Xe chở Vân Thanh dừng ở cửa sau cùa khách sạn Tây Tử.
Vân Kiều Kiều đã đợì sẵn.
Cô nhìn bộ dạng uể oải của Vân Thanh chỉ có thể là mỹ nhân ngư chứ đừng nói là vui vẻ.
“Thứ hèn hạ, đây lả cô muốn xúc phạm tôi! Đợi qua đêm nay, ta sẽ xem ngươi sau này kiêu ngạo cỡ nào!”
Cô sai khiến vệ sĩ đưa Vân Thanh vào thanh máy, trên đường tới phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Vân Kiều Kiều dùng thè mở cửa phòng, sau đó ném Vân Thanh lên giường vả rời đi.
Ngay khi cừa đóng lại, Vân Thanh vốn đang bat tỉnh lập tức mờ mắt ra.
Cô lấy điện thoại di động giấu trong áo lót ra, gửi tin nhắn cho Tạ Lãng: [Lục Tu đã ra ngoài chưa?]
Tạ Lãng trá lời trong vài giây:
[Em trai tôỉ đang nhìn chàm chằm cảnh đêm, mọi người vẩn đang uống rượu.
]
Lúc này, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng mờ khóa.
– Có người vào!
Lục Tu vẫn còn ờ buổi trình diễn ban đêm, vậy ai vào giờ này?
Vân Thanh chỉ sững sở nửa giây, sau đỏ lập tức leo ra khỏi giường, nhặt chiếc binh bên cạnh lên, nấp
sau cánh cửa, sẵn sàng tấn công kẻ địch một đòn.
Tiếng bước chân chậm rải thuộc về một người đàn ông đi về phía phòng ngủ, tiện tay xoay nắm cửa …
Thời điểm cửa mờ, Vân Thanh nâng bình hoa trong tay đập xuống vừa nhanh vừa tàn nhẫn vảo người đang đi tới.
Tuy nhiên, bên kia phản ứng nhanh hơn, không những tránh đòn của cô mà còn quay lại, dứt khoát trói hai cô ra sau rồi đè thẳng cô xuống giường.
“Bang—-” Chiếc bình đắt tiền
rơi xuống dưới chân người đàn ông vỡ từng mánh.
Vân Thanh sửng sốt, loại kỹ năng nhanh nhẹn náy … nhất định là
một cao thủ!
Cô cắn chặt môi dưới, vừa giãy dụa vừa rút kim từ trong còng ra, kẹp vào giữa hai ngón tay, chỉ cần tìm đúng thời điểm, cô có thể đâm vào từ huyệt cùa đối phương…
Đột nhiên, thân thể Vân Thanh chợt cứng đờ.
Một thứ mềm mại và tinh tế trên gáy cô.
Đôi môi của người đàn ông sau lưng lạnh lẽo chạm vào làn da ám áp và mỏng manh của cô …
Anh hôn lên chiếc cồ mảnh mai của cô và m*t lấy nó, như thẻ anh đang nếm một món ăn ngon nào dó.
Tên biến thái này!
Vân Thanh mặt đỏ ngầu vì vừa xấu hổ vừa tức giận, cô vẫn bóp chặt cây kim trong tay, đâm thật mạnh, nhưng người đàn ông dường như hiếu được ý đồ của cô, liền nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh cùa cô, ấn mạnh lên phía trên đầu.
Ngay sau đó, anh bật người dậy, hơi thờ ấm áp nồng nặc mủi rượu lướt qua làn da nhạy cảm sau tai
cô.
Vân Thanh toàn thân nồi da gà, đồng thời cũng càm nhận đưực khí tức nham hiểm cực kỳ nguy hiểm nhưng lại khá quen thuộc.
Giọng trầm của người đàn ông chậm rải vang lên sau lưng cô.
“Đây là… một cách dụ dỗ mới?” Mọi đấu tranh cùa Vân Thanh đột nhiên dừng lại.
Giọng nói này là … Hoắc Cảnh Thâm??!
/427
|