ có mấy gian phòng: đảo tọa phòng, chính phòng, nhĩ phòng, đông sương phòng, tây sương phòng, hậu tráo phòng.”
Đảo tọa phòng có sáu gian, tương đối nhỏ, ở vị trí hộ môn, theo thứ tự là người gác cổng, phòng thu chi, phòng tiếp khách, phòng cất trữ.
Từ đảo tọa phòng đi lên là nhị tiến viện, bên trong chính là viện tử chính, đối diện hướng bắc là chính phòng, hai bên là đông sương phòng và tây sương phòng, sau lưng chính phòng là tam tiến viện, gọi là hậu tráo phòng.
Chính phòng là nơi ở của chủ nhân viện tử, đông sương phòng có địa vị cao hơn tây sương phòng, đông – tây sương phòng là nơi ở của con cháu..
Phía sau là chỗ ở của nữ nhi, có đôi khi cũng gọi là hậu viện, nữ nhi muốn ra cửa sẽ đi qua chính phòng, giống như ý là đang “nhận sự giám sát của cha mẹ”.
“Chính phòng là nơi chúng ta vừa mới ra khỏi… Chính phòng bình thường chia làm ba gian, chỉ có gian ở giữa chính phòng mở cửa, gọi là nhà chính; hai phòng hai bên gian giữa mở cưới, một phòng là phòng ngủ còn gian còn lại là thư phòng.”
Túc Bảo mơ mơ màng màng gật đầu: “Đúng là một nhà giàu có.”
Hân Hân không hiểu: “Nói cái gì vậy, quá phức tạp, nghe không hiểu.”
Tô Tử Du chỉ vào nơi bọn họ mới ra khỏi đó: “Chúng ta vừa mới đi từ trong phòng đó ra ngoài đúng không, trong đó chính là là phòng ngủ, cũng là tân phòng của tân lang và tân nương. Gian ngoài là nhà chính, là gian dùng để ăn cơm uống trà, còn gian bên trái thì chúng ta chưa đi qua…”
Đối với Tô Tử Du mà nói thì những thứ như nhà chính, sương phòng, nhĩ phòng,… này rất dễ nhớ, bản đồ phân bố giống như đã được khắc vào trong não cậu vậy.
Tô Tử Du: “Thứ nhất, phải tìm được tân lang mất tích.”
Trong bối cảnh câu chuyện, tân nương chết thảm, tân lang lại mất tích không rõ lý do.
Nơi này là nhà ma, chắc chắn sẽ không làm những chuyện bi3n thái như chôn giấu “thi thể” xuống đất hay ném xuống giếng phi tang.
Vì vậy tân lang nhất định phải trốn ở một trong hai mươi tám gian phòng này.
Hân Hân trợn tròn mắt: “Làm như muốn là tìm được ấy!”
Tô Việt Phi đứng ở một bên, cả tóc tai lẫn tinh thần hỗn loạn trong gió.
/1260
|